Chờ đợi mòn mỏi, Chân Mật giận dữ mắng một tiếng.
“Chẳng lẽ hắn có bệnh ưa thích sạch sẽ?” Khương Lê cũng nhẹ chau mày.
Lạc Nam đã ở trong Thiên Đạo Bảo ba ngày ba đêm, thời gian hắn tắm rửa còn lâu hơn nữ nhân như hai nàng, làm sao hai nữ không cảm thấy kỳ quặc?
“Hay ngươi nhìn xem thử hắn làm cái gì?” Chân Mật đề nghị, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi:
“Nam nhân này suốt ngày thần thần bí bí, nói không chừng đang giấu bí mật nào đó.”
Cái lồng đèn này là Thiên Đạo Bảo của Khương Lê cho nên chỉ cần nàng ta muốn, sẽ dễ dàng quan sát được cảnh tượng bên trong.
Bất quá trước đó Lạc Nam có nói mình muốn tắm rửa, Khương Lê đường đường là Thiếu Thần Nữ của đại thế lực, đương nhiên sẽ không có sở thích nhìn trộm.
“Việc này không tốt lắm…” Khương Lê hơi do dự.
“Sợ cái gì? Chúng ta đường đường là Thiên Đạo Cảnh, tâm cảnh vững như bàn thạch còn sợ nhìn thấy thân thể nam nhân sao?” Chân Mật bạo dạng nói:
“Một bộ túi da mà thôi, cùng lắm thì ngó một lần rồi thôi.”
Khương Lê thầm nghĩ cũng đúng, nàng cũng muốn xem thử Lạc Nam rốt cuộc che giấu thứ gì, vì sao ở trong đó lâu như vậy.
Nghĩ đến đây liền động ý niệm, điều khiển cái lồng đèn trở nên trong suốt để bên ngoài có thể nhìn vào.
Ngay lập tức, gò má của hai nữ nhân đỏ đến tận mang tai.
Bởi vì lúc này, tại suối nước nóng trong không gian huyền ảo, hai thân ảnh đang dính chặt lấy nhau làm chuyện không người muốn thấy.
Nam nhân dáng người như tạc tượng, từng khối cơ bắp chắc nịch và khỏe mạnh… dung mạo anh tuấn uy vũ có phần tà mị, rất có sức hấp dẫn với nữ nhân.
Nữ nhân lại tuyệt mỹ đến mức khó tin, kiều mị phong tình vạn chủng, sự chín muồi và phong vận của mỹ phụ khiến ngay cả mỹ nhân như hai nàng cũng phải âm thầm đố kỵ.
Đáng nói ở chỗ chính là cảnh tượng hoang dại đang diễn ra kia, người nữ nhân bị đè ép vào bờ suối, nam nhân ở phía sau liên tục xâm nhập địa phương tư mật của nàng.
Đôi nam nữ kịch liệt vận động, đầy mặt hưởng thụ như đang được tận hưởng cảm giác tuyệt vời nhất thế gian.
Thanh hung khí dũng mãnh và to lớn đó khiến hai nữ nhân rùng mình liên tục, trợn mắt há hốc mồm.
Thân là chủ nhân của Thiên Đạo Bảo, Khương Lê có thể cắt đứt cảnh tượng ngay lúc này chỉ trong một ý niệm.
Nhưng mà chẳng biết vì sao, hai nàng như bị hút hồn nhìn chằm chằm vào khung cảnh đáng xấu hổ, cơ thể nóng dần lên… lại không có ý định dời mắt.
Mãi đến hai ngày sau, khi đôi nam nữ bên trong thay đổi đủ loại tư thế, kết thúc bằng tiếng rên rỉ cao vút của nữ nhân và tiếng gầm thỏa mãn của nam nhân, hai người trần trụi ôm lấy nhau thở hổn hển…
Khương Lê và Chân Mật thoáng rùng mình, lập tức điều khiển Thiên Đạo Bảo trở về như cũ.
“Tên khốn này, vậy mà mang theo nữ nhân làm chuyện đê tiện.” Chân Mật nhịn không được mắng.
“Giả vờ không biết gì hết.” Khương Lê nghiêm mặt căn dặn.
Hai bầu ngực phập phồng lên xuống, hạ thể chẳng biết từ bao giờ đã sớm ướt đẫm, lầy lội không chịu nổi.
Vội vàng tìm địa phương vắng vẻ thanh tẩy, thay đổi y phục.
Đông Hoa trở về hình xăm nơi lồng ngực, Lạc Nam thần thanh khí sảng bước ra ngoài, lại phát hiện hai nữ nhân đang dùng ánh mắt quỷ dị xem lấy mình.
“Đệch, chẳng lẽ hai nàng nhìn trộm?” Lạc Nam âm thầm chột dạ.
Đường đường là Thiếu Thần Nữ của đại thế lực, nếu như nhìn trộm nam nhân đi tắm thì thật không còn gì để nói a.
“Hừ, ngươi là nam nhân… vì sao tắm lâu đến như vậy?” Chân Mật lạnh lùng chất vấn.
Lạc Nam thở phào, thì ra hai nàng thắc mắc vì sao mình tắm đến tận năm ngày.
Hắn đương nhiên không thể nói ta cùng Đông Hoa ân ân ái ái, chỉ ra vẻ bình thản nhún vai:
“Ta có bệnh ưa thích sạch sẽ, tắm lâu chút không được à?”
“Lên đường được chưa?” Khương Lê ra vẻ bình tĩnh hỏi.
“Đương nhiên là được.” Lạc Nam nở nụ cười sảng khoái.
Được Đông Hoa giải phóng một phen, hắn đang tràn trề năng lượng.
Nhưng chẳng biết vì sao, hắn có cảm giác hai nữ nhân này lảng tránh ánh mắt của mình.
Không thể không nói, thể phách của con hàng Dương Lực Thánh Sơn Thú này rất khỏe, Lạc Nam chú ý chỉ sau mấy ngày nó đã phục hồi lại bảy phần mười trạng thái.
Lúc này nó đã hóa thành nhân hình, ngồi xếp bằng trong Luyện Vũ Giới tập trung tu luyện, tận dụng hoàn cảnh ở Thiên Đạo Bảo rèn luyện cơ thể.
Lạc Nam âm thầm tán thưởng, nghị lực và ý chí của nó rất đáng khen ngợi, dù bị đánh bại thảm sau đó bị thu phục, nó vẫn có thể nhanh chóng lấy lại tinh thần và tiếp tục có ý chí cầu tiến.
Bất quá hiện tại hắn tạm thời không có thời gian để ý đến nó…
Bởi vì lúc này, lại có chút phiền toái tìm đến tận cửa.
Hầu như ở tất cả các loại hiểm địa trên thế giới này, ngoại trừ các nguy cơ mà hiểm địa mang lại, tu sĩ còn phải đối mặt với nguy hiểm từ đồng loại…
Lạc Nam đang đối mặt với tình huống tương tự…
Bao vây xung quanh hắn và hai nữ là một nhóm cường giả.
“Phá Đạo Hội, ba con chuột nhắt… không ngờ lại may mắn đụng độ các ngươi ở đây.”
Một lão già tu vi Thiên Đạo Viên Mãn cất tiếng cười gằn, nhìn có vẻ lão già này cũng là người cầm đầu của cả đám bọn chúng.
Có tất cả bảy người, toàn bộ đều là Thiên Đạo Cảnh, trong đó hai Thiên Đạo Viên Mãn, ba Thiên Đạo Hậu Kỳ và hai Thiên Đạo Trung Kỳ, đội ngũ hết sức hùng hậu.
Bởi vì Lạc Nam và hai nữ đang mặc trên người Phá Đạo Áo Choàng, không khó để nhận ra họ là người của Phá Đạo Hội.
Mang theo địch ý như vậy đối với Phá Đạo Hội, không cần nói cũng biết bảy kẻ này khả năng cao là cường giả của Đạo Quốc hoặc Đạo Vực.
“Các ngươi là người phương nào?” Chân Mật nghiêm giọng chất vấn.
“Hừ, lão phu là Nhị Trưởng Lão của Chiến Pháp Đạo Thống, danh xưng Vương Long.” Lão già cầm đầu ngạo nghễ nói, hai mắt đục ngầu tràn đầy địch ý và thù hận.
“Bổn tọa là Tam Trưởng Lão của Chiến Pháp Đạo Thống, mệnh danh Vương Vũ.” Nam tử trung niên có tu vi Thiên Đạo Viên Mãn cũng lạnh lùng giới thiệu.
“Bọn ta là Ngũ Đại Hộ Pháp của Chiến Pháp Đạo Thống…” Năm kẻ còn lại cũng lớn tiếng nói, cực kỳ cao ngạo.
Lạc Nam ánh mắt híp lại, rốt cuộc hiểu vì sao thái độ của đám này lại đầy địch ý như vậy, vừa phát hiện ba người mình mặc Phá Đạo Áo Choàng là lập tức bao vây.
Bởi vì Thánh Tử Vương Bằng của bọn hắn là bại tướng dưới tay mình, còn Chiến Pháp Đạo Thống cũng tổn thất không nhỏ sau khi Ngũ Đại Học Viện bị mình tiêu diệt.
Thù hận của đôi bên đã đến mức chồng chất…
Lúc này hiển nhiên đám người của Chiến Pháp Đạo Thống không biết trong ba người của Phá Đạo Hội ở trước mặt là Lạc Nam, kẻ thù mà bọn hắn căm hận nhất.
Bất quá nhận ra tu vi của ba người Lạc Nam không cao, số lượng lại ít hơn đám người mình, thế là tự tin vây công lấy.
Các vị Thần Chủ ở Đạo Vực đã có lệnh, nếu như phát hiện hoặc nhìn thấy cơ hội… tất cả tu sĩ ở Đạo Vực đều phải có trách nhiệm tiêu diệt người của Phá Đạo Hội.
Đem đầu của thành viên Phá Đạo Hội mang về sẽ được ban thưởng cực kỳ phong phú…
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên trầm trọng đến cực điểm.
…
Đạo Quốc…
Bên trong Bí Cảnh với mây trắng như sương khói vây quanh, một phương Thần Quốc có thiên nhiên tươi tốt, cảnh vật bao la hùng vĩ, sừng sững núi non, đại ngàn bàn bạt, giang hà gợn sóng…
Ngân Thiên Thần Quốc.
Cảnh sắc nơi này đẹp như tranh vẽ, quang cảnh phồn vinh, thành trì náo nhiệt… nhìn thoáng qua toàn cảnh, có thể thấy đây là một quốc gia an bình, thịnh vượng.
Nhưng đó chỉ là mặt nổi bên ngoài…
Chỉ có số ít nhân vật cao tầng mới biết được rằng Ngân Thiên Thần Quốc nay đâu bằng xưa, ẩn chứa đủ loại nguy cơ, tùy thời có thể sụp đổ.
Cường giả mạnh nhất Ngân Thiên Thần Quốc – Ngân Thiên Quốc Chủ bởi vì đột phá cảnh giới cao hơn thất bại, để lại tai họa ngầm, hiện tại chẳng khác nào thân mạng trọng bệnh… như một hùng sư lúc về già.
Nếu như Ngân Thiên Quốc Chủ ngã xuống, Ngân Thiên Thần Quốc liền không còn là Thần Quốc, mà chỉ có thể xưng là Thiên Quốc.
Bên trong Ngân Thiên Đế Cung, Ngân Thiên Quốc Chủ dáng vẻ như một nam tử trung niên nằm trên giường, dù thân khoác long bào vẫn không thể che giấu được nét suy nhược trên cơ thể hắn.
Thần Đạo Cảnh, mỗi một tiểu cảnh giới đều như thoái thai hoán cốt, thực lực đại tăng nếu đột phá thành công… tuy nhiên một khi đột phá thất bại, di chứng để lại cũng sẽ hết sức nặng nề, cần có tài nguyên đẳng cấp Thần Đạo vượt trội hơn mới hy vọng cứu trị.
Nhưng đem bán toàn bộ Ngân Thiên Thần Quốc thời điểm này cũng không tìm ra được tài nguyên quý hiếm như thế.
Bởi đối với tài nguyên giữ mạng, đặc biệt còn là tài nguyên cấp Thần Đạo… những Thần Đạo Cảnh khác dù sở hữu cũng sẽ xem như trân bảo, quý trọng giống như cái mạng thứ hai, nếu không trả được cái giá khổng lồ làm lay động bọn hắn, làm sao sẽ chấp nhận lấy ra?
Cho nên ngay cả bản thân Ngân Thiên Quốc Chủ cũng không ôm kỳ vọng quá lớn mình có thể khôi phục.
Luyện Đan Sư và Y Sư lợi hại nhất của Ngân Thiên Thần Quốc cũng chỉ là Thiên Đạo Cảnh Viên Mãn, đối với tình huống của Thần Đạo Cảnh thật sự là lực bất tòng tâm.
Lúc này ở bên cạnh giường có năm người…
Trong đó bốn thân ảnh già lão phân biệt là Quốc Sư, Đại Tướng, Tể Tướng và Đại Tổng Quản… tất cả đều là trọng thần của Ngân Thiên Thần Quốc, tu vi đồng loạt Thiên Đạo Cảnh Viên Mãn.
Khác với bốn người, kẻ còn lại là một nam tử trẻ tuổi, diện mục cương nghị, khí khái bất phàm, thân khoác bạch bào khôi ngô tuấn tú.
Nam tử này là Ngân Thiên Thái Tử, nhi tử của Ngân Thiên Quốc Chủ…
Thời gian qua khi phụ hoàng gặp nạn, Ngân Thiên Thái Tử cũng thể hiện ra được bản lĩnh phi thường của mình, thay thế chấp chính, quản lý triều cương ngay ngắn rõ ràng, rất được lòng quần thần trong triều.
Nhưng suy cho cùng tiểu long chưa thật sự trưởng thành cũng không thể thay thế chân long, Ngân Thiên Thái Tử tu vi chỉ mới là Thiên Đạo Cảnh Trung Kỳ, nếu như một ngày Ngân Thiên Quốc Chủ ngã xuống, Thái Tử như hắn cũng không thể đem Ngân Thiên Thần Quốc vực dậy khỏi cảnh gian khó.
“Bẩm Quốc Chủ… có lời này thần muốn tấu lên, dù bệ hạ trách phạt cũng không oán không hối.” Quốc Sư hít sâu một hơi bước đến.
“Khanh cứ nói!” Ngân Thiên Quốc Chủ nằm trên giường nhẹ giọng:
“Trẫm hiện tại sẽ không từ bỏ bất cứ hy vọng nào để có thể khôi phục toàn thịnh.”
Quốc Sư cắn răng, chắp tay bẩm rằng: “Đạo Y Thần Quốc đã gửi đến một đề nghị, bọn họ đồng ý giúp bệ hạ hồi phục… đổi lại Ngân Thiên Thần Quốc phải tuyên bố thần phục Đạo Y Thần Quốc.”
Tất cả đều tĩnh lặng…
Thân là một Thần Quốc, việc phải thần phục một Thần Quốc khác hiển nhiên không phải là chuyện dễ chịu, không rơi vào bước đường cùng hầu hết các Thần Quốc sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy.
“Haha, đúng là thế gian này vốn không có bữa cơm trưa miễn phí.” Ngân Thiên Quốc Chủ cười nhạt:
“Trẫm hiện tại tuy rằng thực lực không bằng ngày xưa, những chỉ cần tịnh dưỡng đầy đủ vẫn có thể lấy hơi tàn cầm cự, tọa trấn Ngân Thiên Thần Quốc thêm vài chục vạn năm, chờ Thái Tử trưởng thành…”
Lúc này Đại Tướng Quân bước lên, ngưng giọng tấu:
“Bẩm bệ hạ, quân tình khẩn cấp… Dạ Thiên Thần Quốc đã điều động binh mã xuất chinh về phía Ngân Thiên Thần Quốc chúng ta, hơn nữa lĩnh quân còn do đích thân Dạ Thiên Quốc Chủ, sợ rằng ý đồ không lành.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt đám người kịch biến.
“Làm sao có thể? Tin tức phụ hoàng bị thương cực kỳ tuyệt mật, chỉ có năm người chúng ta biết chuyện, sao Dạ Thiên Thần Quốc dám?” Ngân Thiên Thái Tử phẫn nộ hỏi.
Dạ Thiên Thần Quốc và Ngân Thiên Thần Quốc là hai Thần Quốc lân cận, thường hay xảy ra xung đột, nhưng vì lực lượng và nội tình ngang nhau nên chỉ bất phân thắng bại.
Lần này Dạ Thiên Thần Quốc lại dám xuất binh đánh về Ngân Thiên Thần Quốc, lại ngay thời điểm Ngân Thiên Quốc Chủ suy yếu, Thái Tử làm sao có thể không nghi ngờ?
Nghe ra sự nghi ngờ trong giọng điệu của Thái Tử, bốn vị trọng thần đồng loạt quỳ gối:
“Chúng thần xin thề với trời, tuyệt không phản bội hay tiết lộ bất kỳ tin tức nào liên quan đến bệ hạ, trời đất chứng giám, nếu như sai phạm nguyện thân tử đạo tiêu.”
“Khụ…” Ngân Thiên Quốc Chủ ho khan một tiếng, phất tay nói:
“Đứng lên đi! Nếu trẫm không tin tưởng bốn lão già các ngươi, thế gian này còn ai có thể để trẫm tin được nữa?”
Bốn vị trọng thần này cùng hắn vào sinh ra tử bao nhiêu năm, tình như huynh đệ ruột thịt… tuyệt đối sẽ không phản bội.
“Phụ hoàng…” Ngân Thiên Thái Tử sắc mặt nghiêm nghị, hướng bốn vị trọng thần chắp tay:
“Vừa rồi Ngân Niên có lời lẽ thất lễ, xin bốn vị bỏ qua.”
“Thái Tử nghi kỵ là điều dễ hiểu.” Quốc Sư thở dài một tiếng, hai mắt lấp lóe một tia trí tuệ, nghiêm túc nói:
“Dạ Thiên Thần Quốc tuy nói là đồng minh, thực chất lại giống như chó săn của Hiên Viên Thần Quốc, mà Hiên Viên Thần Quốc lại là minh hữu với Huyễn Tượng Thần Quốc…”
“Ý của quốc sư chính là…” Ngân Thiên Quốc Chủ trầm giọng nói:
“Huyễn Tượng Thần Quốc suy tính ra tình huống của trẫm, thúc đẩy Hiên Viên Thần Quốc lệnh cho Dạ Thiên Thần Quốc hành động?”
“Bệ hạ anh minh.” Quốc Sư chắp tay nói:
“Hiên Viên Thần Quốc hiện nay như mặt trời ban trưa, dã tâm bừng bừng, ý đồ thay thế Loạn Đạo Thần Quốc trở thành đệ nhất Thần Quốc của Đạo Quốc, chắc chắn không từ bỏ bất cứ cơ hội nào…”
“Hừ…” Ngân Thiên Quốc Chủ hừ lạnh:
“Dù thần phục, trẫm cũng phải thần phục với Loạn Đạo Thần Quốc, Hiên Viên Thần Quốc nằm mơ đi.”
“Nhưng mà Loạn Đạo Thần Quốc từ trước đến giờ ít khi thu nhận thế lực đầu nhập, trừ khi cho bọn họ thấy được giá trị nào đó.” Bốn vị Trọng Thần cười khổ nhìn nhau.
So với Loạn Đạo Thần Quốc cao cao tại thượng, Ngân Thiên Thần Quốc của bọn họ nói khó nghe là ngay cả tư cách thần phục cũng không có.
“Phụ hoàng và các vị xin hãy an tâm.” Ngân Thiên Thái Tử kiên định nói:
“Lần này ở Long Phượng Võ Hội do Loạn Đạo Thần Quốc tổ chức, hài nhi chắc chắn sẽ nỗ lực hết mình để lọt vào mắt xanh của cao tầng Loạn Đạo Thần Quốc.”
“Kế này rất hay…” Quốc Sư đám người ánh mắt sáng lên:
“Nếu như Thái Tử được một vị cao tầng nào đó của Loạn Đạo Thần Quốc nhìn trúng, vậy dù là Hiên Viên Thần Quốc cũng không dám động thủ với chúng ta.”
Đúng lúc này, Đại Tổng Quản bỗng nhiên nghe được thuộc hạ bên ngoài truyền âm bẩm báo, sắc mặt kịch biến quỳ rạp xuống đất, thanh âm vừa run rẩy, vừa kích động:
“Bệ hạ… công…”
“Chuyện gì mà hồ đồ thế?” Đám người hai mặt nhìn nhau.
Đại Tổng Quản theo hầu hạ Ngân Thiên Quốc Chủ vô số năm, chuyện gì trên đời chưa từng thấy qua, rốt cuộc là chuyện gì lại khiến hắn thất thố đến như vậy?
“Mau nói!” Ngân Thiên Quốc Chủ trầm giọng thúc giục.
Đại Tổng Quản thở hổn hển, cố gắng thốt lên bốn chữ:
“Công chúa trở về!”
Lời vừa nói ra, Ngân Thiên Quốc Chủ trên giường bệnh ngồi bật dậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 15 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 30/10/2024 15:39 (GMT+7) |