Tôi bật khóc, khóc thật sự, làm nũng như một đứa trẻ, cái hình ảnh tôi thề rằng sẽ không để ai trông thấy, vậy mà…
Nguyệt vô thức bật khóc nhìn tôi, bàn tay của cô nàng chạm nhẹ vào bờ vai tôi… cảm giác ấy, như một thứ mật ngọt dỗ dành một đứa bé đang khóc vì nhớ nhung hay thèm khát một thứ yêu thương nào đó… Tôi gạt tay Nguyệt ra, rồi cố gắng để đôi mắt hong khô lại, thế nhưng chẳng hiểu khi thấy Nguyệt khóc, tôi thấy được một sự an ủi đến kỳ lạ, sự an toàn ấy, khiến sự yếu đuối của tôi chẳng thể dấu nổi….
– K… ổn chứ?
– Ừm, tớ ổn… xin lỗi Nguyệt…. thật đấy!
– Không sao… K làm tớ sợ đấy… Giờ tớ thấy tốt hơn rồi…
– Sao Nguyệt lại khóc…?
– Vậy sao K khóc…?
– Bí mật…!
– Tại sao K lại hỏi vì sao tớ ở đây? – Nguyệt hỏi tiếp.
– K không biết… thật sự không biết…
– …….
– …………………
Vậy là sự im lặng bao trùm mọi thứ, cơn mưa ngày hôm ấy, dường như giúp tôi nhận lại một thứ gì đó đã đánh rơi từ lâu…. Phải không nhỉ? Cần ít nhât 18 tháng để quên đi một người….
– Này cô gái….! – Tôi mở lời…
– Sao….?
– Muốn đi chung ô với tớ không?
Ánh mắt tôi và Nguyệt nhìn nhau, sau những giọt nước mắt vì nhau mà lăn trên khuôn mặt, có lẽ hãy để yêu thương lau khô những giọt nước mắt ấy, vì sao nhỉ? Có lẽ Vì khi yêu thì người ta sẽ không bao giờ nói đến hai từ xin lỗi.
Lấy chiếc ô vừa đánh rơi xuống, tôi cùng Nguyệt dưới chiếc ô cùng nhau đi thật chậm ra nhà xe, lấy từ trong cặp bộ áo mưa của mình, tôi đưa lại cho Nguyệt… Rồi lấy chiếc ô của mình ra về… hai đứa tôi, mỗi người một chiếc xe đạp, một con đường về nhà khác nhau…. Nhưng có một thứ giống nhau, chắc rằng đó là rung động!
…
Tối ngày hôm đấy, tôi nhận được câu trả lời trên Facebook của một người anh, người bạn mới!
– Anh còn cây đàn classic giá 500 nghìn, em thích có thể ghé qua chỗ anh xem rồi quyết định… – Ghé nhìn danh sách bạn đang online, tôi chat lại…
– Ok anh, vậy chiều mai em ghé qua, anh cho em cái địa chỉ?
– Anh ở trên đoạn cầu Xx một đoạn tầm 50 mét thôi, em cứ lên tới đấy rồi alo cho anh, số anh đây… 09xxxxxxxx! – Tin nhắn trả lời ngay sau đó.
– Rồi, chiều mai đi học em ghé qua, cảm ơn anh…!
– Không có gì.
Thở nhẹ ra, tôi đưa tay vuốt mặt, tắt máy tính trở về căn phòng của mình, Đi ngang qua ô cửa ở cầu thang, tiếng mưa và hình ảnh của nó vẫn còn tồn tại… cơn mưa đó, cảm ơn nó, vì một phần nào, giúp tôi tiến gần hơn đến một câu chuyện tình mới, mối tình đầu tiên của tôi tại cấp 3! Một phần nào, giúp tôi biết rằng, bên cạnh tôi còn có một người, giúp tôi lấp đi những nỗi nhớ về em…
Tôi đứng trên lan can gần phòng mình, tay cầm ly cam ép, nhâm nhi với mưa, buồn sao? Lúc này trong tôi cảm thấy vui hơn bao giờ hết. Nhớ sao? Lúc này tôi không thể quên cảm giác ấy. Lãnh đạm quá thời gian nhỉ… ngày ngày giúp tôi nhận ra từng thứ một, có khi nào đang sắp lấy đi của tôi một thứ nữa như muốn trao đổi hay không?
Tôi quay trở lại bàn học và soạn sách cho ngày mai, mở vở sử ra học thuộc bài cũ để ngày mai xung phong kiếm điểm miệng… ngày hôm nay cũng có sử… và hai ngày liên tiếp có môn này…
Bỗng có một mẩu giấy nhỏ rơi ra từ cuốn vở của tôi… nhặt và cầm trên tay…
“ Chào cậu, có thể nói chuyện với tớ được không, nếu cậu đồng ý, ngày mai hãy để lại cho tớ câu trả lời ở ngăn bàn…”
Tôi bật cười, và nghĩ ngay tới việc bị bọn con trai trong lớp troll mình, nhưng cũng có một vài hoài nghi rằng đó là sự thật… đơn giản rằng, ở lớp tôi kín tiếng vô cùng, ít nói chuyện, nhất là với con gái… Nhiều khi bị gắn những biệt danh kèm hai từ lạnh lùng hay vô cảm vào… khó chịu thật… Tôi quyết định tin rằng, mẩu giấy đó là của một trong những đứa con trai trêu đùa tôi, chứ chẳng phải của một đứa con gái nào cả….
Vươn vai sau gần nửa tiếng học tập, tôi chán nản tắt đèn học rồi nằm thoải mái xuống giường, mở chiếc điện thoại thì thấy có một tin nhắn, cách đó gần 20 phút… là của mộtsố lạ…
– Có ai ở cạnh điện thoại không?
– Không có ai ở cạnh điện thoại cả… – Tôi trả lời.
– Thế ai đang trả lời tin nhắn đó ạ…
– Ma đó….
– Thế ma ơi K đâu rồi nhỉ?
– Ma bắt K đi rồi, có nói chuyện với ma thì nói.
– Hic, cảm ơn ma đã bắt tên K xấu tính ấy đi. Đúng là ông trời có mắt…
– Cái gì? – Tôi lẩm bẩm trong đầu lúc ấy, chẳng biết số máy ấy của ai mà vô duyên đến vậy… Chỉ có điều tôi chắc chắn rằng, người này không phải Nguyệt, bởi, tôi cũng nhận được tin nhắn của Nguyệt cùng một thời điểm sau khi nhận được tin nhắn thứ hai của số máy lạ ấy, chênh lệch nhau chỉ khoảng vài giây không đáng kể…. Nội dung tin nhắn của Nguyệt…
– Cảm ơn K nhiều nhé!
– Cảm ơn không cứ thấy thiếu thiếu gì đó? – Tôi nhắn lại,mặc kệ tin nhắn của số máy lạ kia.
– Muốn gì nữa hả? À ăn mentos không?
– Có, mai mang nhiều tý… – Tôi cười tươi.
– Đúng là nghe thấy đồ ăn là lại sáng mắt lên…
– Thì sao nào, không ăn có sống được đâu…
– Mà K này?
– Sao?
– Bộ áo mưa đó bao giờ tớ trả được…
– À, khi nào trời hết mưa thì chả tớ… – Tôi đáp bừa, mưa là hiện tượng tự nhiên, khi tôi chết đi, mưa vẫn còn trên trái đất, chắc chắn là tồn tại mãi mãi, như vậy chẳng khác gì tôi nói rằng, tôi nói cô nàng hãy giữ lại tấm áo mưa ấy.
– Vậy tớ giữ luôn, khỏi đòi lại nhé!
– Ơ, có cướp kìa bà con ơi… – Tôi hơi cười nhẹ..
– Cướp này này dữ lắm, đố dám gọi cảnh sát đấy….
– Vâng, cướp này thì cảnh sát thấy cũng chạy mất dép…
– Phạm K… – Tôi tưởng tượng được lúc ấy, vẻ mặt của cô nàng ra sao, chắc chắn đang viết tên tôi lên giấy rồi lấy chiếc gối đánh tới tấp vào… hà hà…
Tôi Mãi chạy theo câu chuyện với Nguyệt, bỏ quên một người trong cảm giác chời đợi từ tôi, một người nữa, với tôi chắc là một Cô gái, mang đến bên tôi sự vực dậy từ những đổ vỡ, mà tôi dám đánh cược cả tính mạng của mình… Một lần tổn thương yếu mềm nhất của tôi từ khi sinh ra đến giờ…. Sau ngày hôm ấy….
Ngày 17 tháng 9…
Phải rồi, tớ quên mình đã chia tay!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cơn mưa vội |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 05/06/2017 23:39 (GMT+7) |