Con đường quan lộ

Phần 33: LỰA CHỌN CỦA TRƯƠNG NGỮ GIAI

Trên đường trở về, Lương Thần quay cửa kính xe xuống một phần ba. Bây giờ đã là hạ tuần tháng tư, đường phố hai bên đều ngập sắc xuân. Từng cơn gió nhẹ thổi vào mang theo hơi thở của mùa xuân.

Lan Nguyệt ngồi bên cạnh tay lái, nghiêng đầu nhìn qua người đàn ông đang lái xe. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức lóe lên thần sắc khó coi.

– Mặt anh nở hao à?

Không chịu nổi ánh nhìn của cô gái, Lương Thần ho nhẹ một tiếng, lên tiếng hỏi trong khi mắt vẫn hướng về phía trước.

Cô gái lắc đầu, đôi môi nở một nụ cười ngọt ngào, sau đó vươn cánh tay nhỏ bé trắng như tuyết chống cằm hỏi:

– Tiểu Thần ca. Tại sao anh không hỏi em?
– Anh hỏi em ư?

Lương Thần giả bộ hồ đồ đáp:

– Anh tưởng trên mặt mình đang nở hoa chứ?
– Không phải!

Lan Nguyệt sẵng giọng:

– Em nói là tại sao anh không hỏi em vì sao em không về nhà, vì sao e ghét người phụ nữ kia. Hôm qua anh chở em về nhà nhưng lại không hỏi em điều gì. Chẳng lẽ anh không cảm thấy kỳ lạ?
– Chà! Có điều gì kỳ lạ đâu. Em không trở về nhà lại khóc lóc thảm thiết, chắc hẳn là có điều gì oan ức. Hôm nay nhìn đôi cẩu nam nữ đó, anh có thể đoán được là bọn họ ức hiếp em.

Lương Thần cảm thấy câu trả lời của mình không có gì sơ hở.

– Thật là lạ. Em cảm thấy dáng vẻ của anh dường như biết hết mọi chuyện…

Lan Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn, hồ nghi nhìn tới lui trên gương mặt Lương Thần.

Lương Thần toát mồ hôi. Trực giác cô gái này thật là nhạy bén, vừa nhìn là biết không dễ bị lừa. So với Toa Toa thì cô gái này khó chơi hơn…

– Người phụ nữ kia là mẹ của em à?

Dừng lại một chút, Lương Thần mở miệng hỏi. Thứ nhất là vì tò mò, thứ hai là muốn hướng sự chú ý của cô gái đi nơi khác.

– Không phải!

Lan Nguyệt lắc đầu. Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ vẻ đau thương…

– Vào lúc em được năm tuổi, ba em cưới người phụ nữ này. Sau khi ba em qua đời, bà ấy quen với người đàn ông khác. Bà ấy nói không thể nuôi em nhiều năm như vậy. Khi em tốt nghiệp trung học, bà ta sẽ tìm người giàu có để gả em. Chỉ có điều em không nghĩ bà ta lại ác độc như vậy.

Nói xong, Lan Nguyệt cắn chặt môi, cố nén cho nước mắt không tuôn ra.

Lương Thần khẽ thở dài, dịu dàng nói:

– Không cần phải đau khổ. Về sau đôi cẩu nam nữ kia sẽ không bao giờ làm phiền em nữa. Còn có một tháng nữa là thi vào đại học. Em hãy ôn tập thật tốt. Kỳ thi tới anh sẽ giúp em vào đại học!

Trường trung học Tây Phong là một trường trọng điểm của huyện. Năm học nào Lan Nguyệt cũng đều đạt thành tích lọt vào top ba. Nếu cứ duy trì như bình thường thì việc vào đại học xịn sẽ không khó khăn gì.

– Anh giúp em?

Lan Nguyệt nhìn đối phương với ánh mắt khác thường, một lúc sau thở dài nói:

– Sẽ tốn rất nhiều tiền. Rồi em lấy cái gì để mà trả cho anh?
– Thật đơn giản. Khi em tốt nghiệp đại học rồi đi làm. Khi đó em sẽ trả tiền lại cho anh. Yên tâm đi. Anh không tính lãi đâu.

Lương Thần cười nói rồi lái xe cảnh sát vào khu dân cư.

– Học phí không đã là ba vạn. Hơn nữa hàng năm còn phải tốn tiền sinh hoạt phí. Người ta dù sao cũng là con gái mà. Cũng phải mua quần áo, đồ trang điểm… Thượng vàng hạ cám cũng phải tối thiểu bốn năm vạn. Khi em tốt nghiệp, cho là bắt đầu mỗi tháng có thể kiếm được ba bốn ngàn. Như vậy ước chừng tám năm em mới trả hết nợ.

Lan Nguyệt vặn tay tính toán, cuối cùng nhụt chí nói:

– Thời gian dài quá. Em sợ mình không đủ kiên nhẫn!

Dường như bỗng nhớ đến điều gì đó, khuôn mặt xinh đẹp kia nở nụ cười ngọt ngào:

– Hay là như vầy đi. Tiểu Thần ca, sau khi em tốt nghiệp sẽ gả cho anh. Như vậy vừa không cần trả nợ mà còn có người chăm sóc em. Mà anh cũng không cần mệt nhọc kiếm vợ đâu xa. Cưới người đẹp như em làm vợ thì đâu có làm anh mất mặt!
– Qua bốn năm anh đã thành lão già. Đến lúc đó em đổi ý thì anh biết tìm chỗ nào để khóc đây!

Lương Thần buồn cười liếc cô gái một cái, đạp thắng rồi đỗ xe dưới lầu.

– Sẽ không có chuyện đó đâu. Bổn cô nương đã nói là không có thay đổi!

Lan Nguyệt nhìn người đàn ông thăm dò thử:

– Nếu không anh có cần em chứng minh?
– Trong đầu em suy nghĩ cái gì vậy hả? Còn không xuống xe đi!

Lương Thần giơ tay búng chóp mũi cô gái rồi mở cửa xe bước ra ngoài.

– Em không biết một chút gì về anh mà dám quyết định như vậy sao? Không sợ trong tương lai sẽ hối hận sao? Kết hôn là một chuyện hệ trọng không thể đem ra đùa giỡn như vậy.

Lương Thần vừa lên lầu vừa quở trách cô gái…

– Nhìn em tinh ranh như vậy mà nói chuyện không có chút suy nghĩ gì cả.
– Không phải đâu, Tiểu Thần ca. Em chỉ đùa anh thôi. Anh tưởng thật sao?

Lan Nguyệt ra vẻ giật mình hỏi ngược lại.

– Cái gì? Nói giỡn? Nãy giờ là em chỉ đùa anh phải không?

Lương Thần toát mồ hôi. Người ta chỉ nói giỡn mà mình còn tưởng thật sao. Tốt thật. Đem mình ra mà đùa giỡn. Hắn thở dài, nhìn quét qua đầu Lan Nguyệt:

– Tiểu Nguyệt này. Em cảm thấy chuyện này đáng đem ra đùa lắm hay sao?
– Không được thì thôi!

Nhận thấy nét mặt của Lương Thần không được tốt, Lan Nguyệt lập tức khéo léo lắc đầu, sau đó tiến tới một bước nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Lương Thần lắc lắc:

– Tiểu Thần ca. Là em không đúng. Em xin nhận lỗi. Em không nên đùa giỡn với anh!
– Thôi được rồi. Anh không giận đâu. Mau về nhà, ba má đang đợi cơm chúng ta.

Cảm nhận sự đàn hồi từ khuỷu tay mình truyền đến khiến tim hắn không khỏi nhảy dựng lên. Lương Thần cảm thấy có một chút gì đó khác lạ. Cô nàng này đúng là đầy đặn.

Đúng lúc này, cánh cửa của một gia đình ở lầu hai mở ra. Một bà già tóc hoa râm xuất hiện. Nhìn thấy đôi nam nữ ngoài hành lang, bà không khỏi ngạc nhiên, nhưng sau đó lại cười ha hả:

– Tiểu Thần mới về à? Này, về đến nhà rồi mà vẫn còn lưu luyến sao.

Lời nói của bà già khiến cho Lương Thần và Lan Nguyệt đỏ mặt. Lan Nguyệt theo bản năng buông lỏng tay ra. Lương Thần cười nói:

– Bà nội Triệu. Bà ra ngoài này làm gì vậy?
– Vừa mới ăn cơm xong. Đi ra ngoài cho tiêu thức ăn.

Bà già cười đáp.

Lương Thần và Lan Nguyệt đi lên lầu ba. Bà già cũng đi theo nhưng chỉ được hai bước bỗng dừng lại, nét mặt lộ vẻ nghi hoặc, tự nhủ:

– Không đúng mà. Lần trước dẫn về người khác cơ!

Về đến nhà, Lương Hướng Đông và Hàn Yến Hoa đã làm xong bữa cơm chiều. Lương Hướng Đông là giáo viên dạy ngữ văn tại trường trung học. Hàn Yến Hoa cũng dạy chung một trường với chồng, sau này sức khỏe không được tốt nên xin nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng. Lương Hướng Đông bình thường mỗi buổi sáng đều lên lớp, một tuần có hai buổi dạy thêm buổi tối, còn phần lớn thời gian thì về nhà chăm sóc vợ con cho nên mỗi khi Lương Thần về nhà thì luôn có đồ ăn để sẵn.

Ăn xong cơm chiều, Hàn Yến Hoa lại giao nhiệm vụ cho Lương Thần mỗi ngày đưa Lan Nguyệt đi học. Lương Thần cười khổ đáp:

– Mẹ! Con không có xe thì làm sao bây giờ?
– Nói nhảm. Con hiện tại không phải cũng có xe sao?

Hàn Yến Hoa trừng mắt nhìn con, nhưng khi quay sang Lan Nguyệt thì lại ôn hòa, tươi cười nói:

– Tiểu Nguyệt, Tiểu Thần có xe. Cháu không cần phải lo!
– Chỉ sợ làm phiền anh ấy thôi ạ!

Lan Nguyệt ra dáng nhu thuận trả lời.

– Phiền toái cái gì? Một chút phiền toái cũng không!

Hàn Yến Hoa nhìn về phía con trai, mắt đằng đằng sát khí:

– Kìa, con nói gì đi chứ!
– Không phiền toái, không phiền toái!

Lương Thần liên tục gật đầu, nhà này mẹ là có uy nhất. Mẹ nói cái gì thì hắn phải nghe cái đó, không được phản đối.

Lương Hướng Đông nghĩ trong bụng thật ra có cần phải làm như vậy không. Dù sao thì con trai mới nhậm chức được hơn nửa tháng. Nhưng thấy vợ mình đang cao hứng, muốn nói rồi lại thôi.

Lúc ấy đồng hồ chỉ sáu giờ. Lương Thần ngoan ngoãn đứng dậy đưa Lan Nguyệt đến nơi học. Đoạn đường chỉ mất hơn hai mươi phút. Xa thì cũng không xa nhưng hắn chỉ đưa Lan Nguyệt đến chỗ học rồi quay trở về nhà. Hắn ngồi trong phòng chơi vi tính đến gần tám giờ rưỡi thì mẹ hắn giục đi đón Lan Nguyệt về.

Thật là khổ! Lương Thần nhìn lên trời thở dài. Cái cô bé kia vừa mới đến có một ngày mà đã làm đảo lộn mọi chuyện. Chính mình cũng phải biến thành gã tài xế chuyên đưa đón cô nàng này, hơn nữa lại còn không có tiền lương…

Mấy ngày tiếp theo, Lương Thần vẫn tiếp tục sắm vai tài xế đưa Lan Nguyệt đi học. Cũng may tiền dầu không phải trả, chỉ đơn giản mỗi ngày chạy vài dặm đường.

Cuối tuần, Lương Thần theo lệ thường ăn cơm tại căn tin tầng năm. Đang lúc hắn đang ăn dở, Phùng Yến và Trương Ngữ Giai bưng thức ăn ngồi trước mặt hắn.

– Về việc của em gái tôi, xin cảm ơn cậu lần nữa, Tiểu Thần!

Phùng Yến nói với vẻ mặt biết ơn. Lương Thần đã chiếu cố xem xét thông qua trong ngày. Ngày thứ ba, cô em Phùng Linh nhận được giấy phép cho phép hành nghề đặc biệt từ tay Lương Thần.

– Không cần phải cảm ơn. Chỉ là chị Phùng giới thiệu đối tượng cho em là được. Tốt nhất là tìm người giống chị Trương đây.

Lương Thần hôm nay tự dưng lại đùa quái ác. Trương Ngữ Giai đỏ mặt lên, không nói gì, lẳng lặng đến chỗ khác ngồi. Đôi mắt đẹp ánh lên một làn sương khói. Đôi đũa cứ đưa qua đưa lại, nửa ngày vẫn chưa ăn miếng tiếp theo.

– Chị Trương, chị làm sao vậy?

Lương Thần tò mò hỏi…

– Không, không có gì!

Trương Ngữ Giai đôi mắt đỏ hoe, ra vẻ tươi cười nói:

– Tôi no rồi. Tôi xin về trước. Mọi người cứ từ từ ăn.

Nói xong, cô vội vàng đứng lên bỏ đi.

– Mấy ngày nay Giai Giai vẫn như vậy, tôi hỏi thế nào cũng không chịu nói.

Phùng Yến trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói.

Chị Phùng có quan hệ tốt nhất mà cũng không biết là nguyên nhân gì. Lương Thần nghĩ thầm rằng chắc Trương Ngữ Giai đã gặp chuyện gì nhưng khó mở miệng nói. Người ta không chịu nói thì hắn không thể giúp gì được. Hơn nữa giúp được hay không hắn cũng không thể khẳng định.

Không đợi đến giờ, Trương Ngữ Giai ra về sớm. Trên con đường lầy lội nước, cô hạ quyết tâm lấy điện thoại ra, ấn liền một dãy số rồi đưa lên miệng:

– Tôi đồng ý với yêu cầu của anh. Nói thời gian đi.

Vài giây sau, Trương Ngữ Giai tắt điện thoại, quay đầu nhìn ra đường, hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường quan lộ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Ngày cập nhật 03/04/2024 03:52 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Bảo mẫu thiên thần (Update Phần 48)
Phần 33 Ở thành phố H nơi quái vật cấp B xuất hiện, tuy mức độ tàn phá về công trình không lớn nhưng số người bị trở thành quỷ sa tăng không ngừng. Nhóm Biệt Đội Gìn Giữ Hòa Bình không thể ngăn chặn con Quỷ cấp B và những người bị biến đổi cứ thế ra tăng. Con quỷ đó bay trên bầu trời, nhìn xuống cảnh thành phố hỗn loạn, người bị hắn biến đổi đang tấn công người dân, hắn mỉm cười đầy vẻ chiến thắng: “Haha... đấu với ta sao? Còn non.” Tại thành phố C và D thì quỷ ngay khi xuất hiện đã tàn phá dữ dội nên công cuộc sơ tán người...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bắn tinh lên mặt Đụ lỗ đít Thọc tay vô đít Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm cặc Truyện liếm lồn Truyện sex phá trinh
Bao giờ hết bão (Full) - Tác giả Lituchi
Phần 29 Yên đến chỗ làm như thường ngày dù vẫn còn chút buồn ngủ. Đêm qua 2 vợ chồng quần nhau đến 2h sáng. 4 tiếng đồng hồ hết đụ lại địt sáng nay xuống giường chân cô còn hơi run. Vậy mà Lẫm vẫn đúng giờ dậy thể dục. Thu còn cách đó 1 đoạn, hôm nay cô đến sớm hơn mọi ngày vì 2 con đã có người khác cho đi học. Quý nhìn vậy mà rất thật thà dễ thương. Hôm qua anh ta cho cô lên bờ xuống ruộng 3 lần, lần nào cũng hết ga hết số đến độ nước nôi tóe loe mới kết thúc. Vậy mà sáng anh ta vẫn đậy khá...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Phá trinh lỗ đít Truyện bú lồn Truyện sex phá trinh Truyện xã hội
Nước mắt của suối (Update Phần 13)
Sao thế con? Con cảm thấy không ổn ạ, con thèm sữa. Thế con học xong chưa? Để mẹ gọi cô Vân xem thế nào. Con học xong lâu rồi, mẹ quên ah. Ừ mẹ quên, để mẹ gọi cô Vân. Alo Vân ah, thằng Việt lại có vấn đề rồi, nó cần em, em nay giúp chị được không? Vâng, Việt lại thèm sữa rồi hả chị? Chị cho nó qua đây, em cũng vừa dạy Ánh học tí xong, không tí 2 đứa lại buồn ngủ thì khó. Ah hay em cho Việt nó ngủ luôn ở đấy được không? Ở nhà nó cứ kêu nóng. Được...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Vú có sữa

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng