Trơ mắt nhìn thấy bảy vị Cửu Cảnh Chí Tôn liên thủ kết thành đao trận nhưng ngay cả cơ hội đào thoát cũng không có, Trung Châu thật sự lâm vào khiếp sợ.
Mặc dù đã trải qua nhiều thời đại Đoạt Cấm Chiến nhưng từ trước đến nay những nhân vật như Đạo Tử, Thiên Tử, Thiên Nữ các loại chưa từng tham gia, vậy nên hầu như tu sĩ ở Kiếm Châu cũng chưa có cơ hội được tận mắt nhìn thấy chiến lực của một vị Đạo Tử, càng đừng nói đến Thiên Tử.
Vậy mà lần này Đoạt Cấm Chiến có các đại nhân vật như vậy tham dự, liền mở mang tầm mắt cho tu sĩ khắp nơi.
Trước đó là Lạc Nam đem Vương Bằng đánh cho đoạn tay bỏ chạy, sau đó là Cửu Thánh Thiên Tử đem Kình Đao Thất Vệ trấn sát mà không tốn nhiều sức.
“Uy năng của Cấm Kỵ khủng bố khó lường, chẳng trách vô số tu sĩ sẵn sàng tranh đoạt vỡ đầu, gây nên gió tanh mưa máu chỉ để cướp đoạt.” Nhiều người cảm thán không thôi.
Phần lớn tu sĩ cả đời nghe đồn đại về các loại Cấm Kỵ Công Pháp… nhưng có thể chứng kiến Cấm Kỵ chi uy lại có bao nhiêu? Chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Hôm nay được nhìn thấy Vô Tận Chiến Kinh của Vương Bằng, sau đó đến Cửu Đạo Thánh Pháp của Cửu Thánh Thiên Tử mới hiểu sự chênh lệch giữa một loại Chí Tôn Công Pháp và Cấm Kỵ Công Pháp lớn đến mức độ nào, thậm chí nói như trời và đất cũng không đủ để hình dung.
“Tương truyền Cửu Đạo Thánh Pháp của Cửu Thánh Thiên Tử là Công Pháp Cấm Kỵ, tu luyện đến cực hạn sẽ sở hữu chín môn Đạo Pháp với bản lĩnh vô song… cũng không biết hắn đã tu đến tầng thứ mấy.” Một số ít nhân vật có kiến thức ánh mắt lấp lóe, biểu thị ngưng trọng vô cùng:
“Nếu đã sở hữu cả chín loại Đạo Pháp thuộc Cửu Đạo Thánh Pháp, e rằng trong năm người đặt chân vào bí cảnh cuối cùng sẽ có một chỗ thuộc về hắn.”
Cửu Thánh Thiên Tử thản nhiên thu công, giải trừ trạng thái Bất Hoại Thân và Vạn Quân Lực, cơ thể khôi phục lại bình thường, hư ảnh vạn quân sau lưng cũng biến mất.
Bất Hoại Thân và Vạn Quân Lực là hai trong số chín môn Đạo Pháp thuộc Cửu Đạo Thánh Pháp, trong đó Bất Hoại Thân giúp người thi triển có được nhục thân bất khả xâm phạm trong cùng cảnh giới, Vạn Quân Lực lại giúp người thi triển như có hàng vạn đại quân hộ thân, gia tăng uy lực công kích lên vô số lần, một công một thủ, cường hoành đến cực hạn.
Nhưng đây chỉ mới là hai trong số chín môn Đạo Pháp mà thôi.
Có thể thấy không phải tự nhiên mà Đạo Thống của Cửu Thánh Thiên Tử là Đạo Thống đứng đầu Thương Khung Đạo Viện, rõ ràng mạnh hơn rất nhiều Sinh Tử Đạo Thống của Cao Kiệt.
“Kiến hôi hèn mọn.”
Cửu Thánh Thiên Tử nhàn nhạt cười, đặt chân bước vào bí cảnh tiếp theo.
Mà khi bóng lưng của hắn vừa mới khuất dạng, một thân ảnh béo mập đã từ xa thi triển hoả độn tiến đến.
“Sức mạnh của Thiên Tử thật đáng gờm, chiến lực của con hàng Cửu Thánh Thiên Tử này e rằng không thua kém so với bà nương Thánh Linh Thiên Vận.” Lạc Nam vuốt cằm suy tư.
Vừa rồi hắn vừa mò đến, may mắn gặp được trận chiến của Cửu Thánh Thiên Tử và bảy vị Cửu Cảnh Chí Tôn, có thể nói là được mở mang kiến thức.
“Bất Hoại Thân và Vạn Quân Lực, không biết so với Vạn Cổ Bất Hủ Thân và Bá Vũ hóa Thần Thể của ta thì thế nào đây…” Lạc Nam nhếch miệng cười cười:
“Thật hy vọng có thể chiến một trận, bất quá trước mắt phải tranh thủ thời gian.”
Đồng thời hắn đối với mấy môn công pháp cấm kỵ này thèm chảy cả nước miếng, bất kể là Vô Tận Chiến Kinh hay Cửu Đạo Thánh Pháp đều quá mức hấp dẫn.
Nếu như có thể đạt được đem về Lạc Gia, chẳng phải nội tình tăng mạnh như diều gặp gió?
Đáng tiếc Cổ Ngữ – Đoạt không đủ cướp đồ cấp Cấm Kỵ a…
Có một điều khiến Lạc Nam bất ngờ, chính là hắn đã mất liên kết với một số Vong Linh Vệ ẩn nấp vào cái bóng của vài vị Chí Tôn.
Cũng không phải những Vong Linh Vệ này đã chết, mà là bởi vì những Chí Tôn kia đã thành công tiến vào Bí Cảnh thứ hai.
Điều này chứng tỏ không gian của các Bí Cảnh hoàn toàn độc lập và riêng biệt, Vong Linh Vệ tiến vào Bí Cảnh thứ hai liền không thể truyền tin tức về cho Lạc Nam ở Bí Cảnh thứ nhất.
Tuy nhiên cũng không có vấn đề gì quá lớn, cũng nhờ bọn nó mà hắn mới tìm đến được nơi này nhanh chóng như vậy, vừa vặn xem được cảnh tượng Cửu Thánh Thiên Tử đại triển thần uy.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Lạc Nam đặt chân vào thông đạo.
Trời đất quay cuồng, hắn phát giác được toàn thân mình bị dịch chuyển không gian, lại xuất hiện ở một nơi ngẫu nhiên bất kỳ.
Điều này chứng minh tu sĩ từ bí cảnh đầu tiên tiến vào bí cảnh thứ hai cũng sẽ không chạm mặt nhau ở cùng một chỗ, ngược lại sẽ phân tán mà ra.
ẦM.
Lạc Nam đột ngột cảm giác như thái sơn áp đỉnh đè lên thân thể, trọng lực gấp hàng tỷ lần so với bình thường trấn lên cơ thể hắn, buộc hắn rơi xuống mặt đất.
Trước mặt là một vùng đại địa hoang vu, mênh mông nhìn không thấy điểm cuối, trong tầm mắt của hắn lúc này chỉ thấy đại địa khô cằn, sau đó là hoang mạc rộng lớn.
Mà không gian nơi này đặc biệt ở chỗ ngăn cấm phi hành, sau khi vừa đặt chân xuống đất, áp lực phải gánh vác vừa rồi liền biến mất một cách vô hình.
“Thú vị, chẳng lẽ bí cảnh thứ hai bắt tu sĩ chúng ta chạy bộ?”
Hắn thử vung tay xé không để di chuyển cho nhanh chóng, lại phát hiện không gian ở nơi này cứng rắn hơn cả thép nguội đúc thành, dù hắn sở hữu Không Gian Chi Lực, có được khả năng của Thời Không Hoàng Tộc nhờ vào Lục Đạo Luân Hồi Tâm cũng vô pháp ảnh hưởng.
“Chậc, tu sĩ sở hữu Không Gian Linh Căn ở bí cảnh này chắc chắn sẽ thiệt thòi lớn, bởi vì không gian nơi này quá mức trâu bò, không thể tác động đến để chiến đấu.” Lạc Nam chép miệng.
Thử dụng tâm cảm ứng, không ngoài dự đoán của hắn… mối liên kết của hắn và đám Vong Linh Vệ đã khôi phục như chưa có gì xảy ra, tiếc rằng mấy tên Chí Tôn bị Vong Linh Vệ bám theo vẫn đang loay hoay giữa các vòng xoáy cát giữa hoang mạc, có tên thì lạc giữa hàng vạn toà đại sơn tạo thành Trận Pháp Thiên Nhiên, có tên lạc trong các sâm lâm hùng vĩ, vẫn chưa tìm ra phương hướng thoát khốn.
“Đây là Trận Pháp Thiên Nhiên… rất nhiều Trận Pháp Thiên Nhiên.”
Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc hiểu sự khó khăn ở Bí Cảnh thứ hai này là gì.
Tưởng chừng Bí Cảnh thứ hai có trọng lực cường đại ngăn cấm phi hành là điều khó khăn, thực ra đây chỉ là tiền đề cho các Trận Pháp Thiên Nhiên mà thôi.
Ở Bí Cảnh thứ hai tồn tại vô số Trận Pháp Thiên Nhiên, nếu như có thể phi hành trên không trung… ngươi sẽ dễ dàng bay qua chúng nó mà không gặp trở ngại.
Nhưng nếu buộc phải chạy bộ trên mặt đất, vậy thì cách duy nhất để ngươi có thể hành tẩu là phải vượt qua được các Trận Pháp Thiên Nhiên đang tọa lạc ở khắp mọi nơi bên trong Bí Cảnh này.
Nếu không thể thoát khỏi Trận Pháp Thiên Nhiên bao vây nhiều năm không thể thoát khốn, kết cục của ngươi sẽ rất đơn giản… đó là từ bỏ quyền thi đấu, bóp nát Truyền Tống Lệnh nhằm thoát thân.
“Thú vị thật, Thất Bí Chi Địa thật sự không tầm thường… ngay cả ta cũng không dám nói có thể phá giải được hết Trận Pháp Thiên Nhiên ở nơi này, mà dù có phá giải được thì cũng tốn rất nhiều thời gian.”
Lạc Nam mỉm cười, cũng may có Vong Linh Vệ thay hắn dò đường từ trước nên mới nhận ra huyền cơ của Bí Cảnh này, bằng không sợ rằng lại ngơ ngơ ngáo ngáo rơi vào một loại Trận Pháp Thiên Nhiên khủng bố nào đó, lại hoảng loạn tìm kiếm đường ra.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam cẩn thận triệu hoán ra một đám Cương Thi đi trước mình.
Mỗi tên Cương Thi sẽ đi cách nhau một trăm bước chân về các hướng, thay hắn dò đường.
Nơi nào an toàn, không gặp Trận Pháp Thiên Nhiên cản trở thì Lạc Nam mới bước đến.
Hắn không gấp gáp thi triển Thân Pháp chạy với tốc độ cao, bởi lẽ một khi rơi vào Trận Pháp Thiên Nhiên sẽ chỉ càng tốn nhiều thời gian hơn mà thôi.
Cường độ không gian ở nơi này không cho phép các thủ đoạn thoát thân của hắn như Càn Khôn Chuyển hay Dịch Chuyển Tức Thời hoạt động.
Vậy nên thà chậm mà chắc, dùng Cương Thi dò đường… bước từng bước một.
“Xuất phát!”
Lạc Nam phất tay ra lệnh.
Đám Cương Thi bắt đầu hành động, đi giữa đại địa mênh mông.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, rất nhanh con Cương Thi đi đầu tiên đã rơi vào một chỗ cát lún, rơi vào vòng xoáy các như vòi rồng uốn lượn liên tục, càng lún càng sâu không có lối ra…
Lạc Nam chậc chậc lưỡi, nếu là bình thường chỉ cần phi hành bay lên là thoát được, nhưng ở tại nơi này càng cố gắng bay thì trọng lực càng đè ép xuống, sợ rằng cuối cùng sẽ chôn vùi trong biển cát lún.
Hắn lại càng thêm thận trọng, tại chỗ khoanh chân ngồi xuống… lấy ra các nguyên liệu thô sơ bắt đầu luyện chế Khôi Lỗi.
Cương Thi đều là Ma Cương Vệ do hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, tổn thất thì thật quá uổng phí.
Vậy nên Lạc Nam quyết định luyện chế Khôi Lỗi cấp thấp thay mình dò đường, tuy rằng hắn không có khả năng như Thành Bích, nhưng Khôi Lỗi đẳng cấp Tiểu Thánh, Đại Thánh vẫn là dễ dàng luyện được.
Rất nhanh, trước mặt Lạc Nam đã xuất hiện hàng trăm con Khôi Lỗi…
Hắn kích hoạt Bí Tự Trận, kết lấy Trận Văn gắn lên thân chúng nó để mở rộng phạm vi dò xét Trận Pháp Thiên Nhiên.
Sử dụng trăm con Khôi Lỗi dò đường, Lạc Nam mới an tâm bước tiếp…
…
Cùng lúc đó, một đám Đạo Tử, Thiên Tử, Thiên Nữ các loại có biện pháp vượt trận khiến đám đông trợn mắt há hốc mồm.
Bọn hắn sử dụng Quy Tắc Chi Lực.
Một đường thẳng tiến, nếu như xui xẻo rơi vào Trận Pháp Thiên Nhiên… bọn hắn sẽ sử dụng Quy Tắc Chi Lực vô hiệu hóa cả toà trận pháp, sau đó thuận lợi thoát thân.
Lúc này đại đa số người quan chiến mới nhớ lại Lạc Nam từng khiếu nại không phải không có lý.
Trong khi các Chí Tôn phải chật vật đến cực hạn, đám cường giả Cấm Kỵ áp chế tu vi này lại dễ dàng như thế mà phá giải Trận Pháp Thiên Nhiên, thử hỏi có khác nào hành vi gian lận?
Bất quá rất nhanh, nhiều người cũng nhận ra Cấm Kỵ chưa phải vạn năng.
Việc áp chế tu vi xuống Chí Tôn nhưng phải liên tục sử dụng Quy Tắc Chi Lực để hóa giải Trận Pháp Thiên Nhiên cũng tốn rất nhiều sức lực của các vị Cấm Kỵ này.
Vậy nên cứ cách một đoạn thời gian, bọn hắn liền phải tìm chỗ luyện hóa đan dược hay tài nguyên khôi phục trạng thái toàn thịnh, sau đó mới tiếp tục lên đường.
Mà những nơi bọn hắn từng đi qua, các Trận Pháp Thiên Nhiên đã bị Quy Tắc Chi Lực vô hiệu hóa nên cũng trở nên thuận lợi hơn cho các thí sinh khác may mắn đuổi theo…
…
“Đây là Trận Pháp Thiên Nhiên? Chó má sao lại xui xẻo đến như vậy?”
Một tên nam tử bất mãn mắng to.
Chỉ thấy hắn mặc hoàng bào có thêu chân long cao quý, đỉnh đầu có một đôi sừng rồng, khí chất bất phàm.
Hắn chính là Đại Thái Tử của Chân Long Hoàng Tộc ở Yêu Vực, đồng thời là đệ tử của Long Đảo Chủ ở Đạo Yêu Thánh Địa, xanh xưng Long Thanh.
Cũng nhờ lần trước rời Đạo Yêu Thánh Địa ra ngoài lịch luyện nên thoát khỏi cuộc tấn công của Lạc Nam, kết quả chỉ có phụ thân Long Càn và nhị đệ của hắn ngã xuống, còn Long Thanh hắn vẫn chưa đủ thực lực cũng như tư cách tìm Lạc Nam trả thù.
Long Thanh vốn muốn nịnh bợ thiếu chủ thần bí để đối phương trả thù cho mình, kết quả hắn ngay cả mặt của thiếu chủ cũng không đủ tư cách gặp, chỉ có sư phụ hắn và Thánh Chủ mới được phép diện kiến.
Vậy nên Long Thanh đem hy vọng đặt vào lần Đoạt Cấm Chiến này, hắn không dám mơ đến ngôi vị quán quân, chỉ mong muốn tìm thấy một cơ duyên nào đó ở Thất Bí Chi Địa, từ đó tăng tiến thực lực, rút ngắn khoảng cách chênh lệch giữa mình và địch nhân là Lạc Nam xuống mà thôi.
Nào ngờ vừa tiến vào Bí Cảnh thứ hai, hắn đã rơi vào Trận Pháp Thiên Nhiên không có lối thoát.
Đây là một khu rừng già rậm rạp hùng vĩ, Long Thanh đã di chuyển xuyên suốt bảy ngày bảy đêm bằng tốc độ nhanh nhất vẫn chưa thể nhìn thấy bìa rừng hay lối ra, thậm chí tia nắng trên cao đều bị các tán cây đại thụ bao phủ, trong rừng chỉ là một màu sắc u ám âm trầm.
Càng đáng sợ hơn, sau khi di chuyển liên tục nhiều ngày… Long Thanh phát hiện mình lại trở về chỗ cũ tại nơi xuất phát.
Nếu cứ tiếp tục như thế, đừng nói là tìm kiếm cơ duyên, sợ rằng ngay cả cái rắm cũng không thấy được, cuối cùng nhục nhã dùng Truyền Tống Lệnh thoát thân.
Trong cơn phẫn nộ, hắn hóa thành bản thể Cửu Trảo Chân Long của mình, chín cặp móng vuốt mang theo Chân Long Lực càn quét bốn phương, muốn phá nát khu rừng tìm lối thoát.
Nhưng Trận Pháp Thiên Nhiên này đáng sợ hơn hắn tưởng tượng, hắn tàn phá huỷ diệt hàng vạn dặm nhưng phạm vi của nó gần như là vô cùng vô tận, huỷ hoài không hết, càng cố gắng càng phát hiện bản thân mình nhỏ bé và yếu ớt.
Đúng lúc này, không gian ở phụ cận của Long Thanh bất chợt rung động, một thân ảnh nhỏ nhắn trong lớp áo choàng hiện thân.
Ánh mắt Long Thanh lóe lên, biết rằng đối phương cũng vừa tiến vào bí cảnh thứ hai, lại xui xẻo bị truyền tống vào ngay Trận Pháp Thiên Nhiên này giống như mình.
Đó là một kẻ thấp lùn ẩn mình trong lớp áo choàng đen mang mặt nạ, nhìn không thấy diện mạo.
“Hừ, ra vẻ thần bí…”
Bằng vào sự kiêu căng của một Đại Thái Tử Chân Long Hoàng Tộc, ý niệm đầu tiên của Long Thanh chính là cường thế thu phục kẻ này, sau đó ép hắn phải tìm ra biện pháp thoát thân cho mình.
“Mau quy hàng!”
Nghĩ đến đây, Cửu Trảo Chân Long đã cường thế lao vọt đến, chín cái vuốt rồng khổng lồ nâng lên, mang theo Long Vực và Long Văn ngang tàn vồ xuống thân ảnh nhỏ nhắn.
Mà trước động tác táo bạo của Long Thanh, thân ảnh nhỏ nhắn ngẩng đầu nhìn lên, ồ một tiếng:
“Thì ra là giun xanh chín bộ móng vuốt?”
Long Thanh nghe thấy liền phẫn nộ rít gào, sao ngươi dám mạo phạm Cửu Trảo Chân Long cao quý?
Nhưng ngay lập tức, một cái bóng đen kịch bỗng nhiên hiện ra phía sau lưng thân ảnh nhỏ nhắn kia.
Cái bóng đen bao phủ một nửa phạm vi khu rừng, chín cái đầu rồng uy nghiêm bá đạo khinh miệt nhìn xuống.
Ánh mắt của chúng nó nhìn Long Thanh như nhìn một con kiến hôi hèn mọn.
Khoảnh khắc đó, Cửu Trảo Chân Long toàn thân như gặp trọng kích, máu huyết ngừng chảy, linh hồn hãi nhiên.
Hắn quỳ rạp xuống đất… cầm cập y hệt con giun, nào còn dáng vẻ cao cao tại thượng của Cửu Trảo Chân Long trước đó?
Thông qua hình chiếu nhìn thấy cảnh tượng này, ở tại Lạc Gia… chúng nữ đã sớm đứng lên.
Cửu Huân Dao lông mi run rẩy…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 14 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 05/06/2024 15:39 (GMT+7) |