Bầu trời màu đỏ, hoàn cảnh âm u, xung quanh là những gốc đại thụ che trời, vô số bụi rậm, núi đá, trung tâm lại là đầm lầy kịch độc sẵn sàng thôn phệ bất cứ thứ gì xui xẻo rơi vào, khung cảnh như không thuộc về nhân thế.
Cũng không nhìn thấy bất cứ thân ảnh con người nào, ngược lại là hàng loạt tồn tại quỷ dị hàng lâm.
Trên nhánh cây, một con quạ đen với đôi mắt màu máu khẽ đậu xuống.
Cách nó không xa, có con biên bức từ trong bóng tối hiện thân, treo ngược toàn thân.
Lại ở phạm vi lân cận, một linh hồn như lệ quỷ dữ tợn với toàn thân bị các loại gông cùm xiềng xích cắm xuyên qua đang lơ lửng.
Từ dưới lòng đất, từng nhánh xương trắng chậm rãi leo lên, ngưng tụ thành một bộ bạch cốt hoàn chỉnh.
Bên dưới đầm lầy, một cái tay khô gầy với đầy rẫy các vết thương tích trồi lên.
Không gian nứt ra, có một con mắt đục ngầu hờ hững lộ diện.
Kẽo kẹt, thanh âm kỳ quái vang vọng, một kiện quan tài bằng đồng phủ đầy rong rêu chẳng biết từ đâu lướt đến.
Nhìn khắp toàn cảnh, ngươi sẽ còn chứng kiến không ít loại đồ vật kỳ lạ khác như côn trùng, độc xà, phù văn trôi nổi, thậm chí là một cái bóng hư vô mờ mịt chẳng rõ hình dạng.
Các thứ ly kỳ cổ quái tập hợp, khung cảnh rùng mình khiến bất kỳ ai cũng có khả năng quay lưng chạy thục mạng.
Nhưng nếu ngươi là người có kiến thức cao tuyệt hoặc từ nhỏ đã sinh ra ở Ẩn Châu, ngươi sẽ biết những thứ đồ vật cực kỳ quái dị hợm đang ở nơi này đều là tiêu chí tượng trưng cho các vị cường giả hàng đầu, kém nhất cũng phải là Ngũ Cảnh Chí Tôn.
Đã có vô số năm, các loại tiêu chí này chưa từng tụ tập lại cùng một chỗ…
Vậy mà hôm nay, bọn hắn đều đồng loạt xuất hiện rồi.
Không dây dưa dài dòng, con quạ đen trợn ngược đôi mắt đỏ, thanh âm như tiếng gọi oán hồn quát lên:
“Tà Nhãn Lão Quái, Độc Uyên Lão Tổ… hai ngươi nuốt trọn Bảo Tàng Động thì cũng thôi, nhưng lau mồm không sạch dễn đến một đám quái vật ngấp nghé, ảnh hưởng toàn bộ Ẩn Châu, tính sao đây hả?”
Tiếng quát của con quạ vừa dứt, toàn bộ tồn tại có mặt đều khóa chặt khí tức vào cánh tay nhô lên từ đầm lầy và con mắt đang trôi nổi giữa hư không.
Con mắt đang trôi nổi kia chính là hiện thân từ Tà Nhãn Lão Quái, mà cánh tay xấu xí gớm ghiếc kia cũng chính là tiêu chí của Độc Uyên Lão Tổ.
Hiển nhiên việc Tà Nhãn Lão Quái và Độc Uyên Lão Tổ ra tay trấn lột Bảo Tàng Động ở Tây Châu không qua được cảm ứng của những tồn tại ở đây.
“Ẩn Châu không phải quả hồng mềm để các đại châu khác ngấp nghé, bình thường bọn hắn cũng kiêng kỵ chúng ta nên không dám chen chân vào, nhưng Bảo Tàng Động chính là một khối bánh lớn, bất cứ ai cũng muốn cắn một miếng.” Từ trong cổ quan tài đồng cũ, thanh âm khàn khàn truyền ra:
“Ngay cả lão phu cũng không ngoại lệ.”
Những tồn tại khác tán thành lời này, bất kỳ vật phẩm nào đạt đến Bát Phẩm, Cửu Phẩm Chí Tôn đều là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, dù Cửu Cảnh Chí Tôn dốc sức tìm kiếm cũng không phải chuyện đơn giản, Bảo Tàng Động tương truyền có không ít vật phẩm cấp bậc đó, thử hỏi ai mà không tham lam?
Cánh tay bên dưới đầm lầy rung rẩy kịch liệt, trong lòng bàn tay bỗng nhiên mở ra một cái miệng với hàm răng đen kịch, nước bọt phun ra khàn khàn nói:
“Các ngươi đều bị lừa, toàn bộ thiên hạ đều bị lừa, Bảo Tàng Động không có cái rắm gì cả.”
Hiển nhiên Độc Uyên Lão Tổ muốn thanh minh, cánh tay lắc lư liên tục, cái miệng giữa lòng bàn tay vẫn không ngừng nói:
“Không tin các ngươi hỏi Tà Nhãn Lão Quái.”
“Bảo Tàng Động đây, các ngươi tự mà xem.” Con mắt đục ngầu vậy mà hừ một tiếng, sau đó tròng mắt tách ra, một kiện Chí Bảo cao cấp có hình hang động ầm ầm rơi xuống.
Chính là Bảo Tàng Động.
Nếu nói thứ gì quý nhất thuộc Bảo Tàng Động lúc này, thì chính là bản thân nó, bởi vì bên trong chẳng có cái rắm gì cả, trong khi Bảo Tàng Động cũng là một kiện Không Gian Pháp Bảo tương đối cao cấp, có thể dùng làm căn cứ của đại thế lực.
Đáng tiếc, lời của Độc Uyên Lão Tổ và Tà Nhãn Lão Quái không khiến những tồn tại khác tin tưởng.
“Khặc khặc, các ngươi nghĩ đám chúng ta rớt mất não rồi sao?” Con biên bức đang treo ngược cất tiếng cười rét lạnh:
“Nếu Bảo Tàng Động rơi vào tay bổn tọa, bổn tọa cũng sẽ lấy sạch vật phẩm bên trong sau đó tuyên bố nó chẳng có gì, nhưng nào có chuyện ngon ăn như thế?”
“Độc Uyên, Tà Nhãn… hai người các ngươi rất khá, muốn húp trọn Bảo Tàng Động, còn muốn Ẩn Châu phải gánh phiền toái thay các ngươi sao?” Bộ bạch cốt rung động lách cách tạo thành thanh âm:
“Nếu không chia đều, chúng ta sẵn sàng đem hai ngươi giao cho đám sói đói đang rình rập ngoài kia.”
“Khốn kiếp.” Tà Nhãn Lão Quái trong lòng cuồng mắng, hắn sớm biết kiểu gì bọn này cũng không tin lời của mình, mà đổi lại là hắn cũng sẽ không tin chuyện ma quỷ như vậy.
Rõ ràng các ngươi đã trấn lột Bảo Tàng Động trong sự bất lực và uất ức của hai nữ cường nhân Tây Châu, kết quả các ngươi nói Bảo Tàng Động trống rỗng, ai sẽ tin ngươi?
“Tính sao đây?” Tà Nhãn Lão Quái bí mật truyền âm trao đổi với Độc Uyên Lão Tổ.
Cả hai bọn hắn đã rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, bất kể là cường giả ở bên ngoài hay cường giả tại Ẩn Châu đều không tin tưởng lời của bọn hắn.
Kêu bọn hắn lấy tài sản ra, bọn hắn không có thì lấy cái rắm a.
Giải thích thì chẳng ai tin tưởng, thậm chí dù tình nguyện cho sưu hồn, kiểm tra ký ức cũng vô dụng mà thôi…
Đạt đến cấp độ như bọn hắn, có vô số phương pháp để thay đổi ký ức, có rất nhiều phương pháp để qua mặt việc sưu hồn.
Cường giả như bọn hắn chỉ tin tưởng vào điều mà bản thân muốn tin, trừ khi có nhân vật nghịch thiên nào đó nắm giữ Thời Gian đến mức đăng phong tạo cực, ngược dòng quá khứ tìm hiểu thực hư mới có thể chứng minh lời của Tà Nhãn và Độc Uyên là sự thật.
“Trước mắt đẩy lùi phiền toái bên ngoài, nội bộ tính sau.” Độc Uyên Lão Tổ truyền lại ý niệm:
“Cứ hứa hẹn lừa gạt với mấy lão này.”
“Có ổn không?” Tà Nhãn Lão Quái âm thầm hít sâu.
“Hừ, bọn khốn này đều là lũ tham lam, cứ để bọn nó ra sức.” Độc Uyên Lão Tổ lạnh lùng truyền đạt:
“Chuyện kia chưa thành, dù sau đó biết rằng bị lừa, bọn hắn cũng không dám giết chúng ta, cùng lắm ta và ngươi bỏ trốn.”
“Tốt.” Tà Nhãn Lão Quái cũng là người quyết đoán, lập tức đồng tình.
“Xà! Thế nào? Thương lượng xong chưa? Xà…” Thấy Tà Nhãn và Độc Uyên trầm mặc hồi lâu, con độc xà nằm trên đất mở miệng thúc giục.
“Hừ, tài sản trong Bảo Tàng Động đã được hai chúng ta cất ở một nơi cực kỳ bí mật.” Tà Nhãn Lão Quái âm u cất giọng:
“Đợi các ngươi đem phiền toái bên ngoài giải quyết, lúc đó chia nhau cũng không muộn.”
“Chịu thừa nhận nuốt trọn tài sản rồi sao?” Đám đông nhao nhao cười lạnh.
“Tiền trao cháo múc.” Cái bóng không rõ hình dạng gằn giọng:
“Đem tài sản chia trước đi rồi chúng ta xuất thủ.”
“Chia cái rắm.” Độc Uyên Lão Tổ phẫn nộ mắng: “Bảo Tàng Động là do chúng ta phí công lấy được, các ngươi chưa ra chút sức nào đã muốn chia?”
“Không sai, ít nhất cũng phải đem đám lang sói bên ngoài xua đuổi rồi tính tiếp.” Tà Nhãn Lão Quái thái độ kiên quyết:
“Bằng không hai chúng ta thà rằng đem tài sản tẩu tán cho đám lang sói cũng không chừa lại cho các ngươi chút cặn bả nào.”
“Hai lão quái vật các ngươi rất giỏi a.” Linh Hồn lệ quỷ rõ ràng tức giận.
Cục diện giằng co hồi lâu, bỗng nhiên giữa hiện trường có thanh âm uy nghiêm vang vọng:
“Cứ làm theo lời bọn hắn, giải quyết phiền toái bên ngoài trước rồi phân chia Bảo Tàng Động, chuyện kia ảnh hưởng đến tương lai của Ẩn Châu, đừng vì chút tài sản mà xảy ra sự cố.”
“Tốt!”
Khi thanh âm này vừa hiện diện, toàn bộ đều nhất trí tán thành, không còn chút dị nghị.
Theo sau đó, tất cả tồn tại quỷ dị đều lần lượt biến mất…
Mà vùng không gian này cũng phục hồi trở thành một nơi hoang vắng bình thường, chẳng còn chút âm u hay nguy hiểm…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 13 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 09/02/2024 15:39 (GMT+7) |