Con đường bá chủ - Quyển 14 - Tác giả Akay Hau


Update Phần 240

Phần 135

Ánh mắt Lạc Nam nhìn thiếu chủ thần bí lúc này đã như nhìn một người chết.

Và đương nhiên hắn không có ý định phải nói nhảm quá nhiều với một kẻ sắp chết.

Lạc Nam bạo phát uy thế Long Thần một cách toàn lực, Long Thần Pháp Tướng sau lưng ngửa đầu rít gào, kết hợp với Yêu Đạo mở ra, lập tức nghiền ép về phía tên thiếu chủ thần bí.

“Làm sao lại như vậy…” Thân thể thiếu chủ thần bí run rẩy kịch liệt, lúc này hắn cảm giác được sự run sợ bên trong cơ thể mình từ các Chiến Thú, hắn cảm giác được huyết mạch Long Thần của mình như muốn phản bội lao vọt ra đầu nhập vào Lạc Nam.

Điều này vô hình chung khiến chiến lực của hắn bị suy yếu trên phạm vi lớn.

“Giết!”

Lạc Nam nghiêm nghị hạ lệnh.

RỐNG…

Tất cả Chí Tôn Pháp Tướng, Vong Linh Vệ, Tử Long Vệ, Hoang Cổ Thạch Long đồng thời xuất thủ, thế công vang trời, kinh động càn khôn.

“Đáng chết…” Thiếu chủ thần bí ngửa đầu gầm thét, chợt từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một lá cờ cổ kính, bên trên lá cờ có phát họa vô số hư ảnh yêu thú từ ma thú, thần thú cho đến các chủng loại quý hiếm.

Đạo Bảo – Lệnh Yêu Kỳ.

Lệnh Yêu Kỳ vừa ra có thể áp chế vạn yêu, ngay cả Cấm Kỵ Yêu Tu cũng sẽ bị khí thế của Lệnh Yêu Kỳ ảnh hưởng ngoại trừ chủ nhân của nó.

Thiếu chủ thần bí biết rằng Lạc Nam cũng sở hữu huyết mạch Long Thần giống như mình nên muốn dùng Lệnh Yêu Kỳ làm suy yếu Lạc Nam.

Đáng tiếc Lạc Nam biểu lộ thản nhiên như không, bởi vì Lệnh Yêu Kỳ tuy rằng cũng là hàng tốt nhưng còn kém xa Lục Đạo Luân Hồi Tâm của hắn.

Lục Đạo Luân Hồi Tâm cũng là một kiện Đạo Bảo cường hoành, ở trạng thái Yêu Đạo không thể bị Lệnh Yêu Kỳ ảnh hưởng.

Mà lúc này, vô vàn thế công đã đến.

“Bổn thiếu cùng các ngươi liều mạng.”

Thiếu chủ thần bí nộ hống, trước sự vây công vô cùng tận của lực lượng trong tay Lạc Nam, hắn trực tiếp hóa thành bản thể Long Thần giương nanh múa vuốt.

Đồng thời hiệu triệu tất cả sức mạnh của Chiến Thú trên thân thể mình, triệu hoán ra hơn chục vị Chí Tôn Pháp Tướng.

Đáng tiếc dù là như thế, hắn vẫn chật vật không thể nào tả nổi.

Chỉ riêng 18 con Hoang Cổ Thạch Long với sức mạnh của hai khẩu pháo hạng nặng trên lưng và có được nhục thân sánh ngang Cửu Cảnh Thể Chí Tôn đã đủ khiến hắn gặp phiền toái.

Chưa kể còn có 20 vị Chí Tôn Pháp Tướng của Lạc Nam vây công, trong đó có Hư Vô Pháp Tướng không ngừng thống ngự Hư Vô Chi Lực hóa giải các đòn tấn công của thiếu chủ thần bí.

Đương nhiên Lạc Nam không chủ quan đến mức đứng ở ngoài quan chiến.

Long Khuynh Thành nhập về cơ thể hắn, Nguyệt Hồng Kiếm đã hiện ra trong tay.

Lạc Nam chấp chưởng Nguyệt Hồng Kiếm, điên cuồng bạo phát lực lượng trảm ra.

PHỐC!

Thiếu chủ thần bí đang phải khốn đón đón nhận thêm một kiếm này, cơ thể gần như bị tách làm hai mảnh, máu tươi phun trào.

Cứ tưởng hắn đã chết, nào ngờ sau lưng hiện ra hư ảnh một con Cửu Vĩ Thiên Hồ rụng mất một đuôi.

“Hừ.” Lạc Nam bất mãn hừ lạnh, bất quá cũng nằm trong dự đoán.

Cửu Vĩ Thiên Hồ tuy chiến lực không mạnh nhưng lại có đến chín cái mạng, với khả năng của một Ngự Thú Sư như thiếu chủ thần bí, hắn không có lý do gì không thu phục một con Cửu Vĩ Thiên Hồ để đảm bảo hơn cho tính mạng của mình.

Đáng tiếc lần này đã phát động sinh tử chiến, đừng nói là chín đuôi… ngay cả vạn đuôi cũng phải chết.

“Phát động Pháp Tướng Thần Thông!” Lạc Nam hạ lệnh.

Tất cả thuộc hạ của Lạc Nam lùi về phía sau, 20 vị Chí Tôn Pháp Tướng lại bước lên phía trước, cùng lúc thi triển Pháp Tướng Thần Thông nhắm thẳng xuống thiếu chủ thần bí.

NGAO!

18 con Hoang Cổ Thạch Long ngửa đầu thét dài, từng khẩu pháo trên lưng điên cuồng phát sáng, mang theo uy lực khủng khiếp oanh tạc bắn ra.

“Khốn nạn, cho chúng mày cùng chết.” Thiếu chủ thần bí như dã thú bị ép lâm vào bước đường cùng, sắc mặt vặn vẹo vô cùng dữ tợn:

“Bạo cho ta!”

Hắn học theo Tôn Hầu Tử, quyết đoán tự bạo tất cả Chí Tôn Pháp Tướng của đám Chiến Thú của mình.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Toàn bộ sàn đấu lắc lư dữ dội, lực lượng nổ tung che lắp đi tất cả tầm nhìn của người bên ngoài.

Bọn hắn chỉ nhìn thấy từng vụ nổ cực đại, từng làn khói mịt mù, từng cổ lực lượng tán loạn cũng như không gian tầng tầng vỡ nát.

Nhưng không ai có thể thấy rằng, bên trong làn khói hỗn loạn… một thanh trường cung bất chợt hiện ra trên tay Lạc Nam, hắn chậm rãi kéo căng dây cung.

“Không ổn…” Thiếu chủ thần bí trong lòng bỗng nhiên dâng lên báo động kịch liệt.

Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, hắn lập tức điều động Quy Tắc Chi Lực bảo vệ xung quanh bản thân vì tin tưởng vào trực giác của mình.

XOẸT.

Có thanh âm không gian bị xé rách, thời gian vào lúc này như ngưng đọng lại.

Thiếu chủ thần bí căng mắt phát hiện lớp màn chắn Quy Tắc của mình như một lớp giấy vụn bị xé toang.

Sau đó…

Không còn sau đó…

Ý thức của hắn dần dần chìm vào hắc ám, giữa trán xuất hiện một lỗ máu, cắn nuốt cả linh hồn.

Cũng không biết qua bao lâu sau… trời quang mây tạnh, cảnh tượng trong màn ảnh dần dần lộ ra.

Những thân ảnh Chí Tôn Pháp Tướng khổng lồ đã biến mất, những quân đội, Chiến Thú hay Long Tộc đều không còn tồn tại.

Ngay cả thân ảnh của thiếu chủ thần bí cũng đã bóc hơi tự khi nào.

Toàn bộ sàn đấu, chỉ còn lại duy nhất Lạc Nam một mình chắp tay mà đứng, sắc mặt điềm tĩnh.

Mọi thứ như chưa có gì xảy ra.

Tất cả những điều điên rồ vừa rồi chỉ là một giấc mộng.

Thông đạo xuất hiện, Lạc Nam ung dung bước vào.

“ỰC…”

Khoảnh khắc này, toàn bộ Trung Châu đều nuốt nước miếng khô khốc.

“Tốt rồi… tốt rồi…”

Long Uyển Ước như một quả bóng bị xì hơi ngồi bẹp dưới đất, dung nhan tuyệt mỹ lúc này cố gắng ra vẻ kiên cường nhưng hốc mắt ngấn lệ không thể nào che giấu được.

“Nén bi thương…” Chúng nữ thở dài một tiếng, cũng không biết nên làm sao để an ủi.

Các nàng ở đây không ít người có thân nhân, cảm giác người thân của mình có kết cục bi thảm như vậy, hơn nữa còn là đệ đệ ruột thịt là điều mà bất cứ ai cũng không hề dễ chịu.

“Phu quân đã giành chiến thắng, tin tưởng hắn đã lấy lại huyết mạch Long Thần… xem như có bàn giao đối với đệ đệ của tỷ.” Yên Nhược Tuyết nhẹ nói.

Long Uyển Ước thất thần: “Mặc dù sớm biết kết cục là dữ nhiều lành ít nhưng sau khi đón nhận nó, vẫn cảm thấy như muốn ngạt thở.”

“Ngươi trở về nghỉ ngơi đi thôi.” Huyết Yêu Cơ cũng có chút không đành lòng.

“Không.” Long Uyển Ước kiên cường lắc đầu:

“Ta muốn tận mắt nhìn thấy giây phút huy hoàng của hắn.”

“Dựa theo hệ thống cung cấp thông tin, Rương Đặc Biệt nằm ở bí cảnh thứ sáu…”

Đi trong thông đạo, Lạc Nam thì thầm: “Ta sắp vào bí cảnh thứ năm, khoảng cách với Rương Đặc Biệt Địa Cấp chỉ còn một bí cảnh duy nhất.”

Tâm tính kiên định, hắn đặt chân bước ra khỏi cửa thông đạo, thận trọng điều động Bất Hủ Kinh Văn bảo hộ xung quanh cơ thể sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra.

Nhưng đập vào tầm mắt của hắn lại là một vùng trời yên bình, mặt đất bao la, thiên nhiên trù phú, cảnh đẹp mê ly, trời xanh mây trắng, xa xa còn có cầu vòng như một chiếc cầu hình vòng cung bắt ngang đường chân trời…

“Chẳng lẽ là ảo cảnh?” Lạc Nam nghi hoặc không thôi.

Bất quá hơi thở tươi mát từ thiên nhiên, mùi hương từ những đoá hoa dại và làn gió dịu mát thổi qua từng lỗ chân lông, hắn biết tất cả không phải là ảo cảnh.

Nhìn Xuyên Yếu Điểm và Thấu Thị Vạn Lý kích hoạt, Lạc Nam vậy mà không nhìn thấy bất kỳ tu sĩ nào ở nơi này, ngược lại ở xa xa có một căn nhà gỗ nhỏ nghèo nàn.

Hắn bước đến nhà gỗ nhỏ, từ bên trong có một thân ảnh bước ra.

Đó là một thiếu phụ có dung nhan thanh tú, mái tóc đen tuyền, khí chất ôn nhu nhã nhặn.

Nàng trên thân mặc áo vải đơn sơ nhưng lại có khí chất ung dung nhẹ nhàng như gió xuân khiến lòng người dễ chịu.

“Nàng là…” Lạc Nam toàn thân chấn động, sửng sốt tại chỗ.

“Phu quân đã về rồi à? Hôm nay câu được nhiều cá không?” Thiếu phụ mỉm cười quan tâm, nàng tiến đến ân cần lau đi mồ hôi trên mặt hắn.

Mà chẳng biết từ khi nào, Lạc Nam phát giác được y phục trên người mình đã toàn bộ thay đổi, trở thành một bộ quần áo da thú bình thường, trên tay còn mang theo cần câu, xách con gà rừng và vài con cá chép.

“Chu Nhi…” Lạc Nam nuốt nước bọt gọi khan một tiếng.

Từng mảng ký ức phủ bụi thật nhiều năm dâng trào.

Năm đó ngồi trước gốc Luân Hồi Thụ trải nghiệm Vạn Kiếp Luân Hồi, hầu hết các kiếp đời đều thử thách tâm cảnh của hắn, rèn luyện hắn và cuối cùng để hắn trải nghiệm cảm giác đau đớn không trọn vẹn.

Trong đó ở một kiếp người, Lạc Nam sinh ra là một đứa trẻ ở nông thôn, vừa ra đời phụ mẫu đã bị gian tặc giết chết.

Hắn dựa vào linh khí mỏng manh tu luyện, bốn tuổi đã thành công báo thù… cũng theo di nguyện của phụ mẫu cưới vị hôn thê là con gái nhà họ Chu làm thê tử.

Cùng Chu Nhi có một đứa tiểu hài tử, Lạc Nam cố gắng trợ giúp mẫu tử các nàng tu luyện như mình nhưng hoàn cảnh thế giới khô kiệt, linh khí thiếu thốn đến cực điểm, Chu Nhi lại không có chút thiên phú nào.

Theo thời gian, Lạc Nam vẫn luôn trẻ trung vì là một tu sĩ, Chu Nhi lại ngày càng già đi… điều này khiến nàng vẫn luôn lẫn tránh không dám ở cùng với hắn.

Đến cùng, Lạc Nam lựa chọn phế bỏ tu vi để cùng nàng sống đến già… nào ngờ hành động của hắn lại khiến Chu Nhi lâm vào tự trách, nhiều lần muốn tự vẫn.

Vài năm ngắn ngũi sau đó, Chu Nhi u sầu thành bệ… không thể sống tiếp.

Lạc Nam đã ngồi bên mộ của nàng, tóc đen chuyển bạc chỉ trong một đêm.

Cho đến bây giờ, đây vẫn luôn là một trong những kiếp luân hồi mà hắn vẫn chôn sâu vào tận đáy lòng, không thể nào quên được…

“Phu quân, chàng sao lại thất thần? Mệt quá phải không? Thiếp có nấu cơm rồi…” Chu Nhi nhoẻn miệng cười nói.

Lạc Nam lấy lại tinh thần, lập tức nắm chặt tay nàng nở nụ cười:

“Hôm nay thu hoạch không tệ, câu được mấy con cá, còn bắt được một con gà rừng.”

Hắn đắc ý nâng lên thành quả trong tay, hòa nhập vào một người phàm nhân thật thụ.

“Công tử.” Kim Nhi hiện ra nghiêm túc nhắc nhở:

“Ngươi đang lạc vào ảo cảnh, bí cảnh này là một ảo cảnh… đừng để chậm trễ thời gian, mau khôi phục tu vi và thoát ly nơi này!”

Ánh mắt Lạc Nam lóe lên, nhìn lấy Kim Nhi vuốt cằm thì thào: “Bí Cảnh này xem ra là do chỗ tiếc nuối trong nội tâm của ta tự tạo thành, vậy mà ngay cả Kim Nhi cũng có thể mô phỏng.”

“Công tử hồ đồ gì thế? Ta chỉ đang nhắc nhở và muốn tốt cho ngươi.” Kim Nhi giận dữ phụng phịu.

Lạc Nam thở dài lắc đầu: “Nếu là Kim Nhi thật sự, nàng ấy sẽ hiểu ta muốn gì…”

Đây là cơ hội để bù đắp tiếc nuối trong lòng hắn, cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào… hắn sẽ không hối hận.

Quả nhiên hắn vừa suy nghĩ như thế, thân ảnh Kim Nhi trước mặt đã hoàn toàn biến mất.

Lạc Nam nở nụ cười, nắm tay Chu Nhi tiến vào trong nhà.

“Phụ thân đã về, hoan hô có gà ăn…” Một tiểu hài tử non nớt khôi ngô từ trong nhà chạy ra, mặt còn lấm lem bùn đất.

“Tiểu An lại nghịch.” Chu Nhi trách cứ nhi tử: “Sao lại lấm lem hết thế kia? Mau rửa tay rồi còn dùng cơm.”

Tiểu hài tử phụng phịu, chạy đến nấp sau lưng Lạc Nam.

Lạc Nam ngồi xuống vuốt ve đầu hắn, đây chính là nhi tử của hắn và Chi Nhi ở một kiếp kia.

Lạc An.

“Nếu kiếp kia đã không thể trọn vẹn, vậy ta sẽ bù đắp cho mẫu tử các nàng ở nơi này vậy…” Lạc Nam tự nhủ, bế phốc Lạc An lên cười:

“Theo phụ thân đi tắm nào, mẫu thân nó mau làm thức ăn.”

Trong ánh mắt hạnh phúc của Chu Nhi và tiếng cười khúc khích của Lạc An, những ngày tháng êm đềm của một gia đình nhỏ cũng bắt đầu từ đó.

Lần này Lạc Nam không cưỡng cầu, không cố gắng tìm kiếm biện pháp cho Chu Nhi tu luyện.

Ngược lại hắn tự hóa thành một phàm nhân cùng với mẫu tử các nàng.

Trong vạn kiếp luân hồi, lẽ ra hắn nên làm như vậy từ sớm hơn… không để Chu Nhi nhìn thấy mình trẻ mãi không già, không để Chu Nhi biết mình là một tu tiên giả… có lẽ kết cục đã không tiếc nuối nhiều đến như thế.

Nếu ông trời đã ban cho hắn cơ hội để bù đắp tiếc nuối, hắn không thể bỏ qua được.

Bình minh đến… Chu Nhi ở nhà dệt vải, Lạc Nam câu cá và săn bắn thú rừng, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ.

Chiều tà phu thê hai người ngắm hoàng hôn trên mái nhà tranh, đêm đến dạy dỗ Lạc An lễ nghi, chữ nghĩa và võ học phòng thân.

Chu Nhi là điển hình của một vị hiền thê lương mẫu, chỉ cần nơi nào có phu quân, có nhi tử… đó sẽ là địa phương hoàn mỹ nhất với nàng.

Lạc Nam cực kỳ sủng ái thê tử, đêm đến khi nhi tử chìm vào giấc ngủ, hắn lại nhu tình đưa nàng lên đỉnh vu sơn, tình cảm phu thê có thể nói là như keo sơn gắn bó.

Tháng năm dần trôi, Lạc An ngày càng trưởng thành… thiếu niên chí lớn muốn rời khỏi nơi yên tĩnh nghèo nàn, tìm đến những chốn phồn hoa truy cầu chí lớn.

Mặc cho Chu Nhi không nỡ ngấn lệ, Lạc Nam vẫn ủng hộ nhi tử lên đường… từ nay trời cao mặc chim bay, chim non rời khỏi vòng tay của phụ mẫu để vươn cánh trên bầu trời.

Nhi tử rời nhà theo đuổi hoài bão, Lạc Nam phụng bồi thê tử sống trọn một kiếp người.

Chu Nhi già đi, hắn già đi cùng nàng.

Chu Nhi sức khỏe yếu hơn, hắn ngày đêm chăm sóc.

Lạc An công thành danh toại trở về, có cả con dâu và nhi tử.

Thiếu niên hiếu thảo muốn đón phụ mẫu đến kinh thành để tiện bề chăm sóc, Lạc Nam lại lắc đầu từ chối ý tốt của hắn.

Một đời này hắn đã hoàn thành tất cả những tiếc nuối còn vương vấn trong lòng bấy lâu, nắm tay Chu Nhi làm bạn với thiên nhiên thanh bình trải qua tuổi già chính là nguyện vọng cuối cùng của hắn.

Cho đến những ngày tháng cuối cùng, Chu Nhi mãn nguyện nhắm mắt trong vòng tay hắn.

Lạc Nam ở dưới chân núi mà nàng thích ngắm hoa lập mộ cho nàng, cũng ở bên cạnh chỗ của nàng đào một phần mộ cho chính mình, trút xuống những hơi thở cuối cùng…

Thiên địa quay cuồng…

Hắn giật mình rời khỏi mộng ảo quá đỗi chân thật…

Đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở một vùng không gian sừng sững cổ kính, xung quanh có vô số tu sĩ đang nhắm chặt hai mắt, khoanh chân ngồi xếp bằng, chìm ở trong ảo mộng.

Mà những tu sĩ cố gắng dùng ý chí kiên cường phá vỡ ảo cảnh nhằm tranh thủ thời gian, tất cả đều bị trục xuất khỏi Thất Bí Chi Địa.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường bá chủ - Quyển 14
Tác giả Akay Hau
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không
Ngày cập nhật 05/06/2024 15:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Akay Hau

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng