Con đường quan lộ - Quyển 2


Update Phần 102

Phần 31: BẠN HỌC CÙNG LỚP (P2)

Thời gian qua thật mau, chỉ chớp mắt một cái mà đã năm sáu năm trôi qua. Cô gái đã trở thành phụ nữ có chồng. Những kỷ niệm thời đi học lần lượt quay trở về trong trí nhớ hắn.

– Đồ con muỗi, miệng của cậu vẫn thối như vậy à?

Nghe hai chữ “Tiện nhân” đôi mày rậm của Dương Kiếm không khỏi nhướng lên, mỉa mai trả lời:

– Tôi tổ chức gặp mặt bạn học không mời cậu, cậu tới đây xem không khí náo nhiệt à?

Ngô Văn cười lạnh lùng đáp:

– Ông chủ Dương có biết ai xây dựng nên khách sạn này hay không? Là chú tôi đấy.

Gã dừng một chút, nhìn đối phương sắc mặt biến đổi, cười đắc ý nói:

– Không chào đón tôi ư? Vậy xin mời ông chủ Dương rời khỏi nơi đây.

Dương Kiếm mắt đã tóe lửa. Y và tất cả các bạn học đã liên hệ với nhau, hẹn gặp tại khách sạn Thiên Thành này. Không ít bạn học đã đồng ý đến đây. Đầu tháng giêng không nhiều khách sạn mở cửa, mà đang lúc vội vàng, y không tìm được chỗ nào thích hợp hơn.

– Ngô Văn, đều là bạn học, bạn làm cái gì vậy?

Lăng Tư Vũ và Lý Băng trên mặt tỏ vẻ không hài lòng. Các cô đều cảm thấy lời nói của Ngô Văn có chút hơi quá. Mặc kệ nói như thế nào, Dương Kiếm tổ chức buổi gặp mặt bạn học như thế này đều xuất phát từ ý tốt.

– Tôi chỉ đùa một chút thôi.

Nhận thấy hai cô Lăng Tư Vũ và Lý Băng có vẻ không vui, Ngô Văn lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười, giơ tay vỗ vai Dương Kiếm nói:

– Hơn nữa tôi cũng biết, Dương Kiếm nói không mời tôi cũng chỉ là câu nói đùa thôi. Dù sao cũng đã từng là bạn học, ân oán năm đó cũng đã qua rồi, cậu xem có đúng không, ông chủ Dương?

Dương Kiếm lạnh lùng hừ một tiếng. Y không muốn cuộc gặp mặt bạn học đêm nay không dưng mà thất bại, cũng không muốn Lăng Tư Vũ, Lý Băng cho rằng y nhỏ nhen, cố chấp nên y tạm thời nhịn.

– Cuộc gặp mặt tổ chức ở lầu hai.

Dương Kiếm hướng về phía Lăng Tư Vũ và Lý Băng cười trừ, giơ tay chỉ trên đầu ra hiệu, nói. Ngô Văn lập tức quay đầu hướng về phía hai cô và người đàn ông cao gầy nói:

– Theo mình đi lên đi. Nơi đây mình biết rất rõ.

Lúc bước qua Lương Thần, Lăng Tư Vũ và Lý Băng không khỏi phải dừng bước. Lăng Tử Vũ nhìn chàng thanh niên từ đầu đến cuối không mở miệng nói câu nào, sau đó quay đầu qua Lý Băng nói:

– Đây là Lương Thần phải không?
– Ừ. Ngoài cậu ta ra thì còn ai nữa chứ.

Lý Băng trả lời bằng đôi môi đỏ mọng.

– Tốt lắm, mình không nhận nhầm người.

Lăng Tư Vũ thoái mái thốt lên, sau đó ra vẻ tự nhủ nói:

– Mình đã nói rồi, cho dù trải qua nhiều năm, dù có thay đổi thế nào mình cũng không nhận nhầm người.
– Chúc mừng năm mới, bạn học cũ.

Nghe hai cô gái trao đổi với nhau, Lương Thần biết nếu mình giả bộ câm điếc thì cũng không giữ được phong độ, nên mỉm cười nhìn hai cô nói:

– Là vì hai bạn có nhiều thay đổi quá khiến mình nhận không ra.
– Không giỏi nói dối rồi.

Lý Băng phụng phịu nói một câu, sau đó bật cười nói:

– Tuy nhiên mình cũng có nghe nói về bạn học Lương Thần. Bạn ngày trước cũng không phải như vậy.
– Con người không ngừng tiến hóa, không ngừng tiến bộ mà.

Lương Thần cười đáp.

– Hơn nữa, cũng không phải mình nói dối hai bạn học cũ. Quả thật các cô càng ngày càng đẹp ra.
– Ồ, đây không phải bạn học Lương Thần sao?

Nhìn thấy Lăng Tư Vũ, Lý Băng và Lương Thần đàm đạo ngày càng sôi nổi, Ngô Văn và người đàn ông cao gầy đột nhiên sinh ra bất mãn, đi tới nói chen vào. Ngô Văn một mặt giả bộ nhiệt tình nói chuyện, mặt khác đưa tay đập vào vai Lương Thần.

Lương Thần nhẹ nhàng đưa tay cản lại, cầm lấy cánh tay đối phương, cũng ra vẻ nhiệt tình cười nói:

– Bạn học Ngô Văn, trời quá nóng, xin giữ khoảng cách.
– Lương Thần, nhiều năm không gặp, sao bạn lại nói chuyện nhạt nhẽo như vậy.

Người đàn ông cao gầy bên cạnh ngắt lời, nói châm chọc. Gã đứng cạnh Ngô Văn, có vẻ như sẵn sàng sát cánh chiến đấu với Ngô Văn.

– Cậu bạn học này, mình và bạn hình như không học cùng lớp, xin vui lòng cho mình được biết tên.

Lương Thần nhướn mí mắt một chút, sau đó thật sự nghiêm túc nói.

– Còn nữa, cuộc gặp gỡ đêm nay không bị phá hỏng là nhờ bạn đấy.
– Bạn…

Người đàn ông cao gầy mặt đỏ bừng, thốt lên một câu “bạn” rồi sau đó không nói thêm gì nữa. Không có cách nào, dù là tài ăn nói hay vũ lực mà có thể giúp gã thắng được đối phương. Lương Thần hồi còn đi học đã nổi tiếng là vua đánh nhau. Vu Dương vốn tưởng rằng hiện nay khi đối phương đã đi làm thì tính tình đã có sự thay đổi hoặc đã kiềm chế được mà không nghĩ rằng đối phương vẫn hung hãn như trước, dùng từ thì uyển chuyển, sắc bén cho thấy sự uy hiếp trong đó.

– Chúng ta đi trước đi.

Có lẽ vì để giữ phong độ trước mặt người đẹp, Ngô Văn ra vẻ không để ý, quay đầu về người đàn ông cao gầy tên Vu Dương nói một câu, sau đó hướng về phía Lương Thần lạnh lùng nói:

– Mình cho bạn một lời khuyên. Thời đại khua môi múa mép và dùng vũ lực để xưng vương xưng tướng đã qua rồi. Mình nghi ngờ không biết bây giờ bạn đã thích ứng với xã hội như thế nào? Mình đoán chừng bạn có đi làm công người ta cũng không nhận.
– Bạn học Ngô không phải nhọc công lo lắng, hiện nay mình sống rất tốt.

Lương Thần cười trả lời:

– Mình đương nhiên cũng hiểu được thời thế, cho nên mình bình thường gặp người thì nói tiếng người, gặp ma quỷ thì nói tiếng ma quỷ.

Khi nói đến từ “ma quỷ”, hắn nhấn mạnh, còn cố ý liếc mắt về phía Ngô Văn và Vu Dương.

Ngô Văn và Vu Dương đanh mặt lại, không quay đầu lại mà đi thẳng lên lầu hai. Lăng Tử Vũ và Lý Băng cũng thở dài. Lăng Tử Vũ vẻ mặt đăm chiêu nhìn Lương Thần nói:

– Tính cách của bạn vẫn không hề thay đổi.
– Mình không có cách nào khác, nhìn thấy họ ngứa mắt quá, mình phải tống khứ họ đi thôi.

Lương Thần nhún vai đáp. Dương Kiếm đứng cạnh không giấu nổi vẻ vui mừng, đấm Lương Thần một cái rồi nói:

– Đối phó với loại người như Ngô Văn và Vu Dương đúng là phải để cho Thần Tử bạn ra tay. Bạn thật đúng là không làm hổ danh tên hiệu năm xưa.
– Tên hiệu nào?

Lương Thần ra vẻ ngây ngô hỏi:

– Là vua đánh nhau hay là quân tử phong lưu?

Nghe Lương Thần đứng ở kia bịa chuyện, Lăng Tư Vũ và Lý Băng không kìm nổi bèn che miệng cười. Hồi đó Lương Thần không hài hước như bây giờ. Năm sáu năm không gặp, hắn từ một thiếu niên suốt ngày chỉ biết đánh đấm bây giờ trở thành một người đàn ông điềm đạm, chín chắn. Nghe nói hắn làm công an, cũng không biết hiện nay hắn có ưng ý với công việc không? Nhìn khuôn mặt Lương Thần tràn đầy sắc khí, hai cô không khỏi thầm nghĩ.

– Tiểu tử cậu thật là tự phụ.

Dương Kiếm cười mắng một câu, nói:

– Không phải là vua đánh nhau, cũng không phải là quân tử phong lưu. Nay phong cho bạn tên hiệu là “Khoa trương không ai bằng”.
– Này, tên hiệu sao khó nghe quá. Hơn nữa rất dễ làm người ta hiểu lầm.

Lương Thần lắc đầu không hài lòng nói.

– Bọn tôi ở phòng công an huyện đã bị dân bản xứ đánh giá “Khoa trương đến nỗi không ai thắng hoặc đuổi kịp được”.
– Đúng rồi, đã nghe nói Thần Tử cậu làm cảnh sát. Hiện tại công việc như thế nào?

Dương Kiếm hàng năm kinh doanh buôn bán ở bên ngoài, mọi chuyện trong huyện đều không biết. Lăng Tư Vũ và Lý Băng cũng đi khỏi huyện, ngẫu nhiên tới lễ mừng năm mới mới trở về. Mặt khác các bạn học khác cũng ít người ở lại địa phương để mưu sinh.

Lương Thần đang muốn trả lời thì lại gặp vài người bạn học đi vào đại sảnh. Dương Kiếm liền bước lên trước tiếp đón, rồi hướng về phía ba người Lương Thần, Lăng Tư Vũ, Lý Băng chỉ chỉ lên lầu, ra hiệu lát sau sẽ tán gẫu tiếp.

Lương Thần, Lăng Tư Vũ, Lý Băng sóng vai nhau bước lên lầu hai, dễ dàng tìm ra nơi hội họp. Lần gặp mặt này hội tụ không ít bạn học, mặc dù không phải toàn bộ bạn học năm đó đều đến đông đủ nhưng ít ra cũng được hơn một nửa. Các phòng bình thường chỉ chứa được trên dưới hai mươi người, riêng ở lầu hai khách sạn Thiên Thành này là có thể thỏa mãn yêu cầu.

Lương Thần chọn tùy ý một hàng ghế để ngồi xuống, còn Lăng Tư Vũ và Lý Băng thì bị mấy bạn học nữ xúm lại. Nhìn đám đông bạn học nam nữ trước mắt, trong lòng Lương Thần có cảm giác rất phức tạp, vừa có vẻ thân thiết, vừa có vẻ xa lạ.

Mọi người thay đổi khá nhiều. Người thì trở nên phúc hậu, người thì gầy yếu, người ngày càng xinh đẹp, người thì ra vẻ phong sương. Từ khi rời khỏi cánh cửa trường trung học, Lương Thần và những bạn học đó đều không có liên hệ với nhau. Mọi người không nhớ được tên nhau, mà cho dù có nói tên ra thì trong trí nhớ cũng không gợi được ấn tượng gì.

Năm sáu năm không gặp, giữa các bạn học cũ đều có sự phá lệ, họ trở nên nhanh chóng thân thiết. Người này vỗ vai người kia, tay bắt mặt mừng, thậm chí ôm nhau. Nhưng Lương Thần nhanh chóng nhận ra rằng, loại nhiệt tình do xa cách lâu ngày không gặp thì không thể duy trì lâu.

Ngay từ đầu, mọi người còn có thể nói chuyện xung quanh đề tài hồi ở trường trung học, nhưng cũng không bao lâu đã hết chuyện. Không biết là ai nhắc đến mà đề tài lập tức chuyển đến công việc của mọi người và thu nhập.

Ai được thăng chức? Ai có tài? Cơ quan đãi ngộ như thế nào? Phúc lợi có được không? Những câu như thế được mọi người hỏi lẫn nhau, giữa từng nhóm nhỏ ngồi quây quần lại với nhau.

Một nhóm nói chuyện về những phẫn nộ, ấm ức, một nhóm nói chuyện về ăn mặc, một nhóm lại nói về con đường làm quan, một nhóm khác lại nói đủ thứ chuyện. Đây chính là cái vòng tròn hình thức ban đầu.

Lương Thần cảm thấy, “một người cũng có thể thành một cái chợ”. Những lời này đầu tiên có thể phản ánh chi tiết cảnh tượng trước mắt. Đang nhớ lại cảnh cũ trường xưa khi gặp mặt bạn học, bỗng nhiên biến thành hình ảnh của một xã hội thu nhỏ. Sự tương phản thật lớn khiến Lương Thần cảm thấy khó có thể thích ứng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường quan lộ - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Ngày cập nhật 14/04/2024 11:14 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Những cuộc tình đã qua
Phần 27 Bỗng tôi nghe tiếng sột soạt bước chân của vài người từ đằng sau tiếng tới, chẳng kịp rút tay ra khỏi lồn em hay kéo cái quần bơi che lại, tôi hất luôn chiếc khăn tắm người che cả tay tôi và phần thân dưới của em lại. Hóa ra giờ này là giờ các cặp tình nhân kéo nhau xuống bãi biển thuê ghế để ngồi tâm sự, cảm thấy không gian không còn kín đáo thoải mái nữa nên tôi nhè nhẹ rút ngón tay ra khỏi người em, rồi nói thầm: Mình lên phòng đi em. Anh làm liều suýt bị người ta thấy rồi đó thấy chưa, xấu hổ quá... Tôi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Sextoy Tâm sự bạn đọc Thọc tay vô đít Truyện bóp vú Truyện sex có thật Truyện sex khổ dâm Truyện sex nhẹ nhàng Truyện sex phá trinh Truyện teen Vợ chồng
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 - Dịch giả Meode
Phần 31 Hà Thiết Thủ hai má đỏ lên, nhưng không giống như các cô nương nhà Hán xấu hổ, trái lại có chút mạnh mẽ trừng mắt: Ai cần ngươi lo! Thấy Tống Thanh Thư nụ cười trên mặt càng đậm, Hà Thiết Thủ rốt cục không kiên trì nổi, liền dùng Kim Ngô Câu công qua. Tống Thanh Thư một bên né tránh, một bên dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe nói: Tại hạ nhớ cánh tay của cô nương trắng trẻo xinh xắn, làm chi mà lúc nào cũng mang theo cái móc dọa người a. Hừ, ngươi biết cái gì, đây là tuyệt học Kim Ngô Câu của Ngũ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dịch Tuyển tập Cao thủ kiếm hiệp
Không thể quên được em
Phần 22 Một tuần trôi qua trong bình yên, ít nhất Em cũng không điện thoại hay nhắn tin gì cho tôi cả. Cứ nghĩ là Em đã hiểu ra mọi chuyện và buông tha đi thứ tình cảm này. Đang đi làm bỗng Nhóc gọi điện thoại cho tôi và nói Anh à, tối về sớm ăn cơm rồi đi cafe với em nhé. Buồn quá à Có chuyện gì mà em buồn vậy. Quan trọng không? Không có gì đâu anh. Chuyện con gái thôi mà. Ừ giờ anh về. Em về rồi hả Dạ em đang làm cơm Rời khỏi công ty về nhà. Nhóc vẫn đang lui hui cùng mẹ trong...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật Truyện sex ngoại tình Truyện teen

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng