Con đường quan lộ

Phần 134: DIỄN BIẾN VỞ KỊCH

– Tiểu Lương, anh đừng kích động! Ngồi xuống uống ngụm nước bình tĩnh nói chuyện!

Nhìn Lương Thần và chủ nhiệm Lý phòng giám sát Ủy ban Kỷ luật đối đầu, Chủ nhiệm Chu vội vàng đứng ra giảng hòa. Ông ta thân là lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật, có nghĩa vụ giúp đỡ cơ quan Ủy ban Kỷ luật thành phố phá án, nhưng đồng thời cũng có trách nhiệm bảo vệ, giữ gìn quyền lợi hợp pháp của nhân viên.

Xem cảnh tượng vừa rồi, Bí thư Chu với nhiều năm làm công tác kiểm tra kỷ luật trong lòng biết rõ, Lương Thần chắc chắn là bị hãm hại. Về việc Lương Thần do xử lý vụ án Đằng Tuấn Tề mà bị giáng chức, nói thật ông ta cũng không tán thành, đồng thời đối với một số điểm của người thanh niên trẻ tuổi này cũng khá thích thú. Đó là: “Có thể đi dệt hoa trên gấm, đi nịnh hót, nhưng chuyện lương tâm bị chó tha thì không thể làm”. Chủ nhiệm Chu đã gần về hưu, cái đó người ta gọi là không muốn lại được. Đối với người của Ủy ban Kỷ luật tới điều tra, ông ta có thái độ phản cảm. Bên ngoài lộ vẻ công nhiên nhưng trong lòng cũng đã ngầm đứng về phía Lương Thần rồi.

Lý Minh Dương chậm rãi ngồi xuống, y cố gắng hết sức trấn áp cơn tức trong lòng. Bình thường y rất giỏi khống chế cảm xúc của bản thân mình. Nhưng đối mặt với chàng thanh niên này, người mà có thể trở thành tình địch của y, y cảm thấy cơn giận của mình giống như con ngựa hoang cởi cương, không thể nào kìm lại được!

Lương Thần trong lòng cũng vô cùng phẫn nộ, hắn biết đây là bọn quan lại bao che cho nhau. Ngay cả một Đại đội trưởng như hắn còn phải đối mặt với nguy hiểm bị hãm hại, huống hồ là một gia đình yếu thế của Hứa Tiểu Lỵ. Trước mặt cường quyền, kẻ yếu phản kháng vĩnh viễn là bị động và bất lực!

– Đội trưởng Lương, xin anh nghiêm chỉnh một chút. Anh là người trong cơ quan nhà nước, cũng là một Đảng viên, anh hẳn là có tính tự giác và tự kiềm chế của một người bình thường. Anh phải nhận thức được, tôi và Chủ nhiệm Lý, Phó chủ nhiệm Hoàng là theo tôn chỉ chữa bệnh cứu người, đối với những sai lầm nhỏ như của anh có thể cứu vãn được. Chúng tôi hy vọng anh không ngày càng lún sâu, nhân lúc vấn đề không nghiêm trọng, tranh thủ sự tha thứ của tổ chức!

Chủ nhiệm Lãnh lời nói có vẻ vô cùng thấm thía, cùng với vẻ mặt chân thành, thực sự là tình chiến hữu của giai cấp vô sản được bừng sáng.

– Tôi không sai!

Lương Thần gằn từng tiếng trả lời. Hắn đã nhìn sắc mặt mấy người này đủ rồi, căn bản cũng không muốn tốn nhiều lời nữa.

– Nếu muốn chứng minh anh vô tội, vậy hãy giải thích rõ nguồn gốc của khoản tiền kếch xù này!

Lý Minh Dương lạnh lùng nói:

– Chúng tôi cần là một lời giải thích hợp lý của anh, chứ không phải cái gọi là phỏng đoán hay giả thiết. Gia đình Hứa Tiểu Lỵ có thể đưa ra hai trăm ngàn hay không, anh nói không tính?

Lời nói của Lý Minh Dương hình như có chút già mồm át lẽ phải. Nhưng trên thực tế lại thật hợp lý. Gia cảnh Hứa Lỵ nghèo khó hay không, có thể xuất ra hai trăm ngàn hay không, chỉ xuất phát từ phía Lương Thần thì không thể được coi là căn cứ! Như vậy, muốn biết chân tướng, nhất định phải điều tra, mà kết quả điều tra như thế nào lại chứa đầy tính bất định do con người tạo ra.

– Ai có thể định đoạt? Anh, Chủ nhiệm Lý hay là Đằng Gia?

Lương Thần giận dữ nhưng lại cười, mở hai tay nói:

– Tôi lấy làm lạ, Chủ nhiệm Lý và Chủ nhiệm Lãnh rốt cuộc là tới tìm tôi xác minh vấn đề hay là đã định tội danh cho tôi từ trước? Nếu là điều trước thì như vậy tôi trả lời rất rõ ràng rồi, tôi không hề biết gì về chuyện hơn hai trăm ngàn kia, chỉ là do có người hãm hại tôi. Nếu là điều sau, như vậy tôi muốn hỏi một câu, có phải tôi không nói rõ lai lịch số tiền kia thì tôi không thể ra khỏi cửa phòng họp?
– Tôi chân thành hy vọng Đội trưởng Lương hãy giải thích rõ ràng chân tướng hai trăm ngàn cho thỏa đáng, nếu không chúng tôi sẽ đề nghị lên lãnh đạo có liên quan, thi hành lệnh bắt giam đối với anh!

Lý Minh Dương mặt âm trầm, nhìn phía đối phương lạnh lùng nói.

Bắt giam! Nghe nhắc tới hai từ này, Lương Thần không khỏi nhướng mày. Hắn chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng đối phương, cười nói một cách khinh miệt:

– Bố mày sẽ chờ!

Binh! Lý Minh Dương đạp mạnh xuống bàn, sức lực mạnh như vậy khiến cho nước trong tách trà bị sánh ra ngoài, đôi mắt họ Lý dường như có thể phun hỏa, xoay người bước về hướng Lương Thần hét to:

– Đứng lại!

Lương Thần từ từ quay đầu lại, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn đối phương. Phó cục trưởng 27 tuổi kia cũng không có gì tài giỏi, chẳng qua là một người khuông cẩu dạng rác rưởi mà thôi. Hắn hiện tại đã hiểu, con mắt của tiểu yêu tinh thật tinh tường, nhìn ra ngay điều không tốt ở con người này!

– Anh vừa nói cái gì? Có gan lặp lại lần nữa không?

Gân xanh trên trán Lý Minh Dương giật liên hồi. Từ nhỏ tới lớn ngoại trừ cha của y ra không ai dám ở ngay trước mặt y tự xưng là bố mày.

– Bố mày sẽ chờ!

Lương Thần lập tức thỏa mãn yêu cầu mãnh liệt của đối phương. Tiếng của hắn vang lên, chỉ thấy một tách trà mang theo tiếng gió bay vù đến. Sớm có đề phòng, hắn lắc mình né qua, tiện tay nắm lấy tách trà của mình đáp lễ.

Bốp! Tiếng va chạm từ phòng họp truyền ra, khiến các thành viên đại đội ở ngoài cửa phụ cận không khỏi biến sắc, dường như thiếu kiên nhẫn muốn nhảy bổ vào xem việc gì đã xảy ra.

Không lâu sau khi cửa phòng họp được mở, sếp Lương mặc áo sơ mi, hai tay đút vào túi đi ra.

Ở phía sau hắn, vị Chủ nhiệm Lãnh kia lớn tiếng:

– Thật là coi trời bằng vung, tức chết đi được! Lương Thần, cậu hãy đợi đó cho tôi.

Lương Thần không thèm đếm xỉa tới lời hăm dọa kia. Sau khi Lý Minh Dương tránh được tách trà của Lương Thần thì tách trà đó va đúng vào trán Chủ nhiệm Lãnh. Tuy rằng không chảy máu nhưng cũng sưng u một cục. Sự tình đã đến nước này, hắn cũng chẳng cần quan tâm nữa. Tạm thời cách chức cũng tốt, bắt giam cũng thế, dù sao làm chuyện trái lương tâm, hắn nhất định không làm. Nhìn Chủ nhiệm Lãnh ôm đầu kêu to gọi nhỏ, hắn vô cùng hả giận.

Đi ra khỏi phòng họp, nhìn thấy mọi người vẫn đứng đợi, Lương Thần trong lòng cảm thấy ấm áp, cười nói:

– Mọi người có thành ý như vậy làm tôi áy náy quá, tối nay tôi mời cơm.
– Hay quá!

Quả ớt nhỏ vô tâm vô phế mà nhảy lên reo hò, nhưng khi nhìn thấy nét mặt mọi người thì không khỏi thất vọng nói:

– Tính toán làm gì sếp Lương, chờ khi nào anh phục chức, chúng ta đi ăn cũng chưa muộn.
– Vậy được rồi!

Lương Thần gật gật đầu, sau đó mỉm cười nói:

– Tôi phải trở về gặp bạn gái!

Trong phòng họp, Chủ nhiệm Lãnh dùng khăn bưng trán, nhẹ nhàng hít khí lạnh. Quả nhiên Lương Thần tưởng tượng không sai, trán của Chủ nhiệm Lãnh không chảy máu nhưng sưng lên một khối to. Chủ nhiệm Lãnh bình thường sống an nhàn sung sướng, chưa nếm qua loại này, vừa mới nhìn thấy Lương Thần và Lý Minh Dương động thủ, trong lòng y mừng rỡ, đang muốn đỏ thêm dầu vào lửa thì không ngờ bị tách trà đập trúng đầu. Mà ngay cả lông chân của Lương Thần, Lý Minh Dương cũng chưa đụng tới. Một người nghênh ngang đi ra khỏi phòng họp, một người thì điện thoại reo lên, hiện đang đứng ở phía cửa sổ nói chuyện điện thoại.

– Chủ nhiệm Chu, Chủ nhiệm Hoàng, các anh cũng thấy, thái độ của Lương Thần hết sức tệ hại. Hắn không chịu hợp tác với công việc điều tra của Ủy ban Kỷ luật, cũng không kiêng nể gì cán bộ của Ủy ban Kỷ luật mà dùng bạo lực. Thật là coi trời bằng vung mà!

Chủ nhiệm Lãnh vô cùng tức giận, nói ra với mọi người. Tuy rằng bị thất thế nhưng có thể nhân cơ hội này danh chính ngôn thuận quy kết tội cho Lương Thần, từ đó thực hiện mục đích cuối cùng của Đằng gia, làm cho vụ án của Đằng Tuấn Tề trở thành một mớ hỗn độn.

– Chủ nhiệm Lý và Tiểu Lương đúng là có hơi kích động một chút. Nhưng người trẻ tuổi mà, thỉnh thoảng cũng không tránh khỏi quá xúc động! Haha, điều này cũng có thể thông cảm!

Chủ nhiệm Chu cười nói một câu. Trong lòng ông ta đã tính toán cả rồi. Một khi cấp trên điều tra việc này, chắc chắn ông ta phải nói hết sự tình. Ôi! Con đường phía trước của Tiểu Lương thật là gồ ghề! Mà hắn có thể giúp đến mức này, cũng đã là quá nặng nề rồi!

Thấy Chủ nhiệm Chu đem Chủ nhiệm Lý đặt ở phía trước, Chủ nhiệm Lãnh và Phó chủ nhiệm Hoàng liếc nhìn nhau một cái. Bọn họ cảm thấy vị Chủ nhiệm Chu này rõ ràng có ý bênh vực Lương Thần. Nhưng họ cũng không quan tâm, bọn họ hai người, hơn nữa còn có Lý Minh Dương cũng đủ chuyển hướng sự tình. Việc kết tội Lương Thần, đó là chắc chắn rồi!

Lý Minh Dương đứng gần cửa sổ nói chuyện điện thoại, vẻ mặt y rất cổ quái, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là nghi hoặc, tiếp theo là xấu hổ, cuối cùng dường như là nén giận. Vài phút sau y tắt điện thoại đi tới.

– Chủ nhiệm Lý, loại người kiêu ngạo như Lương Thần, không chịu nhận lỗi còn dùng bạo lực với cán bộ chúng ta, nhất định không thể nhân nhượng. Lát nữa trở về chúng ta phải cùng đề nghị ủy viên thường vụ của Ủy ban Kỷ luật phải thi hành lệnh bắt giam.

Chủ nhiệm Lãnh nắm chặt tay, vẻ mặt thần thánh vì đảng vì dân trừ hại.

– Phó chủ nhiệm Hoàng, anh cũng cho rằng chúng ta nên làm như vậy sao?

Lý Minh Dương sắc mặt không thay đổi mà quay về phía Phó chủ nhiệm Hoàng hỏi một câu.

– Cái này…

Phó chủ nhiệm Hoàng chần chừ, bởi vì y bỗng thấy trên mặt thủ trưởng không lộ vẻ gì, mà theo y, vẻ mặt không lộ vẻ gì này chính là có ý Chủ nhiệm Lý không có cùng quan điểm.

– À, cá nhân tôi thấy cần phải thận trọng suy xét một chút.

Phó chủ nhiệm Hoàng thông minh cười nói một câu vô thưởng vô phạt:

– Đương nhiên, biện pháp cụ thể còn phải do sếp Lý và sếp Lãnh bàn bạc quyết định!
– Ừ, chủ nhiệm Hoàng nói đúng. Chúng ta nên suy xét thận trọng.

Lý Minh Dương lập tức gật đầu đồng ý.

Phó chủ nhiệm Hoàng không khỏi giật mình, xem ra sếp Lý đúng là có ý khác! Chỉ có điều, rõ ràng vừa rồi thấy đối phương và Lương Thần suýt nữa bóp nhau, vậy mà bây giờ…

– Sếp Lý, vấn đề của Lương Thần rất nghiêm trọng. Hắn dám đánh nhân viên điều tra của Ủy ban Kỷ luật.

Chủ nhiệm Lãnh bên cạnh nóng nảy, y không để ý sau khi Lý Minh Dương nhận điện thoại thái độ liền trở lên rất khó hiểu.

– Có sao?

Lý Minh Dương liếc nhìn đối phương một cái, biết rõ sau vụ này y hận không thể xé xác Lương Thần thành trăm mảnh cho chó tha, nhưng lúc nay lại chỉ có thể nén giận, tạm thời cùng Lương Thần đứng trên một mặt trận.

– Không có sao?

Chủ nhiệm Lãnh nổi giận đùng đùng chỉ vào vết bầm trên trán nói:

– Lương Thần vừa rồi đánh tôi, tất cả mọi người đều thấy!

– Rất xin lỗi, tôi không thấy.

Lý Minh Dương bình tĩnh trả lời, sau đó hướng về phía Phó chủ nhiệm Hoàng và Chủ nhiệm Chu hỏi:

– Hai vị nhìn thấy sao?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường quan lộ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Ngày cập nhật 03/04/2024 03:52 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đứng ngoài nắng
Đây là một thế giới khác... Tôi nghĩ vậy, mà thực tế nó là vậy, chứ tđn nào ở đây toàn là phụ nữ? Và tôi bị bắt giam khi đang quay tay cơ chứ, mọi chuyện có lẽ vừa bắt đầu ở vài tháng trước. Tôi là con nhà người ta chính hiệu, học giỏi game hay nhà giàu, ai cũng muốn được như tôi. Nhưng nếu họ biết được góc khuất của nó thì chắc họ cũng có một suy nghĩ như tôi đến hành tinh khác, nơi không có đàn bà. Gia đình tôi có 5 người, ba mẹ tôi ra nước ngoài đã lâu, nên từ lúc ấy tôi đã sống với bà chị BB...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện xuyên không
Cưỡng bức trong phòng tắm (Update Phần 21)
Phần 21: Ngoại truyện “Thật sự là dỡ đi hết rồi nhỉ...” Hiểu Nhu nhìn chằm chằm bãi đỗ xe chứa đủ các loại xe trước mắt mà lẩm bẩm. Lúc trước ba cô có nói căn hộ trong thị trấn sẽ bị phá bỏ và di dời đi, không ngờ lại nhanh như vậy. Nơi này trước khi bị phá bỏ từng là căn hộ đầu tiên của nhà Hiểu Nhu, 90 mét vuông hai phòng ngủ một phòng khách, không gian nhỏ thì không nói mà còn rất cũ, chỉ là trên bức tường trắng cũ kỹ kia luôn luôn phủ đầy những nhánh dây leo xanh mượt, là cảnh sắc cô thích nhất khi còn nhỏ. Trước...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dịch giả damnu94 Đụ em gái Đụ lỗ đít Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện dịch Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex cưỡng dâm
Cô chủ nhiệm (Full)
Phần 9 Cuộc chơi nào rồi cũng đến lúc tàn, thời gian bên cô dường như trôi đi nhanh hơn, 2 chúng tôi cũng sắp sửa phải về nhà sau những ngày hạnh phúc, thăng hoa. Ngày nào cũng là những việc lặp đi lặp lại nhưng không nhàm chán, làm tình. Dường như tôi trút cả sinh lực tuổi trẻ vô hết bướm cô trong những ngày qua. Cả 2 đã làm tình mê mệt, thỏa mãn. Có lẽ những ngày vừa qua là những ngày đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Buổi sáng của ngày cuối cùng ở Nha Trang, 2 chúng tôi ngồi uống cà phê bên nhau trước biển, cô và tôi nắm chặt tay nhau...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Truyện sex cô giáo

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng