Ra khỏi quán, hỏi lão xe ôm: Bác ơi cho cháu hỏi mấy giờ rồi ạ?
(Tại mưa nên mình để di động trong cái túi xách của Yến, nên phải hỏi giờ)
Xe ôm: 8h30 rồi cháu, có về không bác chở về, kẹp 2 luôn cũng được!
(mẹ thằng xe ôm, nói thì nói sao cứ nhìn cẳng người ta?)
Em: Mình đi tiếp nhé anh.
Em kéo tay lôi tôi mặc kệ tôi nói lảm nhảm…
Tôi: Em lạnh không?
Em: Em có!
Tôi: Anh mặc có 1 áo thôi…
Em: Em chẳng cần, áo anh cũng ướt mà!
Tôi: Vậy thôi!
Em: Anh chưa bao giờ yêu ai hay chưa bao giờ xem phim tình cảm à?
Tôi: Xem đầy, yêu đầy (sĩ diện chém bừa)
Em: Vậy mà không biết phải làm gì sao?
Tôi hiểu ý liền, chắc muốn mình ôm đây…
Tôi: Thế em bị thần kinh à? Vừa đi vừa ôm chắc?
Em: Vậy kiếm chỗ nào ngồi là được? Trạm xe bus đằng trước kia kìa!
(Lần này thì đi hẳn rồi, chẳng nhẽ phải ôm nó thật à? Thực ra cũng thích thích nhưng mà mình đã ôm ai bao giờ đâu, hix hix)
Em chạy thật nhanh đến đằng trước ngồi chờ tôi từ từ bước tới…
Tôi ngồi co ro, bỗng tôi phát hiện ra là đã mất cái ô: Ơ, ô đâu em?
Em: Em không biết, anh cầm mà!
Tôi: Thôi chết chắc để ở gốc cây đó rồi.
Em: Thôi bỏ đi, đằng nào cũng ướt hết rồi.
Tôi: Mà sao mưa lâu thế nhỉ?
Em: Càng thích chứ sao?
Tôi: Em về muộn bố mẹ không mắng à?
Em: Anh đúng là chả để ý gì cả? Em nói từ lúc gặp là em là người Thanh Hóa ra đây làm việc mà, bố mẹ em ở quê hết rồi. Em ra đây ở cùng họ hàng xa, nhưng mỗi tháng em đều phải trả tiền phòng, 2 vợ chồng họ chẳng bao giờ quan tâm em về sớm hay muộn hết!
Tôi: Vậy à!
Em: Vâng! Còn anh? Chắc anh cũng ở trọ đúng không?
Tôi: Anh ở nhà thằng bạn mãi Thạch Thất cơ, xã Tân Xã, Thạch Thất đó…
Em: Hì, em không biết…
Tôi: Hay mai qua đó chơi với anh!
Em: Em cũng không biết nữa…
Tôi: Sao lại không biết! Mai em bận làm à?
Em: Không, nhưng em có chút việc…
Tôi: Ừ, vậy để khi khác!
Chúng tôi im lặng…chừng 5 phút…bỗng!
Em tựa đầu vào vai tôi…
Em: Anh à! Anh ơi!
Tôi: Ừ, anh đây!
Em: Em bị HIV đấy…
Tôi: Ừ, em nói 2 lần rồi! Lần này là lần thứ 3
Lại im lặng, chẳng ai nói với ai câu gì…
Khoảng vài phút sau, tôi cất tiếng trước: Em lạnh không?
Em: Em không.
Tôi: Ừ.
Em: Anh muốn ôm em à!
(Sax, mình làm gì có ý đó)
Tôi: Đâu… không có!
Em: Đặt tay lên vai em đi, kéo sát em vào phía anh đấy!
Tôi: Em có lạnh đâu (chết cha mình roài, con này nó muốn là thể nào nó cũng bắt mình làm bằng đc cho coi)
Y như rằng…
Em: Làm đi, mau, đừng để em hét lên!
Tôi làm theo em bảo!
Em nhắm mắt lại, dụi đầu vào bờ vai gầy nhơ xương của tôi…
Em: Sao anh gầy thế nhở?
Tôi: Ừ, anh có 53 cân.
Em: Em 49, ha ha…
Hai đứa cùng cười… sau tiếng cười là sự im lặng kéo dài…
Chẳng hiểu mình đang làm gì nữa, tay tôi khẽ sờ trán em… may quá, không ốm!
Tôi khẽ vén vài sợi tóc xõa xuống của em lên vành tai…
Tay tôi hơi run run khiến em khẽ cười và cất tiếng: Sao anh ngốc vậy nhở? Em chắc chắn đây là lần đầu tiên anh yêu đúng không?
Tôi: Ừ (chả hiểu sao lúc đó run quá lại nói ra câu này)
Em: Em cũng thế…
(Nghĩ thầm, lại chém gió… chắc qua tay đầy anh rồi)
Em: Anh không tin em à?
Tôi: Ừ.
Em: Em cũng nghĩ thế…
Tôi: Ai cũng nghĩ thế…
Em: Nhưng em nói thật đấy anh ạ… anh là fisrt love của em!
Tôi: ?????????????????
(nó nói chữ phớt lớp giọng ngạt mũi thành phát láp làm mình khó hiểu, vài giây sau mới nghĩ ra)
Tôi: Ừ!
Em: Tin em đi!
Tôi: Ừ, anh tin em!
Em: Ôm chặt em vào lòng đi, em sẽ nói cho anh biết về em!
Tôi: Ôm thế nào cơ? Ôm như cũ hay là anh phải quay mặt lại phía em!
Em cười lớn và nói: Cứ ôm như vậy nhưng sát hơn và chặt hơn đi…
Tôi: Ừ, thế này hả?
Em: Chặt nữa đi!
Tôi: Ok?
Em: Được rồi anh ạ!
Em: Anh là người con trai đầu tiên ôm em đó…
(Sax, lúc này mình thầm nghĩ chả biết chém hay thật)
Em và tôi lại im lặng vài phút…
Mưa đã nhẹ hạt dần dần…
Em khẽ ngước mắt lên nhìn tôi…
Bống nhiên em gạt tay rôi khỏi người em…
Em: Anh à, em muốn nằm ra ghế và gối đầu lên đùi anh để có thể nhìn thấy khuôn mặt anh!
Tôi: Em điên à? Tí có người đến thì sao?
Em vẫn làm như em muốn và không quên nói câu: Kệ.
Tôi đành chiều em… thực ra lúc này tôi mới ngắm khuôn mặt em 1 cách rõ ràng nhất…
Xinh thật đấy, em trắng, mắt nâu, mái tóc dài màu hạt dẻ… môi đỏ tự nhiên…
Đột nhiên em nói: Anh à, em yêu anh suốt đời nhé… còn anh, yêu em hết tối nay thôi…
Tôi: Ừ! (Thực ra tôi chỉ rung động nhẹ, tôi nghĩ không phải tình yêu là như vậy)
Em ngắm tôi một lúc lâu rồi khẽ nhắm mắt…
– Anh à, chắc anh nghĩ em rất dễ dãi và lẳng lơ đúng không? – em nói!
Tôi: Ừ, đã có lúc em khiến anh nghĩ vậy…
Em: Anh đừng nói gì và nghe nói em này…
Tôi: Ừ.
Em mở mắt lừ tôi: Đấy, anh lại vừa nói…
Tôi im lặng…
Em nhắm mắt và cầm tay tôi đặt khẽ lên má em…
Em:
“Đừng hỏi tại sao em yêu anh nhé anh…
Em yêu mưa, yêu mưa lắm anh ạ!
Ngay từ khi anh bước vào khách sạn, anh nói chuyện với tụi em và sau đó nói chuyện với em, em đã thích anh rồi… Anh giống mưa lắm… em chắc chưa ai nói với anh như vậy đúng không? Em đã ngỡ cơn mưa này mang anh đến với em đấy…”
(Ặc ặc, lãng mạn thế, lãng mạn đến khó tin em ơi)
Em:
“Em là con 1, bố em là bác sĩ quân y, mẹ em cũng vậy… trước khi sinh em, bố em đã bị HIV do 1 tai nạn nghề nghiệp, ông không hề biết cho đến một ngày ông đi hiến máu nhân đạo và khi đó thì mẹ em đã mang thai em – đó là chuyện cách đây 19 năm rồi anh ạ, khi đó gia đình em đều sống ở Hà Đông, chỗ viện 103 bây giờ đó anh. Em nghe mẹ em kể lại là bố em tuyệt vọng lắm, ông không còn mặt mũi nào gặp đồng nghiệp nữa và ông đã quyết định không làm trong quân ngũ nữa vì lời ra tiếng vào… gia đình em chuyển vào nam sống 1 thời gian sau đó chuyển về Thanh Hóa, khi chuyển về Thanh Hóa em đã 4 tuổi rồi.
Khi em đủ lớn để biết mình mang trong người căn bệnh thế kỉ thì cũng là lúc hàng xóm, bạn bè hắt hủi em, chúng nó không chơi với em…
Em sống trong sự tủi nhục, xa lánh bởi lũ trẻ cũng như những người lớn tuổi tới năm em 15 tuổi và em ra Hà Nội học cấp 3 với sự ngậm ngùi của cha mẹ.
Nhà em nghèo lắm, bố mẹ bỏ nghề về làm nông, 3 năm em học cấp 3 ở Hà Nội bố mẹ phải gửi tiền đều đặn hàng tháng, em nhớ như in mới đầu thì mỗi tháng 1 triệu rưỡi, sau đó thì 1 triệu 2 rồi dần dần chỉ còn 1 triệu, em phải đi làm thêm ở một số quầy bar để thêm tiền ăn học… và tiền thuốc men của mình!
Mỗi năm em chỉ dám về thăm nhà một lần… nỗi nhớ bố mẹ dần dần cũng nguôi đi bởi những bon chen cuộc sống…
Em cứ tự cười, tự vươn lên… anh thấy em dũng cảm không?
Khi em làm ở bar, em đã gặp đủ loại người, có người xấu, kẻ tốt… ở nơi đó đã dạy em đủ mọi thứ mà thầy cô không bao giờ có thể dạy… và em nghĩ anh cũng nhận ra điều đó qua cách em nói chuyện!
Tình yêu đối với em thật sự là một thứ mà em chưa bao giờ mơ tới… lý do tại sao anh cũng biết rồi đó!
Căn bệnh này không cho phép con người ta được yêu… Vậy mà em đã yêu anh đấy… nhanh thật nhanh… em xin lỗi vì em không được như những người con gái khác, em không có thời gian nhiều như họ vậy nên em đã bỏ mặc suy nghĩ của anh, em không cần biết anh nghĩ thế nào về em… tốt cũng được, xấu cũng được…
Anh biết không? Anh là người đầu tiên mà em dám nói ra bí mật của mình đấy…
Em đã đánh cược với số phận 1 lần và em đã thắng, phần thưởng của em chính là anh đó, à không, là một buổi tối được bên anh đó!
Nếu lúc nghe em nói xong anh hất em ra, kêu to lên thì anh biết em sẽ làm gì không? Em sẽ chạy ra đường và đâm đầu vào 1 chiếc ô tô ngay tức khắc…
Cám ơn anh vì anh đã không làm vậy!
À, anh ơi, năm nay em 19 tuổi, anh nghiên cứu về HIV/AIDS vậy anh biết em sống được bao lâu nữa đúng không? Anh trả lời em đi!”
Tôi: Ừ, anh biết… em yên tâm đi, nếu em uống thuốc đều đặn thì em sẽ không sao hết cả! Em sẽ sống lâu như ng bình thường mà!
Em nhìn tôi khẽ cười : Đồ nói dối, bệnh của em em lại không biết à, thôi chẳng cần anh nói thật đâu…
Tôi: Ừ… nhưng em đừng nghĩ nhiều làm gì… hãy sống vui vẻ như vừa nãy ý.
Em: Anh mong em sống như vậy thật sao?
Tôi: Ừ, nếu em sống như vậy thì bệnh tật sẽ được đẩy lùi đó…
Em: Vâng, em vẫn sống như vậy mà (Mắt đượm buồn)
Sau khi em kể chuyện của em, tôi không hỏi thêm gì nữa… (Có lẽ lúc này là lúc mình lơ đãng nhất, trong đầu biết bao nhiêu là suy nghĩ về em, về căn bệnh của em, nhưng tôi lại hoàn toàn không hỏi em thêm 1 câu hỏi nào nữa…)
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cơn mưa ngang qua |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 22/08/2016 17:19 (GMT+7) |