Lý Thư Hãn trong giọng nói có chút cảm phục:
– Đứa nhỏ này dường như trời sinh ra đã ưa mạo hiểm, lại có tính cách quật cường không chịu thua. Lúc báo cáo trình lên, tôi có thể biết ngay tình hình rất nguy hiểm. May mà cuối cùng hắn cũng thành công, nếu không thì…
– Anh nói là Minh Dương cũng xử lý tốt lắm, là do cháu nó có cái nhìn tổng thể toàn bộ sự việc nên đã xử lý không tồi. Đây hoàn toàn có thể nói là suy nghĩ của cấp lãnh đạo của một huyện. Chẳng hạn như đối với những thế lực đủ loại ở huyện Giang Vân, những lãnh đạo trước đó đã để lại không ít hậu quả. Thế nên trong hội nghị thường vụ của Ủy ban nhân dân huyện, cháu nó đã đồng ý để cho Lương Thần lấy lại quyền lực chỉnh đốn lại phòng Công an huyện. Có thể nói, đối với vận mệnh quan trường ở huyện Giang Vân, nhãn lực và thủ lực của Minh Dương đều ổn như nhau. Cháu nó cùng với Tiểu Thần đã đem lực lượng đột phá Công ty TNHH Tư vấn – Thương mại Thanh Vân. Nếu không phải bởi vì thành phố đã bị ảnh hưởng bởi một số thế lực bên ngoài, thì Minh Dương và Tiểu Thần có khả năng đã đạt được mục tiêu sau trận chiến đầu tiên.
Lý Hinh Đình âm thầm im lặng, có việc người khác không rõ ràng lắm. Cô cũng biết anh họ mình và Tiểu Thần đã về quê ăn tết. Theo lời cha nói, có một nửa là do anh họ Lý Minh Dương ngày hôm qua đến nhà quảng cáo rùm beng, mà xem ra, cha mình dường như cũng hoàn toàn tin tưởng.
– Sao anh không hỏi thêm một chút?
Nghiêm Lệ thử thăm dò một câu.
– Chờ một chút đã.
Bí thư Lý lắc đầu, mặt hiện lên chút nghiêm trọng. Chuyện này đối với ông ta là chuyện nhỏ, chỉ là một câu hỏi, nhưng ông ta lại không thể không tính đến phản ứng của nhà họ Diệp. Quả thật, vợ của Diệp Kiến Thành là Lưu Hiểu chỉ có một đứa cháu trai là chủ khách sạn Đế Hào. Nếu ông ta dùng thủ đoạn thì sẽ có khả năng làm cho nhà họ Diệp bất mãn. Ông ta không quên rằng mình có thể ngồi ở vị trí Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Liêu Đông hoàn toàn là do Diệp lão lúc đó giải quyết dứt khoát. Tuy Diệp lão cũng sẽ không để ý đến điều đó, nhưng ông ta cũng phải thể hiện sự biết ơn.
– Việc này là việc nhỏ, có thể giao cho Minh Dương và Tiểu Thần lo liệu. Ngọc không mài sẽ không sáng. Chuyện này đối với bọn họ coi như là một cơ hội thử thách.
Bí thư Lý cúi đầu uống một ngụm trà, nói.
Nửa buổi sáng, cậu mợ Lương Thần và em họ Hàn Toa Toa từ Long Nguyên đến Tây Phong. Đây gần như là thói quen đã mười mấy năm. Vừa gặp mặt, em họ Toa Toa và cô bé Lan Nguyệt liền trở nên thân thiết quấn quýt bên nhau. Sau khi chúc tết cậu mợ, Lương Thần lại được nhận tiền lì xì.
Hắn là cháu ngoại nam duy nhất nên Hàn Quốc Đống rất coi trọng, đặc biệt là những vinh quang mà hắn đạt được trong một năm trở lại đây. Đầu tiên là được chuyển lên huyện giữ chức Đại đội trưởng Đại đội trị an, sau được điều đến tỉnh Liêu Dương, trở thành Đại đội trưởng hình sự cục công an thành phố Liêu Dương, không ngờ nhanh chóng trở thành nhân vật số một của phòng công an Huyện, vị trí Trưởng phòng.
Từ nay về sau khi ra ngoài vợ ông có thể tự hào mà khoe với mọi người:
– Cháu ngoại trai tôi kia, năm nay vừa mới hai lăm mà đã là Trưởng phòng công an huyện.
Mà bình thường lúc này, ông ta sẽ giả bộ không hài lòng mà nói:
– Khoe khoang cái gì? Tiểu Thần chỉ có một chức Trưởng phòng nho nhỏ thôi. Chờ tới khi nào nó lên chức nữa thì hẵng khoe khoang.
Vì thế, bất kể hàng xóm, đồng nghiệp hay bằng hữu, cùng sẽ không hẹn mà lộ ra vẻ kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ. Có không ít người hoặc là trực tiếp hoặc là quanh co mà lộ ra ý định làm mai cho cháu trai ông ta, khi đó chắc chắn lại có cơ hội để khoe khoang.
– Nhìn xem này! Đây là bạn gái cháu trai tôi. Ngoài đời còn đẹp gấp mấy lần trong ảnh. Trông không khác gì tiên nữ. Trong nhà bất động sản vô số, tài sản gia đình có tới hàng trăm triệu.
Hành động khoe khoang loại này xem ra rất nông cạn, nhưng lại có thể làm cho người ta thật sự thỏa mãn. Có người sẽ cay cú nói:
– Đó là cháu trai ông chứ có phải con ông đâu.
Nhưng bất kể là như thế nào, dù là ngưỡng mộ hay ghen tị thì cũng không che giấu được.
Hàn Toa Toa và Lan Nguyệt cùng đi vào phòng ngủ nói chuyện, Lương Thần thì mời cậu mợ vào phòng khách trò chuyện. Cậu mợ hắn thái độ nôn nóng, kéo tay hắn hỏi han. Điều này làm cho Lương Thần cảm thấy hơi lúng túng.
Tiếng chuông di động lại vang lên, Lương Thần hướng về phía cậu mợ cười cười xin lỗi, sau đó bước sang một bên nghe điện thoại.
– Thần Tử, chúc mừng năm mới.
Nghe cách xưng hô nhiều năm không gặp, trong lòng Lương Thần lập tức nhảy dựng lên, nhận ra giọng điệu quen thuộc phía bên kia, hắn vội vàng nói:
– Dương Tử phải không?
– Ha ha, cậu còn nghe ra giọng của tôi. Được rồi, chúng ta vẫn là anh em thân thiết.
Giọng nói trong di động vang lên sang sảng.
– Thằng nhãi này, cậu quá lắm, thay đổi số điện thoại di động cũng không báo với bạn học một tiếng. Số điện thoại của Tiểu Mạn vẫn như cũ, may nhờ qua Tiểu Mạn mới tìm được cậu.
Nghe đối phương nhắc tới Tiểu Mạn, trong lòng Lương Thần không khỏi có chút hốt hoảng. Cái tên này đã trôi tuột khỏi thế giới của hắn từ lâu. Mà trên thực tế, khoảng thời gian kể từ khi chia tay chưa đến một năm.
– Tôi tổ chức một buổi gặp mặt, đã liên hệ với các bạn học, đều là bạn cùng lớp hồi trung học cả. Bước đầu hẹn lúc bảy giờ tối ngày mồng bốn, tại khách sạn Thiên Thành của huyện. Thần Tử, cậu chắc chắn phải đến đấy nhé.
Bạn học sao? Lương Thần cảm giác nao nao. Dương Tử là bạn học hồi trung học của hắn, sau khi tốt nghiệp thì ra đời kinh doanh. Hơn nữa, hắn cùng với người bạn học này đã sáu bảy năm không gặp.
– Cậu mời, mình có thể không tham gia hay sao?
Lương Thần ngẫm nghĩ một chút, sau đó sảng khoái nói. Tình cảm bạn học là rất đáng quý, hơn nữa năm đó hắn và Dương Tử cùng sống chung với nhau, cùng ghi hình chung, trải qua bao kỷ niệm đẹp.
– Vậy nhé. Cho tôi gửi lời hỏi thăm cô chú nhé, Thần Tử.
Dương Kiếm vẫn như năm nào nói năng hào sảng, vừa nói xong liền tắt điện thoại.
Đối với Lương Thần, đây cũng giống như bữa tiệc xã giao mà thôi.
Sau đó, Lý Nha Nội, cùng đồng sự phòng công an Huyện Lưu Chí Cương, Kim Tuấn Dân gọi điện thoại đến. Lương Thần và họ cũng cùng dự tính vào ngày mồng ba, mồng bốn sẽ cùng tụ họp với nhau. Chuyện này không thể bỏ qua được. Vì thế Lương Thần khẽ cắn môi, tất cả đều sắp xếp được.
Buổi chiều mồng ba, hắn bị Lý Nha Nội kéo đi, cùng với Cường Bưu Nhị Vương uống rượu đến say mới về. Sáng hôm sau lại bị đám người Lưu Chí Cương, Kim Tuấn Dân kéo đi, uống đến quá ngọ, gần hai giờ, đến khi say mới về. Buổi chiều hắn ngủ đến gần ba giờ, lại đi đến khách sạn sang trọng nhất huyện Tây Phong để tham dự bữa tiệc rượu cùng bạn học cũ đã được chuẩn bị.
– Thần Tử, cậu đến rồi.
Ở đại sảnh khách sạn, Lương Thần đang nhìn xung quanh, thình lình phía sau có người nói lớn. Quay đầu lại hắn thấy một người đàn ông đang mỉm cười nhìn hắn. Hai người không hẹn mà cùng tiến đến ôm chầm lấy nhau. Lương Thần khẽ đẩy vào ngực đối phương, cười trêu chọc:
– Dương Tử, cậu là người giàu có, là ông chủ hay là đầu bếp đấy? Rõ ràng nhìn tình hình này thì cậu là ông chủ lớn rồi.
– Cậu này, đúng là miệng chó mà phun ngà voi.
Dương Kiếm cười cười gõ đối phương một cái.
– Thật sự hâm mộ, thân thể cậu vẫn như trước đây, một đêm bảy lần chắc không có vấn đề gì chứ?
Hai người ước chừng khoảng năm sáu năm không gặp, vậy mà gặp nhau lại được một phen trêu chọc nhau, điều này làm cho cảm giác xa lạ và bất hòa biến đâu mất. Lúc này lại có mấy người nam nữ đi vào đại sảnh. Dương Kiếm đưa mắt ngắm một chút, không khỏi cau mày. Y đang muốn làm bộ như không phát hiện ra người quen, không ngờ một người trong số đó đã nhìn thấy, cất tiếng gọi và bước tới.
– Cậu thật là đồ tiện nhân, trông thấy bạn học cũ mà làm lơ hả?
Một người đàn ông trẻ tuổi mang đôi kính vàng, có vẻ là người nhã nhặn lịch sự, phía sau y là một người đàn ông khác và hai cô gái. Người đàn ông thân hình cao gầy, diện mạo bình thường, khuôn mặt có vẻ là của một người tửu sắc quá độ, hai cô gái cũng rất xinh đẹp. Hơn nữa cô gái ở giữa khoác chiếc áo da, có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, cử chỉ thướt tha duyên dáng.
Mấy người này trong trí nhớ Lương Thần đều có chút ấn tượng. Hắn biết người đàn ông mang cặp kính vàng tên là Ngô Văn, năm đó từng nằm trong ban học tập mũi nhọn. Người đàn ông cao gầy hình như là họ Vu, cụ thể tên gì thì hắn không nhớ rõ.
Hai cô gái xinh đẹp hắn hoàn toàn nhớ tên, trong đó cô gái mặc áo khoác da đã từng là mối tình đầu của hắn. Chính năm đó hắn đã tham khảo người khác viết một bức thư tình gửi cô. Kết quả bức thư tình bị trả lui, chuyện này cuối cùng trở thành trò cười. Lòng tự trọng của Lương Thần bị tổn thương, từ đó về sau hắn cố tình tránh xa cô gái này. Tên cô gái này là Lăng Tư Vũ.
Nhưng sự trùng hợp là từ cấp hai đến cấp ba, hắn và cô gái vẫn học cùng lớp. Chẳng những cùng lớp mà Lăng Tư Vũ và cô gái Lý Băng ngồi cùng nhau, còn hắn ngồi bàn sau. Đến lớp 11, khi hắn và Tiểu Mạn yêu nhau say đắm, hình bóng xinh đẹp này mới dần phai nhạt trong tâm trí hắn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường quan lộ - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Ngày cập nhật | 14/04/2024 11:14 (GMT+7) |