Cao Viễn như nhìn thấy phao cứu sinh, vội vàng giải trừ trạng thái tự bạo.
Hiển nhiên nếu như có thể không chết, chẳng ai muốn liều lĩnh chôn vùi tất cả, cùng địch nhân đồng quy vu tận vậy.
Chứng kiến kẻ vừa thay mặt Đông Hoa Khách Sạn đứng ra lại là tên tiểu tử lạ mặt còn ngơ ngác về Đông Vực, cái gì cũng không biết trước đó, toàn bộ quan khách hai mặt nhìn nhau.
“Tiểu tử này choáng đầu sao? Hắn không hiểu Viêm Ngục Tộc ở Đông Vực có địa vị như thế nào à?” Không ít người biến sắc.
“Haizz, người trẻ tuổi có lòng nghĩa hiệp là tốt nhưng nên biết tự lượng sức mình.” Vài ông lão lắc đầu thở dài, có thể tưởng tượng tên nam tử trẻ tuổi này sau đó phải gánh chịu lửa giận như thế nào của Viêm Ngục Tộc.
Làm ơn đi, ngươi còn chưa đột phá Thánh Vương, lại chạy đến bảo hộ Đông Hoa Khách Sạn trước mặt Chí Tôn Thế Lực, hơn nữa lại còn là Thiên Địa Sủng Nhi, muốn tìm chết cũng không ngu xuẩn như thế à.
“Công tử…” Nhu Nhi thấy Lạc Nam đứng ra, tràn đầy cảm kích, trong mắt lóe lên một tia hy vọng nhìn trượng phu của mình, truyền âm nói:
“Hắn chính là đệ đệ của Liên Âm Tông Chủ của thiếp.”
Cao Đạt vừa có chút mừng rỡ nghe vậy sắc mặt thoáng chốc trắng nhợt, vội vàng đáp lại:
“Mau khuyên vị tiểu huynh đệ đó dừng lại, chúng ta không thể làm liên lụy đến hắn.”
Liên Âm Tông tuy rằng có quan hệ cực kỳ rộng lớn nhưng dù sao cũng là Thánh Đế Viên Mãn thế lực mà thôi, người không vì kiêng nể các thế lực thông gia nên không dám chủ động trêu vào, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Liên Âm Tông có thể đứng ra trêu người khác, nhất là đối với thế lực lớn có nội tình như Viêm Ngục Tộc.
Cao Đạt không muốn vì bản thân mình mà ngay cả nhà vợ Liên Âm Tông cũng liên lụy vào.
“Hết cách rồi, lúc này chúng ta chỉ có thể mong chờ…” Nhu Nhi cắn răng.
Mà nằm ngoài tưởng tượng của toàn trường, Viêm Ngục Tộc chẳng những không phát tác phẫn nộ, ngược lại Viêm Oanh và ngũ trưởng lão Viêm Phấn đồng loạt biến sắc mặt, cực kỳ căng thẳng nhìn lấy thân ảnh nam tử kia thốt lên ba chữ:
“Lại là ngươi…”
“Không sai, chính là ta.” Lạc Nam mỉm cười gật đầu: “Chúng ta lại gặp mặt.”
“Ngươi đi gặp quỷ đi.” Viêm Oanh trong lòng thầm mắng, ngoài mặt biểu lộ lạnh lẽo đến cực điểm:
“Lần trước ân oán đã giải quyết xong, lần này cớ sao ngươi lại xen vào chuyện của bổn tiểu thư?”
“Lý do rất đơn giản, ta không thể đứng nhìn các ngươi phá hủy Đông Hoa Khách Sạn.” Lạc Nam trầm giọng nói.
Không sai, đó là nguyên nhân hắn quyết định đứng ra.
Giúp đỡ phu phụ Nhu Nhi chỉ là phần nhỏ nguyên nhân, phần lớn nguyên nhân chính là Lạc Nam không muốn tòa khách sạn mang tên của nàng bị hủy hoại theo cách như vậy.
Lần đầu hắn đặt chân đến Đông Vực muốn tìm kiếm Đông Hoa Cung, tình cờ ở vào Đông Hoa Khách Sạn, Lạc Nam cho rằng đó là vận mệnh.
Hắn phải bảo hộ những thứ mang tên nàng, nữ nhân tuy xuất hiện ngắn ngũi nhưng lại có địa vị đặc biệt trong lòng hắn.
“Ngươi là người hâm mộ của Đông Hoa Chí Tôn?” Viêm Oanh nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu có một tia ghen ghét đố kỵ.
“Không sai!” Lạc Nam thoải mái thừa nhận, ánh mắt lóe lên vẻ ôn nhu:
“Ta là người hâm mộ nhiệt thành của nàng, ở trong lòng ta… nàng còn vượt xa cả Vô Diện Nữ Thần.”
Không ít người biến sắc, tên tiểu tử này vậy mà còn dám bất kính với Vô Diện Nữ Thần.
Mặc dù nữ thần chưa từng lộ mặt, nhưng địa vị của nàng ở trong lòng tu sĩ Đông Vực không hề thua kém Đông Hoa Chí Tôn hay đệ nhất mỹ nhân ở thế hệ này.
Bất quá nhìn dáng vẻ của Viêm Ngục Tộc, e rằng kẻ này cũng có lai lịch không tầm thường, vậy mà khiến Viêm Oanh phải kiêng dè như vậy.
“Tiểu thư, hắn là kẻ nào?” Đại trưởng lão Viêm Kình hừ lạnh nói:
“Một tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà thôi, trực tiếp đập chết là được.”
“Cẩn thận, hắn là kẻ chúng ta đụng độ ở Tử Hải lần trước, bối cảnh không đơn giản đâu.” Viêm Phấn nhíu chặt chân mày.
“Là hắn?” Viêm Kình nghe vậy cũng thoáng có chút ngưng trọng, việc tiểu thư đụng độ một tên con ông cháu cha mang theo hàng loạt Chí Tôn Nhất Kích đã sớm được cao tầng Viêm Ngục Tộc biết rõ, không ngờ lại đụng độ hắn ở đây.
“Ngươi dự định thế nào?” Viêm Oanh ánh mắt nhìn chằm chằm Lạc Nam.
“Mọi chuyện dừng lại ở đây, từ nay về sau ngươi không được nhắm vào Đông Hoa Khách Sạn.” Lạc Nam quyết đoán nói, thái độ vẫn luôn hờ hững vô cùng.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Đến địa bàn của chúng ta, còn muốn đặt điều kiện?” Viêm Kình tính tình nóng nảy lập tức gầm lên.
Lạc Nam trong lòng siết chặt, bản thân hắn cũng hiểu rằng nếu thật sự toàn lực liều mạng, mình chắc chắn vô pháp chống lại Viêm Ngục Tộc.
Nhưng hắn không tin chỉ vì chút chuyện nhỏ thu phục nam sủng của Viêm Oanh mà Viêm Ngục Tộc sẵn sàng bất chấp tất cả.
Vì vậy tuyệt đối không thể tỏ ra yếu thế, phải khiến Viêm Ngục Tộc kiêng kỵ.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam cất giọng cười nhạt:
“Nếu ngươi đã không đồng ý, vậy thì chiến thôi.”
Ý niệm vừa động…
NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO…
Thiên địa chấn động, mười tám tiếng long ngâm kiệt ngạo bất tuần như xé rách thương khung.
Hắc Kim Cương Thiên Long càn quấy đến cực điểm lôi kéo Bá Vũ Điện ngự không mà lên, hình thể nặng nề che chắn phía trước Đông Hoa Khách Sạn.
“Trời ạ, đó là thứ gì? 18 con rồng kéo theo cung điện, thần tích sao?” Có cường giả bị áp lực nặng nề của Bá Vũ Điện mang đến gào rống như phát điên.
“Đó là Chí Bảo Phi Hành, thật là khí phách và uy nghi không tưởng tượng nổi.” Đám đông ánh mắt cuồng nhiệt, bọn hắn chưa từng thấy Chí Bảo Phi Hành có uy thế như thế này.
Không để tâm đến sự thán phục của đám đông, Lạc Nam chắp tay đứng trên đỉnh cung điện, điên cuồng ném Nguyên Thạch vào trận pháp, 36 khẩu trọng pháo đã ngưng tụ sức mạnh hủy diệt nhắm thẳng Viêm Ngục Lâu oanh tạc.
“Không xong.” Viêm Oanh và Viêm Phấn biến sắc, vội vàng nhảy khỏi Viêm Ngục Lâu tránh né.
“Viêm Ngục Pháp Tướng – Viêm Ngục Thuẫn.” Viêm Kình cũng không dám xem thường sức mạnh của thập bát long.
Hắn điều động Viêm Ngục Pháp Tướng buông bỏ truy kích Cao Viễn, tập trung Chí Tôn Hỏa Lực phía trước Viêm Ngục Lâu kết thành một tấm thuẫn hừng hực hỏa diễm khổng lồ.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Đón nhận 36 khẩu pháo bắn phá, Viêm Ngục Thuẫn cũng xuất hiện vết rạn tùy thời sụp đổ, nhưng còn chưa tổn hại đến Viêm Ngục Pháp Tướng.
Sức mạnh của Pháp Tướng xếp thứ 80 trên Pháp Tướng Bảng đương nhiên là không thể xem thường.
Nhưng Lạc Nam đã muốn cường thế, mặt mũi chẳng có chút biểu tình, tiếp tục phất tay.
ẦM ẦM.
Một quan tài nặng nề giáng lâm, nắp quan tài mở ra.
RỐNG!
Tiếng gầm như ma quỷ đến từ địa ngục khiến toàn trường rùng mình, Ma Khí ngập trời, một thân ảnh như đạn pháo từ trong quan tài bắn ra, hung hăng huy quyền đấm thẳng.
ĐÙNG.
Một quyền khủng bố chấn nát cả không gian, Viêm Ngục Thuẫn vốn đã đầy rẫy vết nứt liền hóa thành mảnh vụn, quyền kình vẫn tiếp tục hung hăng nện thẳng vào lồng ngực Viêm Kình.
Phốc!
Viêm Kình phun ra một ngụm máu, cơ thể của Chí Tôn bị đấm đến thổ huyết, vậy kẻ vừa ra tay chắc chắn cũng là Chí Tôn.
“Thể Chí Tôn?!” Viêm Kình sắc mặt lạnh lẽo, lau máu nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm Ma Cương Đệ Lục vừa như một vị thần sừng sững đứng sau lưng Lạc Nam, tràn đầy ngoài ý muốn:
“Không phải Thể Chí Tôn bình thường, đây là Cương Thi có sức mạnh của Thể Chí Tôn.”
“Làm sao có thể.” Viêm Oanh sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lần trước đã bị thủ đoạn giữ mạng của Lạc Nam dọa sợ, không ngờ trong tay hắn vẫn còn nhiều ác chủ bài như thế.
Nội tình của kẻ này thật sự sâu không lường được.
Sắc mặt của Viêm Phấn cũng trở nên cực kỳ khó coi, ngay cả Viêm Kình cũng lâm vào do dự.
Nếu đối thủ là một vị Thể Chí Tôn chân chính, Viêm Kình không ngại một trận chiến, bởi lẽ đôi bên đều có sinh mạng như nhau, đều biết sợ hãi đối với cái chết.
Nhưng đối mặt một con cương thi cấp Thể Chí Tôn, nó chỉ biết điên cuồng chiến đấu theo ý chủ nhân, hoàn toàn liều mạng và không biết chữ chết viết như thế nào.
Viêm Kình không muốn phí công phí sức đánh đổi mạng sống với một con cương thi, điều này quá mức vô nghĩa.
Huống hồ Cao Viễn tuy rằng không mạnh bằng hắn nhưng cũng là Chí Tôn, nếu như hắn bị Cương Thi và Cao Viễn liên hợp vây công, kết cục chỉ dợ dữ nhiều lành ít.
Chưa kể Lạc Nam quá mức bí ẩn, bất kể là Bá Vũ Điện hay Cương Thi Thể Chí Tôn đều khiến Viêm Ngục Tộc cũng phải thận trọng đối đãi.
Tiểu bối đã khủng bố như thế, thử hỏi trưởng bối sau lưng Lạc Nam này còn kinh khủng đến mức nào?
Viêm Phấn nhận ra Viêm Kình không muốn đánh nữa, vội vàng lựa lời nói khuyên nhũ Viêm Oanh:
“Tiểu thư, Tứ Phương Quyết Đấu sắp đến… đừng vì một tên Cao Đạt mà đánh cược, chẳng may ngươi bị thương thì hối tiếc lớn.”
“Đúng đó tiểu thư, cơ hội đến Trung Vực không phải ai cũng có được, nhất là học viện ở nơi đó sẽ có vô vàn thiên kiêu tuấn kiệt vượt xa Cao Đạt cho ngươi lựa chọn.” Viêm Kình cũng khuyên nhũ:
“Hiện tại chưa biết hư thực về nội tình của đối thủ…”
“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp…” Viêm Oanh phẫn nộ như muốn điên, trong mắt bỗng lóe lên một tia ngoan độc, bàn chân dùng sức hướng đầu Nhu Nhi và Cao Đạt dưới chân đạp xuống.
“Dịch Chuyển Tức Thời.” Lạc Nam đã sớm lường trước điều này, trong nháy mắt Cao Đạt và Nhu Nhi đã được hắn dịch chuyển trở về Đông Hoa Khách Sạn.
“Lại là ngươi, lại là ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta.” Viêm Oanh nhìn Lạc Nam chằm chằm, ngạo nghễ tuyên bố:
“Một ngày nào đó, bổn tiểu thư phải thu phục ngươi, biến ngươi thành nô lệ.”
“Hừ, ngươi chưa đủ tư cách đó.” Lãnh Vận Du cùng Phượng Tịch Y giận dữ hừ một tiếng, dâm nữ này cũng dám ngấp nghé phu quân của các nàng, muốn chết sao?
“Tiện nữ nhân, các ngươi không đủ tư cách đối thoại với bổn tiểu thư.” Viêm Oanh nghiến răng nghiến lợi.
“Để rồi xem.” Lãnh Vận Du thanh lãnh đáp:
“Bên trong Tứ Phương Quyết Đấu, để xem ngươi có còn chủng tộc làm chỗ dựa nữa hay không.”
Phượng Tịch Y tính cách lạnh nhạt ít nói, nhưng khi Viêm Oanh dám tuyên bố muốn Lạc Nam làm nô lệ, nàng đã thật sự sinh ra sát cơ.
“Tốt tốt tốt, bổn tiểu thư mỏi mắt mong chờ.” Viêm Oanh giận quá hóa cười, hít sâu một hơi:
“Đi thôi, xem như lần này bị chó cắn, bổn tiểu thư không thèm chấp nhặt.”
Viêm Kình không nói lời nào, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn theo dõi Lạc Nam, cuối cùng mang theo tiểu thư và ngũ trưởng lão đạp lên Viêm Ngục Lâu, xé không biến mất.
Chiến trường sụp đổ hoang tàn, cuộc động độ của các Chí Tôn thật sự khiến không gian rạn vỡ, rất nhiều lỗ đen hư không đang được thiên địa quy tắc chữa trị, chậm rãi phục hồi.
“Phù… cuối cùng cũng rời đi.” Nhìn thấy Viêm Ngục Tông bị dọa chạy, toàn bộ quan khách thở phào một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Lạc Nam đã hoàn toàn thay đổi.
Sau ngày hôm nay, sợ rằng Đông Vực sẽ lại náo nhiệt, lan truyền tin tức về một nam tử trẻ tuổi có thể bức lui đại trưởng lão Viêm Kình và tiểu thư Viêm Oanh của Viêm Ngục Tông.
Mà tất cả nguyên nhân theo lời của hắn chỉ vì không muốn hai chữ Đông Hoa bị mạo phạm.
Lạc Nam thu hồi Bá Vũ Điện và Hắc Ma Vệ trở về, bản thân hắn cùng hai vị thê tử hạ mình rơi xuống Đông Hoa Khách Sạn.
“Ân công…” Cao Đạt đã nắm tay Nhu Nhi đến trước mặt Lạc Nam quỳ gối.
Ngay cả Cao Viễn cũng đầy trịnh trọng đứng ở sau lưng, chân thành nói:
“Đa tạ tiểu hữu ra tay tương trợ, ân tình này Cao gia chúng ta vĩnh viễn cũng không dám quên.”
“Các vị đứng lên đi.” Lạc Nam nghiêm nghị nói:
“Ta có thể giúp các vị một lần nhưng không thể giúp mãi được, sau đó phải tự lo liệu rồi.”
“Chúng ta đương nhiên hiểu.” Cao Viễn trịnh trọng gật đầu:
“Sau khi hoàn thành trách nhiệm đưa tiễn đợt khách này đến trung tâm Đông Vực, Đông Hoa Khách Sạn sẽ ngừng hoạt động và lánh đời một thời gian.”
Cao Đạt cũng từ trong ngực đưa một khối Lệnh Bài cho Lạc Nam, cung kính nói: “Đây là tín vật của Cao gia chúng tôi, ngày sau nếu ân công có việc cần, Cao gia chết cũng không từ.”
Lạc Nam không khách khí tiếp nhận, Cao Gia này dù sao cũng có Cao Viễn là Chí Tôn, lại thêm Đông Hoa Khách Sạn là Chí Bảo, ngày sau nói không chừng sẽ có chuyện cần nhờ đến bọn hắn.
Lúc này lại có rất nhiều khách nhân tìm đến muốn tiếp cận kết giao quan hệ với Lạc Nam, đáng tiếc hắn không hồi đáp, chỉ mang theo hai thê tử trở về phòng.
“Phu quân, lần này ngươi đã bại lộ Hắc Ma Vệ, sợ rằng tin tức sẽ truyền đến tai đám người Thiên Lện Giáo.” Phượng Tịch Y ngưng trọng nói:
“Yếu tố bất ngờ không còn, e rằng bọn hắn sẽ lại chuẩn bị cẩn thận để đối phó với chúng ta.”
“Ta hiểu.” Lạc Nam vuốt vuốt cằm, Thiên Lệnh Giáo là sát thủ chuyên nghiệp, trước khi ám sát bọn hắn nhất định sẽ tìm hiểu về nội tình của mục tiêu, lo lắng của Phượng Tịch Y là hoàn toàn có lý.
Bất quá hắn vẫn còn đồ chơi khác, chỉ sợ cái đám Thiên Lệnh Giáo này bị bà nương Tịnh Dạ yêu nữ dọa sợ nên không còn dám tìm đến mà thôi.
Sau khi Tịnh Dạ đem ba người bọn chúng đánh bay, Lạc Nam liền chưa từng nhìn thấy bóng dáng của bọn chúng.
Điều này hoàn toàn hợp với phương châm ám sát thất bại đào tẩu ngàn dặm của những sát thủ chuyên nghiệp, bọn hắn sẽ chờ đợi thời cơ tiếp theo, khi con mồi lơ là và chủ quan sẽ bất ngờ tặng một kích chí mạng.
Không thể không đề phòng…
Nghĩ đến đây, hắn cũng muốn gia tăng thêm thủ đoạn, kiếm thêm đồ chơi đối phó Thiên Lệnh Giáo cũng như các thế lực đối địch sắp tới tại Đông Vực.
“Hệ Thống, mở ra Vòng Quay Danh Vọng đi!”
“KENG, thành công mở ra Vòng Quay Danh Vọng, Điểm Danh Vọng còn lại 22 vạn.”
Lạc Nam vuốt cằm, 22 vạn Điểm Danh Vọng vẫn quá ít để sử dụng Thiên Cơ Lâu cho những tin tức quan trọng, nhưng vẫn đủ quay vòng rồi.
Đưa mắt nhìn lên, bảy cái ô quen thuộc đã hiện ra…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 12 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 27/10/2023 15:39 (GMT+7) |