Con đường bá chủ - Quyển 12 - Tác giả Akay Hau

Phần 69

“Hự…”

“Không xong…”

“Có biến…”

Hàng loạt thanh âm hoảng hốt bên phía tu sĩ Tuyết Kiếm Sơn bỗng nhiên vang lên.

Chỉ thấy thế trận đang cực kỳ cao trào, đôi bên đang đánh bất phân thắng bại bỗng chốc sinh ra dị biến.

Lần lượt từng vị cường giả của Tuyết Kiếm Sơn từ Thánh Tôn cho đến Thánh Hoàng đồng loạt phun ra máu tươi, sắc mặt đen kịch, chiến lực suy yếu đến tận mấy phần.

“Khốn nạn, là kịch độc!” Vị Thánh Đế Trung Kỳ đang chỉ huy Tuyết Kiếm Sơn sắc mặt đại biến, không thể tưởng tượng nhìn về phía kẻ thù:

“Đám tiểu nhân các ngươi hạ độc từ bao giờ?”

“Khặc khặc khặc, thế đạo này chỉ có kẻ thắng và kẻ bại, làm sao phân biệt tiểu nhân hay quân tử?” Một tiếng cười quỷ dị vang lên, từ trong bóng tối có một thân ảnh khoác áo choàng Hắc Lang Trại xuất hiện.

“Lão nhị làm tốt lắm, kế hoạch thành công tốt đẹp.” Lão già cầm đầu Hắc Lang Trại cất tiếng cười to.

Hiển nhiên ngay từ đầu Hắc Lang Trại đã ẩn giấu một vị Độc Tu cường đại, nhân lúc thế lực song phương giao chiến, vị Độc Tu này âm thầm lan tràn kịch độc, các tu sĩ của Tuyết Kiếm Sơn tập trung đối địch không hề lưu ý, toàn bộ đều trúng chiêu.

“Hắc Lang Trại, một lũ tiểu nhân vô liêm sĩ vậy.” Nam tử trung niên cầm đầu Tuyết Kiếm Sơn mắng to.

“Hừ, trúng độc mà còn nói nhiều như vậy?” Lão già bên phía Hắc Lang Trại cười lạnh tung ra một chưởng.

PHỐC!

Nam tử trung niên Tuyết Kiếm Sơn toàn thân đau nhói, bị một chưởng xuyên qua cơ thể, toàn thân rơi xuống, quỳ một chân xuống đất.

“Gây chuyện trong địa bàn của Nam Thiên Môn, Hắc Lang Trại các ngươi muốn chết sao?” Rơi vào đường cùng, tu sĩ Tuyết Kiếm Sơn căm hận nghiến chặt hàm răng.

“Haha, khu vực này hiện tại hỗn loạn, cao tầng Nam Thiên Môn không thể quán xuyến tất cả, đợi bọn hắn kịp thời đuổi đến, chúng ta đã thành công mang theo đại mỹ nhân rời đi.” Lão già Hắc Lang Trại cười phá lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào xe ngựa thần bí:

“Tuyết Kiếm Sơn Chủ, chúng ta biết nàng đang ở bên trong, nhưng đừng quên rằng trại chủ của chúng ta vẫn chưa xuất hiện, một khi song phương xuất thủ, Tuyết Kiếm Sơn tất bại mà thôi.”

“Đại trưởng lão nói rất hay, đây là cơ hội tốt để chúng ta hốt gọn Tuyết Kiếm Sơn.” Một tên Thánh Hoàng của Hắc Lang Trại liếm liếm mép, dâm dật nói:

“Nghe đồn Tuyết Kiếm Sơn Chủ là một băng sơn mỹ nhân, thật sự muốn xem bộ dạng của nàng ở trên giường sẽ nóng bỏng như thế nào, có lạnh lùng như lời đồn đại hay không.”

“Hắc hắc, yên tâm đi…” Lão già Hắc Lang Đại Trưởng Lão liếm liếm mép, trực tiếp vung tay ra bắt giữ đám tu sĩ đã trúng độc của Tuyết Kiếm Sơn làm con tin, nở nụ cười hài hước:

“Tuyết Kiếm Sơn Chủ còn không mau xuống xe, bằng không chúng ta giết sạch đám lâu la trung thành này của ngươi.”

“Sơn Chủ mau rời đi, mặc kệ mấy người chúng ta.” Một vị Thánh Tôn của Tuyết Kiếm Sơn đỏ mắt gào thét.

“Nói nhiều, chết đi cho ta.” Một tên Thánh Hoàng của Hắc Lang Trại sắc mặt lạnh lẽo, vung đao chém vào đầu hắn.

KENG!

Vô cùng đột ngột, một luồng lực lượng thần bí như chỉ đạn bắn tới, đem đao trong tay tên Thánh Hoàng đánh văng.

“Kẻ nào?” Hắc Lang Trại âm thầm đề phòng quát lớn.

“Chậc chậc, có chuyện vui như vậy mà các vị không rủ ta, thật là thất lễ…” Lạc Nam cười tủm tỉm từ trong bóng tối nhảy ra ngoài, ánh mắt hài hước đảo qua đám người Hắc Lang Trại.

Nhìn thấy có người đột nhiên xuất hiện, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.

Phát hiện vị nam nhân này tướng mạo vô song, vừa tà mị vừa uy vũ độc nhất vô nhị, lại thêm vừa mới dễ dàng ngăn cản công kích của Thánh Hoàng, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.

Đám người Tuyết Kiếm Sơn hai mắt sáng lên, trong lúc nhất thời cảm giác người vừa xuất hiện có phần quen mặt, bất quá thần trí của bọn hắn đã bị Kịch Độc làm cho mơ mơ hồ hồ, đầu óc trì trệ, vì vậy nhất thời cũng chẳng nhớ nổi.

Bất quá tia hy vọng trỗi dậy, cả đám nhao nhao cầu cứu:

“Vị công tử này, hy vọng ngươi ra tay cứu giúp, Tuyết Kiếm Sơn vạn phần cảm tạ, ngày sau chắc chắn hậu báo!”

“Hậu báo sao?” Lạc Nam hứng thú bừng bừng hỏi: “Hậu báo dày bao nhiêu?”

“Phốc!”

Đám người xém chút phun ra một ngụm, cái tên này da mặt cũng đủ dày nha, rơi vào hoàn cảnh này ngươi lại còn trực tiếp như vậy.

Bất quá đã có hy vọng, nam tử trung niên của Tuyết Kiếm Sơn vẫn cố gắng nói:

“Tuyết Kiếm Sơn chúng ta sản vật phong phú, chỉ cần vượt qua nạn này, chúng ta sẽ cố gắng thỏa mãn.”

Lạc Nam vuốt vuốt cằm, đưa mắt nhìn xe ngựa nói: “Ta người này trẻ tuổi đa tình, ưa thích mỹ nhân, nghe nói Sơn Chủ của các ngươi là băng sơn mỹ nhân, ta chọn nàng được không?”

“Ngươi…” Một đám Tuyết Kiếm Sơn căm tức trừng mắt, sắc mặt nóng lên bừng bừng.

“Hahaha, thì ra là người trong đồng đạo.” Một đám Hắc Lang Trại phá lên cười, cực kỳ hân thưởng nhìn Lạc Nam nói rằng:

“Đạo hữu mắt sáng như đuốc, biết tài sản đáng giá nhất của Tuyết Kiếm Sơn chính là Sơn Chủ của bọn hắn.”

“Câm miệng!” Nào ngờ Lạc Nam quát lạnh:

“Ai là bằng hữu của ngươi? Đừng thấy sang bắt quàng làm họ, mau để lại người rồi cút đi!”

“Phốc!” Đến lượt người của Hắc Lang Trại xém chút phun ra.

Tiểu tử này đắc tội cả hai phương? Hắn chán sống rồi sao?

“Đừng tiếp tục nói nhãm với hắn, tiểu tử này chắc chắn đang vì Tuyết Kiếm Sơn kéo dài thời gian chờ cứu viện tới.” Một vị Thánh Tôn của Hắc Lang Trại giận dữ nói, liền xách Đao chém về phía Lạc Nam.

“Ồ, ngươi cũng rất thông minh đó.” Lạc Nam hân thưởng nhìn lấy hắn:

“Đáng tiếc người thông minh như vậy sống không lâu đâu.”

KENG KENG KENG KENG KENG KENG…

Thanh âm vừa dứt, 3000 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm phô thiên cái địa bỗng nhiên hiện thế, Bá Lực cuồn cuộn bao phủ, một chiêu Vạn Kiếm Quy Tông lập tức triển khai.

XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…

Trong ánh mắt kịch biến của đám người, vị Thánh Tôn còn chưa kịp nói lời trăn trối, trực tiếp bị Huyết Diệp Việt Kiếm xuyên phá thành vô vàn mảnh vụn, máu tươi nhuộm đỏ từng lưỡi kiếm sắc lẹm.

“U Hồn Nô Lệ – Chiến!”

Không đợi đối phương kịp phản ứng, Lạc Nam phất nhẹ hai óng tay áo của mình.

ẦM ẦM ẦM…

Từ bên trong đó, Huyết Kiếm Ngục Trưởng Lão khoác áo choàng giấu mặt, Thiên Yết Tộc Trưởng, Thú Nhân Thành Chủ cùng lúc bay ra.

Ba vị U Hồn Nô Lệ mặc dù đã chết, nhưng chiến lực của bọn hắn không phải một tên Thánh Đế của băng đạo tặc như Hắc Lang Trại và đám thuộc hạ ô hợp có thể sánh bằng.

PHỐC… PHỐC… PHỐC…

Máu tươi điên cuồng phun trào, ba vị U Hồn Nô Lệ như hổ nhập bầy cừu, trắng trợn giết chóc.

3000 thanh Huyết Diệp Việt Kiếm càng là như tử thần đòi mạng, kiếm bay đến đâu liền có đầu lìa khỏi cổ.

“Khốn nạn, ta sẽ cầu cứu Trại Chủ.” Lão già Hắc Lang Trại ngửa đầu gầm thét, muốn bóp nát một khối ngọc bội trong tay.

“Haha, gọi hắn đến đây, ta làm thịt luôn một thể.” Lạc Nam nở nụ cười trêu tức.

“Ngươi…” Lão già Hắc Lang Trại biết mình đá trúng thiết bảng rồi, nhìn biểu hiện khủng bố của người nam nhân này không phải Hắc Lang Trại có thể chọc nổi, e rằng ngay cả Trại Chủ của mình đến cũng chỉ chuốc lấy nhục nhã mà thôi.

Ngọc bội không dám bóp nát, bị U Hồn của Huyết Kiếm Ngục Trưởng Lão chém bay cả đầu.

Lạc Nam chắp tay đứng giữa gió tanh mưa máu, khí định thần nhàn, thản nhiên mở ra Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn tiến hành Đoạt Hồn của đám người Hắc Lang Trại.

Hắn cố gắng đem Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn thăng đến Chí Bảo càng nhanh càng tốt, để ngày sau còn có thể ứng đối với Chí Tôn.

“Ngươi… ngươi vì sao không trúng độc?” Tên Độc Tu của Hắc Lang Trại hoảng sợ gào thét, hắn đang dồn tất cả Kịch Độc của mình tấn công Lạc Nam, nhưng Độc tố lại như chìm vào biển rộng, kẻ thù vẫn ung dung nhìn hắn.

“Hỏi diêm vương xem sao.” Lạc Nam hồi đáp, Vạn Kiếm Quy Tông đem cả tên Độc Tu tiêu diệt triệt để.

Chỉ trong nháy mắt, cục diện khiến Thánh Đế Thế Lực như Tuyết Kiếm Sơn phải đau cả đầu đã bị một người nam nhân dễ dàng bình định.

Mỹ Mộng núp trong bóng tối một lần nữa tròn xoe cả mắt.

Nàng cứ tưởng rằng Lạc Nam yêu nghiệt đến đâu đi chăng nữa, đối mặt với Thánh Đế cường giả thì hắn cũng cần người khác hỗ trợ.

Nàng vốn đã định ra tay, nào ngờ Lạc Nam quả thật vẫn cần người khác hỗ trợ, nhưng mà đó là Nô Lệ ở dạng Linh Hồn của hắn.

“Quái vật, tiểu tử này ở đâu thu được những Nô Lệ cường đại như vậy?” Mỹ Mộng cười khổ không thôi.

Nếu ngày đó Lạc Nam xuất ra dù chỉ là một trong mấy tên Nô Lệ này, Triệu Lăng Tà chẳng phải càng bại nhanh hơn nữa sao?

Triệu Lăng Tà nên cảm ơn Lạc Nam nghĩa khí trong chiến đấu, ngay cả U Hồn Nô Lệ mà hắn cũng chẳng thèm dùng đến, kết quả Triệu Lăng Tà lại vô liêm sĩ đến mức cầu cứu và mượn sức mạnh của phụ thân Triệu Lăng Hạo.

Đặt bên cạnh nhau so sánh, Triệu Lăng Tà còn không bằng cái rắm a.

Mà lúc này, độc tố ngày càng thấm nhanh hơn, tu sĩ Tuyết Kiếm Sơn mơ mơ hồ hồ nhìn Lạc Nam đem tất cả địch nhân giết chết, trong lòng vừa sợ vừa tuyệt vọng.

Bọn họ cho rằng Lạc Nam sẽ chuyển sang làm thịt đám người mình.

Nào ngờ Lạc Nam không động đến bọn hắn, chỉ nhìn về phía xe ngựa điềm nhiên nói:

“Cho ngươi ba hơi thở đi ra cầu kiến, bằng không tất cả bọn chúng sẽ chết vì độc.”

“Haizz, quả nhiên là Thanh Long Hộ Pháp, danh bất hư truyền, tiểu nữ bội phục.”

Theo tiếng thăm thẳm thở dài, một bàn chân trần tinh xảo như ngọc nhẹ nhàng duỗi ra, theo sau đó mỹ nhân cũng chính thức xuất hiện.

Một bộ cung trang màu xanh thẳm, bên trên có họa tiết từng đóa hoa tuyết tung bay, mỹ nhân tuổi ngoài hai mươi một đầu tóc trắng, chân mày màu trắng, làn da hồng nhuận, như Tuyết Nữ từ trong thần thoại bước ra, mỗi một động tác, mỗi một lần nâng tay nhấc chân đều lã lướt như nước, trang nhã thanh cao, không chút tỳ vết.

Mỹ Mộng chép chép miệng, nữ nhân này quả nhiên không hổ là người từng có được danh tiếng đệ nhất mỹ nhân tại Thanh Long Khu, bất quá từ khi Môn Chủ hiện thân lần đó… cái danh đệ nhất mỹ nhân ở trong lòng vô số người tại Thanh Long Khu liền đổi chủ rồi.

Lạc Nam cũng hơi tán thưởng trước nhan sắc này, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ tán thưởng mà thôi.

Bởi vì hắn cũng có một thê tử thuần khiết tinh khôi như vậy, so với mỹ nhân trước mặt chỉ hơn chứ không kém.

Nàng là Bạch Tố Mai.

“Nàng tựa hồ nhận ra ta?” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe.

“Đại danh đỉnh đỉnh của Thanh Long Hộ Pháp, hiện tại toàn Kiếm Châu ai mà không biết?” Tuyết Kiếm Sơn Chủ che miệng ho nhẹ một tiếng.

“Vốn tưởng rằng Tuyết Kiếm Sơn Chủ lạnh lùng băng giá, nhìn thuộc hạ tử chiến nhưng vẫn không hề đọng lòng, thì ra đã sớm trọng thương từ trước.” Lạc Nam có chút ngoài ý muốn nói, hắn nhận ra trên người nữ nhân này có ám thương, nếu động thủ liền sẽ bọc phát.

Nếu như mình không xuất hiện, e rằng chỉ cần đám người Hắc Lang Trại vừa rồi cũng đã đủ đem Tuyết Kiếm Sơn hốt gọn.

“Hộ Pháp mắt sáng như đuốc.” Tuyết Kiếm Sơn Chủ có chút khom lưng, thái độ bình tĩnh như nước, chắp tay hành lễ:

“Tiểu nữ Sơn Chủ của Tuyết Kiếm Sơn – Tuyết Tuyền tham kiến Thanh Long Hộ Pháp.”

“Không tệ, nghe nói Tuyết Kiếm Sơn dự định rời khỏi Thanh Long Khu, Tuyết Sơn Chủ có chỗ không phục ta?” Lạc Nam nhấn mạnh hỏi.

“Chuyện này xin hãy nói sau, hiện tại tiểu nữ muốn cứu trị các thuộc hạ.” Tuyết Tuyền hít sâu một hơi, vội vàng tiến đến bên cạnh đám người, vận chuyển lực lượng trị thương.

“Hự…”

Nào ngờ vừa mới động Thánh Lực, khóe môi nàng đã rỉ ra một tia máu, sắc mặt đã trắng nay càng thêm trắng.

“Thôi được rồi…” Lạc Nam lắc đầu.

Bàn tay vung ra, Thôn Phệ Ma Nhãn mở mắt, hóa thành vòi rồng cuồn cuộn bao phủ cơ thể đám thuộc hạ của Tuyết Kiếm Sơn.

VÙ VÙ VÙ VÙ…

Không mất bao lâu, toàn bộ độc tố trong người bọn hắn đã bị Thôn Phệ Ma Nhãn tham lam hút vào, thông qua Đế Độc Đỉnh mà hóa giải vô cùng đơn giản.

Thủ đoạn của tên Độc Tu Hắc Lang Trại ở trước mặt Đế Độc Đỉnh của Lạc Nam thật sự không đáng giá nhắc tới.

Thấy tình cảnh này, nét lo lắng trên mặt Tuyết Tuyền cũng nhẹ nhàng giãn ra.

Không lâu sau, một đám thuộc hạ tỉnh táo trở lại, vội vàng đem nàng bảo hộ vào trung tâm, đề phòng nhìn Lạc Nam.

“Khụ… không được vô lễ.” Tuyết Tuyền ho nhẹ, lên tiếng nhắc nhở:

“Các ngươi còn không mau bái kiến Thanh Long Hộ Pháp?”

“Cái gì?” Một đám thành viên Tuyết Kiếm Sơn sắc mặt kịch biến, lúc này mới nhớ ra dung mạo của Lạc Nam, vội vàng nhao nhao quỳ xuống hành lễ:

“Gặp qua Thanh Long Hộ Pháp, đa tạ đại ân cứu mạng!”

Nhớ lại thủ đoạn kinh khủng của Lạc Nam, người nam tử trung niên có tu vi Thánh Đế Trung Kỳ của Tuyết Kiếm Sơn vội vàng khẩn thiết cầu xin:

“Mong Hộ Pháp ra tay cứu giúp Sơn Chủ, nàng bị hãm hại hết sức đáng thương.”

“Đủ rồi, tạm thời trở về rồi nói.” Lạc Nam ra hiệu cho bọn hắn yên lặng, nhìn biểu hiện của đám người này không giống nói dối, Phật Nhãn không phát hiện được địch ý, bên trong chắc hẳn có ẩn tình.

Hắn tức giận quát: “Tỷ còn định xem kịch vui đến bao giờ?”

“Hì hì, để ngươi có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, còn trách ta?” Mỹ Mộng cười vui vẻ cưỡi Tiểu Tinh tiến ra.

“Trời ạ, gặp qua Thất Trưởng Lão.” Đám người lại kinh động như gặp thiên nhân.

“Miễn lễ.” Mỹ Mộng phất tay, nhìn Lạc Nam hỏi: “Không đi dạo nữa sao?”

“Đại khái như thế thôi.” Lạc Nam nở nụ cười lạnh lùng:

“Trở về Hộ Pháp Phủ đi, Thanh Long Khu hỗn loạn từng ấy thời gian đã đủ rồi.”

Mỹ Mộng không nói thêm lời nào, chăm chú kết lấy Trận Pháp.

Một tòa Truyền Tống Trận cỡ lớn đã hiện ra trước mặt.

“Vào thôi!” Nàng chủ động bước vào đầu tiên.

Tuyết Tuyền thu hồi xe ngựa, cũng cùng các thuộc hạ đặt chân vào trận.

Lạc Nam bước vào cuối cùng.

Ánh sáng lóe lên, Truyền Tống Trận cấp tốc biến mất.

Vừa rời đi chưa được bao lâu, một nhóm người khác đã ngự không mà đến.

Bọn hắn cũng mặc y phục màu trắng của Tuyết Kiếm Sơn, thần thức phô thiên cái địa quét ngang bốn phương tám hướng dò tìm, một người cầm đầu tu vi Thánh Đế Trung Kỳ nghiến răng nghiến lợi:

“Khốn kiếp, khí tức của tiện nhân Tuyết Tuyền biến mất ngay tại đây, ả ta trốn đi nơi nào?”

“Lập tức chia nhau ra tìm, không thể để ả ta chuồn mất.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường bá chủ - Quyển 12
Tác giả Akay Hau
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không
Ngày cập nhật 27/10/2023 15:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Akay Hau

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng