Con đường quan lộ

Phần 8: LÃNH DIỄM

Khi Diệp Thanh Oánh quay lại phòng bệnh, cái mà cô nhìn thấy là một người đàn ông với vẻ mặt bình thản. Nhìn thấy cô quay lại, khuôn mặt hắn lộ ra nụ cười nhưng lại không thể dấu nổi sự đau khổ ẩn trên đó!

– Buổi tối muốn ăn chút gì không? Em đi mua!

Diệp Thanh Oánh làm bộ như không có chuyện gì, cô cố ý tránh để không chạm vào vết thương lòng của đối phương, giả bộ chưa từng có chuyện gỡ xảy ra, khụng thể nghi ngờ đó là lựa chọn tốt nhất.

– Canh trứng tảo tía hôm qua cũng không tệ!

Trong lòng Lương Thần vẫn tiếp tục bao phủ bởi khói mù dày đặc, làm một người đàn ông bình thường, hắn còn cách Cảnh giới Thái Thượng Vong Tình của Thánh nhân xa đến vạn dặm, cho nên, hắn cần chút thời gian để điều chỉnh lại tâm tình của mình. Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, chìm đắm trong những đau khổ mà không thể tự thoát ra được, đó là một loại hành vi tự ngược.

– Được, em đi mua bây giờ!

Diệp Thanh Oánh gật đầu mỉm cười rồi quay người bước đi.

Khi trở về cô cầm theo hai suất cơm. Dọn dẹp lại cái tủ đầu giường và bày cơm lên đấy, hai người cầm bát lên, thưởng thức bát canh trứng làm bằng phương pháp phổ thông nhưng vẫn đậm đà mùi vị.

Sau bữa cơm tối, cô gái ngồi trên chiếc ghế ở đầu giường và nói chuyện cùng hắn. Lương Thần nhìn thấy rõ, cô gái không quen với kiểu nói chuyện phiếm này lắm, nhưng cô vẫn cố gắng phối hợp với hắn, phần lớn là hắn nói và cô ngồi nghe. Thỉnh thoảng, để tránh những khoảng trống tẻ nhạt, cô gái lại miễn cưỡng kể một hai câu chuyện cười mà không buồn cười lắm!

Cái lúm đồng tiền của cô gái hiện lên mờ mờ dưới ánh đèn, đôi mắt sáng thanh tú, toàn thân bao phủ một sự tĩnh lặng khiến người ta cảm thấy thoải mái!

Trong lòng Lương Thần chợt dâng lên một tình cảm ấp áp, đó là một cô gái vừa lương thiện vừa thông minh! Hắn biết buổi chiều cảnh tượng nói chuyện giữa bản thân hắn và bạn gái, à, phải nói là bạn gái cũ, đã rơi vào trong mắt đối phương. Mọi cái cô làm, chỉ là vì giúp hắn thoát ra khỏi những cảm xúc tiêu cực.

Vì thế, vào lúc cô gái kể chuyện cười, hắn đã cười rất vui vẻ, hình như từ trước tới giờ chưa được nghe câu chuyện nào hài hước như thế! Khuôn mặt cô hiện lên nụ cười nhạt mà đôi mắt sáng thì lại chứa điều gì đó phức tạp. Cô hiểu rõ câu chuyện cô kể chẳng có gì thú vị, người đàn ông này rõ ràng nhìn thấu dụng tâm của cô, cho nên mới phối hợp tích cực như thế.

Khi chiếc đồng hồ treo tường gõ đúng chín giờ, cũng là lúc trò chơi cùng nhau phối hợp kể chuyện phiếm của hai người họ kết thúc.

Ánh điện đã tắt, khi ai trở về giường người đấy, hắn quay về phía cô chăm chú nói câu:

– Cuộc đời này của anh, nhờ vào mấy câu chuyện cười này của em mà còn có sức sống đấy!

Sáng sớm hôm sau, Hai người gần như dậy cùng lúc với nhau. Diệp Thanh Oánh tự đi vào phòng rửa mặt trước, xong xuôi cô mang nước ấm vào phòng bệnh. Hắn cảm thấy ái ngại với sự chăm sóc tận tình của cô, hắn không phải là bị bệnh nặng, hoàn toàn có thể tự lo liệu, nhưng lại không thể làm lay chuyển được sự kiên trì của cô.

Nhưng sau bữa ăn sáng, cô gái nhẹ nhàng nói câu:

– Khoảng gần trưa mẹ em sẽ tới, bà không yên tâm để em ở lại đây, em, có thể sẽ cùng bà ấy về Liêu Dương!
– Ờ!

Đầu tiên hắn ngẩn ra, rồi sau đó cười gật đầu:

– Vậy thì em về đi, em gặp phải chuyện lớn như thế, mẹ em lo là đương nhiên rồi!
– Vậy em không thể chăm sóc cho anh được nữa rồi!

Diệp Thanh Oánh do dự.

– Em nhìn tôi xem, bây giờ có thể ăn có thể ngủ, tình trạng rất tốt! Còn chỗ nào cần người chăm sóc chứ!

Lương Thần phất phất cánh tay, nói đùa:

– Nói thật, tôi cảm thấy xương cốt sắp rỉ sắt rồi, chỉ mong nhanh được ra viện, để thoát khỏi cái tai vạ này!
– Không được, bác sĩ nói rồi, anh phải ở bệnh viện một tuần để kiểm tra, bây giờ mới được có hai ngày!

Diệp Thanh Oánh cắn nhẹ môi, rồi lại chăm chỉ nói:

– Em sẽ nói với mẹ, đợi anh ra viện thì mới về!
– Không cần, không cần đâu!

Lương Thần xua tay lia lịa, cười đau khổ:

– Được rồi, anh hứa, nhất định sẽ ở đây một tuần, em cứ về với mẹ em đi, Tây Phong này trị an không tốt, đừng để xảy ra thêm chuyện gì nữa!
– Nói lời thì giữ lời! Em về sẽ gọi điện cho anh!

Diệp Thanh Oánh chớp chớp mắt, khuôn mặt lại hiện ra nụ cười dí dỏm:

– Một ngày kiểm tra một lần, xem người ta có giữ đúng lời hứa hẹn hay không!

Hứa hẹn sao? Sắc mặt Lương Thần thay đổi, một nụ cười tự giễu hiện lên trên khóe miệng hắn. Hứa hẹn là thứ không đáng tin cậy nhất, hắn có thể làm được nhưng người khác chưa chắc đã làm được. Gống như hắn và Tiểu Mạn!

– Yên tâm đi!

Lương Thần lập tức chấn chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười:

– Anh sẽ không để cho Tiểu Diệp phải thất vọng!

Buổi trưa, khi Diệp Thanh Oánh bước ra khỏi phòng chuẩn bị đi mua cơm trưa, cô bắt gặp một thân hình uyển chuyển đứng trước mặt.

Mặc chiếc áo gia màu trắng, mái tóc đen nhánh cột cao, để lộ ra chiếc cổ ngọc thon thon, trên vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt sáng hiện rõ sự lạnh lẽo giống như dòng suối, cái sống mũi thẳng tắp, đôi môi căng mọng mím chặt, không lúc nào không lộ ra cái thứ kiên định và kiêu ngạo khiến người ta không thể nào tả nổi.

Đây quả là một người phụ nữ quá lãnh diễm, cái sự lạnh lùng cách người vạn dặm lan ra trong cái vô hình để cho phần lớn đàn ông ham mê sắc đẹp phải chùn bước, biết khó mà lui!

– Mẹ… mẹ!

Diệp Thanh Oánh có chút bối rối rồi gọi. Tiếng xưng hô này của cô gây nên vài tiếng thở nhẹ mà sửng sốt trong hành lang. Tất cả những bệnh nhân và hộ lý trong hành lang không ngờ rằng, con người vô cùng lãnh diệm này, nhìn như một phụ nữ chưa tới ba mươi tuổi, lại chính là mẹ của cô!

Theo sau người phụ nữ là một thanh niên dáng người dong dỏng, tuấn lãng, nhìn thấy Diệp Thanh Oánh, khuôn mặt không dấu được niềm vui và hô lên:

– Oánh Oánh!
– Anh Niếp Phong, anh cũng tới hả!

Cô lễ phép gật đầu với người thanh niên kia, vẻ mặt không thay đổi, giống như sự yên lặng của những ngày thường.

Vương Phỉ Hạm tiến lên hai bước, giơ tay ôm lấy vai cô gái, chăm chú hồi lâu, đôi mắt lạnh như dòng suối kia mới lộ ra chút an tâm và nói:

– May mà con không sao, làm mẹ lo muốn chết!
– Vào trong trước đã, để con giới thiệu anh cảnh sát đã cứu con!

Cô kéo tay mẹ đi vào phòng.

– Được rồi, mẹ cũng phải cảm ơn người ta mà! Tiểu Phong, cháu cũng vào đi!

Đôi mắt đẹp của Vương Phỉ Hạm liếc nhìn cậu thanh niên đang có chút không vừa ý đứng phía sau mình, trong bụng thở dài, tình cảm thật là thứ không thể miễn cưỡng, cậu Niếp Phong này dù ở mặt nào cũng đều ưu tú, vậy mà con gái mình lại không chút quan tâm.

Lương Thần yên lặng, mân mê điếu thuốc trong tay. Những kích động và hưng phấn sinh ra lúc trước vì nghe được lời hứa hẹn của Phó trưởng phũng Đinh đã biệt tăm tích, bỗng nhiên, hắn cảm thấy bản thân hình như đã không còn động lực để phấn đấu.

Đặt điếu thuốc lá lên mũi, hít hít mùi hương quen thuộc, ánh mắt hắn dần dần như sáng lên. Hắn biết bản thân hắn cần phải đứng dậy, hắn vừa mới hai tư tuổi, hắn còn cả một con đường dài để đi tiếp, hắn tin, hắn sẽ sống tốt hơn người khác!

Cánh cửa kêu một tiếng rồi mở ra. Lương Thần ngẩng đầu theo phản xạ, vừa cười vừa nói:

– Vừa mới đấy đã về…

Giọng của hắn ngắt quãng, bởi vì hắn nhìn thấy có thêm hai người ở phía sau cô gái.

– Đây là anh cảnh sát đã cứu con, Lương Thần!

Diệp Thanh Oánh mỉm cười, hai lúm đồng tiền khi ẩn khi hiện, giơ tay chỉ vào người đàn ông đang có chút ngơ ngác, sau đó kéo tay người phụ nữ kia và cười:

– Đây là mẹ em!

Vương Phỉ Hạm lập tức ngây ra, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn lên khuôn mặt của Lương Thần hồi lâu. Sắc mặt lành lạnh không ngừng biến đổi, thân hình duyên dáng cũng run lên nhè nhẹ.

– Mẹ!

Nhận thấy sự khác thường của mẹ, ánh mắt cô có chút nghi hoặc, bàn tay nhẹ nhàng dùng lực.

– Ờ, Tiểu Lương, chào cậu!

Tinh thần của bà rất nhanh có thể trở lại bình thường, giơ ra bàn tay ngọc thon thon, trên mặt lộ ra một chút nụ cười nhạt, miệng nói cảm ơn:

– Tôi là mẹ của Oánh Oánh, rất may có cậu cứu con gái tôi!
– Xin chào… cô…

Lương Thần kinh ngạc trước sự xinh đẹp và trẻ trung của người phụ nữ, chần chừ trong giây lát mới giơ tay ra. Làn gia của bà man mát, nhẵn mịn.

Sau khi bắt tay xong, hắn ngầm so sánh hai người phụ nữ này, quả thực giống nhau đến năm sáu phần, hình như cũng thích mặc đồ trắng, chỉ khác ở chỗ, cô con gái trông tươi mát, còn người mẹ trông lạnh lùng hơn.

– Đây là hàng xóm nhà chúng tôi, Niếp Phong!

Diệp Thanh Oánh có chút do dự nhưng vẫn giới thiệu cậu thanh niên kia với Lương Thần.

– Chào anh, tôi là Niếp Phong, không biết hải cảm ơn anh thế nào, sau này nếu có cần tới chỗ tôi, xin đừng khách khí! Số điện thoại của tôi là 13***!

Nụ cười của Niếp Phong rất tươi, giọng điệu hình như cũng rất chân thành, nhưng Lương Thần lại cảm thấy có chút gì đó vênh váo.

– Được!

Lương Thần đáp lại cho có lệ, đối với dãy số điện thoại kia, hắn căn bản không có dụng tâm ghi lại.

Diệp Thanh Oánh nhíu mày, hình như muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại bị người phụ nữ bên cạnh chen lời:

– Oánh Oánh, con cũng phải cảm ơn anh Tiểu Phong, biết con xảy ra chuyện, đã không kể ngày đêm đi máy bay từ Thượng Hải trở về đấy!
– Cảm ơn anh Niếp Phong!

Diệp Thanh Oánh vẫn giữ nguyên cái giọng nhàn nhạt, rồi quay sang cười với mẹ:

– Mẹ, mẹ và anh Phong cứ ngồi ở đây nhé, con đi mua cơm trưa cho anh Lương Thần, à, đúng rồi, hai người đã ăn gì chưa? Có cần con mua thêm hai phần không?

Lương Thần bất giác xoa xoa mũi, đây là lần đần tiên hắn nghe thấy cô gái gọi hắn là anh Lương Thần, có vẻ như hắn ở cùng với cô ấy còn chưa hết hai ngày, với khoảng thời gian đấy thì chưa tới mức quen thuộc như thế chứ!

– Mẹ không cần, trên xe ăn tạm cái bánh mì rồi, hỏi xem anh Tiểu Phong của con có đói không?

Vương Phỉ Hạm nhè nhẹ khoát tay, thản nhiên nói.

– Anh cũng không đói!

Niếp Phong nhìn ánh mắt có chút dò hỏi của Oánh Oánh, rồi lắc đầu. Y quay người, nhìn lên người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, lặng lẽ quan sát.

Vương Phỉ Hạm cũng quan sát người đàn ông trẻ tuổi kia. Sau nháy mắt thất thần, bà tỉnh táo trở lại, và nhận định, người đàn ông có tên gọi Lương Thần này chẳng qua chỉ có tướng mạo giống với người kia mà thôi, hai người không thể có bất kỳ quan hệ nào được!

– Tiểu Lương, vết thương của cậu có nặng lắm không?

Là một người phụ nữ mạnh mẽ trong giới bất động sản, xưa nay dù là nói chuyện hay thương lượng thỡ Vương Phỉ Hạm vẫn luôn ở vị trí chủ đạo là mở lời trước. Giọng của bà lạnh lùng giống như con người của bà vậy, rõ ràng là một câu quan tâm, vậy mà khi ở trong miệng của bà lại có chút gì hờ hững.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Thông tin truyện
Tên truyện Con đường quan lộ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch
Ngày cập nhật 03/04/2024 03:52 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đụ vợ thầy giáo
Phần 8 Đến bây giờ thì tôi mới chống hai tay lên lấy thế rồi chầm chậm mà đẩy mạnh con cặc trượt mạnh bên trong cái lỗ lồn. Chị Hoa sướng quá, cong người của mình lên rồi khẽ quặp nhẹ hai cái đùi vào bắp chân thôi rồi khẽ rên lên: Đấy... đúng rồi đấy chị sướng quá em ơi... đã quá không thể nào chịu được nữa rồi em ơi... nhấp mạnh nữa lên đi nào. A. A. Dễ chịu quá... sướng quá sao mà sướng thế hả trời ơi... thích quá đi mất thui... ui ui... Nước nhờn bên trong cái lỗ lồn của chị Hoa cứ thế mà chảy ra làm con cặc của...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ máy bay Làm tình với đồng nghiệp Thọc tay vô đít Truyện bóp vú Truyện liếm lồn Truyện loạn luân Truyện móc lồn Truyện người lớn Truyện sex học sinh Truyện sex ngoại tình
Thùy Dương - Tác giả 69deluxe
Phần 8 Buổi chiều hôm sau, 16h00 mọi người hối hả chuẩn bị vật dụng cho buổi chụp hình đầu tiên, hoàng hôn trên bãi biển. Quan cảnh là tại một hòn đảo nhỏ sau lưng Bình Ba, nơi đó không có người ở. Đi qua đó cũng không hề dễ dàng, nơi đó không có cầu cảng, ghe lớn phải dừng cách đảo 100m, mọi người ngồi thuyền thúng vào. Chuẩn bị trước cho mọi rủi ro, Phúc chuẩn bị rất nhiều túi chống nước cho máy ảnh và 3 cái áo phao cho chị em phụ nữ. Thùy Dương ngồi đó hai tay nàng nắm quyện lại với nhau bối rối. Chuyện lên đảo bằng thuyền thúng nàng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Con gái thủ dâm Đụ cave Đụ công khai Đụ tập thể Đụ vợ bạn Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Làm tình với đồng nghiệp Thuốc kích dục Trao đổi vợ chồng Truyện bóp vú Truyện les Truyện người lớn Truyện sex bạo dâm Truyện sex Full Truyện sex hiếp dâm Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh Vợ chồng
Yêu nhầm vợ bạn (Update Phần 9)
Phần 8 Loan nằm cuộn tròn trong lòng tôi chờ đợi, khẽ thở dài, tôi cũng như chìm vào trong những ký ức buồn đó. “Đó là tình đầu của anh, hồi đầy còn trẻ con mà, mới mười bảy tuổi nên nhìn đâu cũng chỉ thấy màu hồng. Nhưng khổ nỗi ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới ấy tình yêu nó mới thật sự đẹp bởi chẳng có những toan tính hay thị phi gì những rồi kết quả cũng chẳng đâu vào đâu cả”. Tôi nói xong rồi thở dài, khẽ nép vào ngực tôi, Loan thì thào an ủi: “Tình đầu mà anh, đẹp nhưng dang dở, mà có lẽ cũng chính cái dang...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ vợ bạn Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng