Bất quá so với hai nữ, ở phía bên kia chiến tuyến cũng bắt đầu nóng lên…
Độc Cô Ngạo Tuyết tay cầm Trúc Kiếm, vừa ra tay chính là toàn lực, không dám có chút giữ lại nào.
Kiếm Vực bùng phát, phô thiên cái địa kiếm khí bao phủ không gian, hung hăng nghiền ép đến Băng Lam Tịch.
“Kiếm Vực… có chút ý tứ!” Băng Lam Tịch thản nhiên cười, thanh Trường Kiếm trong suốt cao quý mang theo từng sợi từng sợi hàn khí lạnh thấu xương khiến người phải rùng mình.
Loáng thoáng có thể thấy bên trên thân Kiếm được khắc xuống hai từ “Tịch Lạc”…
Tịch Lạc Kiếm vừa ra, một cổ kinh thiên sát ý như có thể phạt thiên thí địa bùng nổ, hình thành một vùng lĩnh vực mà ở trong đó sát khí đầy trời, kiếm ý tung hoành, phô thiên cái địa.
“Đây là…” Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt động dung.
Nàng có cảm giác đây là Kiếm Vực, nhưng lại khác biệt rất nhiều so với Kiếm Vực thuần túy của mình.
Bởi vì ở trong Kiếm Vực này, ẩn chứa ngập trời sát cơ khiến địch thủ tê buốt, không trấn áp người khác, nhưng lại nguy hiểm đến cùng cực.
Cổ sát khí này không nhắm vào nhân loại, không nhắm vào mục tiêu, mà là một loại cao ngạo muốn trảm thiên phạt địa, thảo phạt đất trời, càn quấy và ngông nghênh đến cực điểm.
“Ta gọi đây là Sát Kiếm Vực!” Băng Lam Tịch trong ánh mắt tự tinh và kiêu ngạo, chậm rãi nói ra.
“Sát Kiếm Vực…” Độc Cô Ngạo Tuyết lẩm bẩm theo đó, ánh mắt gợn sóng nói:
“Ta hiểu rồi, đạo của ngươi là Sát Kiếm!”
“Không sai!” Băng Lam Tịch nhoẻn miệng cười như trăm hoa đua nở, Tịch Lạc Kiếm reo vang, một Kiếm đặt giữa trời cao, nhẹ nhàng trảm xuống:
“Phạt Thiên Kiếm Pháp – Trảm Thiên!”
Một đường Kiếm khí mang theo uy thế có thể trảm thiên phạt địa, Sát Kiếm Vực hòa vào thân kiếm, không nhìn hư không, trảm thẳng về phía Độc Cô Ngạo Tuyết.
Sắc mặt Độc Cô Ngạo Tuyết trở nên trịnh trọng, Trúc Kiếm trong tay cũng ngạo nghễ ngân vang, không lùi mà tiến:
“Độc Cô Cửu Kiếm – Phá Kiếm Thức!”
Đường kiếm huyền ảo từ Độc Cô Ngạo Tuyết trảm ra, Trúc Kiếm mang theo lực lượng của Kiếm Vực, thi triển một thức bên trong Độc Cô Cửu Kiếm.
Phá Kiếm Thức, đây chính là thức có thể khắc chế các loại Kiếm Pháp trong thiên hạ, một khi chém ra, vạn kiếm lui binh.
KENG!
Hai theo đường Kiếm va chạm, không gian trước mặt hai nữ bị cắt dọc xuống.
Vậy mà hòa nhau…
Hiển nhiên, mặc dù Sát Kiếm Vực mạnh hơn Kiếm Vực, nhưng Phá Kiếm Thức lại nhỉnh hơn trong một cuộc đối đầu giữa các Kiếm Tu.
Phạt Thiên Kiếm Phá và Độc Cô Cửu Kiếm không kém nhau quá nhiều, nhưng riêng một chiêu Phá Kiếm Thức lại mang tính khắc chế đối với Kiếm Tu, dù là Băng Lam Tịch cũng không ngoại lệ.
Thân thể Băng Lam Tịch biến mất tại chỗ, mang theo ngập trời hoa tuyết cô tịch xuất hiện trước mặt Độc Cô Ngạo Tuyết, Tịch Lạc Kiếm trong tay gọt xuống.
Độc Cô Ngạo Tuyết sắc mặt bình tĩnh như mặt hồ, Trúc Kiếm nâng lên đón đỡ, không chút yếu thế.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong lúc này, Kiếm Vực và Sát Kiếm Vực nghiền ép lấy nhau, điên cuồng ma sát, hỗ trợ cho hai chủ nhân của mình với ý đồ đánh bại đối thủ.
Sát Kiếm Vực mang theo sát phạt chi khí như muốn hóa thành thực chất, Kiếm Vực ẩn chứa Kiếm khí thuần túy và trong suốt…
Hai loại Vực trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Trúc Kiếm cùng Tịch Lạc Kiếm ở trong tay hai vị Kiếm Tu tuyệt thế liên tục va chạm, một dẻo dai uyển chuyển, một cương mãnh sắt bén…
Không gian trở thành nạn nhân, chỉ sau vài phút hai nữ kiếm tu đối đầu, vô số khe nứt không gian đã được vạch ra, tầng tầng lớp lớp mảnh vỡ không gian như thủy tinh bị cắt gọt rơi xuống…
Sắc mặt hai nữ trở nên trịnh trọng, hiển nhiên không nghĩ đến thực lực của người kia sẽ không chênh lệch với mình quá lớn như vậy.
Băng Lam Tịch ánh mắt sắc sảo lấp lóe, nàng nhận ra Sát Kiếm Vực của mình chiếm được ưu thế, nhưng thua thiệt ở chỗ Độc Cô Cửu Kiếm huyền diệu hơn Phạt Thiên Kiếm Pháp một bậc.
Đương nhiên, nếu Băng Lam Tịch biết rằng Độc Cô Cửu Kiếm chính là Kiếm Thuật bậc nhất của Tiên Ma Cung để lại, chắc chắn sẽ không cảm thấy khó hiểu.
Biết tiếp tục đánh như vậy cũng không có ý nghĩa, cuối cùng cả hai tiêu hao sạch sẽ mà không phân ra thắng bại.
Nghĩ đến đây, cả hai nữ như đạt thành ăn ý đột nhiên tách rời lẫn nhau, không tiếp tục cận chiến.
“Một kiếm định thắng bại!” Băng Lam Tịch trong trẻo nói.
“Được!” Độc Cô Ngạo Tuyết gật đầu, Trúc Kiếm tiến vào trong vỏ, chuẩn bị tư thế rút kiếm.
“Muốn làm gì?” Băng Lam Tịch nhìn tư thế này của Độc Cô Ngạo Tuyết mà hơi chau mày, nàng loáng thoáng cảm giác được khí tức của sự nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Băng Lam Tịch hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại…
Tịch Lạc Kiếm cũng trở nên yên tĩnh nằm trong tay, như bình yên trước giông bão…
“Chuyện gì xảy ra?” Độc Cô Ngạo Tuyết thấy cảnh này cũng là mày liễu nhíu chặt, cảm giác có chút bất an.
Bất quá đã đến nước này, nàng cũng không thể thu tay lại nữa.
Kiếm Vực toàn diện hội tụ vào Trúc Kiếm, ẩn giấu vào trong Vỏ Kiếm.
KENG!
Kiếm ngâm thông thiên, một đường kiếm khí hủy diệt vượt qua hư không.
“Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật!”
Một kiếm khủng bố triển khai, hơn nữa còn là rút đến tận bảy phần.
Bầu trời và đại dương mênh mông bên dưới bị chia làm hai nửa, đôi tay Độc Cô Ngạo Tuyết xém chút bạo liệt, đây là công kích mạnh nhất hiện tại mà nàng có thể thi triển.
Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật vừa ra, không gian và thời gian giường như đọng lại, chỉ còn hai nữ kiếm tu tồn tại giữa thế gian này…
Mà lúc này, đôi mắt khép hờ của Băng Lam Tịch rốt cuộc mở ra, ở bên trong đó là trong suốt không một hạt bụi, có ánh kiếm hiển hiện…
Trong cơ thể nàng, Kiếm Tâm động dung.
Tịch Lạc Kiếm thon thả nâng lên, ánh sáng chói mắt dưới cái nắng vùng biển gay gắt… giữa trán Băng Lam Tịch chợt xuất hiện một ấn ký hình dạng tiểu kiếm trong suốt…
Trước tình cảnh này, kiếm khí khủng bố do Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật phát ra trở nên chậm chạp như một cuốn phim quay chậm trong mắt Băng Lam Tịch.
Tịch Lạc Kiếm nhẹ nhàng hướng về phía trước trảm xuống, không cầu kỳ cũng chẳng hoa mỹ, động tác tránh thoát vô cùng…
Trong ánh mắt co rút lại của Độc Cô Ngạo Tuyết, Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật chưa từng thất thủ của nàng đột nhiên bị phân tán, sau đó hóa giải thành hư vô, hóa thành vô số đạo kiếm ý lẻ tẻ phiêu lãng trong thiên địa…
Không gian trước mặt bị chẻ đôi, nhưng Băng Lam Tịch vẫn một mặt thản nhiên, từ đầu đến cuối vẫn cao quý và tiêu sái.
Độc Cô Ngạo Tuyết bàn tay trắng như phấn siết chặt, răng ngọc cắn chặt môi hồng, trong mắt xuất hiện một tia không cam, nhưng càng nhiều hơn là bất đắc dĩ và mờ mịt…
Nàng biết mình đã thua… nhưng thua vì nguyên nhân nào vẫn còn chưa rõ.
Thậm chí một Kiếm trong tay Băng Lam Tịch trảm ra ở khắc cuối cùng vượt quá khả năng hiện tại để nàng có thể lý giải.
Nó quá mơ hồ, quá huyền ảo, quá thần bí… lại có thể dễ dàng hóa giải Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật.
Sở hữu một kiếm đó, Băng Lam Tịch từ đầu đã đứng ở thế bất bại trong cùng cấp, trừ khi gặp phải đối thủ có tu vi cao hơn.
“Có thể cho ta biết… một kiếm vừa rồi là gì không?” Độc Cô Ngạo Tuyết nghiêm túc hỏi.
“Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp!” Băng Lam Tịch thản nhiên nói, ánh mắt lại phức tạp nhìn lấy Độc Cô Ngạo Tuyết, bình thản nói ra:
“Nếu không sở hữu Phá Vạn Kiếm Tâm Thể, trận này người bại sẽ là ta!”
“Phá Vạn Kiếm Tâm Thể?” Độc Cô Ngạo Tuyết rùng mình, ánh mắt vốn điềm tĩnh hiện lên một tia kinh dị.
Phá Vạn Kiếm Tâm Thể, mặc dù chỉ là Thể Chất đứng ở hàng thứ 8 trên Đại Thể Bảng, nhưng trong mắt Kiếm Tu như nàng, nó chính là vô giá, thậm chí còn vượt qua các Thể Chất trong top 5.
Người sở hữu Phá Vạn Kiếm Tâm Thể sẽ luyện thành Kiếm Tâm, vạn vật trở nên rõ rệt, nhất kiếm chém ra có thể phá giải vạn pháp, ngay cả Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật cũng không ngoại lệ bị phá giải.
Đứng trước Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, chỉ sợ dù nàng rút kiếm đến tận 10 thành, cũng chẳng thể chiến thắng Băng Lam Tịch.
“Thua chính là thua, thể chất cũng là một loại thực lực!” Độc Cô Ngạo Tuyết nội tâm trở lại bình tĩnh, Trúc Kiếm trở về trong vỏ.
Băng Lam Tịch thở dài một tiếng, cười khổ nói ra: “Nếu đánh đổi Phá Vạn Kiếm Tâm Thể để được ở bên cạnh hắn trong thời gian qua, ta rất sẵn lòng…”
Độc Cô Ngạo Tuyết hơi im lặng, dựa vào lời nói của Băng Lam Tịch và những Cung Điện bị bỏ trống trên Cung Đình Thụ, nàng mơ hồ phán đoán được nguyên nhân trong đó…
Đột nhiên Độc Cô Ngạo Tuyết cảm thấy, sở hữu Phá Vạn Kiếm Tâm Thể chưa chắc đã là một loại hạnh phúc…
Mặc dù đây là một thể chất có thể khiến mọi Kiếm Tu trở nên tham lam một cách điên cuồng, ngoại trừ Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, Kiếm Tâm còn giúp chủ nhân nâng cao ngộ tính, dễ dàng thông suốt và lĩnh hội mọi loại Kiếm Pháp, Kiếm Thuật trong thiên hạ.
Thậm chí Độc Cô Ngạo Tuyết có thể khẳng định, nếu giao Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật cho Băng Lam Tịch tu luyện, nàng ta chắc chắn sẽ thành thục nhanh hơn chính mình, đó là sự lợi hại của Kiếm Tâm.
Bất quá nếu để sở hữu Phá Vạn Kiếm Tâm Thể mà khiến các tỷ muội có nguy cơ đối mặt với nguy hiểm, khiến nhiều lão quái vật ngấp nghé phải rời xa nam nhân kia, nàng cũng không nguyện ý sở hữu nó.
Trong lúc nhất thời, Độc Cô Ngạo Tuyết có chút thông cảm với Băng Lam Tịch, quan tâm hỏi:
“Lần này sử dụng uy năng của Phá Vạn Kiếm Tâm Thể, an toàn không?”
Nàng lo lắng sẽ có lão quái vật Kiếm Tu nào đó cảm ứng được.
“Yên tâm, có người hỗ trợ ta và Linh Nhi che đậy thiên cơ, sẽ không bị cảm ứng!” Băng Lam Tịch nhoẻn miệng cười.
Nhìn sang Băng Linh Nhi sắp đem Đình Manh Manh đánh bại, Độc Cô Ngạo Tuyết mở miệng:
“Các ngươi có dự định gặp hắn không?”
“Chưa phải thời cơ thích hợp!” Băng Lam Tịch thê lương lắc đầu, giọng điệu bất chợt trở nên nghiêm nghị và cứng rắn:
“Lần này gặp mặt, chỉ muốn nói với các ngươi một điều, nếu để hắn tổn thương trong lòng dù chỉ một chút, chúng ta cũng không tha thứ các ngươi!”
Độc Cô Ngạo Tuyết im lặng không đáp, bởi vì nàng biết Băng Lam Tịch và những nữ nhân kia lo xa…
Nam nhân kia đối xử với các nàng như vậy, các nàng nào nỡ để hắn phải thương tổn.
Thấy biểu hiện của nàng như vậy, Băng Lam Tịch hài lòng gật đầu, nếu lúc này Độc Cô Ngạo Tuyết mở miệng hứa hẹn thay thề thốt, nàng chắc chắn sẽ không tin tưởng, thậm chí mất thiện cảm đối với Độc Cô Ngạo Tuyết.
Bởi vì lời nói không thể hiện được gì cả, trong chuyện này phải cần hành động và thời gian để chứng minh…
Hơn nữa, Băng Lam Tịch tin tưởng ánh mắt nhìn người của nam nhân nhà mình, hắn tuyển chọn nữ nhân vẫn luôn rất chuẩn.
“Tiểu nha đầu, thắng bại đã phân!” Có tiếng cười đắc ý của Băng Linh Nhi truyền đến.
Nghịch Sinh Pháp Thân mặc dù rất mạnh, nhưng lúc này Đình Manh Manh vẫn chưa thể công khai kết hợp cả Tiên Lực và Ma Lực để thi triển nó, sau một trận đấu kéo dài, bị Long Tượng Chiến Thân đánh tan.
“Đáng ghét, đợi ta giải phong Ma Ấn lại đánh một trận!” Đình Manh Manh không phục, gương mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng.
Tiểu nha đầu cũng rất khôn ngoan, biết hiện tại đánh tiếp là mình sẽ chịu thua thiệt, vì thế lập tức đưa ra lời hẹn tái đấu.
“Không thành vấn đề!” Băng Linh Nhi ngoài mặt cười tủm tỉm, trong lòng thầm mắng Đình Manh Manh là tiểu quái vật.
Nếu không nhờ Huyết Mạch của Thái Cổ Long Tượng, nàng chắc chắn không thể thắng được nha đầu này.
Băng Linh Nhi còn chưa nhận ra rằng, xét về tuổi tác thì Đình Manh Manh lớn hơn nàng rất nhiều, chưa kể còn là truyền nhân kiệt xuất của Tiên Ma Cung, không mạnh mẽ mới là chuyện lạ.
“Tiểu Tuyết, ngươi cũng thua rồi sao?” Đình Manh Manh thu hồi Cục Gạch, nhảy tưng tưng đến bên cạnh Độc Cô Ngạo Tuyết cười hì hì, dáng vẻ không tim không phổi.
“Thua rồi, cần phải tiếp tục cố gắng!” Độc Cô Ngạo Tuyết thản nhiên nói.
“Hừ, lần này trở về phải nghĩ cách giải phong Ma Ấn, sau đó lại tái chiến!” Đình Manh Manh nãi thanh nãi khí nói.
Băng Linh Nhi cũng bước đến bên cạnh Băng Lam Tịch, hai nữ đứng sóng vai nhau.
Tại Hậu Cung, mặc dù tất cả chúng nữ đều là tỷ muội thân thiết, nhưng Băng Linh Nhi với Băng Lam Tịch có mối quan hệ đặc biệt.
Băng Linh Nhi vốn là thị nữ đi theo Băng Lam Tịch từ nhỏ, về sau cùng gả cho một nam nhân, quan hệ vượt qua cả một số thân nhân ruột thịt.
“Chúng ta đi!” Băng Lam Tịch trong trẻo nói lời từ biệt, một kiếm rạch xuống, không gian nứt ra.
“Hẹn gặp lại…” Độc Cô Ngạo Tuyết với Đình Manh Manh nhẹ gật đầu.
“Đừng nói chuyện lần này cho hắn…”
Theo một tiếng dặn dò để lại, hai nữ bước vào hư không khuất dạng.
Mọi thứ trở về tĩnh lặng…
“Nữ nhân của hắn, đều xuất chúng như vậy…” Độc Cô Ngạo Tuyết nhẹ nhàng cong môi, ý chí chiến đấu trở nên hừng hực.
“Trở về, phải méc đại tỷ… lần sau gặp mặt kêu đại tỷ đánh mông các nàng!” Đình Manh Manh rung đùi đắc ý nói.
Rất nhanh, hai nữ cũng biến mất tại chỗ.
Phải đến một canh giờ sau khi các nàng rời đi, không gian bị tàn phá trong trận đấu mới dần dần khôi phục.
Vô số Vương, Tôn phá không mà đến, lúc này mới có can đảm quan sát chiến trường, đối với trận chiến long trời vừa rồi còn rung động đến tột đỉnh.
Đối với những người tham gia trong trận chiến tò mò không thôi, nhưng chẳng có chút manh mối nào.
Dựa vào Kiếm ý còn sót lại ở hiện trường, bọn hắn đoán được có ít nhất hai Kiếm Tu khủng bố tham dự…
…
Vạn Yêu Thánh Địa…
“Phù… cuối cùng cũng giết chết!”
Hai bóng đen rời khỏi hư không loạn lưu, Lạc Nam thở phào nhẹ nhõm, ném xác của lão già sang một bên.
Ở trong hư không loạn lưu, di chứng phục dụng Huyết Đan và thiêu đốt tinh huyết kéo đến, không cần Lạc Nam ra tay, lão già bị hư không nghiền ép như một tấm giẻ rách, Lạc Nam nhân cơ hội thi triển Đoạt Hồn tiêu diệt hắn.
“Đây là nơi nào…”
Lạc Nam cũng đã có chút thấm mệt, lúc này mới cố gắng mở ra ánh mắt quan sát tình cảnh xung quanh.
Chỉ là vừa chứng kiến tình cảnh trước mặt, toàn bộ mệt mỏi của hắn đột nhiên tan biến, thân thể nhảy dựng, ngay cả tiểu huynh đệ vốn bình tĩnh cũng nhất trụ kình thiên, trở nên phùng mang trợn mắt, y phục đã bị hư không loạn lưu nghiền nát từ lâu rồi.
Thật sự, cảnh tượng trước mặt quá mức hoang đường, cũng quá kích thích thần kinh, dù Lạc Nam quen nhìn nhiều kiểu mỹ nhân cũng không chịu nổi.
Sáu mỹ nữ thành thục chín mọng như mật đào, đẹp đến kinh tâm động phách, vượt qua cả bất kỳ giới hạn về sắc đẹp nào, gần như ảo mộng và không chân thực.
Bất quá ngay lúc này, sáu mỹ nhân chứng kiến Lạc Nam trần truồng, hô hấp của các nàng đột ngột trở nên gấp rút, từng đôi gò bồng đảo no đủ phập phồng.
Các nàng vận dụng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại của mình, Đế Lực ngưng tụ trong tay, hướng về Lạc Nam trấn sát mang theo sát cơ hủy diệt.
“Chết!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 6 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 24/11/2021 20:39 (GMT+7) |