Lạc Nam kinh ngạc nhìn Vương Thiên Ảnh, Hồ Ngọc Nghiên, Á Liên Nga cùng với Bạch Liên Hoa ở cùng một Cung Điện…
Theo hắn thấy, chỉ có Vương Thiên Ảnh với Hồ Ngọc Nghiên là thân thiết với nhau, sẵn sàng cùng một chỗ cùng hắn ân ái là điều dễ hiểu, bất quá có thêm Liên Nga với Liên Hoa, thì thật sự có chút kỳ lạ.
Tứ nữ hai mặt nhìn nhau, có chút thẹn thùng cúi thấp đầu.
Thì ra trong các nữ nhân Hậu Cung, bốn người các nàng có tính cách tương đối thẹn thùng, sợ một mình đối mặt với hắn sẽ ăn không tiêu, nên thương lượng với nhau ở cùng một chỗ.
“Phương diện giường chiếu của chàng mạnh mẽ như vậy, bọn thiếp không liên thủ chỉ sợ khó đối kháng!” Á Liên Nga cắn cánh môi tinh xảo mở miệng nói.
Mặc dù từ cái lần bị Diễm Nguyệt Kỳ bỏ Dâm Dược trước đó toàn bộ từ trên xuống dưới của nàng đều đã bị Lạc Nam xem sạch, nhưng bước cuối cùng chưa hoàn thiện, trong lòng Á Liên Nga không tránh khỏi rụt rè.
Nàng là nữ tướng của Tinh Linh Đảo, mức độ hiếu chiến không kém chút nào so với U Cơ, sẵn sàng cầm Đao trảm đầu kẻ địch, nhưng muốn ân ân ái ái với Lạc Nam, nhịp tim vẫn đập lên thình thịch.
“Hừ, đều là tỷ muội một nhà… bọn thiếp thân thiết có gì không ổn?” Hồ Ngọc Nghiên yêu kiều hừ nói, tám cái đuôi nhẹ nhàng lay động.
Thật ra là do nàng và Vương Thiên Ảnh khởi xướng với nhau rủ Liên Hoa và Liên Hoa ở cùng nhau, bởi vì Lạc Nam đã là Độ Kiếp Kỳ Viên Mãn… lại là Bát Chuyển Thể Tu, phương diện sinh lý càng mạnh bạo đến mức tận cùng.
Nhưng tu vi của Hồ Ngọc Nghiên và Vương Thiên Ảnh không quá cao, hai nữ lo lắng không thể ở trên giường hầu hạ nổi hắn, nên mới tìm đồng minh liên thủ.
Nếu Lạc Nam vẫn chưa tận hứng mà hai nàng đã xụi lơ, như vậy thì quá mất mặt.
Nhìn côn thịt to khỏe đang sửng cồ giữa hai chân hắn, các nàng càng cảm thấy quyết định của mình sáng suốt đến mức nào.
“Ca ca… cầu huynh thương tiếc!” Bạch Liên Hoa cúi đầu thấp xuống tận cổ, giọng điệu thánh khiết trong trẻo phát ra.
Nghe xong âm thanh của nàng, toàn bộ linh hồn của Lạc Nam như bị rột rửa, dục vọng vừa thoáng hiện bỗng chốc biến mất sạch, côn thịt rủ xuống.
Chúng nữ một mặt mộng bức…
“Cái này…” Lạc Nam cũng là giật mình, Thiện Âm của Bạch Liên Hoa vậy mà cường đại đến mức này, chỉ mới mở miệng đã khiến Dục Vọng của hắn dập tắt, uy lực không kém chút nào so với Thất Thải Huyền Quang.
“Khoan đã… Thiện Âm không phải chỉ khắc chế Sát Khí thôi sao?” Lạc Nam lập tức thắc mắc.
“Đúng là như vậy… chỉ bất quá công tử đem Thiện Âm Phổ Độ Kinh cho Bạch Liên Hoa tu luyện, đó là công pháp Đế Cấp, đương nhiên sẽ sinh ra công hiệu khác biệt!” Kim Nhi trả lời.
Lạc Nam nghe vậy bừng tĩnh…
“Muội… muội xin lỗi!” Bạch Liên Hoa cũng là thẹn thùng không thôi, lý nha lí nhí nói.
“Được rồi… muội đừng mở miệng nói chuyện nữa, lát nữa chỉ rên thôi là được!” Lạc Nam nghiêm mặt dặn dò.
“Ừm!” Bạch Liên Hoa mím chặt môi, gật gật đầu ra hiệu im lặng.
Phốc…
Mấy người Hồ Ngọc Nghiên ôm bụng cười khanh khách, thầm nghĩ ngày sau chỉ cần phu quân lên cơn động đực… sử dụng Bạch Liên Hoa khắc chế hắn là được.
“Hừ, cười cái gì mà cười?” Lạc Nam thẹn quá hóa giận, như dã thú vồ mồi… đem tứ nữ đè xuống giường.
Đế Diễm bùng cháy, y phục trên thân các nàng toàn bộ thiêu trụi…
Bốn cổ ngọc thể hoàn mỹ hiện ra…
Bạch Liên Hoa thánh thiện xinh xắn, là thiếu nữ thanh xuân ngọt ngào.
Vương Thiên Ảnh trong trẻo lạnh nhạt, nhưng khi đối diện với nam nhân mình yêu lại hết lòng chiều chuộng.
Hồ Ngọc Nghiên là hồ ly yêu mị, quyến rũ đến tận xương…
Á Liên Nga là mỹ nữ tinh linh phương Tây, một khi nhập cuộc đã buông xuống thẹn thùng, toàn lực phối hợp…
Bốn nữ mỗi người mỗi vẻ, phong hoa tuyệt sắc… Lạc Nam hưởng hết diễm phúc của thế gian…
Hắn động phòng trong Gia Tốc Trận, vì thế không sợ vấn đề thời gian, cùng tứ nữ vui sướng đến quên cả trời đất…
Bốn vũng máu đỏ trên giường nệm trắng tinh, đại diện cho Bạch Liên Hoa, Á Liên Nga, Vương Thiên Ảnh và Hồ Ngọc Nghiên chính thức trở thành phụ nữ thành thục, thuộc về Bá Chủ Lạc Nam.
Trong lúc ái ân, Hồ Ngọc Nghiên với Vương Thiên Ảnh hạnh phúc đến bật khóc, một ngày này các nàng nằm mơ cũng chưa từng tưởng tượng…
Nằm trong lòng nam nhân, nghe nhịp tim của hắn… được hắn ôn nhu vuốt ve âu yếm, chúng nữ chỉ cảm thấy giờ phút này dù có chết đi cũng cam tâm tình nguyện…
Trong tứ nữ, tu vi của Vương Thiên Ảnh yếu nhất… do nàng chưa có Huyết Mạch hay Thể Chất gì, Độ Kiếp vẫn chưa đột phá, vì lẽ đó chỉ sau vài lần được Lạc Nam đưa lên đỉnh, toàn thân đã mất khả năng chiến đấu.
Kế đến là Bạch Liên Hoa, trong lúc ân ái tiểu cô nương không dám mở miệng nói chuyện, sợ làm tụt hứng của nam nhân, nên chỉ có rên ư ử trong cổ họng, nằm im tận hưởng côn thịt xâm nhập u cốc mềm mịn của mình, lên đến tận đỉnh phong.
Hồ Ngọc Nghiên với Á Liên Nga dẻo dai hơn nhiều, một người là Hồ Ly tám đuôi, một người có Huyết Mạch Thanh Phong Dực Long, sức chống chịu khá bền bỉ.
Hai nữ thành công giúp phu quân xuất tinh hai lần, sau đó cũng lim dim thiếp đi trong khoái cảm…
Nhìn bốn cổ ngọc thể ngang dọc, chiến trường bừa bãi tràn ngập nước dâm, trong không khí phiêu lãng âm thanh gợi tình đến cực điểm, Lạc Nam thần thanh khí sảng muốn rút côn thịt khỏi hạ thể của Á Liên Nga…
Chỉ là rất nhanh, hắn cảm giác được có chút không đúng…
ONG ONG ONG ONG…
Long Lực Đỉnh đột ngột rung lên dữ dội, Tiên Lực trong cơ thể Á Liên Nga cũng như được cộng minh, sinh ra triệu hoán…
VÙ VÙ VÙ…
Tiên Khí vô cùng vô tận khắp nơi ùa về, Long Lực của Lạc Nam đột ngột hòa quyện cùng Tiên Lực trong cơ thể Á Liên Nga.
RỐNG…
Hết sức bất chợt, đỉnh đầu Lạc Nam hiện lên một hư ảnh Rồng Thần khủng bố và uy nghiêm, mà đỉnh đầu của Á Liên Nga bỗng chốc cũng xuất hiện một hư ảnh Tiên Nữ không nhìn rõ diện mạo khiêu vũ xung quanh Rồng Thần.
“Chuyện gì xảy ra?”
Ba nữ Hồ Ngọc Nghiên bị biến cố làm cho chấn động, vội vàng mở mắt nhìn trừng trừng.
Hư ảnh Rồng Thần trên đầu Lạc Nam bỗng chốc cùng Hư Ảnh Tiên Nữ trên đầu Á Liên Nga hòa hợp…
Toàn thân hai người chấn động, một cảm giác tâm linh liền kề, ý chí liên thông hiện ra…
“Liên Nga!” Lạc Nam ôn nhu gọi.
“Phu quân…” Á Liên Nga ánh mắt mơ màng hạnh phúc, nàng cảm giác được mình và hắn vừa sinh ra một mối liên kết kỳ diệu nào đó.
Lạc Nam đem Á Liên Nga ôm chặt, ở trong khoảnh khắc này… hắn cảm giác mình và nàng tuy hai mà một, dù không nói chuyện vẫn cảm nhận được tâm ý của đối phương.
Theo sau đó, một luồng thông tin kỳ lạ xuất hiện chạy thẳng lên đầu:
“Long Tiên Thánh Điển tầng thứ 2 – Đồng Tâm Đồng Ý!”
Lạc Nam nghe vậy toàn thân chấn động, một cảm giác mừng rỡ như điên dâng lên trong đầu…
“Là Long Tiên Thánh Điển tầng 2, chúng ta thành công kích hoạt nó rồi!” Lạc Nam đem Á Liên Nga ôm chặt, hưng phấn nói.
“Thật sự? Thiếp cảm thấy phu thê chúng ta như hai mà một… dù cho cách xa vạn dặm, thiếp cũng sẽ tìm được vị trí của chàng!” Á Liên Nga hưng phấn nói.
“Nào chỉ là Vạn Dặm? Một khi Đồng Tâm Đồng Ý kích hoạt, dù hai người tách biệt trong vũ trụ xa xăm… vẫn có thể loáng thoáng cảm thụ được tồn tại của nhau, một ngày nào đó rồi sẽ sum họp!” Kim Nhi nghiêm túc nói.
“Thần kỳ như vậy?” Lạc Nam ánh mắt lóe sáng.
Hắn lo lắng nhất chính là mình và chúng nữ sau khi Phi Thăng sẽ vì một sự cố nào đó mà bị tách ra.
Hiện tại có tầng thứ 2 của Long Tiên Thánh Điển tạo thành mối liên kết, dù phu thê cách biệt ngàn trùng… rồi cũng sẽ có căn cứ để tìm thấy nhau.
Vũ Trụ mênh mông vô tận, dù là Tiên Đế cũng không thể thăm dò toàn bộ, nhưng dựa vào Long Tiên Thánh Điển vẫn có thể tìm ra tung tích của nhau nếu tách rời, có thể thấy sự thần kỳ của công pháp Siêu Việt Đế Cấp này.
Hơn nữa theo tin tức Lạc Nam hiểu được, tu vi càng cao thì cảm ứng giữa phu thê hai người sẽ càng mạnh…
Mặc dù không hỗ trợ gì cho chiến đấu, nhưng ở trong mắt Lạc Nam và chúng nữ Hậu Cung… Long Tiên Thánh Điển tầng 2 chính là bảo vật vô giá.
Không có gì quan trọng hơn bằng phu thê đồng tâm hợp ý, cũng chẳng có gì quan trọng hơn việc phu thê đoàn viên khi tách biệt ngàn trùng.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam rút côn thịt khỏi cơ thể Á Liên Nga, tách ra hai chân Hồ Ngọc Nghiên, côn thịt đâm vào khám phá.
“Ưm…” Hồ Ngọc Nghiên ôn nhu chào đón, nhẹ nhàng rên rỉ lên.
Hai người hiểu ý bốn mắt nhìn nhau, cùng lúc vận chuyển Long Tiên Thánh Điển…
RỐNG…
Dị tượng vừa rồi lại nảy sinh, Lạc Nam và Hồ Ngọc Nghiên toàn thân chấn động, sinh ra liên kết kỳ diệu y hệt vừa rồi với Á Liên Nga.
“Ha hả, thật thần kỳ…”
Lạc Nam hưng phấn cười lớn, hắn lúc này vừa cảm nhận được tâm ý của Á Liên Nga, vừa cảm nhận được tâm ý của Hồ Ngọc Nghiên.
Điều đó nói rõ Long Tiên Thánh Điển không giới hạn về mặt số lượng…
“Phu quân…” Vương Thiên Ảnh với Bạch Liên Hoa không chịu thua kém…
Lạc Nam gật đầu, côn thịt đâm vào người các nàng…
Đồng Tâm Đồng Ý kích hoạt…
Cùng tứ nữ sinh ra mối liên kết vô hình, Lạc Nam hài lòng rời khỏi Liên Nga Cung…
…
Vừa tự tin vừa hưng phấn, không ngờ miệt mài song tu, cuối cùng cũng thành công kích hoạt Long Tiên Thánh Điển tầng 2 rồi.
“Không biết Bất Hủ Diễn Sinh Kinh bao giờ mới mở ra tầng 2?”
Lạc Nam trong lòng tự nhủ…
Nhìn thấy Khinh Vũ Cung đã gần trong gang tấc, hắn không chút do dự đẩy cửa bước vào…
Vừa tiến vào trong, toàn thân Lạc Nam chấn động… một ký ức đã lâu xuất hiện trong đầu, khiến hắn mỉm cười hạnh phúc.
Ngày đó… sau khi sự cố truyền tống xảy ra, hắn lạc vào địa bàn của Hồ Tộc.
Ở trong một động phủ bí mật, nhìn thấy tiểu hồ ly khả ái đáng yêu, vừa nhìn thấy đã không nhịn được bị tiểu hồ ly kia hấp dẫn ánh mắt, còn hôn trộm nàng sau đó trốn đi…
Lúc này đây, bên trên giường niệm tại Khinh Vũ Cung, tiểu hồ ly kia vẫn đang lười biếng nằm đó, ánh mắt mị mị nhìn hắn… cảnh tượng như đến từ hôm qua.
Lạc Nam trái tim ấm áp, vội vàng tiến đến bên giường, vươn tay bế lấy tiểu hồ ly vào trong ngực, bàn tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nàng… cười trêu nói:
“Tiểu hồ ly thật đáng yêu… ta quyết định sẽ thu nàng làm sủng vật!”
Trong ánh mắt thẹn thùng và giận dỗi của tiểu hồ ly, hắn nâng nàng lên hôn nhẹ vào bờ môi nhỏ bé chúm chím.
Toàn thân tiểu hồ ly căng thẳng, chín cái đuôi xù lông lên…
Ánh sáng lóe lên… thân ảnh tuyệt thế phong tình xuất hiện… một ngọc thể trần truồng đã nằm bên trong lòng, Lạc Nam nhìn xuống, toàn bộ Linh Hồn như bị hút vào, trái tim ngẩn ngơ, thẫn thờ thật lâu…
Đẹp… đã không đủ để diễn tả nàng…
Vô tận mị thái trong đôi mắt ngập nước nhẹ nhàng lưu chuyển, mày liễu bán nguyệt, lông mi cong cong nhẹ nhàng chớp động… chỉ nhìn vào một đôi mắt này, toàn bộ nam nhân trên thiên hạ chỉ sợ sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm.
Mái tóc dài óng ả búi cao, trâm ngọc đơn giản xuyên qua… lại cao quý như nữ hoàng đội vương miện.
Mũi quỳnh nhỏ nhắn nhẹ nhàng hít thở, mỗi một hơi đều tỏa ra làn hương thơm ngát tự nhiên, vượt qua cả các loại linh dược quý hiếm.
Môi anh đào đỏ mọng căng bóng, mịn màng lấp lánh nhẹ nhàng hé mở, để lộ hàm răng tinh mỹ cùng đầu lưỡi đinh hương thẹn thùng lẫn trốn bên trong.
Gò má ửng hồng tự nhiên… làn da như mỡ đông không chút tì vết, trắng sáng hơn cả sao trời.
Mị cốt thiên sinh tỏa ra phong tư quyến rũ, mỗi một động tác nhỏ cũng khêu gợi dục tính cực đại của nam nhân.
Thân thể không thừa không thiếu, nơi cần lõm thì lõm… nơi cần cong thì cong, nơi cần đầy đặn thì đầy đặn…
Ngực nở như Tử Âm, eo thon như Tố Mai, mông đầy như Tam Nương, chân dài như Minh Nguyệt, quyến rũ như Tô Mị, cao quý như Diệp Dao, kiêu ngạo như Nguyệt Kỳ, lại có chút tinh khiết không nhiễm bụi trần của Tô Nhan và một chút lạnh nhạt của Cơ Nhã…
Hồ Khinh Vũ như tổng hợp những sự hoàn mỹ nhất của thế gian, các loại khí chất đặc biệt ở trên cơ thể nàng khéo léo hòa quyện, sau mông là chín cái đuôi mềm mại vũ động, mê hoặc đến chí mạng…
Lạc Nam hô hấp dồn dập, bên trong ánh mắt ẩn chứa một tia điên cuồng, trong ánh mắt thẹn thùng của Hồ Khinh Vũ, hắn như bị mất đi khống chế đè thân thể mị hoặc của nàng xuống nệm…
Dục hỏa dâng trào, côn thịt như sắp bùng nổ…
Không có màn dạo đầu, không có lời lẽ ân ái, không có nhu tình và yêu thương…
Có chăng chỉ là dục vọng nguyên thủy nhất, ham muốn chinh phục giữa giống đực và giống cái.
Nghịch Long Huyết sục sôi, Nghịch Long ở trước Cửu Vỹ Thiên Hồ và Thiên Sinh Mị Cốt, sẽ lâm vào điên cuồng chiếm hữu.
Mạnh bạo tách ra đôi chân dài miên mang, hoa nguyệt tinh mỹ hiện ra… hồng phấn mời gọi, màu lông tươi tốt, màu mỡ lầy lội… âm động của Hồ Khinh Vũ không biết tự bao giờ đã sớm ướt đẫm.
“Hồng hộc… hồng hộc… hồng hộc…”
Ánh mắt Lạc Nam đỏ ngầu, lý trí như bị đánh mất… mà Hồ Khinh Vũ cũng không có ý cảnh tỉnh hắn.
Nàng yêu nam nhân này, nàng sẵn sàng trở thành nơi phát tiết dục vọng của hắn, cũng sẵn sàng trở thành người đàn bà của hắn…
ÓT…
Mày liễu hơi cau lại, côn thịt đã thô bạo xâm nhập môi dọc trinh nguyên mà không hề âu yếm từ trước đó…
Khi côn thịt xuyên thấu u cốc chật chội, màng trinh nát tan, vô số vách thịt mềm như sinh linh tính quấn quanh thân côn thịt cự đại, Lạc Nam thỏa mãn một chút, tinh thần trở nên thanh tĩnh trong thoáng chốc, hắn âu yếm nhìn bảo bối trong ngực, khàn khàn mở miệng:
“Hừ… Khinh Vũ, xin lỗi nàng!”
Hắn cảm thấy có lỗi với Khinh Vũ, bởi vì Thiên Sinh Mị Cốt quá mức cường đại, vậy mà khiến hắn mất đi một thoáng lý trí, triệt để chiếm hữu nàng một cách nguyên thủy nhất.
“Đừng xin lỗi thiếp… thiếp là của chàng mà, thích chơi thế nào thì chơi!”
Hồ Khinh Vũ không cảm thấy quá đau, Thiên Sinh Mị Cốt của nàng vốn là cực phẩm thể chất song tu, chỉ cần ở gần khí tức cương dương của hắn thì đã động tình, âm huyệt chủ động chảy nước để bôi trơn, đón chào nam nhân xâm nhập…
Vì thế khi Lạc Nam thô bạo đâm vào, không có bị cảm giác khô ráu làm cho đau rát… Hồ Khinh Vũ chỉ hơi đau lúc bị phá trinh, cơn sướng đã dần ập đến.
“Ta sướng quá Khinh Vũ, ta yêu nàng!”
Lạc Nam tỉnh táo nói một lời cuối cùng, lý trí một lần nữa mờ đi, hắn điên cuồng xâm chiếm nhục động…
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Hồ Khinh Vũ ngoan ngoãn nép vào lòng nam nhân, bờ mông lắc lư theo từng nhịp nắc của hắn, đôi chân thon dài kẹp lấy vùng hông nam nhân, bàn tay ôm chặt lưng hắn, móng tay cắm sâu vào da thịt…
“Ưm… ưm… ưm… phu quân, phu quân… thiếp sướng… chàng mạnh mẽ quá!”
Ánh mắt Hồ Khinh Vũ mờ đi, côn thịt nóng hổi kia quá to, nó ma sát kịch liệt với cô bé của nàng, mỗi lần nhấp đều là lúc cán, đâm tận cùng hoa tâm bên trong…
Hắn không thương hương tiếc ngọc nhấp vô cùng mạnh bạo, nhưng Hồ Khinh Vũ sở hữu Mị Cốt cũng không phải dạng vừa, các vách thịt mềm trong cơ thể nàng biết cách mát xa thân côn thịt, kích thích khoái cảm của con đực đến mức cao nhất.
“HỰ…”
“Á, nóng quá phu quân!”
Chỉ sau vài trăm cú nhấp đầu tiên, Lạc Nam đã xuất ra vô số sinh mệnh nóng hổi vào tận cùng cơ thể Hồ Khinh Vũ trong tiếng rên rỉ thỏa mãn vì lên đỉnh của nàng.
Hồ Khinh Vũ quá mức tuyệt phẩm, côn thịt của Lạc Nam lần đầu bại trận nhanh đến như vậy.
“Bảo bối… nàng tuyệt quá!” Xuất ra một lần, lý trí Lạc Nam trở lại… hắn vẫn cắm côn thịt trong cô bé của Hồ Khinh Vũ, nằm xuống ôm lấy nàng, bờ môi tìm đến cánh hoa anh đào hôn xuống.
“Ưm… yêu thiếp đi phu quân, nút lưỡi thiếp!”
Hồ Khinh Vũ tận tình phối hợp dù có chút… đầu lưỡi thơm tho quấn chặt lấy lưỡi nam nhân, nàng còn chủ động ngậm nó vào miệng, nút sạch nước bọt của Lạc Nam.
Bàn tay hắn đặt lên một bên bầu sữa của thê tử ra sức nắn bóp, biến chúng nó thành muôn kiểu hình dạng khác nhau, ngón tay vân vê đầu vú đỏ thẫm.
“Phu quân… thiếp lại ngứa rồi, động đi chàng!” Hồ Khinh Vũ nhả lưỡi nam nhân ra, phong tình vạn chủng nhìn hắn lắc lư mông thịt.
Lạc Nam cười tà, vỗ vỗ mông thịt của Hồ Khinh Vũ, ra hiệu nàng xoay người lại.
“Ưm… thiếp lại sướng rồi!”
Hồ Khinh Vũ nằm sấp vểnh mông, chín cái đuôi liên tục lắc lư, côn thịt chơi kiểu chó cắm vào tận cùng hoa tâm, Lạc Nam thở ồ ồ vì sướng…
Hắn lại bắt đầu thô bạo, chơi nàng ở khắp các tư thế… Hồ Khinh Vũ trái tim bị phục tùng đến mức cao nhất, hắn muốn nàng nằm ngửa nàng sẽ nằm ngửa, hắn muốn nàng nằm sấp nàng sẽ nằm sấp, hắn muốn nàng quỳ gối nàng sẽ quỳ gối, hắn muốn nàng đứng chìa mông ra… nàng cũng ngoan ngoãn làm theo.
Lạc Nam chơi Hồ Khinh Vũ ở mọi tư thế có thể, lúc này áp sát nàng vào vách Cung Điện, để Hồ Khinh Vũ dang rộng đôi chân… còn hắn đứng đối diện liên tục đâm côn thịt vào hoa nguyệt đã sưng đỏ của nàng…
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Âm thanh thịt chạm vào thịt không ngừng vang vọng không gian, Hồ Khinh Vũ đã lên đến đỉnh không biết bao nhiêu lần, thân thể vẫn có thể ôn nhu tiếp nhận xâm nhập của hắn.
Cô bé của nàng đã hết chỗ chứa dung dịch trắng đục kia, chúng nó đầy ắp đến mức chảy xuống mặt sàn, chín cái đuôi cũng trở nên nhơm nhớp vì bị vạ lây dính phải dung dịch… Lạc Nam xuất ra liên tục bốn lần rồi…
“Phu quân… phu quân… tha cho Vũ Nhi, tha cho thê tử của chàng đi! Thiếp sướng chết mất rồi!”
Rốt cuộc, khi lên đỉnh thêm một lần cuối, dù là Thiên Sinh Mị Cốt cũng khuất phục trước Nghịch Long, Hồ Khinh Vũ toàn thân xụi lơ nằm gọn trong lòng hắn.
Côn thịt giật mạnh, một lần nữa bắn ra… Lạc Nam thở dốc kịch liệt, đôi chân như muốn nhũn ra, ôm chặt Hồ Khinh Vũ ngã lăn xuống nệm.
“Hừ… hừ… hừ…”
Hai người tứ chi quấn quýt, hận không thể dung hợp vào nhau, ánh mắt đắm đuối nhìn chằm chằm đối phương.
Hồ Khinh Vũ sau khi trở thành phụ nữ thật thụ, dung nhan càng thêm quyến rũ mê người, yêu mị đến mức tận xương tủy… nếu không phải nàng vừa mới cầu xin, Lạc Nam lại phải tiếp tục xách thương lên ngựa.
“Bảo bối… nàng muốn hút cạn phu quân sao?” Lạc Nam yêu thương cọ mũi vào mũi nàng.
“Chàng… lợi hại quá, thiếp sắp bị vật kia của chàng đâm chết!” Hồ Khinh Vũ vừa thẹn vừa sợ, cô bé của nàng đã hơi tê dại rồi.
“Nàng quá tuyệt vời… lần đầu phu quân chơi hăng máu như vậy!” Lạc Nam sảng khoái cười ha ha.
“Hứ!” Hồ Khinh Vũ yêu kiều hừ một tiếng, đang muốn đem côn thịt rút ra.
“Chờ một chút… phu thê chúng ta hợp nhất nào!” Lạc Nam cười dịu dàng.
“Chúng ta không phải đang kết hợp sao?” Hồ Khinh Vũ khó hiểu, côn thịt của nam nhân vẫn đang cắm trong hoa nguyệt của nàng đấy.
Lạc Nam cười lắc đầu, bắt đầu vận chuyển Long Tiên Thánh Điển…
RỐNG…
Tầng 2 kích hoạt… phu thê hai người chính thức Đồng Tâm Đồng Ý.
Hồ Khinh Vũ trái tim rung động, phu quân của nàng luôn biết cách hâm nóng tình cảm, để nàng yêu hắn chết đi sống lại.
“Để thiếp hầu hạ chàng!”
Long Tiên Thánh Điển khôi phục một chút sức lực, Hồ Khinh Vũ trườn xuống giữa hai chân nam nhân, hé mở đôi môi anh đào ngậm vào côn thịt, liếm sạch những gì nhơ nhớp bên trên nó…
Lạc Nam nhắm mắt lại tận hưởng, hắn sợ mình nhìn dung nhan quyến rũ ấy phục thị côn thịt sẽ một lần nữa mất đi lý trí đè nàng ra hấp diêm.
Mị lực của Hồ Khinh Vũ quá mức nguy hiểm…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 4 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 18/03/2021 08:39 (GMT+7) |