Hai phương nhân mã ngồi đối diện nhau, bầu không khí hết sức nặng nề và trầm lặng…
Một bên toàn là dân đầu trọc, thân khoác cà sa, kim quang lấp lóe, cầm đầu là một lão đầu mặc sa y thông thường, dáng người nhỏ gầy, gương mặt nhăn nheo…
Phía còn lại ngập tràn khí tức băng hàn, không khí xung quanh bọn hắn kết thành băng vụn lất phất, cầm đầu là nam tử trung niên diện mạo oai hùng, trong mắt có lôi đình lấp lóe…
Hai đám người, không thể nghi ngờ chính là Phàm Ẩn Tự cùng Lạc Gia…
Gương mặt mỗi người đều bao trùm một tầng dữ tợn cùng vô tận phẫn nộ và một chút nghi hoặc…
Nhìn nhau hồi lâu, một tên lão già thân khoác hoàng bào, trầm thấp mở miệng:
“Lạc gia vẫn lạc 3 vị, mất tích 1 vị… tất cả đều là trưởng lão, lực lượng nòng cốt của gia tộc, có ai nói cho ta biết… đây là vì sao không?”
Người vừa mở miệng chính là Lạc gia Đại Trưởng Lão Lạc Thanh Liệt…
Đám người trầm mặt không nói, Lạc Phá Lôi ngồi bên cạnh hắn càng là phẫn nộ đến sắc mặt vặn vẹo, đảo mắt nhìn toàn trường, không ai trả lời…
Luyện Hư Kỳ luôn là cường giả cao cao tại thượng, quát tháo phong vân… hầu hết các Thất Cấp thế lực không có nổi một vị Luyện Hư tọa trấn, tại Bát Cấp càng là chiến lực quan trọng, một lúc tổn thất 4 vị, chẳng khác nào đâm vào tận xương tủy của Lạc gia bọn hắn…
Làm sao có thể không tức giận, không phẫn nộ?
“A di da phat, Phàm Ẩn Tự chúng ta cũng mất đi 2 vị trưởng lão, các vị muốn chúng ta trả lời thế nào đây?” Một đại hán cơ thể lực lưỡng, thân cao vượt qua 2 mét trầm giọng nói…
Hắn cũng là Đại trưởng lão Phàm Ẩn Tự – Phàm Hổ, Luyện Hư Hậu Kỳ cường giả…
“Thời điểm ban đầu, tại sao Phàm Ẩn Tự các người chỉ cử ra 2 vị trưởng lão? Nếu số lượng nhiều hơn, chưa chắc đã thê thảm như vậy?” Tam trưởng lão Lạc gia mở miệng chất vấn…
“Buồn cười, làm gì có ai nghĩ tới 6 vị Luyện Hư Kỳ cường giả truy sát một thanh niên sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?” Nhị trưởng lão Phàm Ẩn Tự gằn từng chữ nói…
Đám người trầm mặc không đáp, hiển nhiên ở thời điểm ban đầu khi cử ra lực lượng như vậy, đã chẳng khác nào dùng dao mổ trâu giết gà…
Kết quả gà không chết, nhưng đao lại gãy mất…
“Rốt cuộc là tại sao? Theo tình báo đạt được, Diễm Nguyệt Kỳ không hề rời khỏi Băng Thiên Đại Lục, ai trợ giúp tiểu súc sinh đó?” Tam trưởng lão Lạc gia nêu ra thắc mắc…
Vẫn chẳng có ai trả lời…
Bọn họ có con đường riêng chứng minh Diễm Nguyệt Kỳ không hề trợ giúp Lạc Nam, vậy nguyên nhân gì một tiểu tử như con kiến hôi lại có thủ đoạn lớn như vậy?
“Có khi nào bọn hắn xung đột cùng thế lực nào khác tại Hải Châu không?” Một trưởng lão Phàm Ẩn Tự nêu ra thắc mắc…
“Không thể, chính miệng ta và gia chủ đã căn dặn bọn hắn điệu thấp làm việc, chỉ tập trung truy sát tiểu súc sinh kia mà thôi… khả năng ngươi nói là rất thấp…” Lạc Thanh Liệt lập tức phản bác…
Đám người lại lâm vào trầm ngâm, mọi chuyện quá mức khó hiểu, bọn hắn sẽ không nghĩ rằng tiểu súc sinh kia có bản lĩnh giết Luyện Hư Kỳ, chuyện đó quá mức hoang đường…
Những chuyện không biết luôn khiến người khác kiêng kỵ, nhất là khi 6 vị Luyện Hư cùng lúc xảy ra chuyện, nhưng lại không có động tĩnh gì xảy ra, vô thanh vô tức…
Nếu không phải Hồn Bài của bọn hắn lưu tại thế lực bị vỡ nát, đám người thậm chí trong rằng còn đang truy sát tiểu súc sinh kia ấy chứ…
“Gia chủ, Hải Châu lần trước có Thiên Đạo Chi Nhãn hàng lâm, chuyện này liệu có liên quan đến tiểu súc sinh kia hay không?” Lạc Thanh Liệt nhìn sang Lạc Phá Lôi nhỏ giọng hỏi…
Lạc Phá Lôi sắc mặt biến ảo, từ trong thâm tâm hắn luôn khó tin Lạc Nam có quan hệ với Thiên Đạo Chi Nhãn…
Bởi vì đừng nói một tiểu tử Nguyên Anh Kỳ như hắn, cho dù đích thân Lạc Phá Lôi cũng không đủ khả năng làm Thiên Đạo Chi Nhãn xuất hiện, càng là không đủ khả năng để sống sót dưới Lôi Kiếp ngập trời đó…
“Ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?” Lạc Phá Lôi đột ngột chuyển ánh mắt về nam tử trung niên điềm tĩnh đang ngồi yên lặng từ đầu đến cuối hỏi…
Đám người cùng lúc chờ mong nhìn qua, bởi vì đây chính là kẻ có mưu trí nhất Lạc gia – Lạc Lượng…
Lạc Lượng suy nghĩ hồi lâu, lúc này nhìn sang đám người Phàm Ẩn Tự hỏi:
“Trong tay Lạc Ngũ có lệnh bài của gia chủ, nếu gặp chuyện có thể bóp nát để cầu viện… không biết hai vị trưởng lão Phàm Ẩn Tự có được cấp thứ tương tự hay không?”
Phàm Hổ không chút do dự gật đầu, òm òm nói:
“Đương nhiên là có, chính tay ta giao cho Phàm Sĩ…”
Lạc Lượng nhíu chặt lông mày, gõ gõ lên bàn mở miệng:
“Nếu vậy thì kỳ quái, nếu Thiên Kiếp là do tiểu tử kia gây ra để chống lại đám người Lạc Ngũ, thì bọn hắn phải có cơ hội bóp nát Lệnh Bài cầu cứu mới đúng…”
Đám người đồng ý gật đầu, Thiên Kiếp đánh xuống không nhanh, chẳng qua là nó khóa chặt mục tiêu khiến ngươi không thể chạy mà thôi…
Nếu sáu người kia bị Thiên Kiếp đánh chết mà không thèm cầu viện thì quá vô lý…
Lạc Lượng thấy đám người đồng ý cách nghĩ của mình, trầm thấp nói tiếp:
“Có thể giết đi 5 người, làm cho 1 người mất tích… như vậy chỉ có hai khả năng… một là người ra tay trợ giúp tiểu súc sinh kia cực kỳ mạnh mẽ, ra tay chớp nhoáng một kích tất sát, khiến Lạc Ngũ đám người không kịp bóp nát Lệnh Bài cầu cứu…”
Đám người rùng mình, nếu thật sự như lời Lạc Lượng phân tích, thì người kia ít nhất phải là Hợp Thể trở lên, bởi dù là Luyện Hư Viên Mãn cũng không thể nhất kích tất sát cùng lúc 5 Luyện hư kỳ khác được…
“Không thể nào, nếu tiểu súc sinh kia thật sự có Hợp Thể đứng sau, hắn đã sớm giết đến chúng ta rồi, đâu cần đợi chúng ta tìm hắn truy sát?” Một trưởng lão của Phàm Ẩn Tự không dám tin biện hộ…
“Nói không sai” Lạc Tứ lập tức đồng tình…
Bọn hắn rất khó tiếp nhận việc Lạc Nam có Hợp Thể Kỳ bên cạnh, như vậy chẳng khác nào Lạc gia trêu vào kẻ địch cường đại nhất từ trước đến nay…
“Vậy chỉ còn một nguyên nhân khác, tiểu súc sinh kia nhất định là có thứ gì đó đủ khả năng phong tỏa không gian, không cho gia chủ và Phàm Hổ các hạ nhận được thông tin cứu viện, một Pháp Bảo cấp cao chẳng hạn…” Lạc Lượng đưa ra kết luận…
Không thể không nói kẻ này quả thật tài trí suy đoán gần ra chân tướng rồi, chỉ là hắn có nằm mơ cũng không biết, kiện pháp bảo cấp cao trong mắt hắn lại là một vị Độ Kiếp Kỳ cường giả…
“Lạc Lượng trưởng lão nói không sai, nhưng mà dù tiểu tử kia có Pháp Bảo phong tỏa không gian, vậy ai là người giúp hắn đánh giết đám người Lạc Lục?” Lạc Thanh Liệt nói ra nghi vấn…
Diễm Nguyệt Kỳ không xuất động, ai sẽ giúp tiểu súc sinh kia đây… chẳng lẽ đích thân hắn ra tay sao? Quá mức hoang đường…
Lạc Lượng cười khổ lắc đầu: “Tạm thời Lượng không đoán được là ai…”
Đám người mặt ủ mày chau, suy luận đến cuối cùng vẫn lâm vào ngõ cụt…
“Vậy kế tiếp chúng ta sẽ ứng đối ra sao? Chẳng lẽ tiếp tục truy sát tiểu tử đó?” Lão già bên phía Phàm Ẩn Tự rốt cuộc lên tiếng…
“Tạm thời khoan đánh rắn động cỏ, trước hết toàn lực truy tìm tung tích của Lạc Ngũ, Hồn Bài của hắn còn chưa vỡ, chắc có lẽ đang dưỡng thương ở đâu đó rồi…” Lạc Phá Lôi trầm giọng đáp…
Đám người đồng ý gật đầu, nếu tìm được Lạc Ngũ, mọi bí ẩn có lẽ sẽ phơi bày…
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Ta đề nghị nên ra tay với Liễu gia, ép tiểu tử đó chui đầu vào rọ…” Một tên trưởng lão Phàm Ẩn Tự nghiến răng nghiến lợi nói, Phàm Vô và Phàm Sĩ là huynh đệ của hắn, hai người chết đi khiến hắn đau đớn tột cùng…
Liễu gia chính là nhà mẹ của tiểu tử kia, không tin hắn dám không xuất hiện…
“Không thể, ngươi muốn đắc tội Thánh Linh Học Phủ sao?” Lạc Lượng cau mày, trong đầu thầm mắng hữu dũng vô mưu…
Thánh Linh Học Phủ quy định rõ ràng, mọi ân oán giữa Học Sinh cùng thế lực nào đó, thì thế lực đó chỉ có thể giải quyết lên đầu Học Sinh, là sống là chết Học Phủ không xen vào… nhưng nếu ra tay với người nhà của Học Sinh, Thánh Linh Học Phủ sẽ lập tức can thiệp…
Liễu gia có Liễu Thi Cầm hiện tại là Học Sinh, đồng thời là thiên tài trên Thánh Linh Bảng, Liễu gia được Thánh Linh Học Phủ bảo vệ…
Lạc gia có thể ra tay với Lạc Nam, thậm chí ra tay với Liễu Thi Cầm… nhưng không được ra tay với Liễu gia…
Đương nhiên, Lạc gia có một đám thiên tài trong Học Phủ, cũng được hưởng đãi ngộ như Liễu gia vậy…
Ví dụ như Lạc Trường đắc tội với Thiên Sơn Tiên Cảnh… thì Thiên Sơn Tiên Cảnh có quyền truy sát Lạc Trường, nhưng không được phép trúc giận lên đầu gia tộc của Lạc Trường là Lạc gia… Thánh Linh Học Phủ sẽ không cho phép…
Đương nhiên nếu toàn bộ Lạc gia đắc tội với Thiên Sơn Tiên Cảnh, mà không còn là ân oán cá nhân của Lạc Trường, khi đó hai thế lực có thể sống mái với nhau, Thánh Linh Học Phủ mặc kệ…
Liễu gia từ đầu đến cuối không hề xen vào vũng nước đục này nên được Thánh Linh Học Phủ ngấm ngầm bảo vệ, cũng như Lý gia của Lý Trúc Loan vậy…
Nói tóm lại, ân oán của ai người đấy giải quyết, không được liên lụy người nhà…
Đó là luật bất thành văn mà Tứ Đại Học Phủ đưa ra…
Đồng thời cũng là nguyên nhân vì sao Lạc Nam không đến giết sạch Trầm gia, bởi vì hắn chỉ có ân oán với Trầm Quyết và Trầm Chí mà thôi… Trầm gia không hề liên can nên được Bách Linh Học Phủ bảo vệ…
Trừ khi Trầm Chí điều động lực lượng của Trầm gia đến đánh hắn, khi đó Lạc Nam có quyền giết sạch Trầm gia mà không ai cấm…
Đương nhiên, khi nào thực lực của Lạc Nam vượt qua các Học Phủ, hắn có quyền không để ý đến hạn chế này, nhưng hiện tại kẻ yếu chỉ có thể tuân theo quy tắc của kẻ mạnh đặt ra…
Mà Lạc gia và Phàm Ẩn Tự cũng là kẻ yếu khi so với Thánh Linh Học Phủ, yêu cầu ra tay với Liễu gia của tên trưởng lão Phàm Ẩn Tự đưa ra chỉ để hả giận mà thôi, không ai xem là thật…
Thấy không ai để ý đến mình, tên trưởng lão Phàm Ẩn Tự xấu hổ, đánh trống lảng sang chuyện khác:
“Hừ, đám người Huyết Linh Tông này rốt cuộc là sao? Nếu bọn hắn đồng ý liên thủ, kết quả có lẽ sẽ khác…”
“Quả thật có chút kỳ quái, theo lý mà nói đám người này rất hận tiểu súc sinh Lạc Nam mới đúng, tại sao lại không có động tĩnh gì?”
Đám người lập tức cảm thấy nghi hoặc, Huyết Linh Tông chẳng lẽ ngồi im nhìn kẻ thù của bọn hắn ngày càng cường đại hay sao?
“Theo tình báo nhận được, gần đây Huyết Linh Tông hành động dần dần điệu thấp, không còn hung hăng càn quấy như trước nữa, thậm chí đóng kín sơn môn…” Lạc Lượng vuốt râu, từ tốn nói:
“Bất quá một tin tức động trời khác, đã có ba tòa thành trì gần đó đột ngột biến mất, ngay cả sợi lông cũng không còn sót lại, hết sức bí ẩn…”
“Có chuyện như vậy sao?” Vài tên còn chưa biết tình hình lập tức kinh dị…
Vài tòa thành trì đột ngột biến mất, điều này không phải chuyện tốt lành gì…
“Có khi nào đám Huyết Linh Tông làm chuyện mờ ám không?”
Lạc Lượng lắc đầu đáp: “Không hề có bằng chứng cho thấy Huyết Linh Tông ra tay, hiện trường cũng không hề để lại mùi máu tanh nồng đậm, các tòa thành thậm chí dân trong thành như hóa thành hư vô vậy, khó hiểu đến cực điểm…”
“Bách Linh Học Phủ có điều tra chứ?” Một tên trưởng lão Phàm Ẩn Tự hỏi…
“Có cử hai vị trưởng lão đến điều tra, thậm chí khám xét Huyết Linh Tông, chẳng phát hiện chuyện gì…” Lạc Thanh Liệt trầm giọng đáp…
Sắc mặt đám người đăm chiêu, Lạc gia nhị trưởng lão cau mày:
“Nghe nói tại Hoàng Sa Đại Lục gần đây cũng liên tục xuất hiện trẻ em mất tích bí ẩn, oán khí trùng thiên, không biết là chuyện gì xảy ra…”
Bầu không khí ngưng trọng càng thêm bị đè nén…
“Mặc kệ tất cả những chuyện không liên quan, trước hết toàn lực truy tìm Lạc Ngũ, chú ý động tĩnh của Diễm gia!” Lạc Phá Lôi trầm thấp quát…
Đám người nghiêm nghị gật đầu…
…
Huyết Linh Tông…
Dưới mật thất sâu vạn trượng, cảnh tượng có thể khiến bất kỳ kẻ nào phải đái ra quần thản nhiên hiện hữu…
Một cái chảo khổng lồ có bán kính chục trượng hừng hực xoay tròn, bên trong chảo là vô vàn biển máu sôi sùng sục, cảnh tượng không khác gì nơi sâu thẳm tại tầng địa ngục thứ chín…
Bên ngoài mật thất có tầng tầng kết giới kiên cố, không một tia khí tức lộ ra ngoài…
Sợ rằng dù là Độ Kiếp Kỳ đích thân đến, nếu toàn lực chú ý cũng không thể phát hiện một chút manh mối nào…
Liên tục là những đệ tử Huyết Linh Tông sắc mặt trắng nhợt đi xuyên trận pháp, đem từng thân thể nhân loại ném vào trong chảo…
Người bị ném vào đột ngột hóa thành huyết vụ, ngay cả một âm thanh rên rỉ cũng không có…
Bầu không khí im ắng đỏ lòm, đủ khiến tâm trí bất kỳ kẻ nào cũng phải sụp đổ…
Lơ lửng trên chảo máu, một thân ảnh đỏ lòm trong màu áo choàng, khí tức thu liễm đến cực hạn, ngay cả đầu ngón tay cũng không lộ ra ngoài…
Bên cạnh thân ảnh này, hai kẻ đang cung kính quỳ gối, nhìn thân ảnh đỏ lòm kia bằng ánh mắt sùng bái, hận không thể làm trâu ngựa cho đối phương…
Nếu có cường giả trên đại lục nhìn thấy tình cảnh này, nhất định tròng mắt sẽ lòi ra…
Bởi vì hai kẻ quỳ gối này có thân phận kinh thiên động địa…
Đại trưởng lão Huyết Linh Tông – Huyết Âm…
Tông chủ Huyết Linh Tông – Huyết Lãnh…
Thật khó có thể tin, hai vị cường giả chí cao của một Bát Cấp thế lực, toàn bộ đều là Luyện Hư Hậu Kỳ… lúc này quỳ gối trước mặt người khác, bộ dạng hèn mọn không khác gì cún con…
“Vẫn còn xa xa không đủ a… đại sự xem ra phải kéo dài…” Nhìn biển máu sôi sùng sục dưới chân, thân ảnh đỏ thẫm nhàn nhạt nói…
Hai người Huyết Âm cùng Huyết Lãnh nhìn nhau, cung kính cúi đầu:
“Bẩm Huyết Sứ Giả, với nhân thủ hiện tại của Huyết Linh Tông, dù đã âm thầm bố trí Na Di Đại Trận theo chỉ thị của người, đem các thành trì bí ẩn truyền tống đến nơi này, nhưng tiến độ vẫn không nhanh hơn được…”
Nếu có người ở đây nghe được hội thoại, nhất định sẽ cả kinh trừng mắt, đem một cái thành trì bí mật truyền tống… quả thật là nghịch thiên…
“Không cần gấp gáp… cứ cẩn trọng và bí mật là được, tránh đám nhiều chuyện phát hiện xen vào thì phiền phức…” Người áo đỏ không quan trọng nói…
“Vâng, không biết đến bao giờ chúng ta có thể trở về?” Huyết Lãnh cùng Huyết Âm trong mắt hiện lên một tia cuồng nhiệt và tưởng niệm…
Sau lớp áo choàng đỏ, âm thanh thản nhiên thong dong đáp:
“Yên tâm, Huyết Linh Tông là một đại phân đà có đóng góp quan trọng, công lao của các ngươi sẽ được ghi nhận…”
Huyết Âm cùng Huyết Lãnh vui mừng như điên, cúi sát đầu xuống mặt đất…
…
Hoan Lạc Hải…
Hai thân thể trần truồng ôm nhau trên bờ cát trắng, mặc cho sóng biển nhẹ nhàng đánh lên người họ…
Lạc Nam thích thú vuốt ve tấm lưng trần mềm mại của Ái Tâm, dùng động tác ôn nhu nhất có thể…
Ái Tâm như con mèo nhỏ lười biếng nép vào thân hắn, nỉ non nói: “Long Tiên Thánh Điển này thật quá thần kỳ, ngày sau thiếp không sợ bị thương trong lúc chiến đấu nữa…”
Lạc Nam cười mỉm, sau lần đầu tiên luyện khí cùng mỹ nhân, ở lần thứ hai hắn rốt cuộc yêu nàng một cách dịu dàng nhất có thể, không quên truyền thụ Long Tiên Thánh Điển…
Âm khí được chuyển một phần sang Tiên khí, Ái Tâm càng thêm dung quan tỏa nắng, quả thật mê chết người không đền mạng…
“Thiếp nhớ ra rồi! Bức họa của Thủy Linh Tiên Tử, nói mau hai người có quan hệ gì?” Ái Tâm chợt suy nghĩ lại chuyện cũ, nhéo mạnh đầu ti hắn…
“Haha, Nương Khanh cũng như Cơ Nhã, đều là tỷ tỷ của nàng…” Lạc Nam cười đầy tự hào…
“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét…” Ái Tâm điên cuồng ngắt nhéo: “Mới đến Hải Châu được bao lâu? Thu mỹ nhân nhiều như vậy?”
“Tính luôn cả nàng, ta có bốn thê tử tại Hải Châu rồi, trong đó nàng là gái Tây, Nương Khanh là gái phương Đông, Linh Lung cùng U Quỳnh là Nhân Ngư…” Lạc Nam cười híp mắt nói…
Tiểu la lỵ Côn Minh Nguyệt tạm thời không tính…
“Hừ, chàng định sưu tầm đủ loại mỹ nữ trong thiên hạ chắc?” Ái Tâm nũng nịu, bàn tay nắm lấy dương vật hắn bóp mạnh…
Trái tim đã triệt để thuộc về nam nhân này, nàng cũng biết ghen đấy…
“Ý kiến không tồi!” Lạc Nam cười ha ha…
Ái Tâm hừ một tiếng, xoay đầu ra biển không để ý đến hắn…
Lạc Nam ôm lấy nàng từ phía sau, xúc cảm thân thể của mỗi thê tử đều quá tuyệt, hắn không nỡ buông tay…
Thấy nàng ra vẻ giận dỗi, hắn cười xấu xa, một kiện y phục tinh mỹ phủ lên người nàng…
Ái Tâm lập tức có phản ứng, hai mắt sáng rực như đèn pha, vội vàng ngồi bật dậy quan sát kiện y phục lộng lẫy…
Được thiết kế theo kiểu váy công chúa, để lộ đôi chân trần quyến rũ của người mặc, cổ áo xẻ sâu ôm sát lấy bộ ngực đầy đặn, thuần một màu đỏ rực, bên trên thêu lấy các đóa hoa lửa vàng óng ánh…
Linh Cấp Trung Phẩm Y Phục – Hỏa Khí Bảo Y…
Gia tăng tốc độ luyện khí cho người mặc, chính là kiện y phục đẳng cấp cao nhất mà Lạc Nam từng mua cho nữ nhân của mình…
“Y phục thật thần kỳ, nó như sinh ra là giành cho thiếp vậy…”
Ái Tâm hai mắt mê ly, không chần chờ lấy ra một bộ bikini trắng tinh khiết, hướng Lạc Nam nũng nịu: “Mặc y phục cho thiếp!”
Lạc Nam bị bộ dạng của Ái Tâm khiến dương vật cứng ngắc, cưỡng ép cảm giác khó chịu trong lòng, thay nàng mặc vào nội y, sau đó tỉ mỉ khoác Hỏa Khí Bảo Y lên người cho thê tử…
Ánh mắt hắn chợt sáng lên, trong y phục này nàng như một vị công chúa vừa thành thân, xinh đẹp không sao tả xiết…
“Chàng chuẩn bị nó khi nào?” Ái Tâm cười rạng rỡ, xoay vòng vòng trước mặt hắn, lung linh huyền ảo…
“Trước khi đến Ái gia, chẳng qua chưa có cơ hội tặng cho nàng” Lạc Nam thành thật đáp…
“Xem như chàng thương thiếp…” Ái Tâm lườm hắn đầy nhu tình…
“Không thương nàng thì thương ai?” Lạc Nam trừng mắt nhìn, lại lấy ra Khí Sư Phủ cùng ngọc bội chứa Hỏa Khí Toàn Song Kinh tiếp tục đưa cho nàng…
“Khí Sư Phủ là một thanh Linh Cấp Trung Phẩm, vừa có thể luyện khí vừa có thể chiến đấu… Hỏa Khí Toàn Song Kinh là Linh Cấp Cực Phẩm công pháp, trong quá trình Luyện Khí có thể gia tăng tu vi Linh lực cho nàng…” Hắn thản nhiên giải thích nói…
Ái Tâm triệt để ngơ ngác, hồi lâu sau đôi mắt đẹp thấm đẫm lệ quang, nhào vào lòng hắn khóc tu tu: “Phu quân, thiếp yêu chàng chết mất…”
Lạc Nam hài lòng gật gù: “Gia gia và nhạc phụ tin tưởng giao nàng cho ta, ta đương nhiên không để bọn hắn thất vọng đấy…”
Ái Tâm trái tim như hóa thành nước, giây phút này nàng cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian…
Bắt gặp côn thịt của phu quân còn cứng ngắc, nàng ôn nhu cúi thấp đầu, động tình mở miệng:
“Để thiếp thưởng cho…”
Nói xong, thân hình uyển chuyển ngồi xuống, đôi môi mọng đỏ hướng về côn thịt mở ra, ngậm vào trong miệng…
“Hít…”
Lạc Nam thả lỏng toàn thân, nhìn vị thê tử thiên tài trên Bách Linh Bảng đang vì mình phục vụ, cảm thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá…
…
Không biết đã qua bao lâu, khi dòng sữa trắng đục lắp đầy miệng nhỏ của Ái Tâm tràn thẳng ra ngoài…
Một âm thanh trong trẻo hừ lạnh chợt vang lên:
“Hừ, hoang dâm vô độ…”
Lạc Nam cùng Ái Tâm giật nảy mình, xoay đầu về một phương nhìn lại…
Trên Cung Đình Thụ, một mỹ nhân cao quý thanh nhã, má đào môi đỏ, mắt phượng nhếch lên nhìn về phía bọn họ…
Nàng so với Ái Tâm còn cao hơn một chút, Tuyết Băng Y ôm sát thân hình mỹ miều xuất trần thoát tục, tóc dài qua mông, óng ả mê người…
“Xú bà nương?” Lạc Nam nhảy cẫng lên, vội vàng rút côn thịt ra khỏi môi đỏ của Ái Tâm, bế lấy nàng theo kiểu công chúa lao thẳng về nữ nhân vừa đến…
Chính là Băng Lam Tịch của hắn…
“Chàng đừng lại gần thiếp!” Băng Lam Tịch mím môi xoay người sang nơi khác…
Trong lòng tràn ngập ủy khuất…
Vốn nhận được trợ lực từ hắn khiến nàng lên cơn nhớ nhung đến phát điên, thông qua Lệnh Bài truyền tống về Băng Tịch Cung muốn nhìn thấy hắn…
Kết quả cảnh tượng dâm loạn xuất hiện trong ánh mắt, khiến Băng Lam Tịch ghen tuông lan tràn trong lòng ngực, phập phồng lên xuống…
Lạc Nam mặc kệ tất cả, đem cơ thể yêu kiều của giai nhân ôm vào trong ngực, một tay ôm Ái Tâm, một tay ôm Lam Tịch, thân thể hắn vẫn còn trần truồng đấy…
Băng Lam Tịch vừa rơi vào lòng hắn, lập tức toàn thân mềm nhũn, tham lam hít thở khí tức nam nhân, u oán giận hờn biến đi đâu mất…
Nàng chỉ hơi giận hờn một chút mà thôi, không có thời gian ở bên chăm sóc hắn đã khiến nàng áy náy, nào đâu còn đủ tư cách ghen tuông…
“Tâm nhi, đây là xú bà nương Tịch nhi, cũng là thê tử của ta… nàng ấy từng tuyên bố muốn thu ta làm nam sủng đấy…” Lạc Nam cười khà khà giới thiệu:
“Xú bà nương, đây là Tâm Nhi, thê tử gần đây nhất của ta… các nàng mau làm quen!”
Hai nữ liếc nhau, cùng lúc rời khỏi lòng hắn, gặp ở tình cảnh như vậy khiến các nàng hơi lúng túng…
“Ra mắt Tỷ tỷ…” Ái Tâm chủ động mở miệng, khóe môi đỏ rực vẫn còn lấp lánh màu dịch trắng…
“Vất vả cho muội rồi, ngày sau đừng quá chiều chuộng hắn…” Băng Lam Tịch trừng mắt nhìn Lạc Nam, lúc này mới quay sang Ái Tâm cười nói…
Ái Tâm che miệng cười khẽ, cứ tưởng vị tỷ tỷ này sẽ làm khó mình, nào ngờ hòa ái dễ gần, một câu nói đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người…
“Khụ khụ, Tâm Nhi… muội chọn một Cung Điện đi…” Lạc Nam đánh lạc hướng hai bà vợ…
“Thiếp tu Hỏa thuộc tính, nơi này thích hợp với thiếp…” Ái Tâm chỉ về một Cung Điện cổ kính đỏ rực nằm gần Hồng Liên Cung…
“Không tệ, sau này nó sẽ là Ái Tâm Cung… chính là ngôi nhà thứ ba của muội sau Ái gia cùng Ải Nhân Đảo…” Lạc Nam đưa nàng lệnh bài cười nói:
“Thứ này có thể truyền tống nàng trở về Ái Tâm Cung trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Tịch nhi là vừa trở về như vậy đấy…”
Ái Tâm gật đầu, nàng đã không nhịn được muốn thử xem Linh Cấp Cực Phẩm công pháp là như thế nào, lanh lợi để lại một khối Lưu Ảnh Ngọc cho Lạc Nam, để hắn giao lại cho sư phụ và người nhà an tâm nàng không bị bắt cóc…
Tinh nghịch nhón chân hôn vào má nam nhân, một thân váy công chúa cầm lấy Khí Sư Phủ và Hỏa Khí Toàn Song Kinh chạy vào Ái Tâm Cung bế quan tu luyện, không quên cười hì hì nói:
“Chàng nhớ chăm sóc tỷ tỷ cho tốt đó…”
Băng Lam Tịch không nhịn được mỉm cười, chỉ có một thằng ngốc khô khan đệ đệ là Băng Dũng khiến nàng rất yêu thích mấy tiểu cô nương như Ái Tâm vậy…
Thấy Lạc Nam trần truồng nắm tay mình, côn thịt của hắn vẫn hiên ngang dựng thẳng, nàng gắt giọng:
“Còn không mặc y phục vào? Muốn làm thiếp tại chỗ sao?”
Lạc Nam xấu hổ cười cười, lấy ra một kiện y sam bình thường khoác vào thân thể…
Lúc này mới đem cơ thể yêu kiều của nàng ôm vào trong ngực, tham lam dụi đầu vào tóc Băng Lam Tịch hít hà cho thỏa cảm giác nhớ nhung…
Mùi vị thơm ngác của nàng khiến hắn say mê…
Băng Lam Tịch trái tim tê rần, vòng tay sang vòng eo hắn…
Hai người im lặng không nói gì, chỉ cảm giác thế giới lúc này chỉ còn hai trái tim đang hòa nhịp…
Hồi lâu sau, tiếng hát của U Quỳnh xa xăm vẫn còn vang vọng bên tai, đánh giá sự thay đổi của Linh Giới Châu, Lam Tịch ngẩng đầu, mê ly thủ thỉ:
“Thiếp rất tự hào về chàng, chỉ hận không thể cho toàn thế gian đều biết Lạc Nam là nam nhân của thiếp…”
“Không phải nam sủng sao?” Lạc Nam mỉm cười trêu chọc, đem bàn tay mềm mại của giai nhân áp vào má ngọc…
“Hừ, chàng thích làm nam sủng thì thiếp chiều chàng…” Băng Lam Tịch yêu kiều liếc mắt…
Lạc Nam bật cười, hôn nhẹ lên cái trán giai nhân lẩm bẩm: “Chỉ cần là nàng, ta nguyện cả đời làm nam sủng…”
Băng Lam Tịch toàn thân rung mạnh, không nhịn được yêu thương trong lòng nữa, dâng lên đôi môi thơm hôn mạnh vào môi hắn…
Lửa tình bùng cháy, hai cái lưỡi ấm nồng lại quyện chặt vào nhau…
Băng Lam Tịch lúc này như rượu mạnh ngâm lâu năm, đè Lạc Nam nằm dài xuống, nàng ép lên cơ thể hắn điên cuồng hôn môi hắn, nút lưỡi hắn…
Chỉ hận không thể hoàn toàn chiếm lấy nam nhân này…
Không biết đã qua bao lâu, khi môi hai người tê dại, Băng Lam Tịch mới lưu luyến rời môi, nàng sợ nếu tiếp tục mình sẽ trầm luân…
Hai người siết chặt lấy nhau, Lạc Nam vuốt ve cơ thể nàng thủ thỉ: “Xú bà nương, tình hình tại Đế Quốc thế nào? Nàng đến tìm ta có ảnh hưởng gì không?”
“Không muốn thiếp đến à? Thiếp làm hư chuyện tốt của chàng sao?” Băng Lam Tịch giả vờ tức giận dùng hàm răng ngọc ngà của mình cắn vào cổ hắn…
Lạc Nam thích thú thở dài: “Liếm đi bảo bối!”
Băng Lam Tịch hừ một tiếng, đầu lưỡi trơn mềm liếm láp khắp cổ nam nhân, không quên để lại từng dấu răng đỏ ửng…
Lạc Nam thư sướng như tiên, nàng như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, lại sủng ái hắn đến vô độ…
“Nàng biết ta lo lắng cho em vợ mà… chỉ hận hắn không thể lập tức thành Hoàng Đế, để tỷ tỷ yên tâm đi cùng ta…” Lạc Nam trầm thấp thủ thỉ…
Băng Lam Tịch môi xinh nhẹ nhàng cong lên, có câu nói này của hắn dù muốn nàng thế nào cũng cam tâm tình nguyện…
“Có trợ lực của chàng, tình hình cải tiến không ít… Lê Văn Luyện không hổ danh là sát thủ Thất Sát Giáo, một chiêu ném đá giấu tay hắn làm rất hay…” Băng Lam Tịch cười hạnh phúc kể lại:
“Tổ chức tình báo dạng thanh lâu của Nhị hoàng huynh trong Đế Quốc bị hắn bí mật giết sạch chỉ trong một đêm, lại ‘vô tình’ để lại bằng chứng là người của Đại hoàng huynh làm ra, khanh khách…”
“Ồ? Làm không tệ nha, một mũi tên trúng hai con nhạn…” Lạc Nam khen ngợi…
“Là kế sách của Trần Quân Sư… bằng chứng ám chỉ Đại Hoàng Huynh cũng là hắn tự mình sắp xếp…” Băng Lam Tịch tán thán nói…
“Trần quân sư, bên cạnh Băng Dũng vẫn có hiền tài…” Lạc Nam âm thầm nghĩ…
“Về phần Lạc Ngũ, Trần quân sư đang trong quá trình sắp xếp để cơ thể hắn lâm vào trọng thương, như một tên ăn mày vô tình lạc đến Lâm gia, từ đó trở thành người dưới trướng của Nhị hoàng huynh, có thân phận của Lạc gia nên chắc cũng không khó…” Băng Lam Tịch quỷ dị mỉm cười…
“Làm không tệ, dù khi người Lạc gia tìm đến tận nơi, tin tưởng Lạc Ngũ sẽ tự biết cách ứng đối về chuyện của ta…” Lạc Nam tán thưởng nói…
“Hắn sẽ nói với người Lạc gia cùng Phàm Ẩn Tự rằng sau lưng chàng có ‘cao nhân’ hỗ trợ, ra tay đánh giết Phàm Sĩ cùng Phàm Vô nhanh chóng, mà khi Lạc Ngũ vừa muốn bóp lệnh bài cầu cứu Lạc Phá Lôi, lập tức bị ‘cao nhân’ kia cắt đứt cánh tay cầm lệnh bài, không thể cầu viện! Lạc Lục cùng Lạc Thất thấy thế điên cuồng tự bạo để huynh đệ mình có thể chạy trốn… cảm động không?”
Băng Lam Tịch quyến rũ liếm môi, Lạc Ngũ đã đem mọi chuyện diễn ra ở Hải Châu kể lại, nên nàng thừa biết thực lực của phu quân mình hiện tại mạnh như thế nào…
Muốn thi triển kế sách này cho vẹn toàn, Lạc Ngũ phải hy sinh một cánh tay rồi…
“Lạc gia và Phàm Ẩn Tự sẽ kiêng kỵ vị ‘cao nhân’ kia mà tạm thời án binh bất động, ít nhất là trước khi thân phận của ‘cao nhân’ đó được tiết lộ…” Lạc Nam cười nói tiếp…
“Không sai, đây là cơ hội rất lớn để chúng ta phát triển, tất cả đều nhờ vào thân phận Lạc gia ngũ trưởng lão của Lạc Ngũ, nếu đổi lại là người khác sẽ rất khó để bọn hắn tin tưởng…” Băng Lam Tịch gật đầu…
“Liệu bọn hắn có nhìn ra Lạc Ngũ bị ta thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên không?” Lạc Nam cau mày…
Băng Lam Tịch lắc đầu nói: “Bọn hắn không có Hồn Tu, rất khó có thể phát hiện chuyện đó, huống hồ Trần Quân Sư đã có thủ đoạn che giấu việc Lạc Ngũ bị chàng biến thành nô lệ, dù bị kiểm tra cũng có thể qua mặt…”
Lạc Nam yên tâm gật đầu, tên Trần quân sư này càng lúc càng khiến hắn hứng thú…
“Thật ra thiếp đến tìm chàng lần này cũng là một phần trong kế hoạch của hắn…” Băng Lam Tịch cắn cắn môi, không biết có nên mở lời kế tiếp hay không…
Lạc Nam vỗ vào mông thịt của nàng cái bóp, ngấu nghiến xoa nắn cười mắng: “Giữa phu thê chúng ta nàng còn ngại cái gì?”
Băng Lam Tịch làm nũng ỏn ẻn mấy tiếng, lúc này hít sâu một hơi, nhìn hắn nhu giọng nói:
“Phe cánh của Đại Hoàng Huynh cùng Nhị Hoàng Huynh tạm thời chúng ta chỉ có thể quấy rối mà không thể công phá, mục tiêu chủ yếu hiện tại là phe cánh của Ngũ Muội…”
Lạc Nam gật đầu, Ngũ công chúa cũng là một phe cánh lớn mạnh, chuyên chú tâm lắng nghe nàng nói tiếp…
“Trần quân sư nói với bản lĩnh tán gái của chàng, chỉ cần chịu khó đến Đế Quốc một chuyến, đem Ngũ muội ngủ một trận, chúng ta có thể đem phe cánh của nàng xác nhập hết sức dễ dàng…” Băng Lam Tịch âm thanh tràn ngập u oán nói ra…
“Phốc…”
Lạc Nam triệt để phun ra ngoài, không nhịn được vỗ mông nàng hét ầm lên:
“Con bà thằng Trần quân sư, nói đến cuối cùng thì ra là muốn ta dùng mỹ nam kế?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 2 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 07/10/2020 06:38 (GMT+7) |