Con đường quan lộ - Quyển 2


Update Phần 102

Phần 62: THAM LAM

– Cô à, cô làm sao vậy?

Lương Thần cởi áo khoác ra, bước tới ngồi xuống ghế salon, giọng điệu nghi hoặc nói:

– Có phải cô thấy chỗ nào không khỏe không?
– Không, không phải.

Vương Phỉ Hạm như tỉnh dậy sau giấc mộng, bà lấy lại tinh thần, lắc đầu liên tục và nói:

– Mấy ngày gần đây liên tục bận việc công ty. Hôm nay cô cảm thấy trong người rất mệt nên không tới công ty! A, đúng rồi, sao cháu lại về đây?
– Cháu vì chuyện của Thanh Oánh.

Vừa nghĩ tới nguy hiểm hôm qua Diệp Thanh Oánh gặp phải, trên mặt của Lương Thần không giấu nổi vẻ lo lắng nói…

– Tối qua, lúc hết giờ làm việc Thanh Oánh suýt bị bắt cóc. Chuyện này cô biết chưa?
– Biết.

Vương Phỉ Hạm gật gật đầu, trên khuôn mặt ngọc ngà hiện lên vẻ sầu não nói:

– Oánh Oánh còn dặn cô và Tử Thanh phải cẩn thận hơn nữa.

Dừng một chút, không khỏi thấy lạ liếc nhìn hắn nói:

– Cháu làm sao mà biết được? Oánh Oánh và chúng tôi đã bảo nhau tạm thời giữ bí mật, chính là sợ cháu lo lắng!
– Những người bảo vệ mọi người, và Lan Kiếm, người lái xe do chủ tịch Lâm phái cho cháu đều xuất thân từ quân đội, quan hệ tốt lắm.

Lương Thần mập mờ giải thích một chút rồi hướng về phía Vương Phỉ Hạm thành thật nói:

– Cô yên tâm đi! Cô và Thanh Oánh, Tử Thanh sau này đều có đội bảo vệ chuyên nghiệp, an toàn không thành vấn đề!
– Cô có chút cảm thấy kỳ lạ, Lâm Tử Hiên qua đời cũng hơn một tháng rồi, vậy mà những người đó sao vẫn còn chấp hành mệnh lệnh sao?

Đôi mi thanh tú của Vương Phỉ Hạm khẽ chau lại, khó hiểu nói.

– Theo lời Lan Kiếm nói, tiền lương Chủ tịch Lâm trả cho những cao thủ đó đến cuối tháng ba mới hết hạn. Bọn họ rất giữ chữ tín nên sẽ duy trì đến hạn chót sau khi kết thúc mới đi. Nhưng cháu đã thông qua Lan Kiếm để yêu cầu đội bảo vệ này tiếp tục ít nhất thêm một năm!

Lương thần trả lời.

– Cũng tốt!

Vương Phỉ Hạm chậm rãi gật đầu nói:

– Hãy bảo mấy người đó liên hệ với cô, tiền lương để cô trả.
– Cô, khoản tiền này cháu đã trả rồi.

Ánh mắt Lương Thần mờ ảo, theo bản năng sờ soạng lấy điếu thuốc trong túi, nhưng sờ mãi không thấy gì, sau đó mới nhớ ra bao thuốc lá cùng với cái bật lửa đều ở trong túi áo khoác ngoài. Hơn nữa bình thường ở nhà họ Diệp hắn cũng không hút thuốc.

– Cháu trả? Cháu lấy đâu ra mà trả?

Vương Phỉ Hạm lúc đầu không có phản ứng gì, thế nhưng nhìn thấy Lương Thần có vẻ khác thường, trong lòng liền bừng tỉnh hỏi:

– Cháu, quyết định thừa kế di sản của Lâm Tử Hiên sao?
– Đã ký tên xong hết rồi.

Trên nét mặt của Lương có chút phức tạp nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với Vương Phỉ Hạm:

– Cô, bây giờ có vẻ như cháu nhiều tiền hơn cô rồi.
– Vì sự an toàn của Thanh Oánh, Tử Thanh và cô?

Vương Phỉ Hạm ngay lập tức hiểu được những việc mà Lương Thần đã làm, không khỏi thấy ấm áp trong lòng, trên khuôn mặt rạng rỡ nở nụ cười tươi đẹp nói:

– Như vậy cũng tốt, sau này không phải lo lắng không có tiền nuôi Oánh Oánh nhà cô rồi.
– Mấy chục tỷ cho cháu có cảm giác vĩnh viễn không chân thực bằng mấy chục ngàn.

Lương Thần bùi ngùi:

– Có lẽ cháu trời sinh ra đã không phải số phú quý, bỗng nhiên một đống tài sản rơi vào tay nhưng cháu lại không biết phải sử dụng thế nào hay là tiêu xài thế nào nữa.

Dừng một chút, ánh mắt hướng tới khuôn mặt ngọc ngà kiều diễm đang nhìn lên bầu trời của bà, mỉm cười nói:

– Cô, chi bằng cô giúp cháu xử lý đi?
– Vì sao lại muốn cô? Nói lý do trước đi.

Vương Phỉ Hạm đầu tiên ngẩn người ra, sau đó ánh mắt phức tạp hỏi.

– Chúng ta không phải là người một nhà sao?

Lương Thần nhíu mày, hơi nghiêng người về phía trước nói.

Lý do rất đầy đủ, rất hợp lý, hơn nữa còn hợp lý đến nỗi Vương Phỉ Hạm không thể đưa ra cớ từ chối. Cụm từ “người một nhà” đại diện cho một tình cảm thân thiết khăng khít không khoảng cách và sự tín nhiệm vô điều kiện.

– Cháu về gặp cô chính là để nói chuyện này?

Trầm ngâm một lúc lâu, Vương Phỉ Hạm đột nhiên lên tiếng hỏi.

– Dạ, cô quản lý cả một công ty lớn tài sản hơn trăm triệu. Cô tuyệt đối là người thích hợp nhất.

Lương Thần gật đầu nói:

– Cô cũng biết là về phương diện này cháu vốn dốt đặc không biết gì mà.
– Việc này cô phải suy xét cẩn thận, hơn nữa phải cùng với Thanh Oánh và Tử Thanh bàn bạc sau đó mới có thể trả lời cháu được.

Vương Phỉ Hạm lúc đó thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại hiện ra chút gì đó như sự mất mát, đôi mắt sáng ngời đón nhận nhận ánh mắt tràn đầy sự kỳ vọng của hắn, giọng điệu thản nhiên đáp.

– Vậy được rồi, vậy cháu đi đây. Trên phòng công an huyện còn rất nhiều việc, cháu phải tranh thủ thời gian nhanh chóng quay về.

Lương Thần cũng không vội vàng bắt bà tỏ thái độ. Việc này vốn cũng không cần phải cưỡng cầu. Tất cả phải xem Vương Phỉ Hạm có bằng lòng hay không, thế nên hắn đứng dậy chuẩn bị quay về Giang Vân.

– Cháu ăn trưa chưa?

Vừa rồi không biết đối mặt với hắn thế nào, nhưng bây giờ vừa nghe thấy hắn vội vàng muốn đi, trong lòng Vương Phỉ Hạm lại có chút không nỡ, trong cái khó ló cái khôn vội nghĩ ra cái cớ để hỏi.

– Cháu vẫn chưa, trở về tìm đại cái gì đó ăn là được rồi.

Lương Thần vừa nói vừa lấy cái áo khoác ngoài trên giá.

– Tìm đại cái gì mà tìm đại? Chờ đó, cô xuống dưới làm cái gì cho cháu ăn. Cấp bách mấy cũng phải ăn chứ.

Vương Phỉ Hạm không để phân trần, ấn Lương Thần xuống ghế salon, oán trách nhìn hắn, sau đó quay người đi vào phòng bếp.

“Xuống dưới làm cái gì đó cho cháu ăn”. Nghe câu nói đó trong lòng Lương Thần không khỏi xao động. Nếu nói đến ngôn ngữ xúc tích nhất, thần kỳ nhất trên thế giới này thì phải kể đến chữ Hán. Trải qua nhiều loại nghĩa mở rộng, cùng với những cách giải thích khác nhau, một câu nói bình thường cũng có những loại uy lực làm người khác phải điên cuồng máu chảy.

Từ trong bếp, Vương Phỉ Hạm mang ra một đĩa mì thịt băm, bên trên còn có một lớp nước sốt thịt. Lúc chuẩn bị bưng vào bỗng bà cảm thấy có tiếng bước chân rất nhỏ ở phía sau, càng lúc càng gần, một bàn tay to từ phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của bà, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào đôi tai mẫn cảm của bà.

– Tiểu Thần đừng nghịch nữa, mì đã được rồi, nhanh đi ăn thôi!

Thân thể mềm mại của Vương Phỉ Hạm không kìm nổi run lên nhè nhẹ, giọng nói cũng run run theo. Cái cảm giác này không phải lần đầu tiên xuất hiện. Chính tại phòng bếp này, bà cùng với người đàn ông ấy đã từng ôm hôn hai lần ở cùng một nơi. Còn những lúc ở trong phòng bếp rửa rau nấu cơm, bà lại nhớ đến những cái ôm có lực đó cùng với hơi thở tràn đầy sự sung mãn của người đàn ông khiến thân xác bà chìm trong những nụ hôn đam mê cuồng nhiệt.

Người đàn ông phía sau không lên tiếng, chỉ cố chấp dùng hơi thở nóng bỏng ấy quấy nhiễu đôi tai, hai gò má bà. Cuối cùng đôi môi nóng bỏng đó chìm sâu vào cái cổ trắng như tuyết của bà, ra sức hôn lấy hôn để như cắn xé.

Từng từ run rẩy “A” phát ra từ đôi môi đỏ mọng của Vương Phỉ Hạm. Buồn, tê dại, ngất ngây, những cảm giác kỳ lạ trong nháy mắt dâng trào trong lòng, bất lực, tê liệt ngã vào lồng ngực hắn. Bàn tay ngọc ngà vòng ra sau ôm lấy cổ hắn, dường như đã âm thầm khuất phục sự xâm lược của hắn.

– Tiểu Thần, ngoan! Mì sắp nguội rồi!

Đôi môi mọng đỏ mê hoặc lòng người đứt quãng thốt lên những tiếng run rẩy mê mẩn, cùng với những tiếng thở gấp liên tiếp nhau khiêu khích cơn dục vọng trong người hắn.

Đoàng! Một tay kia của bà trong lúc vô ý đã va phải bát mì trên bệ nấu ăn bằng đá cẩm thạch. Bà khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc, giãy giụa muốn thoát khỏi lồng ngực của hắn, trong miệng vội la lên:

– Mì đổ hết rồi! Cháu hết ăn rồi!
– Ăn cô là được chứ gì!

Hắn không thèm quan tâm liều lĩnh kéo thân thể mềm mại đó lại, rồi cúi đầu xuống, chính xác hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của bà. Bà cố chống cự lại, nhưng không lâu, đôi tay ngọc ngà ấy lại thuận theo mà ôm lấy cổ hắn, trong miệng phát ra những tiếng rên rỉ.

Còn bát mì bị va đổ vẫn lật úp trên bệ bếp, mì và nước mì tí tách rơi xuống nền gạch trắng tinh, nhưng không ai để ý tới.

Lương Thần cuối cùng vẫn ăn hơn nửa bát mì còn lại trong nồi. Nhìn hắn vội vã phùng mồm trợn má ăn mì, Vương Phỉ Hạm khuôn mặt ửng đỏ vẫn chưa tiêu hết liền liếc nhìn hắn, oán hận nói:

– Ăn không đủ no cũng xứng, một bát mì ngon lành đã bị lãng phí!
– Mì cũng không ngon bằng cô!

Lương Thần vét sạch nửa bát mì, ánh mắt lén lút nhìn đôi môi đỏ mọng của bà, cười nói.

– Còn dám nói!

Vương Phỉ Hạm đưa tay khẽ véo má hắn một cái, giả vờ giận dữ nói:

– Mì cũng đã ăn rồi, món hời cũng đạt được rồi, mau cút đi!
– Cô, cô thật sự rất đẹp!

Nhìn người phụ nữ khuôn mặt ửng đỏ, kiều diễm không thể tả, Lương Thần từ tận đáy lòng tán dương. Ngày thường, Vương Phỉ Hạm lấp sau lớp ngụy trang vô cùng lạnh lùng thì giờ đây sức thu hút của người phụ nữ thành thục hiện ra không thể cưỡng lại nổi.

– Cô không phải là Oánh Oánh hay Tử Thanh, dễ dàng tin lời của cậu đâu!

Đàn bà đúng là động vật nghĩ một kiểu, nói lại kiểu khác. Rõ ràng trong lòng thích ngọt ngào nhưng lại giả bộ không quan tâm thậm chí vẻ không hài lòng.

Bất giác nhắc đến con gái và Tử Thanh, Vương Phỉ Hạm nét mặt bỗng trở nên ảm đạm.

Bà khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn hắn vẻ mặt không biến đổi nói:

– Cháu không thấy trong lòng áy náy với Oánh Oánh sao?
– Áy náy muốn chết luôn!

Lương Thần bê bát mì cùng với đũa vào phòng bếp, vặn vòi rửa sạch bát đũa rồi lấy khăn lau tay, sau đó hắn mới quay người nói với người đàn bà đang ngẩn ra:

– Đáng tiếc là áy náy cũng chẳng giải quyết được gì. Cháu nguyện dùng hết sức lực thực hiện nguyện vọng đẹp đẽ đó của Tử Thanh, chỉ có điều bất kể kết quả thế nào, cháu cũng không thể buông tha bất kỳ ai trong ba người.
– Đàn ông đều là lũ tham lam!

Vương Phỉ Hạm thở dài, đôi mắt đẹp lộ vẻ mê hoặc, sau đó nói thêm một câu:

– Đàn bà cũng vậy!

Lương Thần từ trước đến giờ chưa hề phủ nhận sự tham lam của mình. Loại tham lam này bắt nguồn từ việc hắn không có cách nào để lựa chọn ai trong ba người phụ nữ. Muốn chiếm hữu cái đẹp là căn bệnh phổ biến của con người, đặc biệt dưới hoàn cảnh hoàn toàn có cơ hội chiếm hữu, cái kiểu muốn chiếm hữu đó sẽ biến thành sự đặc biệt khó kiềm chế.

Lương Thần cũng tự hỏi bản thân. Giả thiết, Vương Phỉ Hạm là một phụ nữ trung niên đã qua thời kỳ đẹp nhất, Diệp Tử Thanh là một cô gái có dung mạo bình thường thì liệu hắn có sản sinh ra sự tham lam muốn chiếm hữu toàn bộ không? Đáp án đương nhiên là không! Đó là bản tính của con người! Lương Thần rất muốn khinh bỉ mình một chút, nhưng nghĩ đến đám quân tử ra vẻ đạo mạo khinh bỉ mình chắc hẳn nhiều không kể xiết, hắn vốn không cần thêm cho vô ích.

Vội vàng trở về Giang Vân, giải quyết xong nỗi buồn phiền, Lương Thần đang suy đoán xem làm thế nào điều tra được Tề Học Quy. Gần đây, y hoàn toàn không có ý nghe điện thoại!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường quan lộ - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Ngày cập nhật 14/04/2024 11:14 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Gia đình dâm loạn (Full) - Tác giả Ngọc Linh
Phần 45 Những cảm giác sung sướng không thể nào chịu được khi con cặc của tôi được cái lồn của mẹ tôi bóp chặt, bên kia thì bố tôi cũng cố gắng mà nhấp mạnh vào bên trong cái lỗ lồn của Ngọc. Ngọc ưỡn người lên mà nói: Ui đã quá... sướng không thể nào chịu được nữa rồi... aaa... aaa... Dễ chịu quá... không thể nào chịu nổi được... híc đã quá đi mất thôi... a bố ơi nhấp mạnh nữa đi xem nào... con sướng quá. Những tiếng ọp ẹp bên trong cái lỗ lồn của Ngọc, nước nhờn ở bên trong cứ thế mà chảy ra thật nhiều. Tôi vừa nhấp vừa bóp chầm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm lồn Truyện loạn luân Truyện móc lồn Truyện sex phá trinh
Ký ức nhạt nhòa
Phần 9 Cảm giác vui vui đó cứ theo Tôi suốt ngày hôm sau. Tự dưng không hiểu bản thân lấy can đảm ở đâu. Có lẽ, lúc đó Tôi không suy nghĩ nhiều như bây giờ, lúc đó nghĩ về em thì bức tường ranh giới và cái hố khoảng cách còn nhỏ lắm… Rồi Tôi nghĩ đơn giản rằng : Tại sao lại không nhỉ? Tự dưng cảm thấy 1 hy vọng. Tự dưng cảm thấy một cái gì đó đang trở lại. Cái ngày xưa kia giờ nó cứ trở lại lởn vởn và thôi thúc Tôi phải hành động, phải làm 1 cái gì đó… Nhắn tin qua lại hơn 1 ngày, đến tối hôm thứ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc
Bản ngã (Full)
Sáng hôm sau, khi lão Hùng uể oải mở mắt, đưa tay vuốt lấy lấy khuôn mặt mình cho tỉnh. Sau một hồi tỉnh táo, lão mới sực nhớ chuyện hôm qua, lật chăn ngồi dậy. Chăn? Hôm qua ngủ hình như mình không có đắp chăn. Chả lẽ hôm qua là mơ. Nhìn lại trên bụng và đùi còn đọng lại vết tích tinh trùng hôm quá khiến lão chắc chắn không phải mơ. Quần lót? Nó đâu rồi. Lão lật tung chăn tìm kiếm thì phát hiện quần lót đang bị lão ngồi đè lên. Cầm lấy cái quần đó, lão run run nuốt nước bọt. Đúng thật là hôm qua không có mơ rồi. Vậy...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác đụ vợ mình Con gái thủ dâm Đụ lỗ đít Đụ tập thể Đụ vợ bạn Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Làm tình với đồng nghiệp Thác loạn tập thể Thọc tay vô đít Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện không loạn luân Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex mạnh Truyện sex nặng Truyện sex ngoại tình Vợ chồng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng