Con đường quan lộ

Phần 67: NẮM TAY

– Đại đội trị an phòng công an huyện Tây Phong!

Có một chút bất ngờ về câu hỏi Niếp Quảng Vũ, Lương Thần hơi giật mình, tiếp sau trả lời chi tiết câu hỏi. Hắn không hề nghĩ rằng một vị quan cao cấp thứ trưởng lại có thể trả đũa một cách nhỏ mọn như vậy.

– Chức vụ cụ thể là gì?

Niếp Quảng Vũ cảm thấy có chút bất ngờ, ông ta cho rằng, một người có tài ăn nói như thế này thì phải là ở một bộ phận văn phòng của huyện nào đó. Lương Thần trả lời làm Vương Phỉ Hạm và Niếp Quảng Vũ đều ngẩn người ra. Vương Phỉ Hạm nhớ rõ hai tháng trước, đối phương chỉ là một người công an nhân dân bình thường ở đồn công an ở nông thôn mà thôi. Vậy mà nhanh như vậy đã thăng chức rồi!

– Cấp bậc? Phó phòng hay trưởng phòng?

Niếp Quảng Vũ lấy làm hứng thú hỏi. Đối với biên chế đại đội ở cấp huyện trở xuống, ở mỗi một huyện lại có một chế độ khác nhau, thường thì có cấp phó phòng, cũng có cấp trưởng phòng.

– Phó phòng.

Lương Thần có hỏi là đáp, dù sao cũng chẳng có gì, cũng không có gì đáng xấu hổ cả.

– Tiểu Lương, cháu năm nay cũng chỉ 24, 25 tuổi thôi nhỉ?

Niếp Quảng Vũ vốn là quan viên cấp thứ trưởng, đã từng làm Phó chủ tịch tỉnh, đã tiếp xúc với vô số quan viên các cấp. Đối với cán bộ thấp kém cấp phó phòng thì không bao giờ thèm để ý. Vậy mà ngày hôm này người thanh niên trước mắt ông lại có một chút bất đồng, xem ra cũng chỉ hơn con trai Niếp Phong một hai tuổi mà đã được được xếp vào đội ngũ cán bộ thực sự, theo từng bước mà nói, nếu như con đường làm quan thuận lợi, thì trước 30 tuổi cũng có thể lên chức phó cục trưởng là điều không khó.

– Hai mươi bốn.

Lương Thần trả lời nhằm chứng thực những lời Niếp Quảng Vũ đoán là đúng. Trong lòng Niếp Quảng Vũ thầm nghĩ cậu thanh niên này quả thực khác người, mới 24 tuổi đã là cấp Phó phòng trong huyện lị, như vậy là rất khá, khó mới có được. Trên quan trường từ trước tới nay mà nói từ cao xuống thấp thì dễ, còn thấp mà lên cao thì rất khó, nếu muốn có sự phát triển lớn hơn thì cần trên dưới kết hợp chặt chẽ với nhau.

Ví như: Sau khi tốt nghiệp được làm việc tại cơ quan thành phố, do cơ duyên lại có thể trở thành thư ký của lãnh đạo thành uỷ hoặc lãnh đạo uỷ ban nhân dân thành phố, chỉ cần không đứng sai đội hoặc sai người, như vậy cũng chỉ vài năm có thể trở thành Chủ tịch huyện, dễ dàng hơn nhiều so với những người từ cấp cơ sở phải từng bước từng bước đi lên.

Còn về trên dưới kết hợp, không phải nói về cấp bậc chức vụ trên dưới, mà là chỉ khu vực trên dưới, nói một ví dụ như: Một cục trưởng công an thành phố điều sang làm chủ tịch huyện của một huyện nào đó, đây là điều chuyển ngang. Từ phụ trách công việc chuyên môn trở thành phụ trách toàn bộ công việc, từ nghiệp vụ chuyên môn trở thành nghiệp vụ toàn diện, cấp bậc không thay đổi, nhưng tính chất công việc lại có phần thay đổi, gọi một cách khác đó chính là lạm quyền. Nắm quyền cao hơn gọi là lạm quyền dành cho cấp trên, nắm quyền thấp hơn gọi là lạm quyền dành cho cấp dưới, hiện tượng lạm quyền của cấp trên thì ít hơn, thường là lạm quyền của cấp dưới. Nhất là nhân viên công chức nhà nước ở cấp tỉnh về nhận chức tạm thời ở một địa phương. Từ đây có thể nhận ra, nếu như muốn thăng chức một cách nhanh chóng mà không có người có kinh nghiệm chính trị đứng ra giúp đỡ thì cũng khó mà đạt được mục đích.

– Ừ! Tiểu Lương, chuyện vừa rồi cho bác xin lỗi cháu.

Thân là quan lớn cấp thứ trưởng, khí thái của Niếp Quảng Vũ khác hoàn toàn những cán bộ khác, ông không để ý đối phương có chấp nhận lời xin lỗi hay không, ông cũng không để ý bản thân mình có mất mặt hay không, ông có thể nói ra câu xin lỗi này là do bản năng, nguyên tắc làm việc của ông.

Lương Thần không nói gì, chỉ nhìn vào mắt của Niếp Quảng Vũ với vẻ tôn trọng. Có thể nghe được những lời xin lỗi của một vị cao quan cấp thứ trưởng, dù đối phương đang diễn trò hay không thì cũng điều hiếm có.

– Tiểu Lương từ xa mà đến, thân là chủ nhà, Oánh Oánh nên có thiện ý đón tiếp cẩn thận, bác Niếp lúc trước có nói, mọi người cùng nói chuyện, các cháu có thể tự do hoạt động rồi.

Niếp Quảng Vũ nhìn cô gái cười ôn hòa nói:

– Bây giờ, bác Niếp cho cháu đi, Oánh Oánh, cháu đưa tiểu Lương đi chung quanh chơi.
– Cảm ơn bác Niếp, mẹ! Vậy chúng con đi trước đây.

Diệp Thanh Oánh lập tức đứng dậy, cúi đầu chào bố con Niếp Quảng Vũ, còn Lương Thần thì càng mong sao có thể sớm thoát khỏi nơi này, Đừng nhìn dáng vẻ đĩnh đặc, thong dong của hắn lúc nói chuyện, mà trên thực tế, trong tay của hắn đã có đầy mồ hôi. Đấu khẩu với một vị quan cao cấp thứ trưởng, phải chịu áp lực lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn. Vì thế, hắn cũng vội vàng đứng dậy, nói với Vương Phỉ Hạm và Niếp Quảng Vũ:

– Cháu chào cô, cháu chào bác Niếp!

Nhìn bóng dáng của Lương Thần và Diệp Thanh Oánh xa dần, nắm tay đặt trên bàn của Niếp Phong cứ vang lên khanh khách. Còn gương mặt của Vương Phỉ Hạm và Niếp Quảng Vũ lại có thần sắc rất khó tả, cách ăn mặc thoải mái, hài hòa của đôi trai gái đứng gần nhau lại càng giống một đôi tình nhân.

Lương Thần và Diệp Thanh Oánh rời khỏi lầu trà Nhất Phẩm Hiên, Lương Thần lập tức thở dài nhẹ nhõm, làm cho người con gái cười nhẹ và hỏi:

– Sao rồi? Vừa rồi không phải nhìn anh có vẻ rất thoải mái sao?
– Không thoải mái chút nào.

Lương Thần thản nhiên đáp.

– Bác Niếp của em có khí thế rất lợi hại, không cần nói, chỉ cần ngồi bên cạnh anh thôi, anh đã cảm giác như là ngạt thở rồi, đây tục gọi là quan uy.
– Đúng rồi, sao anh biết bác Niếp là quan viên?

Diệp Thanh Oánh mỉm cười hỏi.

– Vừa nhìn đã biết, anh nói những câu nói đó cũng không phải là không có lý đâu. Bác Niếp của em toàn thân đều tỏa ra một vẻ rất quan uy, mặc dù không biết cụ thể là chức vụ gì, nhưng là quan lớn thì không thể nào sai được!

Lương Thần bắt đầu nói dối, trên thực tế, vừa rồi hắn đã sử dụng một khả năng đặc biệt mà rất lâu rồi hắn không sử dụng đến với Niếp Quảng Vũ. Khi những hình ảnh hiện lên trong đầu về Niếp Quảng Vũ đứng lên phát biểu, màn hình điện tử bên cạnh đang chiếu: Ông Niếp Quảng Vũ thứ trưởng bộ thương mại nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa phát biểu, làm cho Lương Thần bàng hoàng toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao.

– Tài ăn nói của anh rất tốt!

Diệp Thanh Oánh rất tin tưởng những lời nói của người con trai này, trên đôi môi hồng hiện lên một nụ cười:

– Nhất là nói với mẹ em hai câu, em nghĩ chút, ừ, “là một trong 3000 người đẹp, làm cho lục viện đều ngưỡng mộ, cái gọi là tài hoa trời sinh, phong hoa tuyệt đỉnh cũng chính là như vậy.” Hai câu này em đã ghi nhớ rồi, sau này nếu có chuyện gì thì em sẽ nói trước mặt mẹ. Anh có thể không để ý, lúc đó vẻ mặt của mẹ rất đặc biệt, đây là lần đầu tiên em thấy mẹ phải chịu thua đấy.
– Hay là thôi đi, em mà làm như vậy, chắc mẹ em sẽ hận anh suốt đời thôi.

Lương Thần vội vàng nói.

– Mẹ em không nhỏ mọn như anh tưởng tượng đâu. Mẹ thuộc loại người bề ngoài thì lạnh nhạt nhưng trong lòng thì rất dễ gần, thời gian qua đi, anh sẽ thấy mẹ là một người rất tốt.

Diệp Thanh Oánh hé miệng cười nói.

– Còn em, cũng thuộc loại người như vậy?

Lương Thần vừa cười vừa nói.

– Em và mẹ cũng gần như nhau.

Diệp Thanh Oánh hơi đỏ mặt, nhưng vẫn thẳng thắn trả lời.

Hai người từ lầu trà Nhất Phẩm Hiên đi ra, đi bộ dọc theo con đường ngập nước, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế dài trên con đường dành cho người đi bộ. Diệp Thanh Oánh đến một hiệu kem ở gần đó mua hai chiếc kem ly, cho Lương Thần một chiếc, hai người ngồi trên chiếc ghế gỗ vừa ăn kem vừa nói chuyện.

– Anh có thể ở lại Liêu Dương mấy ngày?

Chiếc môi nhỏ bé ăn kem ly, cái lưỡi nhỏ xinh lúc lại đưa ra liếm bơ dính ở khóe miệng của Diệp Thanh Oánh, tuy là hành động vô ý, nhưng lại làm cho người con trai ngồi cạnh có cảm giác kích động.

– Không biết được, vụ án khi nào kết thúc thì lúc đó sẽ trở về.

Lương Thần ăn kem ly mà như là ăn cơm, trong chốc lát đã ăn hết sạch chiếc kem.

– Còn em có đi Tây Phong nữa không?

Lương Thần dùng tay lau khóe miệng, vừa cười vừa nói.

– Xem tình hình thế nào đã.

Diệp Thanh Oánh né tránh ánh mắt của Lương Thần, không cho người con trai có thể nhìn thấy ánh mắt không tự nhiên của cô. Cô đi Tây Phong chủ yếu là để gặp người con trai này, bây giờ Lương Thần đã ở Liêu Dương, cô tất nhiên là sẽ không cần đi Tây Phong rồi.

Môt cơn gió nhẹ thổi tới, mấy sợi tóc của cô gái bay lên, trong đó có một sợi bay trên má cô, cuối cùng dừng lại ở giữa khóe môi hồng của cô. Lương Thần trong lòng rung động, đưa tay ra nói:

– Đừng nhúc nhích.

Diệp Thanh Oánh ngây ra, nhìn tay của người con trai đưa lên mặt mình một cách ngốc nghếch, đầu ngón tay chạm vào đôi má bóng loáng của cô, một cảm giác ngại ngùng làm cho cô gái đỏ mặt. Cho đến khi tay của người con trai dời khỏi thì trong lòng cô gái vẫn còn cảm giác rung động.

Lương Thần cũng tự cảm thấy hành động vừa rồi có vẻ mạo phạm, nhưng nhìn người con gái không hề tức giận, hắn không khỏi mừng thầm. Đây không phải là mối tình đầu của hắn nên hắn có thể khẳng định người con gái rất có cảm tình với hắn.

Là do anh đã cứu em ư? Là để đền ơn mà dễ dàng chấp nhận sự mạo phạm của anh ư? Lương Thần trong lòng tự hiểu rằng, giữa ân tình và tình ái có một sự khác nhau rất lớn. Người con gái là do cảm ơn hắn mà chấp nhận hắn, kể cả là chấp nhận cưới hắn, đây chắc chắn không phải là kết quả mà Lương Thần mong muốn, hắn cũng không muốn người khác dùng cách đó để báo đáp ân nghĩa. Từ đây cũng có thể biết, Lương Thần có tính tự tôn rất mãnh liệt.

Trải qua sự việc này, không khí ảm đạm giữa Lương Thần và Diệp Thanh Oánh trở lên ấm áp trở lại. Hai người không hẹn mà cùng nhau trầm lặng, cảm giác khác lạ như có dòng nước chảy xuôi ở giữa. Đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Oánh đỏ mặt, tim đập một cách bối rối, có phần kích động, có phần ngượng ngùng lại có phần ngọt ngào. Dưới góc độ của chuyên gia mà nói, đây chính là điển hình của điểm báo tình yêu. Bởi vì từ trước tới giờ chưa từng yêu ai, nên khi chấp nhận thử nghiệm tình yêu muộn màng đến, Diệp Thanh Oánh biểu hiện sự rung động một cách mãnh liệt.

Những người đi qua trên đường thi thoảng lại thoáng nhìn với con mắt ngưỡng mộ đôi nam nữ, người con trai không có gì đặc biệt, nhưng người con gái thanh lịch, xinh xắn lại thu hút được vô số con mắt của những người khác giới.

– Em, có thể làm quen một chút không?
– Người đẹp, có thể biết tên của em là gì không?
– Chị, có thể làm bạn không?

Chỉ có hơn 10 phút ngắn ngủi, những người khách đi đường bị thu hút bởi vẻ đẹp như hoa của cô, không để ý người con gái đã có chủ hay chưa, họ đều đi tới cố ý bắt chuyện.

Cuối cùng, Diệp Thanh Oánh không chịu nổi, đưa tay ra kéo Lương Thần và nói khẽ:

– Chúng ta đi.

Thấy thế, Lương Thần rất tự nhiên lấy tay nắm lấy chiếc tay nhỏ bé, ấm áp và mềm mại của cô gái, bước nhanh khỏi nơi có những con mắt đang thèm thuồng, Cô gái đỏ mặt, chiếc tay nhỏ bé rút ra với vẻ tượng trưng, nhưng không thể thắng nổi người con trai da mặt dày lại to gan, cứ nắm lấy không chịu buông tay. Cuối cùng cô chỉ còn cách mặc kệ cho người con trai.

Bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ, bước chân của hai người gần như đã đi qua tất cả các ngõ ngách của con đường Xuân Ninh.

Hơn 4 giờ chiều Diệp Thanh Oánh nhận được điện thoại của mẹ. Âm thanh dịu dàng của Vương Phỉ Hạm:

– Bảo bối, con vẫn ở cùng với người con trai đó à? Về nhà ăn cơm thôi, đưa cả người con trai đó đến cùng nữa…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường quan lộ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Ngày cập nhật 03/04/2024 03:52 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Làm nô lệ (Update Phần 16)
Vị trí của Tuấn Sau buổi thác loạn hôm nọ thì Kiều Anh được thưởng 1 khoản tiền và 1 chuyến đi du lịch vài ngày cùng Tuấn chồng nàng. 2 vợ chồng đi biển ở Quy Nhơn với phòng villa sát biển. Vùng biển này rất đẹp và rất thơ mộng nên cả 2 đều được healing rất nhiều. Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy được đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc chứ không thể nào tưởng tượng được những việc mà đôi trẻ đã làm. Tuấn vẫn yêu vợ y như ngày đầu gặp và Kiều Anh cũng vậy. Họ vẫn nói chuyện, vẫn cười đùa và vẫn yêu đời hơn trước vì dù...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bú lồn Truyện liếm đít Truyện móc lồn Truyện mút chân Vợ chồng
Không thể quên được em
Phần 22 Một tuần trôi qua trong bình yên, ít nhất Em cũng không điện thoại hay nhắn tin gì cho tôi cả. Cứ nghĩ là Em đã hiểu ra mọi chuyện và buông tha đi thứ tình cảm này. Đang đi làm bỗng Nhóc gọi điện thoại cho tôi và nói Anh à, tối về sớm ăn cơm rồi đi cafe với em nhé. Buồn quá à Có chuyện gì mà em buồn vậy. Quan trọng không? Không có gì đâu anh. Chuyện con gái thôi mà. Ừ giờ anh về. Em về rồi hả Dạ em đang làm cơm Rời khỏi công ty về nhà. Nhóc vẫn đang lui hui cùng mẹ trong...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật Truyện sex ngoại tình Truyện teen
Ấn ký tình dục (Update Phần 16)
Khooooông! Ở bên kia, Huy thét lên trong đau đớn. Bởi vì tên mang mặt nạ vừa mới bật camera theo dõi của căn phòng bên kia bức tường, làm giờ đây ở phòng này mọi người đều có thể quan sát được toàn bộ căn phòng. Thông qua mặt kín họ có thể thấy khuôn mặt đỏ bừng, quằn quại của 3 cô gái, còn nhìn lên chiếc tivi treo trên tường thì họ có thể quan sát và hiểu tại sao các cô gái lại phản ứng như vậy. Nhất là khi Huy nhìn thấy Hân đang bị 2 người đàn ông tuột phăng chiếc váy công sở, phơi bày ra toàn bộ phần dưới...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng