Con đường ngoại tình của vợ


Update Phần 25

Phần 23

5h25p:

Cô Hằng(hiệu trưởng trường vợ tôi dạy)rướn người khỏi giường, với tay lấy cái điện thoại đang đổ chuông ầm ĩ trên bàn trang điểm.

“Là ông Xanh, có chuyện gì mà gọi mình sớm vậy ta?”, Cô Hằng thấy tên của lão Xanh(chủ tịch xã, nơi mà ngôi trường cô Hằng đang quản lý)trên màn hình điện thoại, cô tựa lưng vào đầu giường, dụi đôi mắt vẫn đang lờ đờ vì buồn ngủ. Đêm qua cô Hằng đã thức cả đêm để nhắn tin yêu đương gạ gẫm với một chàng trai trẻ mà cô mới quen trong chuyến đi tập huấn chuyên môn ở tỉnh vào tháng trước.

“Alo, cô Hằng à, cô dặn các cô trực ở trường hôm nay không nhận trẻ nha, thông báo phụ huynh hôm nay đưa chúng về nhà, đề phòng mưa lũ mạnh còn kịp di dời chúng với gia đình”, cô Hằng chưa kịp alo thì một giọng nói ồm ồm đặc sệt, không âm sắc của người dân tộc miền núi vang lên qua loa điện thoại của cô.

“Dạ… dạ anh… để em phổ biến lại cho các cô… dạ… mà tình hình trên đó đang thế nào vậy anh Xanh ơi…”, cô Hằng dần tỉnh táo hơn, dạ thưa với giọng đầy ngọt ngào, ma mị, chừng ấy năm công tác đủ để cô rành việc nên cư xử đối đáp thế nào để vừa lòng các cấp lãnh đạo của mình.

“Ừ nhỉ, hình như đêm qua mình có nghe loáng thoáng trên tivi báo áp thấp nhiệt đới mà mình quên mất, chính xác là không để ý, vì dưới đây hôm giờ mưa không to nên mình cũng lờ đi hẳn”, cô Hằng giờ mới sực nhớ về bản tin thời tiết tối qua.

“Trời mưa mấy ngày liên tục nhưng nước sông không dâng cao mấy, đập thuỷ điện cũng thong thả xả lũ nên xã vẫn chưa bị cô lập. Mà đêm qua tự nhiên mưa ít lại hẳn, ngoại trừ vài cái cây ngã đổ thì không có gì nghiêm trọng, nhưng đề phòng vẫn hơn, mưa bão mà, biết đâu được điều gì sẽ đến. Tuy chưa có gì ghê gớm nhưng tôi có linh cảm không ổn, đợt này có thể sẽ mưa lũ lớn, nên tôi quyết định cho học sinh các trường trong địa bàn xã nghỉ hết tuần này, xem tình hình thế nào rồi thông báo ngày cho tụi nhóc đi học lại. Tôi đã báo về sở và huyện, họ sẽ gửi công văn xác nhận cho các trường sớm thôi, vậy cho an toàn, lỡ có gì lại bị trên khiển trách, kiểm điểm. Mà cũng vì là quyết định đột xuất nên dù tôi đã cho anh em phát loa thông báo, ngoài ra cũng mang loa di động chạy đi báo từng thôn từ sáng sớm đến giờ, nhưng sợ dân nắm thông tin không kịp nên cô cứ cắt cử vài cô ở các lớp mà phổ biến lại cho phụ huynh nào lỡ đưa con em đến trường… Mà… mà… em đang ở nhà à?”, Lão Xanh đang nói chuyện nghiêm nghị thì đột nhiên thay đổi thái độ, hạ thấp giọng với câu nói cuối cùng khi thấy mấy người cấp dưới của lão vừa bước hết ra khỏi phòng họp.

“Dạ anh… dạ em đang ở nhà, ở dưới em cũng đang mưa, nhưng không to lắm ạ, có gì lát em thu xếp chạy lên trường xem tình hình thế nào”, cô Hằng bước xuống giường, tới cạnh cửa sổ, kéo rèm qua 1 bên nhìn ra ngoài trời. Bên ngoài, trời tối sẫm đi dù giờ mới là sáng sớm, những đám mây đen đã che mất đi cả Mặt Trời và đánh rơi hàng ngàn giọt nước li ti xuống mặt đất.

“Thôi em khỏi cần lên, trời mưa thế này đi chi cho cực, lỡ lũ lụt sạt lở lại nguy hiểm, có anh trên này hỗ trợ cho, em thông báo các cô tạm nghỉ là được rồi. Mà hôm nay em có lên thì anh cũng bận rộn phòng chống lũ, không có thời gian để mà… hehe”, lão Xanh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cười đầy khả ố, lão tựa lưng vào ghế, tay trái thì xoa xoa cái bụng bia to bự của lão ra vẻ đầy khoái chí.

“Dạ… để em xem sao ạ… cảm ơn anh đã quan tâm em… mà đợt này anh lại vất vả nữa rồi nè… hihi”, giọng nói nũng nịu dễ thương của cô Hằng làm người ta có thể quên mất đi số tuổi hơn 40 của cô.

“Khà… khà… biết anh vất vả thì qua đợt này lên bù cho anh nhé… À thôi cô Hằng tranh thủ phổ biến cho các cô trong trường đi”, lão Xanh lại đổi giọng nghiêm túc khi thấy có người gõ cửa phòng mình.

“Dạ… dạ anh… em phổ biến ngay… em chào tạm biệt anh ạ”, cô Hằng tắt máy thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát kiếp nạn, thật ra cô không ưa gì lão Xanh, và cũng không phải chỉ mình lão mà gần như tất cả những người đàn ông dân tộc. Cô Hằng có ác cảm với làn da đen của họ, trông nó thật bẩn thỉu, cái giọng nói lơ lớ mất thanh điệu của tiếng Việt, cách ăn cách uống và cả cái văn hóa rừng rú cũng làm cho cô thấy khó chịu khi tiếp xúc. Nhưng vì công việc, vì kinh phí tài trợ cho trường, và vì hàng tỷ lý do khó nói trong sự nghiệp làm hiệu trưởng của mình nên cô mới ra vẻ thân mật gần gũi để làm vừa lòng họ. Và cũng như đính chính thêm cho sự kinh tởm của cô Hằng, gần 10 năm qua, tuy đa số cô đều làm hiệu trưởng ở các trường miền núi, tiếp xúc với nhiều cấp lãnh đạo người dân tộc, nhưng chưa bao giờ cô đồng ý lên giường với bất kỳ người đàn ông nào trong số họ, ngoại trừ việc sờ mó, hôn hít ở phòng karaoke hay trên bàn nhậu tại nhà họ. Với cô Hằng, việc lên giường với một người đàn ông dân tộc chẳng khác nào 1 vết nhơ, 1 thất bại khó chấp nhận mà cô tự nhủ không bao giờ cho phép nó xảy ra với mình, chẳng khác người da trắng kỳ thị người da đen là mấy.

Nhưng các bạn biết gu của cô Hằng là gì không? Là các chàng trai mới lớn, da trắng, có cơ bắp, đẹp trai. Cô Hằng chẳng tiết tiền đầu tư hay nuôi bọn nó, miễn đêm đêm được chúng ôm ngủ trong vòng tay sau khi hầu hạ đưa cô lên đỉnh. Phải chăng do hằng ngày tiếp xúc toàn những ông già bụng phệ, đen thui, sức lực chẳng có bao nhiêu hay do chán nản với người chồng thầu công trình nát rượu và hay đi xa của mình, 1 tháng mà đã vắng nhà tới 24 ngày, làm cho cô Hằng say mê, hứng thú với trai trẻ trắng trẻo hay chăng?

6h30p:

Các giáo viên trong trường đã nhận được thông báo từ cô Hằng trước giờ vào học như mọi ngày nên đa số các cô chọn giải pháp ở nhà thay vì qua trường, chỉ vài cô tuần này dạy chính lỡ qua trường sớm để dọn dẹp lớp nên đành nhận thay trách nhiệm hướng dẫn những phụ huynh đưa trẻ đến trường thì quay về nhà để tránh lũ lụt, trong đó có vợ tôi vì nàng ở tại trường.(Thời điểm này của truyện, zalo Facebook hay mạng xã hội chưa thịnh hành, mà nếu có thì ở xã miền núi này thời điểm đó ngoại trừ sóng điện thoại Viettel, những sóng nhà mạng khác hay 3G gần như vô dụng. Nên muốn thông báo 1 việc gì đó cho cả trường thì phương pháp phổ thông là viết lên bảng thông báo, hoặc từ hiệu trưởng điện thoại xuống hiệu phó rồi í a truyền từ người biết sang người không biết).

Cách đó không xa, bên nhà văn hóa xã, khi mọi người đều đã lục đục dậy thì cũng là lúc không gian náo loạn hơn. Tụi thanh niên con gái chọc ghẹo nhau trong lúc đánh răng rửa mặt, chị em phụ nữ thì tập trung cùng nhau nấu mì tôm cho gia đình mình, tụi trẻ con thì có đứa khóc la ầm ĩ vì đói, đứa thì ngơ ngác vì không biết tại sao mình đang ở đây, nơi đông người chen chúc nhau thay vì ở nhà. Trong khi các anh đàn ông thì tập trung từng nhóm đông, người thì ly trà nóng, người thì chén rượu, hoặc điếu thuốc tự cuốn trên tay, thay phiên nhau bàn tán về những chuyện có thể và không thể xảy ra với cái áp thấp nhiệt đới đang ngự trên đỉnh đầu dân xã này. Thời tiết đang lạnh hơn so với những ngày trước, nhưng trời vẫn chỉ lớt phớt vài hạt mưa, với vài người sống đủ lâu ở xã này thì trong đầu họ đang có dự cảm chẳng lành về cơn áp thấp đợt này, khác xa với sự vô tư hồn nhiên của tụi thanh niên trai tráng.

“Trường hôm nay nghỉ mà, chờ tình hình ổn định mới dạy lại, loa xã với hiệu trưởng đã thông báo lúc sáng, mà mày có về trường lại không, tao quá giang về dưới luôn với, chứ ở trên này 1 mình chán lắm, cũng nguy hiểm nữa nếu lũ lụt xảy ra…”, vợ tôi vừa bỏ đồ vào balo vừa nói chuyện điện thoại với con Thương, các cô lúc sáng ở trường cũng đã về nhà hết sau một thời gian dài chờ đợi và yên tâm sẽ không có phụ huynh nào chở học sinh đến trường nữa.

“À… ừ… thôi tao về thẳng… nhà luôn á, mà tao đi nhờ xe người ta, còn xe máy tối qua tao có gửi ở quán cafe Y K’rắc đầu ngã 3 vào trường mình á. Để tao điện thoại báo chủ quán, mày qua lấy chạy về đi, chìa khóa sơ cua tao để trong vali ngăn đồ vật dụng, mày lục tìm nha”, con Thương thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng trường hôm nay tạm nghỉ, vì trước đó ít phút nó còn giật bắn người, luống ca luống cuống tranh thủ mặc đồ vì ngỡ rằng mình đã muộn giờ đến trường, nó đã quên cài báo thức và một phần cũng do thời tiết giá lạnh này, được vùi trong chăn ấm ngủ sẽ tốt hơn là ra đường với sự lạnh lẽo, khiến ai cũng không muốn thức dậy. May là cái cơn ho liên tục của lão Mười vì trời trở gió đã đánh thức con Thương dậy, nó tính điện thoại cho vợ tôi nhờ nàng báo với cô giáo dạy chung lớp nó về việc nó sẽ tới lớp trễ.

“Ủa vậy hả, vậy tao mượn xe mày về hen, về đó gặp trả mày sau nha, bái bai mày! Hìhì”, vợ tôi bỏ vài món đồ cuối cùng vào balo rồi tranh thủ lục tìm chìa khóa xe trong vali của con Thương, nàng đã bỏ qua lời khuyên của các đồng nghiệp trong trường khuyên hãy ở lại chờ tan áp thấp rồi về. Vợ tôi tuy đã nghe những vụ lũ lụt ở vùng đất miền núi này nhiều, nhưng nàng chưa bao giờ chứng kiến thật sự và đây là lần đầu tiên nàng dạy ở nơi này, cộng thêm trời chẳng có dấu hiệu gì là lũ lụt lớn cả khiến nàng quyết định đi về nhà, mặc những lời khuyên đã nghe ban nãy. Và đây có lẽ là quyết định làm vợ tôi ám ảnh mãi đến hôm nay, nhưng nếu không có quyết định này, thì làm sao có chuyện xảy ra giữa nàng và lão Bình được. Tôi tự hỏi liệu quyết định này là 1 bài học hay 1 kỷ niệm đối với cuộc đời của vợ tôi…

“Ừ, tranh thủ về đi, gặp mày sao hen”, con Thương cúp máy, rồi buông người xuống giường, tận hưởng sự êm ái của chiếc nệm, quay đầu nhìn lão Mười rồi mỉm cười.

“Trên đó đang lũ lụt hay sao em?”, Lão Mười vòng tay qua người con Thương, ôm chặt nó vào người lão từ phía sau rồi nhẹ nhàng hôn hít lên má nó. Lão Mười chậm rãi hôn từ mặt xuống cổ con Thương, tay lão luồng vào cổ áo sơ mi nó và xoa bóp nhẹ nhàng 2 vú nó qua lớp áo ngực, cảm giác âm ấm, đẫy đà làm lão thấy thật khoan khoái đê mê. Vì cũng đã lâu rồi, lão Mười mới được mở mắt chào đón ngày mới với 1 người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh thay vì bà vợ già của lão, dù con Thương so ra thời con gái cũng chưa chắc đẹp đẽ hơn vợ lão, nhưng thời gian đã lấy mất đi sắc đẹp đó của vợ lão rồi, cả sự cương dương hùng dũng của con cặc lão vào mỗi buổi sáng.

“Em cũng không biết… nhưng trường thông báo hôm nay nghỉ, chờ áp thấp tan mới đi… dạy lại… anh tính không về lại nhà à… mà giờ còn nằm đây bóp vú người ta…”, con Thương miệng tuy nói vậy nhưng nó lại xoay người nằm nghiêng đối diện lão Mười, rúc đầu vào ngực lão, co 2 chân lại, cố gắng thu nhỏ người như muốn nằm gọn trong người lão, điều mà tưởng như là bất khả thi khi nhìn bằng mắt thường thì nó cũng đã to gấp rưỡi lão Mười.

“Đã lâu rồi mình mới nằm với đàn ông tới sáng đêm thế này, dù so lão Mười với những người đàn ông mình quen biết hay anh Quý thì ốm yếu hơn nhiều, nhưng mình thích cảm giác lúc này, dễ chịu ấm áp quá”, con Thương mỉm cười rồi cố gắng thu người áp sát vào người lão Mười nhất có thể để tận hưởng sự ấm áp và cả nhịp đập từ tim của lão, điều mà nó cho là hạnh phúc nhỏ nhoi lúc này.

“Ừ thì được mấy khi gần em thế này, đang bão lụt nữa, hay anh xuống đồng bằng chơi với em vài ngày nhỉ? Chờ áp thấp tan thì anh quay về với con vợ già ở nhà, chứ mưa lũ này em không lên đó dạy anh nhớ sao chịu nổi. Hehe… chịu không cưng?”, Lão Mười cũng cố gắng ôm trọn con Thương vào lòng, tay lão không ngừng vuốt ve dọc cơ thể nó qua lớp áo sơ mi trắng mỏng.

“Anh không sợ bà vợ già của anh ghen hay tìm anh khi anh không về nhà à? Mà nhà em có ba mẹ mọi người sao anh về ở được, ở chỗ khác thì được”, con Thương thì thào, lòng đầy mong đợi, vì chẳng hiểu sao lúc này nó lại thích cái tình cảm nhẹ nhàng của lão Mười dành cho nó, khác xa tình cảm yêu đương, tình dục của những anh thanh niên mà nó mồi chài.

“Đi quá mỗi chân cũng nên…”, con Thương thầm nghĩ trong đầu, lúc này ngoài chuyện tiền bạc ra thì là lần đầu tiên nó thật sự muốn bên cạnh lão Mười đến vậy, một cảm xúc rung động muốn được bảo bọc của phụ nữ.

“Thì anh có nói về nhà em đâu, anh xuống đó thuê khách sạn ở, em qua ở chơi với anh là được rồi. Còn con vợ già thách nó dám chửi gì anh, nó bận rộn bán hàng ở quán cả ngày, tiền bạc anh giao hết cho nó quản, nên nó không để ý anh đâu. Với lại tranh thủ lũ lụt này, quán có bán buôn được đâu, anh xuống huyện chơi thì nó nói gì anh được, cho anh đi theo em vài ngày nhé”, lão Mười tuy trong lòng tim có đập nhanh hơn tý vì thật ra lão sợ vợ lão thiệt, nhưng trước mặt con Thương, lão cũng cố gắng lấy chút thể diện của đàn ông. Một phần lão Mười cũng đinh ninh rằng đã lâu rồi lão mới xuống huyện chơi thì bà vợ lão cũng sẽ không đếm xỉa, hạch hỏi gì nhiều.

“Dạ… dạ… vậy cũng… được anh… hih… i”, con Thương giờ nhắm nghiền đôi mắt, hơi thở gấp gáp hơn, vì nó đang phê, đỡ đẫn hẳn ra bởi cái bàn tay thô ráp của lão Mười đang cạ mạnh bạo vào cái vùng kín của nó nãy giờ, những ngón tay của lão như đang muốn đâm thủng qua cái quần jean nó đang mặc để tiến vào cái lồn đang co giật vì nhột của nó.

“Vậy… anh tranh thủ tí rồi mình… đi hen em…”, vừa nói lão Mười vừa cố gắng áp sát cơ thể đang trần truồng của lão vào người con Thương, để con cặc mềm èo của lão cọ xát vào tay, vào vùng kín của nó, như muốn mời gọi nó tham gia 1 trận hỗn chiến xác thịt.

“Dạ… hi… iii. Em chịu… để… em hầu hạ… con cặc anh yêu… ha”, con Thương không muốn người đàn ông mà nó muốn gần gũi lúc này phải hụt hẫng, nên vội vàng chụp ngay con cặc lão Mười, bóp nhẹ nó và cười “hí… hí…” rồi nằm ngửa ra giường đồng thời kéo cả cơ thể ốm yếu của lão đè lên người nó như thay cho lời đồng ý với trận chiến xác thịt mà lão mong muốn.

“Hehe… vậy thì con đĩ chó của anh đã sẵn sàng…”, lão Mười cười lớn, chồm dậy, quỳ ngang bụng con Thương, 2 tay lần lượt cởi nhanh từng nút áo sơ mi của nó đang mặc.

“Hí… hí… đúng rồi… con chó cái này… sẵn sàng hút cạn hết khí của… anh Mười nè… lồn con chó cái đang rất nứng… mong đợi anh đụ nó nè… hi… hi”, con Thương thốt ra những lời dâm dục, chẳng hiểu sao nó lại muốn được lão Mười đụ nó đến vậy, một cảm giác muốn ân ái và hầu hạ người mình yêu đang khuấy động trong tim nó, khác xa những lần trao đổi tình – tiền trước đó với lão.

“Có phải mình yêu ông Mười rồi chăng?”, Con Thương đang tự vấn cảm xúc chính mình, nhưng nó cũng chẳng bận tâm câu trả lời mấy, vì có yêu hay không thì ngay lúc này, nó đang cảm thấy muốn làm tình với lão Mười cực độ. Cái quần lót trên người con Thương cũng đã được lão Mười tuột ra khỏi chân nó, vứt xuống sàn nhà, cơ thể trần truồng đẫy đà của nó đang phơi bày dưới đôi mắt của lão và lão thì đang quỳ chĩa con cặc đang gật gù mềm nhũn trước mặt nó. Con Thương mỉm cười, tỏ vẻ hiểu ý và quyết tâm làm lão Mười sung sướng đến tột cùng, nó ngóc đầu dậy, đôi môi dày hướng về con cặc lão và… trận chiến mới lại bắt đầu…

“Cô Diễm đi đâu vậy, đang có áp thấp cô hạn chế ra đường hay cần đi đâu thì tôi đưa đi cho”, là K’ha(lính của lão Bình), đang sắp xếp chỗ nghỉ cho dân trong xã thì thấy vợ tôi đi ngang qua, khác với trời tối thì trời sáng nàng rất dễ nhận ra dù mang khẩu trang và cả áo mưa, vì cách mặc đồ của nàng khác xa phụ nữ ở đây và với người phụ nữ đẹp thì việc đàn ông nhận biết dáng người càng dễ dàng hơn nữa.

“Đúng rồi đó… để tụi tôi chở cô Diễm đi, trời mưa gió đi nguy hiểm…”, anh Mang và R’leo ở trong nhà văn hóa cũng chạy ra nói với vợ tôi, trên tay mỗi người còn cầm áo mưa, áo phao, mì tôm và trứng, đang phát dở cho dân trong xã.

“À không cần đâu, tôi ra quán cafe Y K’rắc lấy xe cho cô Thương à, gần đến quán rồi kìa, cảm ơn mấy anh nhen(quán cafe cách trường 5km, đi ngang qua khu hành chính của xã)”, vợ tôi mỉm cười, xua tay từ chối lời đề nghị chở nàng đi giùm, tính e ngại và giữ khoảng cách với đàn ông lạ trong người nàng không bao giờ mất đi dù ít nhất tại thời điểm này đã có thêm 2 người đàn ông ngoài tôi được lên giường với nàng.

“Vậy cô Diễm đi xong quay về trường sớm, cô ở trường với cô Thương, hạn chế ra ngoài khi trời mưa nhen, cần gì liên hệ về xã, chúng tôi sẽ chạy qua ngay. Nhà văn hóa có tích trữ mì tôm với gạo, trứng… Trường cô cạnh đây với cũng là khu vực cao, nước lũ có về cũng khó ngập được, à mà cô cầm 2 cái áo phao với áo mưa về phát cho cô Thương, đề phòng cho chắc ăn, 2 cô là cô giáo người Kinh duy nhất trong xã này đấy(đây là 1 sự ưu ái rõ ràng nhé, và trường hợp này là mấy anh dại gái đẹp, vì không có xã nào có đủ áo mưa hay áo phao để phát cho toàn dân trong xã, với số lượng ít ỏi chỉ ưu tiên cho các lãnh đạo, đội cứu hộ hay những cá nhân làm việc trọng điểm mùa mưa lũ)”, anh Mang đưa áo phao với áo mưa về phía vợ tôi.

“Cầm lấy mì tôm với trứng về nữa này cô Diễm”, anh R’leo cũng chìa tay đưa túi đựng mì tôm và trứng về phía vợ tôi luôn.

“Dạ, em… em cảm ơn, nhưng em chỉ lấy áo mưa, áo phao thôi ạ, mì với trứng mấy anh cứ chia cho bà con, phòng tụi em vẫn còn, nào hết em qua xin. Thôi em tranh thủ đi trước nhé, cảm ơn mấy anh ạ”, vợ tôi không muốn từ chối thêm sự nhiệt tình hỗ trợ của họ dành cho nàng nên nàng gật đầu đồng ý nhận áo phao và áo mưa từ tay anh Mang cho xong, rồi nhanh chóng rời đi vì sợ lâu hơn họ sẽ giữ nàng lại. Cả 3 anh chàng đứng nhìn ngẩn ngơ thì thầm gì với nhau 1 hồi rồi mạnh ai nấy quay về hoàn thành nốt công việc của mình.

Vợ tôi chạy xe luồn lách qua những vũng nước trên con đường mòn xuyên qua những khu đồi núi đầy cây xanh, có vài cây bị ngã và vài mỏm đất lở trên đường nhưng nó không đủ cản quyết định đi về nhà của nàng.

“Quái thật, trời cứ mây đen mà mưa thì chỉ lắc rắc nên thuỷ điện vẫn chỉ xả 1 ít nước, còn nhiêu vẫn giữ vì sợ qua cơn áp thấp này thì lại thiếu nước làm điện. Nhưng sao mình cứ có linh cảm chẳng lành là sao nhỉ?”, Lão Bình đứng tựa vào chiếc xe jeep, miệng rít điếu thuốc trên tay, trầm ngâm nhìn dòng nước dưới con suối chảy từ từ, không dấu hiệu dâng cao như trêu ngươi suy nghĩ lo lắng trong lòng lão vì thường lũ lụt về, chính nó sẽ cắt đứt tuyến đường vào xã với thế giới bên ngoài kia.

Đây là con suối cạn mùa khô, mùa mưa nước có dâng lên tý nhưng xe máy vẫn chạy qua được vì chỉ ngập 1/3 bánh xe là cùng. Nhưng mùa lũ thì con suối dâng thành con sông, chia cắt xã vì muốn vào xã phải đi qua con suối này, nó là đường độc đạo(cách đây 4 tháng so với thực tế ngoài đời thì nơi này đã hoàn thành cây cầu nối xã với bên ngoài, không sợ bị chia cắt khi lũ về nữa, và con suối đó nay thành con sông, vì dự án mở rộng thuỷ điện nên nước giờ chảy nhiều hơn và siết hơn, có dịp lên lại tôi sẽ chụp cho anh em xem).

Lão Bình đang suy tư về việc có phải lão đang lo lắng quá không về đợt áp thấp này thì nghe thấy tiếng xe máy đang chạy về phía lão. Lão Bình xoay người, đưa tay, ra dấu hiệu cho chiếc xe đó dừng lại, lão quan sát nhìn người phụ nữ mặc áo mưa đeo khẩu trang trên xe 1 lát thì lên tiếng.

“Cô Diễm đi đâu ra đây, có biết đang lũ lụt không, quay về trường lại đi”, lão Bình đứng trước đầu xe vợ tôi và nhìn nàng nói, tay lão chỉ về hướng ngược lại, nàng hơi lúng túng vì bắt gặp lão ở đây.

“Tôi… tôi tính về nhà, chứ lũ tôi không thích ở trên này buồn lắm, với lại tôi có thấy lũ lụt gì đâu ngoài vài cái cây ngã, vài sườn đất lỡ. Trời cũng không có mưa to, anh nhìn kìa, nước dưới suối cũng cao hơn bình thường 1 tý chứ nhiêu, tôi đã chạy đến đây rồi, qua khỏi con suối là an toàn về nhà. Chẳng lẽ anh ngăn cản không cho tôi về ở với con cái gia đình mình lúc lũ lụt mưa bão thế này à?”, Vợ tôi chỉ tay ra sau lưng lão Bình hướng về con suối, cũng đúng thôi, vì chỉ còn vượt qua con suối này nữa là ra khỏi địa phận xã, nàng có thể bon bon chạy về nhà mà không sợ gì nữa kể cả lũ đến.

“Tôi thì không có quyền ngăn cản cô, nhưng mà… mà… thôi, cô… tranh thủ chạy qua đi, nước suối chưa dâng cao đó…”, lão Bình nhìn dòng nước, và suy nghĩ đúng là lão không có quyền gì ngăn 1 người vượt suối khi nó không to lên thành sông và không có dấu hiệu nguy hiểm. Đặc biệt, với vợ tôi, lão Bình càng không đủ dũng cảm để từ chối hay ngăn cản nàng lại được, nhất là khi nàng nói về bên con và gia đình, lão cũng có con gia đình chứ, nên hiểu mong muốn chính đáng trong lòng nàng.

“Cảm ơn ông!”, Vợ tôi nhanh nhảu đáp với giọng điệu dứt khoát, rồi đề máy chạy xe về hướng con suối, lão Bình nhìn theo bóng dáng người phụ nữ lão thích, tặc lưỡi vì biết khi nào mới có thể gần được nàng nếu nàng cứ giữ thái độ xa lạ đó với lão.

Đột nhiên xe sắp qua bên kia bờ thì trượt ngã, lão Bình trong lúc chạy tới đỡ xe hộ vợ tôi thì tai chợt nghe tiếng nước chảy xiết.

“Nước hiện tại chỉ 1/2 bánh xe, mặt nước lặng, mà sao lại đẩy ngã xe được ta, không… không ổn rồi tiếng nước chảy xiết… trên thì yên ả nhưng phía dưới nước đang chảy xiết… dấu hiệu xả đập, tiêu rồi… địt mẹ, tụi thuỷ điện xả nước không báo trước rồi. Quăng xe, ôm chặt 2 áo phao vào! Cô Diễm, cô Diễm…”, Lão Bình lao như bay tới hướng vợ tôi đang loạng choạng dựng chiếc xe máy lên, đúng là nước đang chảy xiết, khiến cho nàng dựng xe khó khăn hơn. Tiếng hét của lão Bình càng làm vợ tôi giật mình ngơ ngác hơn.

“Ôm 2 áo phao nhanh lên, nước về rồi”, lão Bình giật 2 cái áo phao mắc trên xe máy, rồi nắm tay vợ tôi toang kéo chạy lên bờ, trên người lão Bình cũng đã mặc sẵn 1 cái áo phao từ tối qua, nhưng… nước siết đã đẩy té 2 người, cả xe, cả balo đồ.

“Đừng sợ… đừng sợ… đây là nước đầu tiên tràn về nên siết nhưng không sâu… cô ôm chặt tôi… tôi bơi nương theo nó để vào bờ… đừng sợ…”, lão Bình nhanh nhảu choàng vào người vợ tôi 2 cái áo phao để làm nàng nổi lên, rồi 1 tay ôm chặt nàng, 1 tay bơi nương theo dòng nước hướng về phía bờ. Vợ tôi giờ đang hoảng loạn chỉ biết làm theo những gì được nghe từ lão Bình, chứ không biết hành động như thế nào nữa, nàng quên mất đi sự ác cảm nàng dành cho lão, ôm chặt lão. Nước giờ mới tới thắt lưng 2 người nhưng vì siết nên nó khiển cả 2 không đứng dậy được, cứ thế, cứ thế nó đẩy họ trôi dần hướng vào rừng sâu…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường ngoại tình của vợ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Cho người khác đụ vợ mình, Truyện NTR, Truyện sex ngoại tình
Ngày cập nhật 24/01/2022 11:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hương đàn bà
Phần 23 Khu nhà xưởng bỏ hoang đó thật sự là một nơi tuyệt vời để những người đàn ông vui đùa với hai người đàn bà. Đó có thể là một khung cảnh hỗn loạn nhưng đám lính đó chưa bao giờ được vui vẻ đến như thế, chiến tranh, bom đạn, những kỷ luật quân đội khiến cho những con thú dữ đó thèm muốn hương vị của những người đàn bà hơn khi nào hết. Những tháng ngày loạn lạc đó thật sự là thiên đường cho những kẻ cơ hội, cướp bóc, hãm hiếp đàn bà con gái, tất cả đều như một bữa tiệc trong sự thống thiết của đất nước. Bị đẩy đứa vào...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chị dâu em rể Đụ tập thể Thuốc kích dục Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú vú Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex bạo dâm Truyện sex cưỡng dâm Truyện sex hiếp dâm Truyện sex mạnh Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh
Lấy vợ về làm mẹ
Phần 4 Lan Thanh mang hình ảnh và câu hỏi đó về đến nhà, trong lòng vẫn chưa hết thắc mắc vì sao một ông già lại có thể sở hữu thứ to bự như vậy. Dù chưa nhìn trực tiếp, nhưng nếu mang ra so với Huy thì đúng là kẻ tám lạng người nửa tấn. Nghĩ tới đây, Thanh lại tự trách mình “sao lại đi so một kẻ khó ưa như ông Quang với chồng mình chứ!” Đêm nay Huy lại không về nhà, cuộc trò chuyện ngắn ngủi trên Zalo của hai vợ chồng Thanh kết thúc bằng một tin nhắn của nàng mà không thấy hồi âm. Thanh đã quen với việc này, có lẽ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex ngoại tình
Giúp con đỗ đại học (Full)
Phần 21 Ngày hôm đó, khi hai chúng tôi đang nằm ôm nhau trên giường xem tivi, Minh mới nói với tôi về dự định của nó trong tương lai: Mẹ à! Có lẽ con sẽ không học nữa. Tại sao? Vì thực sự con không muốn học. Con định nói mẹ bán căn nhà này, mình mua căn nhà khác nhỏ hơn, dùng tiền làm vốn buôn bán gì đó. Con sẽ ở nhà phụ mẹ, mẹ con mình không cần giàu, chỉ cần ở bên nhau là vui rồi. Con suy nghĩ kỹ chưa? Tôi lo lắng hỏi. Con chắc chắn. Thôi được tùy con. Con lớn rồi mẹ không quản...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ máy bay Đụ mẹ ruột Đụ nát lồn Sextoy Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm lồn Truyện loạn luân Truyện sex cô giáo

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng