Con đường quan lộ

Phần 166: ĐẠI ÁN

Lúc Lương Thần quay về đến nhà ở Tây Phong đã là chín rưỡi sáng. Hắn cùng với Lan Nguyệt thu dọn qua loa các vật dụng cần thiết, chào bố mẹ rồi lên chiếc BMW rời khỏi khu chung cư.

Quay đầu lại nhìn bố mẹ vẫn đang đứng ở cửa vẫy vẫy tay, trong lòng Lương Thần dâng lên sự hổ thẹn sâu sắc. Được nghỉ tới năm ngày, nhưng thời gian ở nhà cùng bố mẹ tổng cộng lại cũng không quá nửa ngày. Đứa con như hắn thật là bất hiếu. Ngược lại, Tiểu Nguyệt mấy ngày nay luôn ngoan ngoãn ở nhà, làm cho không khí lạnh lẽo buồn tẻ trong nhà cũng được cải thiện rõ rệt.

Lan Nguyệt hai má ửng hồng. Mặc dù sự việc đã qua đi một ngày, nhưng trong lòng cô vẫn còn dư âm về giây phút của buổi sáng hôm qua. Hai bàn tay nhỏ nhắn đan chặt lại với nhau. Đáng tiếc thật, chỉ thiếu chút nữa là hôn được rồi! Còn về phần hôn xong thì sẽ như thế nào, cô lúc ấy căn bản chưa kịp nghĩ đến. Trong suy nghĩ của cô, nụ hôn sẽ làm cho quan hệ giữa hai người thay đổi một cách đáng kể. Cô không muốn làm “em gái” của Lương Thần nữa, cô muốn được làm bạn gái của hắn cơ.

Hơn một giờ chiều, xe của Lương Thần đã đến khu chung cư Liên Hoa của thành phố Liêu Dương. Đỗ xe dưới tầng, Lương Thần và Lan Nguyệt xuống xe đi thẳng lên tầng hai, ấn chuông cửa.

Cửa mở. Khuôn mặt yêu kiều của Diệp Tử Thanh hiện ra, đôi mắt đẹp hút hồn khẽ chớp. Tuy không nói câu nào nhưng vẻ vui mừng dịu dàng lại biểu lộ rõ hơn ngàn vạn lời nói.

Đưa tay ra đón lấy chiếc túi du lịch trong tay Lương Thần và Lan Nguyệt, thân thể mềm mại của người con gái khẽ nép vào một bên, nhường đường cho hai người đi vào.

– Tiểu Thần và Tiểu Nguyệt đã về à?

Giọng nói quen thuộc vang lên, Vương Phỉ Hạm người quấn tạp dề hiện ra ở phòng khách. Rõ ràng là đã nghe thấy tiếng chuông cửa nên từ phòng bếp vội vàng đi ra.

Diệp Thanh Oánh cũng vừa từ phòng vệ sinh đi ra. Nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi gần ba ngày không gặp, đôi má lúm đồng tiền xinh xắn lộ ra nét vui mừng, khóe môi cũng tràn ngập một nụ cười mê hoặc lòng người.

– Cô, Thanh Oánh, Tử Thanh, cháu đã về!

Mặc dù chỉ không gặp có hơn hai ngày nhưng trong lòng Lương Thần lại có một cảm giác kích động và vui mừng như thể được trùng phùng sau một thời gian dài xa cách. Giống như hắn vừa bước vào cửa nhà của chính mình, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của những người vợ. Nhìn nụ cười duyên dáng của ba người họ, hắn không kìm được, nghĩ: “Phải chi thật sự là “những người vợ” thì tốt quá. Thật đáng tiếc!”

– Cô, chị Tử Thanh, chị Thanh Oánh, cháu nhớ mọi người muốn chết!

Lan Nguyệt mở rộng hai vòng tay nhào vào lòng Vương Phỉ Hạm, rồi sau đó lần lượt ôm Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh. Lương Thần cũng quen mắt với cảnh này rồi, bản thân hắn thì không có loại đặc quyền như thế này!

– Ngồi nghỉ ngơi một lát đi, thức ăn xong ngay đây!

Trên mặt Vương Phỉ Hạm không có nửa phần lạnh lùng mà chỉ có thần sắc vui tươi. Có lẽ cũng bị lây cảm xúc hưng phấn của Oánh Oánh và Tử Thanh, biết được buổi chiều Lương Thần sẽ về đến nhà, bản thân cũng cảm thấy hết sức vui vẻ.

– Chị Tử Thanh có vẻ xinh đẹp hơn thì phải!

Lan Nguyệt dùng ánh mắt hâm mộ nhìn vẻ đẹp tỏa sáng của Diệp Tử Thanh. Cô có một cảm giác kỳ lạ. Người chị xinh đẹp này vốn dĩ đã có một vẻ quyến rũ đến tận cùng, dù là nam hay nữ cũng đều bị hút hồn. Mới hai ngày không gặp, dường như vẻ đẹp càng trở nên ma mị hơn.

– Tiểu Nguyệt, em cũng cảm thấy như vậy à?

Diệp Thanh Oánh cười, lắc lắc cánh tay của Diệp Tử Thanh nói:

– Đấy chị xem, không phải chỉ mình em nói, Tiểu Nguyệt cũng cảm thấy chị xinh đẹp hơn mà.

Gương mặt tuyệt mỹ của Diệp Tử Thanh thoáng chút bối rối rồi lại hết ngay. Cô lén nhìn sang người thanh niên bên cạnh. Quả thực cô cũng cảm thấy mình đã thay đổi, mà nguyên nhân sự thay đổi đó lại liên quan đến người thanh niên này.

Lương Thần nửa lo sợ nửa xúc động. Diệp Tử Thanh đã chính thức không còn là một xử nữ. Từ một thiếu nữ trở thành một người đàn bà thực sự, cô như một đóa hoa e ấp nay đã hoàn toàn nở rộ, bước vào thời kỳ đẹp đẽ nhất của một người phụ nữ.

Trong lòng Lương Thần không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác tự hào. Bởi hắn biết dáng vẻ hút hồn này của Diệp Tử Thanh chính là do một tay hắn làm nên. Bất kể tương lai như thế nào, nhưng chuyện này thực sự không thể thay đổi được nữa.

Ngồi cạnh bàn ăn, thưởng thức đồ ăn do Vương Phỉ Hạm tự tay làm, Lương Thần theo thói quen ăn sạch bách. Sau khi kết thúc bữa ăn trong ánh mắt tràn đầy nét cười của mấy người phụ nữ, Diệp Thanh Oánh đặt xuống trước mặt hắn một chén canh. Trong phòng ăn tràn ngập một bầu không khí ấm áp.

Ăn xong bữa cơm trưa muộn, năm người cả Vương Phỉ Hạm ngồi trên salon ở phòng khách xem ti vi và trò chuyện. Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh nói cũng không nhiều, quá nửa thời gian là Vương Phỉ Hạm dùng thanh âm dịu dàng mà hỏi Lương Thần về tình hình trong nhà. Đối với Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh mà nói, các cô chỉ cần hưởng thụ bầu không khí sau khi Lương Thần trở về là đủ. Nhìn thấy hắn ngồi bên cạnh, cho dù là không nói câu nào cũng có thể khiến các cô cảm thấy an tâm và vui vẻ.

Mỗi một người con gái đều sẽ có một loại tình cảm không biết gọi tên đối với người đàn ông đầu tiên chiếm hữa thân thể mình. Mà hơn nữa, đối với người đàn ông này, cô không hề thấy ghét mà ngược lại còn thích. Bởi vậy, tình cảm sẽ càng sâu đậm hơn. Không thích cũng có thể biến thành không ghét, không ghét cũng có thể biến thành thích, thích cũng có thể biến thành yêu, mà yêu thì cũng có thể yêu đến “chết trong lòng một ít”. Hiện tại, Diệp Tử Thanh đang ở giai đoạn từ thích chuyển sang yêu.

Cô không muốn tranh giành với Thanh Oánh. Nhưng yêu ghét là quyền của cô. Quan điểm không để ý đến người khác nghĩ gì của Diệp Tử Thanh khác hẳn với những người bình thường. Chỉ cần là người cô thích thì cho dù đã có vợ cô cũng không quan tâm. Còn nếu cô đã chán ghét thì dù là người đàn ông độc thân ưu tú cực đỉnh cô cũng sẽ không thèm để mắt. Điều cô cần là một người thật tâm yêu cô, có thể trân trọng cô như sinh mạng của chính mình chứ không phải là người chỉ biết đón nhận mà không biết cho đi. Đó cũng chính là nguyên nhân căn bản mà cô đã từ bỏ một Lý Minh Dương xuất sắc để lựa chọn Lương Thần.

Cho nên đêm hôm đó, khi Lâm Tử Hiên yêu cầu một người thay thế vị trí của nữ minh tinh kia, cô đã không chút do dự mà nói: “Tôi đi!”

Tương lai sẽ như thế nào cô cũng chưa nghĩ đến. Nhưng hướng đi của số phận thì cả cô, Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh và Lương Thần đều không thể nắm giữ được. Rõ ràng Lâm Tử Hiên muốn đem tất cả mọi người bên cạnh cô cuốn vào một kế hoạch điên cuồng. Nếu như kế hoạch này có thể thực hiện được thì mỗi người trong bọn họ đều sẽ phạm phải sai lầm không thể cứu vãn được. Kết quả này dường như rất đáng sợ. Nhưng trên thực tế, Diệp Tử Thanh đã có suy nghĩ khác rồi.

Một người phạm lỗi, không nghi ngờ gì nữa đó chính là sai lầm. Nhưng tất cả mọi người đều phạm lỗi thì về mặt ý nghĩa, sai lầm đó cũng không thể tính là sai lầm được. Kết luận nghe ra có vẻ rất ngớ ngẩn. Nhưng Diệp Tử Thanh biết, ở đại đa số thời điểm thì kết luận này lại tương đối vững chắc.

Cảm thấy có chút nhàm chán, cô bé Lan Nguyệt hăng hái rủ mọi người chơi bài. Kiểu chơi bài năm người. Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh đều rất thích cô bé láu lỉnh tinh quái lại rất đáng yêu này nên đều cười gật đầu.

Tất cả mọi người đều đồng ý, Lương Thần cũng không muốn làm mất hứng. Nhưng đúng lúc hắn định mở miệng tỏ vẻ tán đồng thì bỗng nhiên di động lại reo vang. Nhìn số gọi đến, Lương Thần ấn nút nhận cuộc gọi rồi áp tai nghe. Trong di động truyền đến giọng nói nghiêm trọng của chi đội trưởng Thân Lỗi:

– Tiểu Thần, về đến Liêu Dương rồi à? Hiện tại trong cục có việc gấp, có nhiệm vụ quan trọng giao cho cậu.
– Vâng, tôi đến ngay đây!

Trong lòng Lương Thần chấn động, vội vàng đáp. Trực giác nói cho hắn biết là trong chi đội đang có một vụ đại án.

– Điện thoại của chi đội trưởng Thân, có nhiệm vụ quan trọng, cháu phải về đội ngay.

Lương Thần hướng về mấy người Vương Phỉ Hạm giải thích nhanh gọn, sau đó cầm lấy áo khoác trên giá, vừa mặc vừa hấp tấp đi ra cửa.

Nhìn bóng dáng vội vã của Lương Thần, trong đôi mắt đẹp của Diệp Thanh Oánh hiện lên chút lo lắng. Là cảnh sát, nhất là cảnh sát hình sự thì mức độ nguy hiểm là cao nhất trong ngành. Mỗi năm số cảnh sát xin thôi việc tuyệt đối không phải là con số nhỏ. Nhớ lại cảnh lúc ở xã Hòa Bình, vì để cứu mình mà Lương Thần đã bị tên bắt cóc đánh vào đầu chảy rất nhiều máu là Diệp Thanh Oánh không kìm được trong lòng có chút run rẩy.

Diệp Tử Thanh cũng có chút lo lắng. Cô vô thức nhìn về phía Vương Phỉ Hạm, đã thấy bà đang ngồi bần thần, giọng nói lẩm bẩm vừa như độc thoại vừa như hỏi ý kiến các cô:

– Hay là bảo Tiểu Thần từ chức?

Mấy cô gái nhìn nhau, không hẹn mà cùng lắc đầu. Bởi các cô biết xác suất thành công trong việc thuyết phục Lương Thần từ chức căn bản là bằng 0.

Lương Thần đi xuống tầng. Để tiết kiệm thời gian, hắn lại lấy chiếc xe BMW của Diệp Tử Thanh, chạy với tốc độ nhanh nhất về cục công an thành phố Liêu Dương.

Đỗ xe xong, Lương Thần bước nhanh vào tòa nhà, đi thang máy lên tầng bảy.

Vừa đến tầng bảy, Lương Thần đã cảm thấy một bầu không khí nghiêm túc khác thường. Hắn vội vã đi vào phòng họp của chi đội hình sự. Vừa đẩy cửa, đã thấy trong phòng họp đông đủ các đồng nghiệp trong đội. Nhìn thấy hắn, chi đội trưởng Thân Lỗi liền phất phất tay, ra hiệu cho hắn tự tìm chỗ ngồi.

Ánh mắt Lương Thần nhìn xung quanh. Không chỉ có chi đội trưởng Thân Lỗi, còn có chính ủy Trương Quảng Thiện và vài vị chi đội phó khác. Ngay cả phó cục trưởng Triệu Thanh Nham và phó cục trưởng Trương Đống cũng có mặt. Nhất định là có đại án rồi! Lương Thần thầm nghĩ.

– Được rồi, mọi người hầu như đã đến hết rồi!

Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham cất giọng sang sảng nói. Toàn bộ phòng họp lập tức lặng ngắt như tờ. Các cán bộ nòng cốt là đại đội phó, đại đội trưởng của đại đội một, hai, ba chi đội hình sự cùng với phòng kỹ thuật đều ngồi yên lặng, sẵn sàng đợi sự sắp xếp của phó cục trưởng.

– Các đồng chí, chúng ta vừa mới nhận được một tin tức quan trọng mà cảnh sát Giang Nam báo đến. Có một cuộc giao dịch ma túy số lượng cực lớn sắp diễn ra ở Liêu Dương. Một viên cảnh sát nằm vùng đã xâm nhập được vào nội bộ của bọn buôn bán ma túy, cho nên thông tin này rất đáng tin cậy. Sở công an tỉnh yêu cầu chúng ta lên kế hoạch cẩn thận, dốc toàn lực để bắt hết bọn buôn ma túy vào lưới.

Giọng nói của Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham khá trầm tĩnh. Sau khi nói sơ qua về vụ án, ông bắt đầu bố trí nhân viên cẩn thận đâu ra đấy.

Quả nhiên là đại án! Nghe phó cục trưởng Triệu Thanh Nham bố trí an bài, Lương Thần thầm kinh hãi. Toàn bộ ba đại đội đều được điều động, lại thêm cả trung đoàn hình sự của sở công an tỉnh cũng đến trợ giúp. Tất cả mọi thành viên đều được trang bị vũ khí. Không cần phó cục trưởng Triệu nhấn mạnh, các thành viên trong chi đội cũng có thể hiểu rõ lần giao dịch ma túy này chắc chắn trong tay bọn chúng đều có súng ống.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường quan lộ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Ngày cập nhật 03/04/2024 03:52 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Vợ làm thuê (Full) - Tác giả HANGKHONG
11h30 tối ở quán cafe, sau khi đã dọn dẹp xong, công việc cũng hoàn tất, nhân viên và các em út cũng về hết, gã Can cũng cưỡi chiếc xe đạp tồi tàn của gã về từ lúc nào, bây giờ chỉ còn mình Thảo. Lấy trong túi quần áo của mình ra, bộ đồ bảo vệ vừa với thân hình của mình mà Thảo đã đặt may trước đó mấy ngày. Khoác lên người bộ đồ bảo vệ đó, cuốn gọn gàng tóc tai lại, đội thêm cái nón kết, giờ thì chẳng ai nhận ra Thảo là ai, nếu nhìn kỹ vào sẽ nhận ra một người phụ nữ đang làm nhân viên bảo vệ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Con gái thủ dâm Đụ máy bay Đụ tập thể Thác loạn tập thể Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện liếm lồn Truyện móc lồn Truyện người lớn Truyện sex cô giáo Truyện sex hay Truyện sex ngoại tình
Dị dương vật
Hàn đứng trước cửa phòng khám nam học do dự đã nửa tiếng đồng hồ. Người qua người lại không biết đã bao nhiêu lượt rồi, người ta chả để ý hắn nhưng bản thân hắn vẫn cảm thấy ngại. Dù sao đi nữa những chuyện này cũng thật nhạy cảm. Không như nhiều người đến khám đi theo cặp có vợ có chồng, hắn chỉ đi một mình. Phù!! Vào vậy. Hàn thở ra một hơi. Hắn hạ quyết tâm đi vào làm thủ tục khám. Tiếp đón hắn là một nữ nhân viên y tế rất trẻ chỉ tầm 23 tuổi, cao ráo tên Hoa. Hàn biết được vì nhìn vào biển tên trên ngực...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bác sĩ - Y tá Truyện liếm lồn
Chuyện tình thời sinh viên – Quyển 2
Phần 9 Sáng, tôi dậy thật sớm, mưa phùn làm cả thành phố chìm trong giá buốt, gió rin rít xuyên qua làn mưa, đập vào những tán xà cừ trơ lá càng tăng thêm phần ủ rũ, chẳng còn muốn đung đưa. Mới hơn 6h sáng, trả phòng, tôi men theo hàng hiên ra đường lớn tính bắt xe ra bến. Sau một đêm, quần áo đã khô, tâm trạng cũng đã bình tâm lại, tôi không nghĩ là mình lấy lại cân bằng nhanh đến thế. Nỗi đau, cảm xúc và những kỷ niệm như bị phong kín, như đã chìm sâu trong đống bụi mờ của thời gian. Nó dường như không còn là chuyện của ngày...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng