Có dòng thanh âm vang vọng không gian, mang theo vô tận sát phạt như đến từ một chiến trường đầy rẫy thi cốt và ngập tràn vị máu tươi tanh tưởi.
“Đây là thanh âm gì? Vì sao ta cảm giác đáy lòng trở nên bất an?” Một vị Nội Đệ Tử tu vi Thất Cảnh Chí Tôn run rẩy hỏi.
“Không biết, cảm giác này rùng rợn quá.” Một vị Nội Đệ Tử khác nuốt nước bọt.
Ngay cả Thời Phá Kiếp cũng nhíu mày, hắn không hiểu tại sao lại có âm thanh kỳ lạ vang lên ở nơi này, nhưng âm thanh này không nằm trong kế hoạch, là dấu hiệu không tốt lành gì.
“Biết đó là âm thanh gì không?” Lạc Nam hờ hững hỏi.
“Là ngươi giở trò đúng không?” Thời Phá Kiếp gằn giọng.
Lạc Nam nhẹ gật đầu, gằn từng chữ một:
“Đây là âm thanh khi ta bật chế độ đồ sát.”
Mang theo sự nguy hiểm đến từ Cảm Âm Loa làm tinh thần địch nhân dao động, Bá Chủ Thần Đình thể hiện quyền năng, tu vi của Lạc Nam lập tức khôi phục Nhị Cảnh Chí Tôn.
“Làm sao có thể? Rõ ràng ngươi bị không gian bí cảnh áp chế tu vi mới đúng.” Một vị Cửu Cảnh Chí Tôn trầm giọng nói.
Ở trong hoàn cảnh này, bọn hắn trên người mang theo lệnh bài đặc biệt nên mới không bị quy tắc của bí cảnh áp chế tu vi, còn Lạc Nam tại sao lại có thể khôi phục tu vi Nhị Cảnh?
“Không ai có thể hạn chế ta.” Lạc Nam nói:
“Nếu các ngươi không chơi đúng luật, ta cũng không cần thiết phải tuân thủ.”
“Hừ, mặc kệ là Nhất Cảnh hay Nhị Cảnh cũng phải chết mà thôi.” Thời Phá Kiếp cười lạnh:
“Tất cả cùng tiến lên, không tin không tiêu diệt được hắn.”
“Tốt!” Chín người còn lại đồng thanh gật đầu, cùng nhau bạo phát chiến lực.
Chỉ thấy bọn hắn cùng nhau triệu hoán Chí Tôn Pháp Tướng, ngay lập tức đã có 10 vị Chí Tôn Pháp Tướng nằm trong hạng 50 của Pháp Tướng Bảng sừng sững hiện ra.
Trong đó đáng chú ý nhất là hai tên Cửu Cảnh Chí Tôn và Thời Phá Kiếp.
Một tên triệu hoán Vô Cực Kiếm Tướng xếp hạng thứ 22 trên Pháp Tướng Bảng, tay cầm Ma Lôi Kiếm được dung hợp từ Chí Tôn Kiếp Lôi và Chí Tôn Ma Lôi, hàng nghìn tầng Kiếm Vực tạo thành Kiếm Thế vô cùng kinh khủng.
Một tên khác vậy mà triệu hoán Chấp Sát Pháp Tướng xếp hạng 44 nhưng đã thành công lột xác, trở thành một Chí Tôn Pháp Tướng toàn thân đỏ ngầu đầy hung lệ, mang theo số lượng Sát Vực khổng lồ tạo thành Sát Thế kinh thiên động địa.
Thời Phá Kiếp sở hữu Hư Không Chiến Thể, có thể gia tăng chiến lực bên ngoài hư không gấp hàng chục lần so với bình thường, vậy nên dù chỉ có tu vi Bát Cảnh Chí Tôn nhưng hắn lại có chiến lực chẳng thua gì Cửu Cảnh Chí Tôn, đồng thời triệu hoán Hư Không Pháp Tướng đã lột xác của mình với khả năng thao túng Thời Gian và Không Gian gần như tuyệt đối.
“Pháp Tướng Thần Thông – Vô Cực Ma Lôi Trảm!”
“Pháp Tướng Thần Thông – Chấp Sát Nộ Chưởng!”
“Pháp Tướng Thần Thông – Thời Không Băng Hà!”
Trong khoảnh khắc, ba tên có chiến lực khủng nhất trong số mười tên ngửa đầu gầm thét.
Vô Cực Kiếm Tướng tay cầm Ma Lôi Kiếm táo bạo trảm xuống, mang theo vô tận Ma Lôi và Kiếp Lôi thét gào, hung mãnh không gì tả nổi.
Chấp Sát Pháp Tướng ngưng tụ Sát Thế trong lòng bàn tay, tạo thành một chưởng ấn trấn áp xuống đầu Lạc Nam.
Hư Không Pháp Tướng của Thời Phá Kiếp đóng băng thời gian và không gian xung quanh Lạc Nam, sau đó kích nổ vô cùng dữ dội.
Bảy vị Nội Đệ Tử còn lại cũng đã thống ngự Chí Tôn Pháp Tướng cường đại của mình toàn lực đánh về phía hắn.
“Muốn đánh nhanh diệt gọn? Vừa đúng ý ta!”
Lạc Nam cất tiếng cười dài.
Cổ Ngữ – Giải hiện lên giúp hắn thoát khỏi trạng thái đóng băng thời gian và không gian do Hư Không Pháp Tướng của Thời Phá Kiếp mang lại.
Ngay sau đó, cái phôi hư vô trong đan điền hắn rung động, phóng thích Hư Vô Chi Lực càn quét mà ra.
Tuy nhiên Hư Vô Chi Lực của Lạc Nam vẫn còn khá yếu, không đủ khả năng hóa giải tất cả thế công của mười vị Nội Đệ Tử, chỉ thành công làm suy yếu một phần công kích của chúng mà thôi.
Nhưng chỉ cần có thế, 19 tôn Đại Đỉnh đã có cơ hội rời khỏi đan điền, ở giữa không gian điên cuồng xoay tròn, phóng thích 19 vị Chí Tôn Pháp Tướng khổng lồ xuất hiện nắm lấy chúng nó.
Bá Thế toàn diện kích hoạt, 19 loại Pháp Tướng Thần Thông không thua kém bất kỳ ai táo bạo được triển khai, hung hăng ngạnh kháng với 10 loại Pháp Tướng Thần Thông từ kẻ địch.
“Làm sao có thể như vậy?” Thời Phá Kiếp và hai tên Cửu Cảnh Chí Tôn ôm đầu gào thét.
OÀNH OÀNH OÀNH…
Bí cảnh dữ dội lắc lư như sắp sụp đổ, một đám Thất Cảnh, Bát Cảnh Chí Tôn thổ huyết bay ngược.
10 pháp Tướng Thần Thông đối mặt 19 Pháp Tướng Thần Thông, cục diện chính là nghiền ép.
“Chết!”
Lạc Nam cao cao tại thượng đứng giữa hỗn độn, Cổ Ngữ – Phật hiện ra trong mắt hắn.
Phật Cốt ầm ầm rung động, toàn bộ Phật Văn lấy trạng thái Bỉ Ngạn Hoa xoay tròn trong lòng bàn tay.
Phật Nhãn mở ra giữa trán, Phật Thế phô thiên cái địa rít gào, tiếng Phật Kinh ngâm tụng như hàng yêu phục ma vang vọng càn khôn.
Cảm Âm Loa chuyển sang bật Kinh Phật, càng khiến không gian trở nên trang nghiêm, cổ kính…
Lạc Nam nâng lên bàn tay.
Tại khoảnh khắc này, sau lưng Lạc Nam hiện ra hư ảnh hàng vạn vị Cổ Phật biểu lộ lạnh nhạt, vô hỉ vô bi, ánh mắt thanh tịnh tung chương vào lưng hắn.
Ngay lập tức, Lạc Nam toàn thân được bao phủ bởi áo cà sa, số lượng Phật Văn trong Bỉ Ngạn Hoa gia tăng gấp mấy lần, Phật Thế hàng lâm mà xuống.
“Không ổn!” Đám người Thời Phá Kiếp ngửi thấy mùi vị tử vong, một cảm giác bất lực sinh ra trong lòng.
“Mau tán ra!” Một tên Cửu Cảnh Chí Tôn gào thét ra lệnh, yêu cầu đồng bọn phân tán ra chạy trốn.
Nào ngờ Phật Thế phô thiên cái địa giáng lâm, hung hăng trấn áp lên cơ thể.
Lúc này mười người bọn hắn có cảm giác như đang đối mặt trực tiếp với hàng vạn vị Cổ Phật, không thể khinh nhờn, không dám bỏ chạy, hai chân như muốn nhũn ra, toàn thân muốn bị áp đến mức phải quỳ xuống.
“ĐỪNG!” Cả đám ôm đầu rít gào, sợ hãi đến cùng cực.
“Vạn Phật Triều Tông!” Lạc Nam nhẹ nhàng nói ra bốn chữ, bàn tay trấn xuống.
ĐÙNG!
Càn khôn rung chuyển, một chưởng nhìn như đơn giản lại như hàng vạn vị Cổ Phật cùng nhau xuất thủ.
Không thể né tránh, không thể chống lại.
Một chưởng bao phủ cả trời đất, mười tên Nội Đệ Tử như mười con khỉ, dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi ngũ chỉ sơn của Như Lai Phật Tổ.
RĂNG RẮC…
Từng Chí Tôn Pháp Tướng băng liệt.
PHỐC…
Từng cổ nhục thể nổ tung…
Không gian do năm toà bí cảnh dung hợp mà thành xuất hiện vô số vết rạn nứt như mạng nhện.
Lạc Nam thu tay, áo Cà Sa quanh thân tan biến, Phật Nhãn nhắm lại, Cổ Ngữ – Phật cũng thu liễm.
“Các ngươi quá yếu!”
Điềm nhiên nói một tiếng, sự hờ hững không chút xúc cảm trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là tiếc nuối dâng trào.
Bởi vì ngoại trừ bảy cổ thi thể nát vụn còn sót lại ở hiện trường chứng tỏ đã có bảy tên đã chết, thì ở tại nơi ngã xuống của Thời Phá Kiếp và hai tên Cửu Cảnh Chí Tôn chỉ có ba con Trùng Thế Mạng vừa chết thay.
Vào thời khắc cuối cùng, Trùng Thế Mạng chết thay… còn ba kẻ kia đã sử dụng Lệnh Bài Truyền Tống rời khỏi bí cảnh.
Hiển nhiên thân phận của ba kẻ này cao hơn đám còn lại nên mới có thủ đoạn giữ mạng để sống sót.
Lạc Nam hạ mình rơi xuống, tại chỗ biến bảy tên Chí Tôn, có ba Thất Cảnh và bốn Bát Cảnh thành Vong Linh Vệ, đồng thời ném cơ thể đã nát của chúng vào Cường Thi Trì sửa chửa, hy vọng có thể đạt được thêm bảy tên Ma Cương Vệ.
“Kẻ nào đứng sau sai khiến các ngươi?” Lạc Nam lạnh lùng hỏi.
“Bẩm chủ nhân, là Tuần Ngạo Trưởng Lão và Bách Nhân Trưởng Lão.” Đám Vong Linh Vệ chắp tay hồi đáp.
“Bách Nhân Trưởng Lão là ai?” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, hắn đã biết Tuần Ngạo… còn Bách Nhân thì không biết.
“Bách Nhân Trưởng Lão là sư phụ của Thời Phá Kiếp thưa chủ công.”
“Hai tên trưởng lão nhắm vào ta.” Lạc Nam nở nụ cười lạnh lùng.
RĂNG RẮC…
Mà lúc này, vết rách nơi không gian bí cảnh đã xuất hiện ngày càng nhiều.
Lạc Nam giận dữ quát: “Nát cho ta!”
Ngưng tụ Bá Lực Chưởng bắn ra.
…
OÀNH!
Trong ánh mắt không dám tin của tên mập giám khảo, hay còn gọi là Lâm Chấp Sự và đông đảo người có mặt ở hiện trường.
Thanh âm nổ tung vang lên, năm toà bí cảnh hợp nhất thành một ầm ầm sụp đổ, Lạc Nam từ bên trong bước ra.
Đồng thời, tên của hắn nhảy vọt lên bảng thành tích.
Hạng thứ nhất: Lạc Nam, thời gian hoàn thành 33 phút.
Hạng thứ hai: Thánh Linh Thiên Vận, thời gian hoàn thành 35 phút.
Hạng thứ ba: Tuần Ngạo, thời gian hoàn thành 60 phút.
Hạng thứ tư: Ma Vấn Đế, thời gian hoàn thành 87 phút.
Hạng thứ năm: Huyết Chiêu Dương, thời gian hoàn thành 99 phút.
Tên của Lạc Nam quân lâm hạng thứ nhất, đồng nghĩa người lập kỷ lục ở hạng thứ năm là Vũ Mộng Tinh Huyền cũng bị giáng xuống khỏi năm người đứng đầu.
“KENG, hoàn thành nhiệm vụ, đạt được một lần triệu hoán ngẫu nhiên.” Hệ Thống vang vọng thanh âm thông báo.
“Trời ạ, thật sự thông qua… hơn nữa còn lật đổ lịch sử.”
Toàn trường nổ tung, thật sự nổ tung.
Chẳng ai ngờ đến, tên nam nhân được Huyết Chiêu Dương tiến cử chẳng những thành công trực tiếp thông qua khảo nghiệm Nội Đệ Tử, mà còn thành công phá vỡ ghi chép về thành tích ghi nhất của người đứng đầu.
Tuy chỉ chênh lệch có hai phút, nhưng cũng là quá mức kinh khủng rồi… từ khi Đại Nguyên Thiên Viện thành lập đến nay chưa từng có tiền lệ.
“Ngươi!” Lâm chấp sự không dám tin nhìn thấy thân ảnh Lạc Nam xuất hiện, sâu trong mắt là oán độc vô cùng.
“Thế nào? Nhìn thấy ta thành công… ngươi thất vọng lắm à?” Lạc Nam cười nhạt hỏi.
“Ngươi nói gì bổn tọa không hiểu.” Sắc mặt Lâm Chấp Sự trở nên lạnh lẽo:
“Đừng tưởng đạt chút thành tích thì kiêu ngạo không xem ai ra gì, ngươi đang vô lễ với trưởng bối.”
“Lạc Nam, ngươi không sao chứ?” Huyết Chiêu Dương bước đến, lo lắng và kinh dị nhìn lấy hắn.
Lo lắng vì thông minh như nàng cũng đã cảm nhận được sự bất thường trong chuyện lần này, mà kinh dị là vì thành tích đáng sợ của Lạc Nam.
“Haha, Chiêu Dương… cái học viện tồi tàn này, không cần gia nhập cũng được.” Lạc Nam lớn tiếng cười phá lên:
“Nàng theo ta rời đi!”
“Cái gì?” Một lần nữa toàn thể sinh linh đang có mặt đều chấn động.
Không ai dám nghĩ đến nhân vật vừa đạt thành tích cao nhất bên trong lịch sử khảo hạch của đạo viện lại nói ra lời như vậy.
Chẳng những không thèm gia nhập, mà còn yêu cầu nữ đệ tử nổi tiếng nhất thế hệ này là Huyết Chiêu Dương cùng mình thoát ly.
Càng đáng sợ hơn chính là, Huyết Chiêu Dương không chút dị nghị nào, quyết đoán đáp:
“Ta đi với ngươi!”
Lạc Nam khinh khỉnh nhìn Lâm Chấp Sự mỉm cười, mang theo Huyết Chiêu Dương cùng đi với mình.
Hắn không tại hiện trường trực tiếp ra tay với Lâm Chấp Sự, bởi vì Lạc Nam cũng không phải người ngu, hắn còn chưa đủ khả năng công khai đắc tội với Đại Nguyên Thiên Viện, giết chết Chấp Sự của đối phương… bất kể là nguyên nhân gì thì cũng bị xem là chính thức trở mặt.
Mang theo Huyết Chiêu Dương rời đi là điều duy nhất hắn có thể làm lúc này.
“Tiểu súc sinh… một khi ngươi rời khỏi học viện, chúng ta có vô số thủ đoạn để dìm chết ngươi.” Lâm Chấp Sự siết chặt nắm tay, âm thầm suy nghĩ.
“Đúng lại!”
Nào ngờ lúc này, một thanh âm trong trẻo vang lên.
Chẳng biết từ bao giờ, giữa không trung hiện ra một thân ảnh.
Mà nhìn thấy thân ảnh này, Lâm Chấp Sự sắc mặt đại biến, toàn thân không rét mà run, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Lạc Nam chú ý đến biểu lộ của Lâm Chấp Sự, cũng ngẩng mặt nhìn lên.
Khoảnh khắc đó không chỉ hắn, mà toàn bộ hiện trường cũng đều rơi vào tĩnh lặng.
Đó là một mỹ nhân có cách ăn mặc như ba tư công chúa, mái tóc óng ả như màn đêm huyền bí ẩn sau chiếc khăn màu khói tím choàng qua đầu, quần dài rộng thùng thình vẫn không che giấu được đôi chân miên man thẳng tắp và chiếc kiều đồn ngạo nhân kết hợp thành đường cong lã lướt, bờ eo hoàn toàn triển lộ ra ngoài, nhỏ gọn tinh tế, trắng muốt không chút vết tích, nơi chiếc rốn nhỏ xinh đã bị che đậy bởi một hạt ngọc đen tuyền thần bí, chiếc áo ngắn dường như không thể khoả lắp sự đẫy đà của đôi gò bồng đảo bạo mãn vểnh cao như hai đỉnh sơn phong cao vút.
Một chiếc cổ trắng ngần như thiên nga, đôi tay đeo những chiếc vòng lấp lánh như ngân hà chiếu rọi, nhưng tất cả trang sức lấp lánh đó đều chỉ có thể làm nền cho đôi mắt chứa đựng cả vũ trụ sâu thẳm của nàng, cũng là thứ duy nhất lộ ra trên khuôn mặt bị che khuất bởi mảnh khăn lụa đen bí hiểm.
Nữ nhân đứng ở nơi đó không lộ ra bất cứ một tia khí tức nào, lại khiến thời gian và không gian đều ngưng đọng trước áp bách vô hình khó tả.
Tuy rằng trong hàng vạn người ở đây cũng có không ít thiên chi kiêu nữ đến từ các phương Nguyên Giới…
Nhưng thời điểm nàng xuất hiện, toàn bộ hiện trường chỉ còn lại một mình Huyết Chiêu Dương là nữ nhân đủ tư cách sóng vai mà thôi.
“Thế gian này thật sự có sự tồn tại của Nữ Thần sao?” Vô số nam nhân vô thức đặt câu hỏi, lại cúi thấp đầu xuống không dám nhìn lên như sợ khinh nhờn Nữ Thần, ngay cả Lâm Chấp Sự cũng chẳng ngoại lệ.
Chỉ có Lạc Nam duy nhất là lấy lại sự tỉnh táo, ánh mắt lóe lên, đáy lòng siết chặt.
Cảm giác này… dường như gần nhất chỉ có vị sư bá cao cao tại thượng kia là mang đến cho hắn.
Đôi bên còn chưa đụng độ hay xuất thủ, Hệ Thống sẽ không vang lên thanh âm thông báo về thủ đoạn mà đối phương tu luyện như cách mà nó đã từng thông báo về Vô Hạn Trường Sinh Kinh, Thời Không Tự Tại Kinh hay Thái Thượng Đạo Ngôn Kinh.
Nhưng Lạc Nam dám khẳng định, vị nữ nhân này là tồn tại vượt qua cấp độ Chí Tôn.
“Tham kiến Thiên Nữ!” Lâm Chấp Sự bước lên cung kính nói, chỉ là trong lòng bất an vô cùng, mồ hôi lạnh vẫn không ngừng chảy xuống.
Nữ nhân không để ý đến Lâm Chấp Sự, ngược lại chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm Lạc Nam, trong trẻo lên tiếng:
“Ta là Thánh Linh Thiên Vận, có thể nói cho ta… ngươi vì sao lựa chọn rời khỏi?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 14 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 05/06/2024 15:39 (GMT+7) |