Con đường quan lộ

Phần 149: CÁI ÔM

– Nguyệt, bác có chuyện muốn nói với anh cháu, cháu đi chơi vui nhé, lát nữa bác cho anh cháu đi tìm cháu.

Lâm Tử Hiên dịu dàng nói với cô bé.

– Vâng ạ.

Lan Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, mỉm cười thật tươi và còn nghịch ngợm nhún mình thi lễ cúi chào đúng theo kiểu cung đình. Sau đó cô bé vui vẻ bước trên thảm đỏ đi xuống dưới sân khấu.

– Con bé thật đáng yêu.

Lâm Tử Hiên nhìn theo bóng dáng hoạt bát tinh nghịch của cô bé, dịu dàng nói. Ông sống độc thân cho tới tận bây giờ, không có con cái, trong khi ở vào tuổi này người khác đều đã có con lớn cỡ Lương Thần với Lan Nguyệt rồi.

Ngoài cửa, hai chàng trai vận comple đen khẽ nghiêng mình đưa tay mời cô công chúa nhỏ xinh đẹp bước vào tiệc rượu.

Đèn flash lóe sáng. Đám phóng viên chờ chực đã lâu lập tức ùa tới vây lấy cô, tranh nhau hỏi tới tấp:

– Xin hỏi quý tính đại danh của tiểu thư?
– Xin hỏi tiểu thư và tổng giám đốc Lâm có quan hệ gì?
– Xin hỏi cô có phải là con gái ngài Lâm không ạ?

Trước hàng loạt câu hỏi của đám phóng viên, Lan Nguyệt vẫn tỏ ra hết sức thoải mái, cô khẽ mỉm cười, từ cô toát ra phong thái của một tiểu thư khuê các. Hai chàng vệ sĩ áo đen dùng tay ngăn đám phóng viên hiếu kỳ, giọng nói khô khan lạnh lùng:

– Đề nghị quý vị chấm dứt việc phỏng vấn chụp ảnh cho, tiểu thư không thích bị quấy rầy.

Vẻ lạnh lùng ngạo mạn của hai chàng vệ sĩ càng khiến cho người ta có cảm giác lai lịch của cô bé xinh đẹp này vô cùng bí ẩn.

Phỏng vấn không được, chụp ảnh thì chắc là không cấm được chứ? Thế là đám phóng viên không hẹn mà gặp đua nhau chĩa ống kính về phía cô gái và chụp tới tấp từ mọi góc độ.

Lan Nguyệt mặc một bộ lễ phục Armani, đi một đôi giày cao gót được trang trí bằng lông vũ và pha lê. Cô khẽ nhíu đôi mày thanh tú như mảnh trăng non. Một vẻ đẹp tự tin khác hẳn với ngày thường.

Dưới những cặp mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ, Lan Nguyệt ngó nghiêng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy hai bóng hình quen thuộc:

– Chị Thanh Oánh, chị Tử Thanh, cô Vương!

Lan Nguyệt như một cánh bướm bay đến bên Vương Phi Điện hạ, thân mật nắm lấy cánh tay của bà. Nhìn thấy Lan Nguyệt, anh em nhà Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch, cùng với đám Lam Phàm, Bộ Phàm, Âu Dương Hạo đều lặng lẽ tiến sát gần hai người. Đến cả Tô Mộng Nghiên cũng bị Bạch Băng kéo qua.

– Lan Nguyệt!

Bộ Tiểu Tiểu bước lên trước mấy bước, ôm lấy cánh tay Lan Nguyệt lắc mạnh, giọng bất bình nói:

– Hôm qua hỏi chị có đến không thì chị còn nói là không đến. Cuối cùng lại lẳng lặng tới cùng anh trai. Chị cố ý giấu em chứ gì? Thật chán chị quá đi!
– Ban đầu chị và anh Lương cũng không định đến thật mà. Là bác Lâm cho xe đến đón anh chị đó chứ.

Lan Nguyệt cười tươi khẽ nhéo má Bộ Tiểu Tiểu:

– Tiểu Tiểu đừng giận nữa, không phải chị cố tình lừa em đâu.
– Bác Lâm đó có quan hệ gì với chị thế?

Bộ Tiểu Tiểu cũng chẳng giận gì, chỉ tò mò trước quan hệ đặc biệt giữa Lan Nguyệt và tổng giám đốc Lâm. Câu mà cô hỏi lại đúng là điều mà bọn Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch cùng Lam Phàm, Bộ Phán… muốn biết.

– Bác thì là bác á.

Lan Nguyệt láu lỉnh trả lời. Cô biết đám người đang vươn cổ về phía cô nghe ngóng kia đều là những kẻ coi người như rơm rác. Tưởng cô là con nhà khuê các thì mới săn đón như vậy, một khi biết cô chỉ là một cô gái bình thường, chắc chắn đến nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái. Hứ, cho bọn họ nát óc vì tò mò đi.

– Sao anh chị không xuống cùng chị thế?

Bộ Tiểu Tiểu không nghĩ nhiều như thế, hai câu mà cô hỏi thật sự chỉ là xuất phát từ trí tò mò, có điều không ngờ rằng lại vô tình trở thành quân cờ trong tay kẻ khác.

– Anh Lương đang được bác Lâm giảng bài kìa!

Lan Nguyệt bật cười khanh khách.

Nghe câu trả lời của Lan Nguyệt, đám Lam Phàm, Bộ Phàm, Niếp Phong… lập tức tái mặt. Từ lời của cô gái này có thể dễ dàng biết được một tin tức quan trọng, tạm thời không cần bận tâm quan hệ giữa Lương Thần với tổng giám đốc Lâm, bét ra cũng có thể thấy, Lâm tổng cực kỳ trọng sự Lương Thần. Cái gọi là “giảng bài”, phải chăng chính là cách mà trưởng bối truyền thụ cho vãn bối (bề trên dạy bảo bề dưới)?

Vương Đổng nhớ lại mấy ngày trước mình thật vô tri, ra oai trước mặt hai chị em mà mặt mũi nóng bừng.

Hai anh em Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch nhìn về phía cô em Vương Phỉ Hạm, hy vọng cô có thể cho mình một chỉ lời nói rõ ràng. Thế nhưng Vương phi điện hạ lúc nay tâm trạng đang rối như tơ vò, còn đâu tâm tư mà hiểu được hàm ý trong ánh mắt của hai anh trai.

Tóm lại cho dù tâm trạng của mỗi người thế nào thì thân phận cao quý của Lương Thần đã được định giá.

Trong khi đó, đúng như lời của Lan Nguyệt, Lương Thần đang đứng cạnh Lâm Tử Hiên để nghe vị tổng giám đốc bí ẩn và kỳ quái này “giảng bài”.

– Xã hội ngày nay nhìn thì có vẻ như là một xã hội công bằng, nhưng trên thực tế bình đẳng nhân quyền vẫn chưa hoàn toàn được thực hiện một cách có hiệu quả. Từ lúc cậu nhận vụ án cách đây 2 tháng, cậu nên hiểu rõ điều đó.

Nghe xong lời của Lâm Tử Hiên, Lương Thần than thầm, đúng như hắn nghĩ, đối phương đã tìm hiểu rất kỹ về hắn, đến những vụ án hắn từng tham gia phá cũng biết rõ như lòng bàn tay.

– Chức vụ cao thấp trong chính phủ, thứ hạng tổng tài sản trong doanh nghiệp, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến địa vị của anh trong xã hội! Có tiền có quyền tự nhiên sẽ cao hơn kẻ khác, sẽ có thể giẫm đạp lên những kẻ ở dưới. Và ngược lại, những kẻ ở dưới thì lại khao khát có được quyền lực và tiền bạc. Bọn họ sẵn sàng sử dụng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.

Lâm Tử Hiên chỉ vào quyển “Những thương nhân thành đạt” nói:

– Đây là cuốn sách cười kẻ nghèo hèn không cười kỹ nữ. Không ai quan tâm tài sản của anh từ đâu mà có, dựa vào mồ hôi nước mắt hay trông vào mấy ván bài thì có gì khác nhau? Rất nhiều người chê bai đồng tiền, nhưng trên thực tế, cho anh 1 triệu, anh có thể sẽ vẫn giữ vững tôn nghiêm và giới hạn của mình, cho anh 10 triệu, anh sẽ bắt đầu lung lay, cho anh 100 triệu anh sẽ thỏa hiệp, và cho anh 1 tỉ, anh thậm chí còn có thể bán cả linh hồn mình.

Lương Thần há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không biết nói gì. Hắn có một chút băn khoăn, tổng giám đốc Lâm giảng giải những đạo lý này với hắn làm gì?

– Không có gì mà quyền lực không làm được, cũng không có gì mà tiền không mua được, Hai là, nếu như có một ngày cậu bỗng dưng được thừa kế một khoản tài sản kếch xù mà đến nằm mơ cậu cũng không thể tưởng tượng ra, đừng kinh ngạc cũng đừng xấu hổ, hãy yên tâm hưởng thụ cuộc sống xa hoa và cao quý mà tài sản mang đến cho cậu. Có nhiều tiền, cậu sẽ là người nổi tiếng, sẽ là nhân tài, sẽ được đứng nhìn đám đông từ trên cao như tối nay, hưởng thụ ánh mắt kính trọng và ngưỡng mộ của người khác.

Giọng nói của Lâm Tử Hiên đầy mê hoặc, trong mắt ông ta lấp lánh một ngọn lửa kỳ dị. Trong giây phút này, Lâm Tử Hiên tựa như một ác quỷ đang âm mưu đưa một thanh niên tâm hồn trong sáng vào con đường tội lỗi bằng thứ cám dỗ khó kháng cự lại được.

– Giả thiết thứ 2 của ngài làm tôi thấy tương lai ngập tràn màu hồng đấy!

Lương Thần hoàn toàn coi lời nói của đối phương là một trò đùa. Hắn cũng phối hợp bằng cách nghiêm túc nói:

– Tôi quyết định rồi, từ mai mỗi ngày tôi sẽ tiết kiệm vài xu tiền thuốc lá để mua xổ số!
– Rất tốt, chỉ cận cậu hành động, thì sẽ có cơ hội để thực hiện ước mơ. So với việc nằm mơ giữa ban ngày mà cái gì cũng không chịu mó tay thì còn thực tế hơn nhiều.

Lâm Tử Hiên thâm thúy nói, sau đó xua tay bảo hắn:

– Cậu cũng xuống đó vui chơi đi, sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi sẽ tặng cậu một món quà, đảm bảo cậu sẽ rất thích.
– Ngày mai tôi còn phải về Tây Phong gấp. Ý tốt của ngài tôi xin nhận.

Lương Thần nhẹ nhàng từ chối. Hắn không muốn nợ đối phương quá nhiều ân tình. Ai mà biết được trong thâm tâm người đàn ông này đang âm mưu gì cơ chứ.

– Cậu không thể từ chối, càng từ chối không nổi.

Sắc mặt Lâm Tử Hiên trở nên nghiêm nghị.

– Cậu quên mất lời ta vừa nói rồi sao? Trên đời này không gì là quyền lực không làm nổi và tiền bạc không mua nổi. Mà thật trùng hợp, cả hai thứ này, ta đều có! Ta biết cậu là người cứng cỏi, nhưng ta trịnh trọng tuyên bố với cậu, đừng vì sự cứng cỏi và tự tôn của mình mà làm hại đến những người thân của mình, những người lẽ ra không nên bị tổn thương.

Sắc mặt Lương Thần lập tức thay đổi. Hắn nghe rõ lời nói của đối phương đầy ý uy hiếp. Mà loại uy hiếp này lại đánh trúng vào yếu điểm của hắn. Hắn có thể không quan tâm bản thân, nhưng tuyệt đối không thể không để tâm đến bố mẹ, Lan Nguyệt, Thanh Oánh, Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm.

Lương Thần nhìn chằm chằm vào đối phương. Hắn không ngần ngại sử dụng khả năng đặc biệt của mình, dùng cặp mắt để dò thám động thái gần đây của đối phương, từ đó đưa ra phán đoán chính xác, rõ ràng. Người đàn ông tóc bạc này, rốt cục là bạn, hay thù?

Một loạt hình ảnh hiện lên rõ ràng trong trí não hắn. Trong đó có một hình ảnh xuất hiện lặp đi lặp lại. Trong những căn phòng khác nhau, một người đàn ông tóc bạc đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, đưa đôi mắt vô thần nhìn xa xăm ra thế giới bên ngoài ô cửa sổ.

Một cảnh khác, người đàn ông tóc bạc khẽ vuốt nhẹ bức ảnh của Vương Phỉ Hạm, ánh mắt lúc thì dịu dàng, lúc thì oán hận, lúc lại vô cùng điên dại.

Hình ảnh cuối cùng là cảnh người đàn ông khuôn mặt vô cùng đau đớn, ôm chặt ngực, thở hổn hển, khó khăn mãi mới lấy ra được lọ thuốc, dốc ra mấy viên uống vào. Một lúc lâu sau khi đã bình tĩnh lại, ông ta dùng chiếc bút nạm vàng viết trên tờ giấy trắng muốt: “Tôi còn cần một chút thời gian. Cho nên, làm ơn cho tôi xin một ít thời gian. Mặc dù, tôi đã không còn chút luyến tiếc cuộc sống này rồi.”

Ánh mắt của Lương Thần dần dần trở nên dịu dàng, hai nắm tay nắm chặt vì phẫn nộ cũng dần lơi ra. Mặc dù lời nói của đối phương thực sự quá đáng, nhưng đối với một người đàn ông đang từng giờ từng phút đối mặt với cái chết, cuộc sống ngập tràn màu xám tuyệt vọng như vậy, hắn không thể nào oán ghét được.

– Tôi không hiểu mục đích thật sự của ngài là gì. Nhưng tôi có thể cảm nhận được, ngài không có ác ý với tôi. Có lẽ ngài không thể vứt bỏ khúc mắc trước đây, cũng có thể ngài không còn chút lưu luyến gì đối với những thứ đáng trân trọng, nhưng tôi hy vọng ngài có thể mang một tâm trạng mạnh khỏe và tích cực để đón chào mỗi một ngày mới!

Lương Thần nhìn người đàn ông, giọng nói tràn ngập sự chân thành xuất phát từ đáy lòng.

Lâm Tử Hiên nhìn chằm chằm vào mắt Lương Thần, cố gắng đoán xem trong lời nói của người thanh niên này có dụng ý gì. Cuối cùng, ông ta khẽ mỉm cười. Ngoài sự chân thành ra, không còn gì khác.

– Ta sẽ không vì lời nói của cậu mà thay đổi cái gì, nhưng ta cũng xin cảm ơn thiện ý của cậu.

Thân tâm của Lâm Tử Hiên bị một cảm xúc kỳ lạ xâm nhập. Đó là thứ cảm xúc mà bao năm nay ông ta chưa hề cảm nhận được. Ông ta giang rộng đôi tay, mỉm cười nói với chàng trai trẻ có diện mạo giống mình:

– Vì vậy, để ta ôm cậu một cái nào!

Vì thế, trước tất cả những ánh mắt kinh ngạc của các thương nhân nổi tiếng, của các quý phụ xinh đẹp, hai người đàn ông có khuôn mặt giống nhau nhưng lại không hề có một chút quan hệ huyết thống nào, ôm chặt lấy nhau.

Cảnh này lập tức được đám phóng viên nhanh tay chộp lấy.

Khoảnh khắc hai thân thể tiếp xúc, Lâm Tử Hiên thấy dường như các mạch máu được tiếp thêm sức sống.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường quan lộ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Ngày cập nhật 03/04/2024 03:52 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Xuyên không về Đại Việt (Full) - Tác giả Sài Lang
Phần 47 Đại quân Đại Việt cuối cùng cũng đi đến trước Thăng Long thành, còn cách kinh thành không đến trăm mét. Nơi đây tuyết phủ một lớp mỏng trên mặt đất, có rất nhiều xác chết của binh sĩ quân Nguyên, tất cả đều còn da bọc xương. Trần Khánh Dư khinh thường đạp vỡ một cái đầu lâu của quân giặc, không hề sợ hãi trái lại còn làm vẻ mặt căm thù mắng: Chết là đáng lắm! Lũ giặc Mông Cổ các ngươi sẽ còn phải chết thảm hơn nữa! Sau đó, theo lệnh vua Trần Nhân Tông, các danh tướng lần lượt chia ra thành nhiều cánh quân nhỏ, quân chủ lực chính là...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện xuyên không
Vô hình thần công - Tác giả Tiểu Long
9 Vậy là đã qua một đêm, ánh hồng dương sáng lạn phía chân trời khiến cho mọi người tỉnh giấc. Đêm hôm qua sau khi chạy trốn được lên thuyền, chèo cực lực đến khi mệt rã rời rồi lăn ra ngủ không còn biết gì nữa, đến bây giờ Vân Linh cũng như các mỹ nhân mới tỉnh dậy. Vân Linh nhìn các nàng trong trang phục thiếu vải ở bên mình thì không khỏi nổi lòng háo sắc, tiện tay ôm lấy mỹ lệ thiếu nữ Kỷ Lan vào lòng. Kỷ Lan không hề phản đối, nũng nịu ngã vào lòng Vân Linh, miệng phát ra âm thanh mê người. Vân Linh nhìn xuống thấy mặt...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ công khai Đụ máy bay Đụ tập thể Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Truyện cổ trang Truyện sắc hiệp Truyện sex hiếp dâm Truyện sex phá trinh
Người vợ hiện tại của tôi
Phần 8 Chắc có người sẽ hỏi sao mình không đi báo công an... Xin lỗi nhé... Sống cùng lũ bạn làm xã hội nên động vào công an khác gì nó tự tay giết chính bạn của mình... Và lại từ lúc nó bắt được tay chân của lão thì nó cũng đã có kế hoạch sẵn rồi... Tiếp tục nào... Đêm hôm đó sau khi bắt được lão già thì nó cũng bắt đầu bước tiếp theo... Ngày hôm sau cái số tiền hai tỉ nó vay khắp mọi nơi thì phải giải ngân ngay lập tức. Cũng mất kha khá tiền lãi vay vì phải vay theo ngày lãi mẹ đẻ lãi con... Hai tỉ chứ đâu...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật Truyện sex nhẹ nhàng Vợ chồng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng