Mà cũng trong khoảnh khắc đó, không gian hai bên trái phải của Lạc Nam xuất hiện gợn sóng.
Theo sau, hai thân ảnh xuất hiện cùng lúc liền khiến toàn trường trở nên tĩnh lặng.
“HÍT…”
Âm thanh hít thở không thông một cách dồn dập lập tức vang lên từ bốn tên Thánh Vương, dù bọn hắn đều là nhân vật thân kinh bách chiến, nổi danh trong thiên hạ, tâm cảnh vững vàng thì lúc này đây cũng trợn mắt há hốc mồm, nhịp tim rối loạn, thất thần trong thoáng chốc.
Lưu Nhàn cũng là toàn thân sững sờ, bên trong đôi mắt bùng lên ngọn lửa đố kỵ và tự ti đến cực hạn.
Nàng phát hiện ra một điều, bình thường mình cũng là mỹ nhân khét tiếng, nhưng khi so sánh với hai thân ảnh trước mặt thì chẳng khác nào vịt đực so sánh với thiên nga, gà nồi hiện diện trước khổng tước.
Mỹ… mỹ đến cực hạn, thế gian này từ bao giờ xuất hiện mỹ nhân như thế? Hơn nữa cùng lúc còn là hai vị.
Một người áo trắng bồng bềnh phiêu phiêu như nữ thần, cao quý vô song, lạnh nhạt hờ hững với hết thảy trên thế gian khiến cho những kẻ đối diện với nàng vô thức cảm thấy mặc cảm.
Một người khác khoác váy dày đen tuyền như màn đêm huyền bí, sở hữu hai loại khí chất tưởng như đối lập hoàn toàn nhưng lại dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ, đó là nét uy nghiêm của một vị Nữ Đế và sự quyến rũ yêu mị đến tận xương tủy của họa quốc yêu cơ.
Dù các nàng mang khăn lụa mỏng che mặt, nhưng dường như chính lớp khăn lụa đó càng tô điểm thêm nét hư ảo mờ mịt của các nàng, tạo nên cảm giác hư thật đúng với suy nghĩ mỹ nhan như thế không nên tồn tại.
Tuế Nguyệt.
Âu Dương Thương Lan.
Kẻ mặc áo choàng bạc, đeo mặt nạ bạc này rốt cuộc có diễm phúc gì lại có đến hai vị mỹ nhân như vậy làm bạn?
“Chạy!”
Trong lúc tất cả đang còn hoảng hốt vì diện mạo khuynh quốc khuynh thành, Lạc Nam bất chợt kinh hô thành tiếng.
Ngay lập tức như đã tập luyện thành thạo từ trước, Tuế Nguyệt và Âu Dương Thương Lan cùng lúc ở hai bên nắm lấy hai tay của Lạc Nam.
“Tinh Không Chi Long – Không Gian Khe Nứt!”
Chỉ thấy Âu Dương Thương Lan nhẹ nâng bàn tay trắng nõn nà không chút tỳ vết của mình lên, từng đầu ngón tay lập tức hóa thành vuốt rồng trong suốt như thủy tinh sắt bén vồ vào không gian.
RĂNG RẮC.
Không gian tưởng chừng cực kỳ kiên cố của Nguyên Giới mà chỉ có Thánh Hoàng mới có thể nghiền nát lập tức bị nàng xé ra một khe nứt lớn.
“Thời Không Hoàng Tộc – Hóa Không Bộ!”
Ở phía bên cạnh, Tuế Nguyệt cũng có hành động, Không Gian Chi Lực cuồn cuộn từ cơ thể của nàng tiến ra bao trùm Lạc Nam và Âu Dương Thương Lan vào bên trong.
Thoáng chốc cơ thể bằng xương bằng thịt của ba người liền biến hóa trở nên trong suốt giống như không gian, cùng không gian bốn phương tám hướng xung quanh hòa hợp làm một thể, như nước rơi vào dòng chảy của một con sông, nhẹ nhàng thanh thoát trôi vào khe nứt không gian do Âu Dương Thương Lan vừa xé ra.
Biến mất tại chỗ… mặc cho một vị Thánh Tôn và bốn vị Thánh Vương bao vây xung quanh.
“Đứng lại cho bổn tôn!” Lưu Nhàn là người đầu tiên lấy lại tinh thần, phẫn nộ gầm lên một tiếng.
Nàng vận dụng Thánh Tôn Lực bá đạo chưởng vào khe nứt không gian nơi ba người Lạc Nam vừa tiến vào.
Đáng tiếc khe nứt nhanh chóng đóng lại phục hồi như hiện trạng, mà sức mạnh của một Thánh Tôn như Lưu Nhàn đã vô pháp tác động đến Không Gian được nữa.
“Làm sao có thể như vậy?” Bốn vị Thánh Vương cũng là hãi hùng, vừa giận vừa sợ.
Giận là kẻ địch đào tẩu một cách dễ dàng ở trước mặt mình, sợ là vì cách đối phương đào thoát quá mức dọa người.
Không Gian ở Nguyên Giới không kém cỏi như ở tiểu vũ trụ, cường độ không gian cực kỳ cứng rắn, phải đạt đến cấp Thánh Hoàng mới có thể đánh nứt không gian.
Mặc dù như vậy thì việc hành tẩu trong không gian cũng cực kỳ nguy hiểm, bởi vì sức ép cực mạnh của thế giới cấp cao, vô số dòng chảy không gian loạn lưu, không gian phong bạo và vòng xoáy luân hồi sẽ có thể nuốt chửng lấy ngươi bất kỳ lúc nào, nguy hiểm hơn vô số lần.
Mà bởi vì dòng sông lịch sử ở Nguyên Giới thật sự quá mức xa xôi, chẳng có cường giả nào ước tính được số thời đại, kỷ nguyên, năm tháng từ khi Nguyên Giới xuất hiện, nếu chẳng may rơi vào dòng chảy luân hồi… sợ rằng tuổi thọ khổng lồ của Thánh Đế cũng không trụ được bao lâu.
Ấy cho nên đừng nói là Thánh Hoàng, ngay cả Thánh Đế cũng không dám đào thoát hay di chuyển bên trong không gian, chỉ có nhân vật Chí Tôn mới dễ dàng làm được điều đó.
Vậy mà vừa rồi mục tiêu chỉ việc triệu hoán đi ra hai mỹ nhân đã có thể dễ dàng làm được, chẳng lẽ các nàng là Chí Tôn?
Nhưng nếu là Chí Tôn thì tại sao không đánh lại đi bỏ chạy?
Lưu Nhàn rùng mình một thoáng, mặc kệ như thế nào thì chọc vào những kẻ có thủ đoạn quỷ dị như thế cũng là điều không nên.
Nàng đi xung quanh hiện trường xem thử có thu được manh mối nào không, bất chợt sắc mặt trở nên quái dị.
Bốn vị Thánh Vương chú ý đến biểu hiện của Lưu Nhàn liền đưa mắt nhìn theo, chứng kiến một kiện đồ vật quen thuộc mà bất kỳ nam nhân nào cũng sở hữu.
Đó là một khúc thịt mềm ngắn cũn cỡn đầy máu me nằm trên đất, cũng không biết là của người nào bị tàn nhẫn cắt ra.
Lưu Nhàn đỏ bừng cả mặt, không phải vì thẹn thùng mà là vì phẫn nộ.
Lần này chẳng thu hoạch được gì, hồn bài của bốn tên Thánh Vương đã vỡ, mục tiêu cần truy bắt là Thiên Bằng mất tích, kẻ tình nghi thì đào thoát ngay trước mặt.
Làm sao báo cáo với Thái Tử đây?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 11 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 01/07/2023 15:39 (GMT+7) |