Nhìn bốn phía xung quanh, hắn có cảm giác như mình đang ở trong kiến trúc có hình trụ thẳng đứng, phạm vi rộng lớn, thành vách được làm bằng gỗ…
“Thần Đạo Quy Tắc?”
Nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, khí tức Thần Đạo Quy Tắc không thể nào sai lệch.
Nơi này là Thiên Cảnh, không cho phép Thần Đạo Cảnh cường giả tiến vào, vậy ai là người sử dụng Thần Đạo Quy Tắc?
Câu trả lời chẳng phải đã quá rõ ràng, chính là chủ nhân của Thiên Cảnh.
Nghĩ đến đây Lạc Nam thoáng cái rùng mình, chẳng lẽ bởi vì ta lấy thân phận thành viên Phá Đạo Hội lẻn vào Thiên Cảnh trái phép đã trêu chọc đối phương?
“Tiểu tử, ngươi tên là gì?”
Một thanh âm trầm thấp vang lên.
Không gian bừng sáng, Lạc Nam giật mình quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ thấy bóng dáng mờ ảo của một nam tử trung niên đang đưa mắt nhìn mình đầy nóng bỏng.
Lạc Nam thoáng cái rùng mình, đối phương thần không biết quỷ không hay xuất hiện mà mình chẳng cảm ứng được gì, rõ ràng chính là Thần Đạo hàng thật giá thật.
Không dám thất kính, Lạc Nam chắp tay:
“Tiểu tử Lạc Nam, tham kiến tiền bối.”
“Lạc Nam, cái tên không tệ.” Nam tử trung niên bước đến.
Ở khoảng cách gần, Lạc Nam mới đánh giá rõ ràng diện mạo của đối phương.
Đây là nam tử trung niên có diện mục tuấn lãng, tiêu diêu tự tại, trên thân khoác một bộ y phục như thầy thuốc, sau lưng còn cõng một cái giỏ tre như những người đi hái thuốc vậy.
Mà nam tử trung niên lúc này không hề đánh giá Lạc Nam, ngược lại đầy phấn khởi nhìn chằm chằm vào Nhẫn Trữ Vật trong tay hắn, liếm liếm mép nói:
“Cho ta mượn nào!”
Lạc Nam âm thầm nghi hoặc, nam tử này không có chút khí độ của Thần Đạo cường giả a.
Bất quá trong Nhẫn Trữ Vật hắn chẳng cất chứa thứ gì quan trọng, cũng liền tháo ra đưa cho đối phương.
Nam tử trung niên chụp lấy quan sát với thái độ đầy chờ mong, sau đó liền trở nên thất vọng, trừng mắt nhìn hắn:
“Ngươi giấu ở đâu rồi?”
“Tiền bối hỏi cái gì?” Lạc Nam giả ngu, trong lòng thầm mắng to, chẳng lẽ đối phương tham lam các Thiên Mệnh Nguyên Chủng kia của mình?
Nghĩ lại thì bản thân thật sự có phần chủ quan, vậy mà dám lấy ra Thiên Mệnh Nguyên Chủng bồi dưỡng ở trong địa bàn của một vị Thần Đạo Cảnh.
Tuy rằng Thần Đạo Cảnh này đã chết, nhưng có trời mới biết ông ta sẽ lưu lại thủ đoạn kinh khủng gì.
Thấy Lạc Nam bắt đầu cảnh giác, nam tử trung niên cũng thấy bản thân hơi thất thố, liền ho khan một tiếng lấy lại phong độ, nói rằng:
“Ngươi có biết vì sao mình bị bắt vào đây?”
“Không biết.” Lạc Nam lắc đầu trả lời thành thật.
Hắn cũng chưa có biểu hiện gì quá mức nổi bật, các trận chiến trải qua cũng tương đối bình thường, làm sao dễ dàng như vậy lại được đối phương nhìn trúng?
“Ngươi.” Nam tử trung niên chỉ tay vào mặt hắn:
“Chính là truyền nhân do ta lựa chọn.”
“Phốc.” Lạc Nam xém chút phun ra, khóe miệng giật giật, hiển nhiên là không tin cậy.
“Không biết ta có tài đức gì lại được tiền bối ưu ái?” Lạc Nam ngoài mặt lễ độ chắp tay, trong lòng đã chuẩn bị triệu hoán Bích Tiêu đi ra liều mạng.
Nam tử trung niên thu hồi sự nóng vội, kiên nhẫn giải thích:
“Bổn tọa năm đó được thế nhân xưng là Dược Thần, là một vị Thần Đạo Luyện Đan Sư… tuy nhiên sở trường lớn nhất của ta chính là nuôi trồng và bồi dưỡng dược tài.”
Ánh mắt Lạc Nam lóe lên như có điều suy nghĩ, chẳng trách Thiên Cảnh lại đặc thù như vậy, có thể trở thành nơi để thiên tài địa bảo dễ dàng phát triển với tốc độ nhanh chóng, chắc chắn là do Quy Tắc của nam tử trung niên tác động đến.
Đổi lại là vị Thần Đạo Cảnh khác dù có ngã xuống, cũng sẽ không thể tạo nên một Thiên Cảnh.
“Mà thân là Dược Thần, cách thức ta tìm kiếm truyền nhân cũng là thông qua việc xem xét thiên phú nuôi trồng linh dược của đám hậu bối các ngươi, kẻ nào phù hợp khẩu vị sẽ tuyển chọn.” Dược Thần nói tiếp.
Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ, các đại thế lực ngoài kia sợ rằng không biết bí mật này, bọn hắn chỉ muốn biểu hiện thật tốt chiến lực của bản thân để đoạt lấy Thiên Cảnh, lại chưa từng dốc sức vào việc nuôi trồng dược liệu, dẫn đến vô số năm không ai có thể lọt vào pháp nhãn của Dược Thần.
“Ta đâu có bản sự gì để tiền bối lựa chọn? Thậm chí ta còn không có khả năng chăm sóc thực vật.” Lạc Nam nói thẳng.
Nếu như có thể, hắn rất muốn tiến cử tỷ muội Mộc Linh Nhu, Mộc Ái My hoặc là Á Hy Thần, Á Nhi chúng nữ.
Các nàng mới là những chuyên gia chăm sóc và vun trồng thực vật mà không phải hắn a.
“Đúng là như thế, ta nhìn ngươi chỉ biết kích hoạt Gia Tốc Trận rồi để đám tài nguyên như Thiên Mệnh Nguyên Chủng tự phát triển, chẳng ra sức gì.” Dược Thần nói thẳng.
“Thế tại sao tiền bối còn chọn ta?” Lạc Nam sắc mặt mộng bức.
“Bởi vì ngươi bồi dưỡng ra một quả hồ lô đặc biệt.” Dược Thần xoa xoa lòng bàn tay, sự cháy bỏng liền lần nữa hiện ra trong ánh mắt, nở nụ cười ngây ngô:
“Cả đời bổn tọa đã từng nghiên cứu, tiếp xúc và tự mình nuôi trồng nên vô số loại kỳ trân dị thảo, ngay cả Thiên Mệnh Nguyên Chủng cũng từng ở trong tay của ta mà trưởng thành.”
“Thiên Thiên Hồ Lô Đằng đối với bổn tọa không phải vật hiếm lạ gì, nhưng bổn tọa lại chưa từng thấy ai có thể bồi dưỡng đi ra một quả hồ lô đặc thù đến như vậy.”
“Mà ngươi có thể làm chuyện bổn tọa không thể làm được, đương nhiên bổn tọa sẽ chọn ngươi làm truyền nhân.”
Lạc Nam khóe môi co quắp, rốt cuộc là hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn bộ dáng thèm thuồng như trẻ em thèm sữa của Dược Thần lúc này, hắn phát giác thái độ rất giống với Cuồng Khí Lão Nhân thấy được Binh Nhân Tộc, Hắc Trư thấy được quần lót.
Mấy kẻ này mỗi người đều có một niềm đam mê cuồng nhiệt nhất định đối với một thứ gì đó.
Thế cho nên lần đầu tiên được nhìn thấy Bá Khí Hồ Lô, Dược Thần đã bị mê hoặc, chỉ hận không thể lập tức sờ mó, nghiên cứu.
Điều này cũng phải thôi, Bá Khí Hồ Lô là thứ mà toàn bộ thế gian này, sợ rằng chỉ có người tu luyện Bất Hủ Diễn Sinh Kinh đạt đến trình độ như hắn mới có thể bồi dưỡng đi ra.
Dù Dược Thần lợi hại đến đâu đi chăng nữa, khủng bố đến mức nào đi chăng nữa trong lĩnh vực nuôi trồng, bồi dưỡng thiên tài địa bảo cũng vô pháp phỏng chế hay học tập.
Không có Bá Đạo Quy Tắc, làm sao bồi dưỡng ra được Bá Khí Hồ Lô?
Mà cũng chính Bá Khí Hồ Lô đã khiến Lạc Nam giành chiến thắng so với nữ tử kia… lọt vào mắt xanh của Dược Thần.
“Mau! Cho ta xem nó, ta liền đem tất cả truyền thừa, Thiên Cảnh và toàn bộ những thứ còn lưu lại cho ngươi.” Dược Thần đã nóng lòng không nhịn được.
Lạc Nam hơi cau mày, Bá Khí Hồ Lô là ác chủ bài không thể tiết lộ, lúc này hắn đang lưỡng lự có nên lấy ra cho Dược Thần nghiên cứu hay không.
Bởi có trời mới biết liệu ông ta có nổi lên lòng tham ra tay cướp đoạt…
Thủ đoạn của một vị Thần Đạo Cảnh, dù khi đã chết rồi cũng không thể xem thường được.
“Ngươi không tin tưởng bổn tọa?”
Dược Thần là kẻ già đời, liền nhận ra sự đề phòng của Lạc Nam.
“Không sai, đó là bí mật lớn nhất của ta, thật sự không thể để ngài xem…” Lạc Nam gật đầu.
“Tiểu tử thúi, bổn tọa đã chết vô số năm rồi, cũng nhờ có Dược Thần Thụ bảo vệ một tia ý thức mà thôi.” Dược Thần bất mãn nói:
“Còn ra tay với ngươi được sao?”
Lạc Nam nghe vậy đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lần nữa, quả thật nơi này giống với bên trong thân cây cổ thụ, có lẽ đây chính là Dược Thần Thụ theo lời Dược Thần.
Bất quá hắn không có cách nào xác định lời nói của đối phương là thật hay giả, hiện tại Phật Nhãn không phát hiện địch ý nào nhưng chẳng may sau khi phát hiện sự thần kỳ của Bá Khí Hồ Lô, Dược Thần lúc đó mới thay đổi suy nghĩ thì sao?
Lần đầu tiên tiếp xúc, Lạc Nam đâu dễ dàng tin tưởng…
ẦM!
Đúng lúc này, một con thú từ trên không trung rơi ầm xuống đất.
Thuỵ Thú biến trở lại thành con thú nhỏ thoát khỏi đám sợi chỉ vô hình trói buộc, nhào đến chỗ của Dược Thần khóc rống lên:
“Oa oa oa chủ nhân, xem ra ta sắp được ra ngoài rồi…”
“Tiểu Thuỵ đừng khóc.” Dược Thần ôn hòa nói:
“Sau này đi theo truyền nhân của ta, hắn chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi.”
Lạc Nam lấy ra Gương Dị Chủng chiếu vào con thú nhỏ, thông tin của nó liền hiện ra:
“Thuỵ Thú, loại tồn tại từ thời thượng cổ mang đến sự tốt lành và vận khí cho chủ nhân, sở trường là tốc độ và thúc đẩy thực vật phát triển.”
“Tốt lành và vận khí?” Lạc Nam nhìn Dược Thần hiện tại chỉ còn sót tàn hồn, thầm nghĩ có thật sự là tốt lành hay không?
“Tiểu Thuỵ là tọa kỵ năm đó của ta, đáng tiếc ta phát hiện nó quá muộn, còn chưa kịp đem nó bồi dưỡng thành Thần Đạo Cảnh đã bị cừu nhân tìm đến truy sát.” Dược Thần than thở hồi tưởng lại:
“Hy vọng sau này ngươi sẽ đối đãi tốt với nó.”
“Khoan đã tiền bối, ta còn chưa đáp ứng làm truyền nhân của ngài.” Lạc Nam nửa thật nửa giả:
“Thật ra ta đã có một vị sư phụ là Thần Đạo Cảnh, ngoài ra còn có sư bá cũng là Thần Đạo Cảnh, các nàng không cho phép ta nhận người khác làm sư nữa đâu.”
“Không bái sư cũng được, chúng ta giao dịch công bằng.” Dược Thần hảo sảng phất tay:
“Đem hồ lô kia cho ta nhìn, ta đem tất cả mọi thứ cho ngươi.”
Đối với Dược Thần mà nói, trước khi hồn phi phách tán thật sự, được nhìn thấy một loại tài nguyên kỳ lạ mà bản thân chưa từng biết đến so với thu nhận truyền nhân còn ý nghĩa hơn nhiều.
Lạc Nam còn đang lưỡng lự, Bích Tiêu đã truyền âm cho hắn:
“Yên tâm đi, ta có thủ sẵn ác chủ bài, đừng nói Dược Thần này đã chết, dù là còn sống cũng không thể làm hại ngươi được.”
Lạc Nam nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, ác chủ bài này chắc chắn có liên quan đến sư bá.
Rõ ràng Bích Tiêu cực kỳ tự tin, dù là Dược Thần lúc còn sống cũng chẳng thể nào là đối thủ của sư bá được.
Nghĩ đến đây, hắn an tâm lấy ra một quả Bá Khí Hồ Lô đưa đến.
Dược Thần kích động đến toàn thân run rẩy, như phát hiện trân bảo nâng lên quan sát.
Lúc này ông ta thậm chí còn tháo cả cái giỏ tre trên lưng ném sang một bên.
Lạc Nam hướng mắt đánh giá, nhận ra cái giỏ tre này là một kiện Thiên Đạo Bảo, nhìn vào bên trong như nhìn một mảnh hỗn độn, chẳng thấy thứ gì…
“Đây rốt cuộc là hồ lô gì? Dùng cái gì để bồi dưỡng ra?” Dược Thần ngắm nghía, cẩn thận cảm nhận Bá Khí Hồ Lô, luôn miệng thì thào nói:
“Bổn tọa cảm nhận được rất nhiều quy tắc chi lực bên trong này, có quy tắc thuộc tính, quy tắc sinh tử, quy tắc thời không, còn độc, huyết, hư vô… bọn chúng đều là trạng thái siêu thoát thiên địa, sau khi kết hợp lại đạt đến một đẳng cấp vượt xa hiểu biết của Thần.”
“Trên đời lại có thứ tài nguyên nghịch thiên như vậy sao?”
Lạc Nam nghe mà trong lòng dâng lên sóng to gió lớn, vị này không hổ thẹn với danh xưng Dược Thần.
Không nghĩ đến chỉ mới cầm lên quan sát một hồi, ông ta đã gần như nói ra huyền cơ ở bên trong Bá Đạo Quy Tắc…
Bá Đạo Quy Tắc quả thật là do tập hợp của tất cả các quy tắc khác tạo thành, lại ở trạng thái thống trị thiên địa chưa từng hiện thế ở nhân gian.
“Ngươi làm sao lại tạo ra được nó?” Dược Thần hai mắt sáng quắc nhìn lấy hắn.
Lạc Nam lúc này cũng không keo kiệt, liền thi triển Bá Đạo Quy Tắc của mình đi ra cho Dược Thần quan sát:
“Đây là do công pháp của ta tu luyện tạo thành, ta đặt tên cho nó là Bá Đạo Quy Tắc, sử dụng Bá Đạo Quy Tắc bồi dưỡng Như Ý Hồ Lô sẽ sinh ra Bá Khí Hồ Lô.”
“Vậy chứng minh bất kỳ ai ăn vào Bá Khí Hồ Lô sẽ có được Bá Đạo Quy Tắc?” Dược Thần liếm môi không ngừng, nếu không phải chỉ còn lại một ý niệm, sợ rằng đã chảy nước miếng đầy mặt.
“Đúng vậy.” Lạc Nam xác nhận.
“Nghịch thiên, thế gian này lại có thủ đoạn nghịch thiên, có quy tắc nghịch thiên như vậy.” Dược Thần dùng ánh mắt như nhìn thấy quỷ xem lấy Lạc Nam, nội tâm dâng lên sóng to gió lớn.
Dường như ông ta đã có thể nhìn thấu tên nam nhân này sẽ trở thành nhân vật đầu tiên đứng phía trên chư thần.
“Quả thật ta không đủ tư cách trở thành sư phụ của ngươi…” Dược Thần tự mình cảm thán, sau đó thanh âm lẩm bẩm trong miệng nhỏ dần:
“Nếu là người này, có lẽ tương lai hắn sẽ vấn đỉnh…”
“Tiền bối nói gì?” Lạc Nam nghe không rõ.
“Không có gì.” Dược Thần sảng khoái cười haha, cười đến hư ảnh run rẩy:
“Trước khi tan biến, được chứng kiến Bá Khí Hồ Lô, được biết về Bá Đạo Quy Tắc… được nhìn thấy một tia hy vọng, ông trời thật sự đã cực kỳ ưu ái bổn tọa, quá mãn nguyện rồi.”
Nói xong, Dược Thần phất tay, giỏ tre dưới đất liền bay lên tay Lạc Nam, ung dung nói:
“Năm đó trên đường trốn chạy kẻ thù truy sát, bổn tọa đã sử dụng hết chín phần mười gia tài để giành giật từng cơ hội sống sót, bên trong còn lại truyền thừa của ta và một chút đồ vật lưu lại cho ngươi.”
“Ngoài ra, Dược Thần Thụ và Thuỵ Thú đều giao phó cho ngươi.”
“Vậy còn Thiên Cảnh thì sao?” Lạc Nam giật mình hỏi.
“Khi Dược Thần Thụ không còn ở nơi này, Thiên Cảnh cũng sẽ tan biến trong vài năm tới.” Dược Thần mỉm cười giải thích:
“Tuy nhiên ngươi có thể an tâm, cái giỏ tre này mới là Thiên Cảnh thật thụ, nó vốn dĩ là Thần Đạo Bảo với khả năng thúc đẩy sự phát triển của tài nguyên, chỉ tiếc đã hỏng rất nặng, đẳng cấp hiện tại chỉ còn lại Thiên Đạo Bảo mà thôi.”
Lạc Nam hô hấp dồn dập, chẳng trách trước đó chỉ cảm ứng được cái giỏ tre là Thiên Đạo Bảo… thì ra nó đã ở trạng thái bị hỏng nặng.
“Tiền bối yên tâm, ta sẽ đem truyền thừa của ngài giao cho người thích hợp với khả năng bồi dưỡng và chăm sóc thiên tài địa bảo.” Lạc Nam kính trọng nói.
“Như vậy rất tốt…” Dược Thần thỏa mãn, có chút lưu luyến đem Bá Khí Hồ Lô trả lại cho hắn.
Nếu như còn sống, Dược Thần nguyện ý trả giá tất cả chỉ để được nếm thử Bá Khí Hồ Lô, biết được sự thần kỳ của nó.
Đáng tiếc hiện tại điều đó là không thể…
“Tiểu Thuỵ, Lão Thụ… bổn tọa đi trước một bước a.”
Dược Thần nở nụ cười ôn hòa, hư ảnh chậm rãi tiêu tán…
Không gian bên trong Dược Thần Thụ cũng từ từ tối lại mang theo bầu không khí bi thương, hiển nhiên là đưa tiễn Dược Thần.
Tiểu Thuỵ Thú quỳ rạp trên đất khóc lóc…
Lạc Nam đột nhiên nhướn mày.
Ở bên ngoài Dược Thần Thụ, chẳng biết từ bao giờ đã kéo đến vô số thế lực.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 15 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 30/10/2024 15:39 (GMT+7) |