Con đường quan lộ

Phần 213: THỈNH GIÁO

Là Bí thư Đảng ủy đương nhiệm, Trưởng phòng Lương Thần bây giờ còn chưa thể thích nghi với sự thay đổi thân thế của mình. Lương Thần hiểu rõ đó là do thâm niên công tác còn ít, kinh nghiệm chưa nhiều, không thể phút chốc mà thích ứng ngay được. Điều mà hắn cần là một quá trình giảm xóc và tích lũy kinh nghiệm. Tại chốn quan trường với những kẻ lõi đời đầy rẫy trước mặt, hắn phải kiên nhẫn mà cẩn thận, từ từ mà tiến lên.

Chính ủy phòng công an huyện Quách Ninh là một phụ nữ trung niên tuổi chừng bốn mươi, tướng mạo bình thường, xương gò má hơi cao, thân hình cao lớn như đàn ông, lời nói cử chỉ cũng lộ ra vẻ hào sảng. Ấn tượng ban đầu của Lương Thần đối với vị nữ Chính ủy này không tồi.

Các thành viên Đảng ủy còn lại sắc mặt khô vàng, dường như tình trạng sức khỏe không tốt, gồm ba người là Phó trưởng phòng Đặng Khánh, Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng, Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh. Nguyên thành viên Đảng ủy, Phó trưởng phòng La Tân, Tra Ứng Sơn và chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Ngô Vĩ Căn bị mất chức trong quá trình điều tra, đã lần lượt được Ủy ban nhân dân huyện tiến hành khảo cứu và bổ sung, cho nên lần này Đảng ủy họp hội ý, tổng cộng cũng chỉ có năm người mà thôi. Chính ủy Quách Ninh dường như lúc này không hề khách khí với vị tân Trưởng phòng mà thẳng thắn đề xuất, bởi vì đại án lần này làm phần đông cán bộ bị cách chức, phòng công an huyện cũng chịu vạ lây. Đại đội trị an, đại đội hình sự, đại đội cảnh sát giao thông và các đồn công an xã, thị trấn đều có không ít cán bộ cảnh viên bị tra cứu trách nhiệm. Phương châm “Phòng bệnh hơn chữa bệnh” hay là “Xử lý nghiêm minh, tuyệt không nuông chiều”, chính là vấn đề mà bộ máy lãnh đạo đương nhiệm phải ưu tiên giải quyết.

Lương Thần trưng cầu ý kiến các thành viên Đảng ủy còn lại, bao gồm cả Quách Ninh, với chủ trương cho các đồng chí phạm sai lầm một cơ hội sữa chữa. Lý do là nếu xử lý nghiêm thì các chức vị trống sẽ rất khó lấp đầy trong một thời gian ngắn. Như vậy đối với việc triển khai ổn định công tác trong toàn bộ huyện cực kỳ bất lợi.

Nhận thấy ánh mắt chứa đựng sự bất đồng của chính ủy Quách Ninh và ba vị thành viên Đảng ủy còn lại, Lương Thần hơi chột dạ, mặt liền thay đổi, nói:

– Tôi đối với hiện trạng của phòng công an huyện còn chưa hiểu hết. Về vấn đề này tôi cho rằng hay là đồng chí Trịnh, Bí thư Đảng ủy công an thành phố đưa ra chỉ thị cho thỏa đáng.

Nhìn thấy thái độ chín chắn của vị Trưởng phòng trẻ tuổi, Chính ủy Quách Ninh và Phó trưởng phòng Đặng Khánh không khỏi trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Trong một thử thách nho nhỏ như vậy, hai người thu được kết quả không như ý muốn. Tân Trưởng phòng tuổi còn rất trẻ, nhưng giải quyết công việc rất có tình có lý, lại chu đáo và cẩn thận nữa.

Là nhân vật số một của phòng công an huyện, Lương Thần có quyền quyết định mọi quyết sách, mà quyền lực này như con dao hai lưỡi. Nếu không biết rõ chân tướng sự việc thì hắn sẽ không tùy tiện quyết định, để tránh bị con dao hai lưỡi làm bị thương. Cho nên hắn gắng đạt tới sự ổn định, hết sức cẩn thận sử dụng quyền lực trong tay.

Ở cuộc họp trên, những tin tức Lương Thần thu thập được không nhiều, nhưng cũng đủ làm cho tinh thần hắn sa sút. Tình hình tài chính của phòng công an huyện hết sức cấp bách, số tiền phi pháp cũng chậm thu hồi, trang thiết bị đã hư hỏng, phương tiện cũ xưa, sức làm việc của nhân viên thấp.

Sau khi tan họp, Lương Thần cùng với Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng và Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh cùng đi kiểm tra. Đầu tiên là vào phòng công tác chính trị, phòng trang bị hậu cần, sau đó là phòng tổng hợp.

– Xin chào Trưởng phòng.

Nghe thấy một giọng nói trong trẻo cất lên, Lương Thần có chút nghi hoặc quay đầu lại liếc mắt nhìn Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng. Trên đường tới phòng công tác chính trị, phòng thư ký, hắn thấy nhân viên ở đây đều là các nữ cảnh sát, trong số đó có không ít người rất xinh đẹp. Hắn thấy lạ, đây là sự trùng hợp hay là lãnh đạo huyện cố ý sắp xếp?

Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng và Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Các vị đã bị cách chức gồm Bí thư Đảng ủy, Trưởng phòng công an huyện Lữ Chính Xương và Phó trưởng phòng công anh huyện La Bân đều háu sắc như nhau. Trong vài năm ở nhiệm kỳ khóa trước, khi phỏng vấn tuyển nhân viên công vụ vẫn ưu tiên tuyển nữ, nguyên tắc là phải xinh đẹp. Trong văn phòng công an huyện này, hai vị trên đã liên quan đến không ít nữ cảnh sát ở đây.

– Giang Vân chúng tôi có rất nhiều phụ nữ, hơn nữa lại là phụ nữ đẹp.

Chủ nhiệm Trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh rất nhanh trí mà bật cười ha hả nói:

– Kỳ thật không chỉ ở phòng công an huyện chúng ta mà ở các cơ quan khác trong huyện cũng có rất nhiều nhân viên nữ xinh đẹp.

Tuy rằng Diêu Kim Minh nói với thái độ cầm chừng nhưng Lương Thần vẫn gật đầu cười. Hắn nhận thấy trong số các nữ cảnh sát có một người trên mặt có mấy vết tàn nhang nhỏ, thân thể nhỏ xinh, nhìn hắn bằng đôi mắt nhiệt tình.

– Trưởng phòng, anh khỏe không?

Nhận thấy ánh mắt Lương Thần đang nhìn mình, cô gái lập tức đứng dậy, hướng về phía hắn nhiệt tình chào hỏi.

– Em tên gì?

Lương Thần mỉm cười giơ tay ra. Hắn hiện nay đã là lãnh đạo. Nhớ ngày trước người lãnh đạo trực tiếp của hắn là Trưởng phòng Đinh Trác cũng dùng vẻ mặt và điệu bộ như hắn bây giờ khi gặp gỡ cấp dưới.

– Em là Hứa Linh Linh, là một fan hâm mộ của Trưởng phòng. Anh có thể ký tặng em một chữ ký được không?

Hứa Linh Linh nắm lấy tay hắn nói một hơi không cần nghĩ ngợi gì.

Ách, vẻ mặt Lương Thần trở nên ngạc nhiên. Hắn không phải là minh tinh, tại sao lại có fan hâm mộ?

– Hứa Linh Linh, không được hồ đồ.

Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng lên tiếng trách mắng.

– Người ta chỉ muốn được ký tặng thôi mà.

Hứa Linh Linh hạ giọng lầu bầu, vẻ mặt phẫn nộ trở lại chỗ cũ. Cô có quan hệ rất tốt với nữ cảnh sát trung niên Lý Na, còn có Triệu Lệ không khỏi thầm cười trộm. Tiểu Linh Linh thật đúng là có dũng khí, ngay trước mặt đông đảo cán bộ lãnh đạo không ngờ dám yêu cầu Trưởng phòng ký tặng.

Lương Thần cười liếc mắt nhìn cô gái. Tuy cô không xinh đẹp nhưng rất ưa nhìn, sau đó hắn xoay người bước ra khỏi phòng công tác chính trị. Hắn vốn xuất thân từ cảnh sát nhân dân trị an nên rất hiểu rõ vai trò của đại đội trị an đối với trật tự xã hội. Nữ lãnh đạo lão làng Vương Nữ cũng đã từng nói, muốn biết phòng công an huyện hoạt động có hiệu quả hay không trên thực tế chỉ cần nhìn vào hai khối là đủ. Một là công tác hình sự, hai là công tác trị an. Nếu hai khối này đều ổn thì các phương diện khác đều không là vấn đề lớn. Lương Thần rất đồng ý với câu nói đó.

Ở cửa văn phòng đại đội trị an, Lương Thần nghe thấy rõ ràng những âm thanh ồn ào trong phòng vang ra. Loại âm thanh không hề xa lạ với hầu hết mọi người, theo đó, Lương Thần biết là trong phòng làm việc đang diễn ra một hoạt động giải trí nào đó.

Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng và Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh thầm nhủ có chuyện không ổn rồi. Trên thực tế khi Lương Thần đề nghị đi xuống đại đội trị an, hai người trong lòng có chút e ngại. Sau khi Đại đội trưởng trị an Tào Cường bị cách chức, các đại đội viên của đại đội trị an suốt ngày vui chơi giải trí, trong phòng làm việc không ít lần tổ chức đánh bạc. Ngô Quốc Hùng thậm chí vừa rồi còn lấy cớ vào nhà vệ sinh gọi điện cho Tào Cường, nhưng tên khốn kiếp đó không bắt máy khiến cho Ngô Quốc Hùng hết sức tức giận.

Thấy Lương Thần vẻ mặt căng thẳng đẩy cửa bước vào, Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng và Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh cũng phải bất chấp khó khăn vào theo.

Trong phòng làm việc khói mù mịt, bốn người đàn ông quần áo lôi thôi đang vây quanh bàn đánh mạt chược, miệng đang phì phèo điếu thuốc. Ngồi trên ghế là một người đàn ông trung niên có vẻ khôi ngô đang thích chí gác chân lên bàn trà, trong lòng y đang ôm một nữ cảnh sát, thỉnh thoảng còn giở trò. Ả nữ cảnh sát thì cười khanh khách không ngừng.

Nhận thấy có người đẩy cửa bước vào, mấy người đàn ông cũng không thèm ngước mắt lên, trong số đó một người đàn ông cười hề hề nói:

– Tôi nói này anh Cường, thật sự Lâm Lâm rất đáng yêu, hay anh chia sẻ với chúng tôi nhé?
– Nếu Lâm Lâm không phản đối, tôi cũng không có ý kiến.

Người đàn ông ngồi trên ghế cười dâm đãng nói.

– Các anh xấu lắm.

Nữ cảnh sát nhéo người đàn ông một cái, giả vờ cả giận nói:

– Người ta là cô gái đứng đắn. Anh đùa kiểu đó không ai thèm để ý đến anh đâu.
– Bé cưng đừng nóng giận, anh nhận lỗi rồi, hôn đền em một cái nhé.

Tào Cường điềm nhiên ghé mặt hôn nữ cảnh sát một cái.

Ha ha, lập tức trong phòng làm việc vang lên những tràng cười dâm ô. Nhưng những tràng cười này lập tức bị dập tắt bởi một tiếng hừ giận dữ. Trong phòng mọi người cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc cảnh phục đứng ở cửa, nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng.

Tiếng hừ đó không phải từ Lương Thần mà ra, Lương Thần muốn nhìn xem bọn người này có thể biểu diễn tới trình độ nào. Chỉ có điều ở phía sau hắn, Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng dường như không thể chịu được, nặng nề thốt lên một tiếng hừ, do đó đã dập tắt những tiếng cười của đám nam cảnh sát trị an.

– Ai, không phải là Trưởng phòng Ngô đó sao?

Tào Cường ngồi trên ghế không hề nhấc mông lên, trên mặt cũng có chút men rượu, không hề có vẻ gì là kính sợ, ngược lại lại còn cười chào hỏi tự nhiên. Bốn năm người đang chơi mạt chược liền đứng lên, hướng về phía Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng và Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh tiếp đón. Sau đó họ bắt đầu nhìn về phía người đàn ông trẻ mặc cảnh phục.

– Tào Cường, xem bộ dạng của đồng chí kìa, cho dù có bị cách chức thì cũng không nên phóng túng như vậy chứ?

Ngô Quốc Hùng vừa nói vừa nhìn Tào Cường đầy ngụ ý, trong đầu nói cậu bị xui xẻo còn không khẩn trương làm việc tùy theo hoàn cảnh mà thay đổi từ khi nào vậy?

Nhưng Trưởng phòng Ngô cũng đánh giá cao năng lực của Tào Cường. Đương nhiên, có lẽ do Tào Cường uống rượu vào nên phản ứng có hơi trì trệ, y ôm nữ cảnh sát bên cạnh không hề để ý nói:

– Ông Ngô, ông đừng làm bộ với tôi, cái gì mà phóng túng với không phóng túng. Tôi nói cho ông biết, tôi thôi chức đại đội trưởng thì toàn bộ đại đội trị an cũng ngồi chơi, ông tin hay không? Cho dù là tân Trưởng phòng đến đây, Tào Cường tôi cũng dám nói thẳng với ông ta như vậy.

Nghe Tào Cường ăn nói ngông cuồng, Ngô Quốc Hùng và Diêu Kim Minh không khỏi toát mồ hôi hột, trong lòng nghĩ cậu làm như thế này chẳng trách người khác không cứu được cậu. Bọn họ lại nhìn trộm Lương Thần một cái, khuôn mặt Lương Thần hết sức trầm tĩnh, lại thấy hắn không nói gì, Diêu Kim Minh không thể không cao giọng phẫn nộ nói:

– Tào Cường khốn khiếp, đồng chí nói gì vậy? Đồng chí tưởng đồng chí là ai chứ? Thiếu đồng chí thì trái đất ngừng quay chắc?
– Aí chà, ông Diêu, các ông hôm nay làm sao vậy? Sao tự nhiên lại tức giận như vậy chứ?

Tào Cường và hai gã đại đội phó vừa rồi chơi mạt chược cũng chưa hề tham gia đại hội cán bộ toàn phòng công an huyện hôm nay nên hoàn toàn không biết Lương Thần. Hơn nữa do họ uống vào mấy ly rượu nên phản ứng cũng trở nên chậm chạp hẳn.

Nữ cảnh sát bên cạnh Tào Cường cũng là người thông minh, ánh mắt liếc qua quân hàm trên vai Lương Thần, thì không khỏi run sợ. Một vạch ba sao, hẳn là một cán bộ lãnh đạo, cũng không có gì ngạc nhiên. Cô ta ngạc nhiên bởi vị cảnh sát này trông còn rất trẻ, quân hàm của hắn xem ra không tương xứng với độ tuổi. Hơn nữa nhìn lại Chủ nhiệm Diêu và Chủ nhiệm Ngô đứng đó với vẻ mặt khác thường, nữ cảnh sát bỗng dưng nghĩ tới điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch ra.

Lương Thần bước hai bước tới cạnh bàn mạt chược, nhìn thấy trên bàn có mấy tập tiền giá trị lớn đỏ rực, không khỏi cười cười, quay đầu hỏi bốn người đàn ông:

– Nói xem, chơi nhiều thế này ư?
– Cậu là ai?

Tào Cường vẻ mặt khó chịu hướng về phía Ngô Quốc Hùng và Diêu Kim Minh nói:

– Ông Ngô, ông Diêu, người này là ai?
– Đây là Trưởng phòng Lương.

Ngô Quốc Hùng và Diêu Kim Minh hoàn toàn buông tay, hai người biết dù có như thế nào thì cũng không thể nói đen thành trắng, xấu thành đẹp, càng không thể bệnh vực cho y được nữa.

– Ai? Trưởng phòng Lương ư?

Tào Cường còn không hề phản ứng lại mà nghi ngờ hỏi.

Lúc này, Ngô Quốc Hùng và Diêu Minh Kim không khỏi muốn khóc. Y coi như đã chết chắc, không thể cứu được. Nếu sớm biết được y trì độn như vậy, bọn họ đã không mạo hiểm đưa tân Trưởng phòng đến đây.

Nữ cảnh sát bên cạnh Tào Cường có khuôn mặt nhỏ nhắn, cô ta nhẹ nhàng kéo tay y, nói với giọng hơi run rẩy:

– Tân Trưởng phòng mới nhậm chức của chúng ta, trưởng phòng Lương Thần.

Tào Cường lập tức tỉnh hẳn rượu, trán và lưng toát mồ hôi hột, đôi mắt nhìn thẳng người đàn ông đang cười lạnh lùng, đại não y đột nhiên trống rỗng.

– Trưởng phòng Lương.

Hai gã đại đội phó rốt cục cũng có phản ứng, vẻ mặt kinh hoàng, miệng lắp bắp nhìn về phía Lương Thần chào. Hai người đàn ông còn lại sắc mặt biến đổi, lấy vẻ. Nịnh nọt tươi cười nói:

– Xin chào Trưởng phòng Lương? Chúng tôi ở công ty thương mại Thanh Vân.

Lương Thần không để ý đến bọn hắn, cầm lấy mấy tập tiền giá trị cao trên bàn, hướng về hai đại đội phó nói:

– Các đồng chí chưa trả lời tôi, chơi nhiều không?
– Không, không nhiều lắm, có vẻ thế thôi, chỉ chơi cho vui thôi.

Hai đại đội phó mồ hôi như mưa, lắp bắp.

– Trong thời gian làm việc mà uống rượu và đánh bạc thì xử lý như thế nào?

Lương Thần quay đầu về phía Ngô Quốc Hùng va Diêu Kim Minh hỏi.

– Trong giờ làm việc mà uống rượu thì bị ban kỷ luật xử phạt. Nếu gây nên hậu quả nghiêm trọng thì sẽ bị sa thải hoặc khai trừ. Đánh bạc thì sẽ bị sa thải, nếu nghiêm trọng sẽ bị khai trừ.

Trưởng phòng công tác chính trị Ngô Quốc Hùng đáp. Qua ý tứ trong lời nói của Trưởng phòng, gã đã biết Tào Cường và hai vị đại đội phó này đều vi phạm vào năm điều lệnh cấm, huống hồ lại bị Trưởng phòng bắt quả tang.

Tào Cường và hai gã đại đội phó mặt cắt không còn giọt máu, nhìn đối phương cầu khẩn. Nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lùng của đối phương, bọn họ lập tức hiểu rằng chuyện hôm nay bất kể thế nào thì họ cũng không còn đường thoát.

– Tôi thực muốn nhìn xem, không có vị Đại đội trưởng đại đội trị an này thì đại đội trị an rốt cục có thay đổi hay không?

Lương Thần lạnh lùng nhìn Tào Cường nói. Hắn thực sự rất tức giận, nếu truy ra toàn bộ cán bộ của cục đều như Tào Cường thì làm sao còn có thể “răn trước ngừa sau”, phòng bệnh hơn chữa bệnh chứ. Rõ ràng cần phải làm trong sạch bộ máy đã rồi mới tính sau…

Giao lại sự việc cho Ngô Quốc Hùng và Diêu Kim Minh xử lý xong, Lương Thần trong bụng vẫn còn tức giận quay lại văn phòng. Ngẫm nghĩ một chút, hắn lấy điện thoại gọi cho lãnh đạo Vương Văn Diệc báo cáo tình hình.

Nói chuyện điện thoại, Lương Thần không chút khách khí xin lời khuyên của lãnh đạo Vương Văn Diệc, chợt nghe vị này cười nói:

– Không dám, nếu tính theo cấp bậc thì hiện tại cậu là lãnh đạo của tôi, tôi mới là người phải thỉnh giáo cậu chứ.
– Sếp cứ nói đùa, anh cũng biết là em đây giống như là không trâu bắt chó đi cày, cố mà ngồi trên vị trí này.
– Được người khác gọi là Trưởng phòng đương nhiên cảm giác rất thích thú, nhưng theo sau cũng không ít phiền toái. Vậy nên em thành tâm thành ý xin được thỉnh giáo kinh nghiệm của anh.

Lương Thần đối vị lãnh đạo này có gì nói nấy, không hề có chút e dè. Nhận thấy thiếu sót của mình hiện nay, hắn biết rõ mình không đủ kinh nghiệm nên quyết định lãnh giáo ở người khác, đó là con đường đi tắt nên làm.

– Tôi trước kia cũng đã nói với cậu, tôi chỉ là lý thuyết suông, lý thuyết nhiều hơn thực tế. Tuy nhiên đối với chuyện cậu nói, tôi có thể cho cậu một lời khuyên.

Vương Văn Diệc chậm rãi nói trong điện thoại.

Lương Thần nghe xong không khỏi mừng rỡ, vội vàng nói:

– Anh nói mau đi.
– Họ nói là quan mới đốt lên ba đống lửa, đây là thói quen mà các nhân vật số một sau khi lên chức thường làm. Ba đống lửa này đạt hay không đạt đến hiệu quả mong muốn chỉ là thứ yếu, cái chính yếu là mượn ba đống lửa này để thể hiện chủ trương cứng rắn, mạnh mẽ của cậu. Cậu dùng điều này với cấp dưới của mình thì mới có quyền lực tuyệt đối và có được sự chấp hành tuyệt đối ở văn phòng công an huyện của cậu.

Vương Văn Diệc trầm giọng nói:

– Cho nên, cậu cũng có thể nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, đốt lên ba đống lửa.
– Ba đống lửa?

Lương Thần khiêm tốn thỉnh giáo, với tinh thần kẻ dưới không ngại học hỏi.

– Ví dụ như để phòng công tác chính trị làm việc một cách có hiệu quả thì phải định ra chính sách, lấy ý kiến toàn thể cảnh sát trong phòng công an huyện, lấy việc học tập, giảng dạy chính trị để khơi dậy tinh thần đoàn kết, đề cao tố chất và tăng cường sức chiến đấu của nhân viên. Đối với trung tâm chỉ huy thì phải quan tâm sát sao đến vấn đề trị an, điều tra tìm hiểu tình hình trị an trong dân chúng. Có như vậy thì sau này phương hướng công tác sẽ rõ rang hơn. Chẳng hạn như phòng ủy ban kỷ luật giám sát sẽ lấy năm điều lệnh làm việc chính, nghiêm túc xét xử cảnh sát nhân dân vi phạm kỷ luật.

Vương Văn Diệc chậm rãi nói tiếp, rõ ràng thứ tự truyền đạt lại cho Lương Thần kinh nghiệm nhóm ba đống lửa.

– Nghe anh nói như vậy em cảm thấy rất quen tai.

Lương Thần hơi có chút nghi ngờ hỏi lại. Hắn dừng một chút, không khỏi giật mình nói:

– Này không phải khi em còn đang ở huyện Tây Phong, phòng công an huyện đã đưa ra chính sách về “chỉnh đốn phong cách làm việc của nhân viên cảnh sát, tăng cường việc kiến thiết lại đội ngũ cán bộ đảng viên, tạo hình tượng đội ngũ công an gương mẫu” sao?
– Ồ, trí nhớ của cậu cũng không tệ lắm.

Vương Văn Diệc cười nói.

– Anh nói có vẻ như trách móc em vậy?

Lương Thần cười gượng nói.

– Thủ đoạn tôi không sợ, mấu chốt là dùng sao cho đúng.

Vương Văn Diệc nói một câu đầy thâm ý:

– Nhất là phương diện lý luận và chỉ đạo, phải chú ý đến việc cùng sống cùng học, đảm bảo cậu sẽ thành công.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường quan lộ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Ngày cập nhật 03/04/2024 03:52 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Người dì tuyệt vời
Phần 20 Ngửi tay một hồi em buông lỏng 2 tay ra qua 2 bên và bắt đầu với những suy nghĩ bậy bạ với Dì và nhớ về những kỉ niệm với nhỏ, nhìn buâng quâng vào cái đèn nhỏ trên trần rồi nhìn thơ thẩn vào khoảng không xung quanh trong căn phòng, nhìn các vật dụng trên bàn trang điểm rồi lại nhìn lên giường thì đột nhiên nhớ lại cái quần chip vẫn còn vật vã và cũng là cái mục tiêu chính đầu tiên của em, nhanh chóng bật dậy em với tay lấy ngay cái quần chip ấy, từ từ trải ra giữa nệm cho nó thẳng hơn và bắt đầu ngồi soi mói...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Truyện sex có thật Truyện sex học sinh
Bạn bè
Phần 6 Nhớ đến hồi cấp 3, hồi ấy mình còn học ở Hà Nội, trường mình thì thuộc dạng học cả 2 buổi sáng và chiều. Đã thế nhà mình thì xa, thế là cùng đám bạn buổi trưa cứ thuê nhà nghỉ nghỉ trưa ăn uống rồi chiều lại đi học tiếp. Mà cái đám bạn mình thì cũng chơi khá thân, toàn bạn cùng lớp cả. Mấy đứa xa nhà nên được bố mẹ cho tiền buổi trưa đi ăn uống nghỉ ngơi với nhau. Mà học sinh thì buổi trưa nói thật ngồi phòng máy lạnh có đứa đéo nào buồn ngủ đâu. Ăn xong cũng mới có 12h. Ngồi trong nhà nghỉ đợi tới 1h...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ người yêu của bạn Làm tình nơi công cộng Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện sex có thật Truyện sex học sinh Truyện sex ngoại tình Truyện sex nhẹ nhàng Truyện sex phá trinh
Yêu nữ dụ tăng
Khi nàng tỉnh lại, nàng đã được đưa về căn phòng mình ở lúc trước. Nằm trên giường mềm mại thoải mái, mở to mắt nhìn thấy Tử Dương làm nàng vừa yêu vừa sợ. Nàng sợ tới mức quấn chặt lấy chăn, lui vào trong góc tường. Tử Dương vốn lo lắng cho nàng, bây giờ nhìn thấy nàng như vậy, lại vô cùng đau lòng. Hắn ôm nàng vào trong lòng, dịu dàng nói: Dao Dao, đừng sợ. Sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng, hai chúng ta sống thật tốt, có được không? Ừm! Lam Dao dùng lực gật đầu. Nàng đã hiểu rõ tâm ý của mình, không muốn cùng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Truyện sắc hiệp Truyện sex hiếp dâm

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng