“Sao nhìn chán đời thế?” Lạc Nam vuốt vuốt cái đầu nàng.
“Hừ.” Đình Manh Manh không vui hừ một tiếng:
“Ta cứ tưởng mình đã rất mạnh, nào ngờ tùy tiện một nữ nhân nhảy ra cũng đánh không lại.”
Mặc dù nàng rất kiêu ngạo, nhưng nàng cũng phải thừa nhận trong trận đánh vừa rồi nếu không có mấy nữ và Lạc Nam ra tay hỗ trợ, nàng sẽ không thể thắng được tiểu thư của Viêm Ngục Tộc.
Lạc Nam và chúng nữ hai mặt nhìn nhau, Thải Quỳnh Dao ở dạng tiểu xà bò lên bả vai Đình Manh Manh ung dung khuyên nói:
“Nếu một tiểu thư của Chí Tôn Thế Lực dễ dàng bị bất kỳ ai trong số chúng ta đánh bại, vậy Chí Tôn Thế Lực cũng quá không đáng tiền rồi…”
“Huống hồ chúng ta là vượt cấp đối chiến, ở trong đẳng cấp Thánh Hoàng, chênh lệch mỗi tiểu cảnh giới là rất lớn nha.”
Đình Manh Manh bĩu môi: “Nhưng kẻ thù của Lạc Nam đều là Thánh Đế, thậm chí có cả Chí Tôn… nếu chúng ta ngay cả Thánh Hoàng lợi hại cũng đánh không thắng, làm sao có thể giúp hắn?”
“Ngốc nha đầu.” Lạc Nam cốc lên đầu nàng:
“Chuyện gì cũng phải cần thời gian, đâu ai vừa sinh ra đã có thể đánh bại tất cả, gặp phải kẻ địch mạnh hơn mình thì cứ chạy thôi, chỉ cần còn sống sót… tương lai tìm cơ hội rửa sạch nhục nhã.”
“Nhưng mà…” Đình Manh Manh vẫn muốn nói gì đó.
“Nhưng cái gì, ngậm vào!” Lạc Nam đem một quả Bàn Đào nhét vào miệng nàng.
Đình Manh Manh hai mắt tỏa sáng, lập tức liền vô âu vô lo, miệng nhai chóp chép.
Chúng nữ nhìn mà bật cười, quả nhiên hiểu Đình Manh Manh nhất chỉ có Lạc Nam, biết nha đầu kia mỗi khi thiếu ăn thường suy nghĩ lung tung.
Khác với cách nhìn của Đình Manh Manh, chúng nữ lại cảm thấy vô cùng hưng phấn, nhìn theo phương diện tích cực hơn.
Bản thân các nàng cũng biết mình biết ta, có xuất phát điểm ở tiểu vũ trụ thua kém tất cả những sinh linh ra đời tại Nguyên Giới này, nhưng chỉ trong chưa đầy trăm năm thời gian, các nàng đã có thể liên hợp chiến đấu với tiểu thư của Chí Tôn Thế Lực.
Vậy nghìn năm, vạn năm sau thì thế nào?
Đến lúc đó liệu tất cả tỷ muội đã có thể tiến vào Chí Tôn?
Đến lúc đó tỷ muội liên thủ, lo gì đại nghiệp của phu quân không thành.
“Các ngươi rốt cuộc nhịn không được?!”
Lạc Nam bỗng nhiên gầm lên một tiếng.
Thân ảnh của hắn lao vọt lên thiên không, Thiên Mộc Đỉnh bên trong đan điền ầm ầm chấn động, ở phía sau lưng, một tồn tại sừng sững như trấn định càn khôn cấp tốc hình thành.
Đó là một tôn cự nhân cao hơn cả núi, cơ thể dày và kiên cố như tường thành, thân trên cởi trần để lộ từng khối cơ bắp khủng bố, thân dưới được bao phủ bởi rừng già cằn cõi, một tay chấp chưởng Thiên Mộc Đỉnh, một tay nắm giữ Mộc Thuẫn to như sườn núi, mang đến cảm giác nặng nề đến cực hạn.
Đây chính là Vạn Mộc Pháp Tướng, một trong mười bảy vị Pháp Tướng của Lạc Nam.
Khi Vạn Mộc Pháp Tướng vừa xuất hiện, trong lòng hắn đã uy nghiêm hạ lệnh:
“Pháp Tướng Thần Thông – Đại Ngàn Hùng Vĩ!”
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Thiên địa rung động dữ dội, Thiên Mộc Đỉnh xoay tròn, vô cùng vô tận Mộc Thuộc Tính gào thét mà ra, lấy Vạn Mộc Pháp Tướng làm trung tâm, rừng già cấp tốc mở rộng.
Mênh mông thảm thực vật, trăm hoa nở rộ, từng gốc đại thụ như cột chống trời điên cuồng hình thành.
Đây là một đại ngàn vĩ đại đến cực điểm.
RỐNG!
Vạn Mộc Pháp Tướng như vị thần của Đại Ngàn, ngửa đầu gào rống, Mộc Thuẫn nâng cao.
Toàn bộ thực vật, toàn bộ đại thụ bên trong từng khu rừng già sinh ra sự liên kết chặt chẽ không thể hình dung.
Tất cả bạo phát Mộc Thánh Lực tạo thành một màn chắn xanh biếc hùng vĩ giữa vòm trời, bao vây Lạc Nam và chúng nữ vào bên trong.
Mọi thứ nói thì dài, thực chất chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Ngay cả Vạn Mộc Pháp Tướng vừa thi triển thần thông Đại Ngàn Hùng Vĩ, thì ở bốn phương tám hướng không gian, hàng loạt kẻ địch cũng vừa hiện thân.
Hai vị trưởng lão Huyết Kiếm Ngục, hai vị trưởng lão Kiếm Phách Tộc, hai vị trưởng lão Khai Tinh Kiếm Phái, hai vị trưởng lão Kiếm Trũng… đồng loạt phát động thế công.
Tất cả đều là Thánh Đế cấp cường giả, số lượng lên đến 8 người, dao động từ Sơ Kỳ đến Trung Kỳ.
Hiển nhiên sau những lần tổn thất không ít Thánh Đế, ngay cả những Chí Tôn Thế Lực cũng thương gân động cốt, không còn cử Thánh Đế Hậu Kỳ hay Thánh Đế Viên Mãn đi ám sát Lạc Nam.
“Huyết Ngục Trảm!”
“Cuồng Phách!”
“Khai Tinh Trảm!”
“Chấn Thiên Kiếm Thức!”
Tám luồng công kích đến từ tứ phương thế lực gào thét mà đi, mang theo sát cơ ngập trời…
Thánh Đế vây công, sức mạnh kinh thiên động địa gặp phải Đại Ngàn Hùng Vĩ tạo thành màn chắn.
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Mênh mông Đại Ngàn lắc lư dữ dội, vô số cành cây ngọn cỏ bị hủy diệt, vô số gốc cổ thụ bị xới tung giữa không gian, đại ngàn hoang sơ đón nhận sự tàn phá tàn nhẫn…
Rừng già tuy rằng sụp đổ, Vạn Mộc Pháp Tướng tuy rằng ảm đạm… nhưng đã thành công bảo vệ chủ nhân và các chủ mẫu sau đợt tấn công đầu tiên của chư Đế.
“Đám chuột nhắt này!”
Chúng nữ đã sớm lấy lại tinh thần, ánh mắt đồng loạt lóe lên, thế công trong tay đã ngưng tụ hoàn tất sau khi đại ngàn bị hủy hoại.
“Địa Ngục Phật Tháp từng thứ hai – Địa Ngục Tay Sai!”
“Địa Ngục Phật Tháp tầng thứ ba – Ma Văn – Phật Văn cùng xuất!”
Lãnh Vận Du tóc dài không gió tự bay, vừa lệ khí ngập trời, vừa uy nghi thành kính.
ONG ONG…
Địa Ngục Phật Tháp khổng lồ sau lưng nàng mở ra cùng lúc hai tầng.
Ở tầng thứ hai, Ngưu Đầu Mã Diện và hai vị La Hán ầm ầm bước ra như đến từ địa ngục và phật tự.
Ở tầng thứ ba, 500 đường Ma Văn cùng 500 đường Phật Văn cũng cấp tốc khảm vào cơ thể Ngưu Đầu Mã Diện cùng hai tôn La Hán.
Thu được Ngục Phật Chân Kinh từ tay Ngục Phật Thánh Đế, Lãnh Vận Du chưa từng lơ là tu luyện.
Bất kể là Ngưu Đầu Mã Diện hay hai tên La Hán đều là khôi lỗi đẳng cấp cao mà nàng nhờ Thành Bích hỗ trợ luyện thành, nguyên liệu chủ yếu đến từ khung xương của đám Thánh Đế từng chết trận tại Thanh Long Thánh Địa lần trước mà ra, có sức chiến đấu không kém Thể Thánh Đế.
Vừa mới xuất hiện, Ngưu Đầu Mã Diện đã cùng hai tôn La Hán nhắm ngay một vị cường giả Kiếm Phách Tộc nghiền ép mà đến.
Lãnh Vận Du hiểu rằng Kiếm Phách Tộc có ưu thế vượt trội về mặt thể chất, cần phải dùng Khôi Lỗi của mình chống lại để giảm tải áp lực cho những người khác.
Đình Manh Manh cũng có cùng suy nghĩ với Lãnh Vận Du, Nghịch Sinh Pháp Tướng toàn thân lấp lánh kim quang đã đạp không hàng lâm.
“Nhân Tướng Hợp Nhất!”
Đình Manh Manh cùng Nghịch Sinh Pháp Tướng dung hợp, nàng tiến vào bên trong đầu của Nghịch Sinh Pháp Tướng, điều khiển toàn bộ Pháp Tướng khổng lồ lao đến tên Kiếm Phách Tộc còn lại vung quyền đập nện.
Lăng Ba biểu lộ lạnh lùng, Sát Vực điều động, mỗi một tầng Sát Vực lại dung hợp cùng một Băng Phách Châm, phô thiên cái địa hình thành trong lòng bàn tay liên tiếp bắn ra, tập trung vào một tên trưởng lão của Khai Tinh Kiếm Phái.
Đồng thời Pháp Tướng được điều động, duỗi ra đôi tay như ngọc thon dài:
“Lăng Ba Tù Thiên Thủ!”
Một đôi tay mang theo băng hàn ngưng kết không gian, khóa chặt lấy tên trưởng lão đó.
XÀ… GÁY… RỐNG…
Thải Quỳnh Dao, Phượng Tịch Y, Bạch Miêu Miêu cũng đã triển lộ bản thể Thần Thú Biến Dị.
Thân là yêu tộc, các nàng không sở hữu Pháp Tướng ở cấp độ Thánh Tướng mà chỉ sử dụng bản thể để chiến đấu.
Yêu tộc khi đột phá Chí Tôn mới thật sự đúc nên Chí Tôn Pháp Tướng mà thôi.
Bất quá lúc này dù không có Pháp Tướng, chiến lực của các nàng cũng không hề đơn giản.
Thải Quỳnh Dao thôn nạp cả không gian, mượn lực lượng không gian gia tăng sức hủy hoại của chín loại thuộc tính tạo thành Cửu Nguyên Pháo, nhắm đến một tên trưởng lão khác của Khai Tinh Kiếm Khái.
Phượng Tịch Y với Chiến Thế và Sát Thế kết hợp Tịch Diệt Thánh Viêm, một thức Liệt Hỏa Liệu Nguyên đã từ thiên không rơi xuống đầu trưởng lão Kiếm Trũng.
Bạch Miêu Miêu hóa thành tàn ảnh, từng luồng Hắc Vân trên cơ thể nàng bắt đầu sáng lên, Hắc Vân càng hiện ra nhiều, tốc độ của nàng càng nhanh… đợi đến lúc số lượng Hắc Vân vượt qua hàng trăm, vận tốc đã vượt qua cả Thánh Đế, ám sát tên trưởng lão còn lại của Kiếm Trũng.
RÍT GÀO…
Tiểu Sư và Tiểu Tinh không cam lòng thua kém.
Tiểu Sư bay lượn giữa bầu trời, từng cột Kiếp Lôi như Thiên Phạt được nàng triệu hoàn, giáng thẳng lên đầu tên trưởng lão Huyết Kiếm Ngục.
Ở phía bên cạnh, Tiểu Tinh cũng chuyển đổi trạng thái, từ Thời Không sang Lôi Đình, toàn thân như tia chớp xẹt đến tên Huyết Kiếm Ngục còn lại.
Lạc Nam thấy cảnh này mà âm thầm vui mừng, dù rằng đối mặt với Thánh Đế cường giả, chúng nữ tuy là Thánh Hoàng vẫn chẳng hề sợ hãi, ngược lại chủ động tấn công.
Đây chính là tâm tính của cường giả.
“Hừ, thủ đoạn thì nhiều, sức mạnh lại chẳng có bao nhiêu.”
Nhìn thấy công kích của chúng nữ, tám vị Thánh Đế nở nụ cười khinh thường.
Kẻ mà bọn hắn kiêng kỵ nhất là Lạc Nam, còn công kích của chúng nữ không thể làm khó được những Thánh Đế như bọn hắn.
Nhưng mà bọn hắn lại quên rằng Lạc Nam vẫn chưa ra tay.
Ngay khi tám tên Thánh Đế dự định xuất thủ nghiền nát thế công của chúng nữ thì trong ánh mắt của Lạc Nam, Cổ Ngữ đã chậm rãi hiện ra, khóa chặt lấy từng người bọn chúng.
“Định!”
Trong khoảnh khắc, tám vị Thánh Đế đều dừng lại một giây động tác.
Nhưng chỉ cần một giây mà thôi…
PHỐC… PHỐC… PHỐC…
Máu tươi cuồng phún…
Một kẻ bị Khôi Lỗi của Lãnh Vận Du nghiền nát nhục thân, một kẻ bị Đình Manh Manh đấm nổ cả đầu, một kẻ bị vô số Băng Phách Châm đâm xuyên cơ thể, một kẻ bị Tịch Diệt Thánh Viêm thiêu cháy, một kẻ bị Cửu Nguyên Pháo oanh tạc, một kẻ bị Bạch Miêu Miêu hái mất đầu, hai kẻ bị Lôi Đình đánh trọng thương…
“AAAAA”
Tiếng hét thảm thiết vang lên không dứt, chỉ sau một giây như từ trần giang rơi xuống địa ngục.
Tám vị Thánh Đế không thể tưởng tượng nổi tại sao vừa rồi mình lại bị mất quyền kiểm soát cơ thể trong thời khắc ngắn ngũi, kết quả đón nhận thế công toàn lực của một đám yêu nghiệt Thánh Hoàng, lâm vào trọng thương hấp hối.
Nhưng ác mộng của bọn hắn chỉ vừa mới bắt đầu…
“Cổ Ngữ – Đoạt!”
Lạc Nam như ma quỷ đứng sau tất cả, toàn bộ Công Pháp chủ tu của tám người đã bị hắn xóa khỏi ký ức, đoạt mất sạch sẽ.
“Làm sao có thể…”
Bọn hắn vừa mới chật vật đứng lên, lập tức hãi hùng khiếp vía phát hiện mình đã quên mất một đồ vật cực kỳ quan trọng cho chiến lực của mình, nhưng là đồ vật gì thì không tài nào nhớ nổi.
Trong lúc nhất thời, khả năng chiến đấu của tất cả suy yếu đến cực hạn…
Đây chính là sự khủng bố và nghịch thiên của Cổ Ngữ… là những thứ mà ngay cả Chí Tôn cũng thèm thuồng.
Ở Kiếm Châu, Lạc Nam không dám lạm dụng Cổ Ngữ quá mức vì sợ bị phát hiện…
Nhưng ở giữa Tử Hải mênh mông và hoang vắng này, nơi không có Chí Tôn lén lút theo dõi, nơi không có đông đảo người vây xem, còn sợ cái rắm à?
Đừng nói là Cổ Ngữ, ngay cả Pháp Tướng Thần Thông hắn cũng đã thi triển rồi.
Bất quá Lạc Nam cũng đã cảm giác được di chứng sau khi kích hoạt Cổ Ngữ quá nhiều, hắn vội vàng luyện hóa Bất Tử Dịch Thủy và Hồn Thạch Nhũ đã lưu sẵn trong đan điền, ngồi xuống khoanh chân điều tức.
“Giết!”
Nhận ra trạng thái suy yếu của kẻ thù, chúng nữ cảm thấy lòng tin và hưng phấn tăng mạnh.
Không cần Lạc Nam ra tay, các nàng bắt đầu đại khai sát giới.
Thánh Hoàng giết Thánh Đế, chỉ nghĩ đến thôi đã nhiệt huyết sôi trào.
Mà quả thật cục diện lúc này chính là như thế…
Khi đã trọng thương và bị đoạt mất công pháp chủ đạo, ngay cả Thánh Đế cũng không thể phát huy ra ba phần chiến lực của mình.
Trạng thái này của bọn chúng chẳng khác nào Lạc Nam không còn Bất Hủ Diễn Sinh Kinh vậy, hầu như mất đi phần lớn thủ đoạn và sức mạnh.
PHỐC…
XOẸT…
Từng khí tức trở nên ảm đạm, từng vị Thánh Đế bắt đầu ngã xuống trước sự vây công của chúng nữ.
“AAAAA, ta và các ngươi chôn cùng.” Hai vị trưởng lão Huyết Kiếm Ngục điên cuồng kết nổ đan điền muốn tự bạo.
Lạc Nam lạnh lùng đứng lên, Huyết Đỉnh rung động, Lạc Hồng Kiếm hiện ra trong tay.
“Huyết Ngục Kiếm Pháp!”
Một tòa địa ngục máu hiện ra sau lưng Lạc Nam, vô số Huyết Sắc Kiếm Khí đỏ ngầu khiến màu sắc của Lạc Hồng Kiếm càng thêm lộng lẫy.
“Không! Đó là Huyết Ngục Kiếm Pháp của chúng ta, vì sao ngươi lại sở hữu?” Hai tên trưởng lão Huyết Kiếm Ngục như chứng kiến chuyện hoang đường nhất thế gian, sợ hãi gào thét.
Huyết Ngục Kiếm Pháp chính là Chí Tôn Kiếm Pháp, là thủ đoạn trấn thủ Huyết Kiếm Ngục bọn hắn a.
“Các ngươi đi mà hỏi Huyết Thiên Nhai dưới âm phủ đi!” Lạc Nam nở nụ cười tà:
“Huyết Ngục Trảm!”
Một kiếm thô bạo chém ra.
PHỐC…
Cơ thể hai vị trưởng lão Huyết Kiếm Ngục bị rọc xuống… máu tươi rơi vào Tử Hải âm u, toàn bộ tan biến.
Huyết Ngục Kiếm Pháp này Lạc Nam đã đạt được từ thời điểm thi triển Cổ Ngữ Đoạt lên người hộ đạo của Huyết Thiên Nhai bên trong Kiếm Mộ, mãi đến lúc này mới có cơ hội thi triển.
Cảm giác dùng chính thủ đoạn của đối phương tiêu diệt đối phương thật dễ chịu vô cùng.
Ở phía bên cạnh, chúng nữ đã dần giải quyết sạch sẽ…
Ngay cả hai tên Kiếm Phách Tộc có thể phách kinh người cũng không thể chống nổi các nàng hợp lực vây công, bị Tịch Diệt Thánh Viêm thiêu cháy tất cả sự sống.
“Đoạt Hồn!”
Lạc Nam không bỏ qua cơ hội, triển khai Đoạt Hồn rút lấy tất cả Linh Hồn của bọn chúng.
Đột nhiên hắn biến sắc: “Không xong!”
“Chuyện gì thế?” Chúng nữ giật mình, vội vàng tập trung lại sau lưng hắn.
“Linh Hồn của bọn hắn không hề hoàn chỉnh, đã bị kẻ nào đó khống chế trước đó rồi.” Lạc Nam sắc mặt lạnh lẽo.
Có thể cùng lúc khống chế tám vị Thánh Đế, chỉ có thể là cấp bậc…
“Khà khà khà, thông minh lắm…”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lạc Nam, một tiếng cười quỷ dị bất chợt vang vọng.
Không gian trước mặt xuất hiện gợn sóng, một tên nam tử trung niên lặng lẽ hiện thân, nở nụ cười hài hước đầy chế nhạo:
“Triệu Lăng Hạo cũng khá thông minh, hắn dự định cử đám vô dụng này rình rập sau lưng, chờ Thiên Lệnh Giáo ra tay với ngươi rồi mới tìm thời cơ đánh lén quả nhiên không sai chút nào, đám vô dụng này thật sự không đủ tư cách đối chiến trực diện với ngươi.”
“Đáng tiếc bọn chúng gặp phải bổn tọa, ta liền khống chế Linh Hồn cả đám trêu đùa với các ngươi một chút, cho ngươi giết thoải mái trước khi chết.”
Mà vừa chứng kiến tên nam tử này, Lạc Nam đã lập tức đem chúng nữ thu vào Linh Giới Châu, lạnh lùng gằn từng chữ một:
“Vạn Ứng Thiên!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 12 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 27/10/2023 15:39 (GMT+7) |