– Tầng này đã đủ chưa em? Đạt nhếch mép tỏ vẻ khinh thường.
– Với anh thì anh đưa bao nhiêu em nhận bấy nhiêu, đã bao giờ em đòi hỏi đâu. Cô gái trả lời.
– Anh chỉ sợ em chê ít rồi lần sau không bắt máy khi anh gọi. Em kiêu lắm đấy nha!
– Em đã nói với anh bao lần rồi, sao anh không hiểu nhỉ? Em đã bỏ nghề và không muốn tiếp tục con đường này nữa.
Đạt thừa hiểu một điều là với công việc làm đĩ, từ đầu đã không làm thì thôi, còn nếu như đã làm thì rất khó quay trở lại con đường thánh thiện, trừ khi…
– Chắc em được Đại gia nào bao bọc rồi phải không?
– Cứ cho là như vậy đi, có sao không?
– Không sao, anh chỉ đoán là như vậy thôi. Chúc em gặp nhiều may mắn với Đại gia đó. Đạt nhếch miệng cười rồi đi ra ngoài lên xe phóng về nhà.
Đỗ xe ở bên đường, Đạt mở cổng đi vào trong nhà và chắc mẩm bác Bắc đã về từ lâu rồi. Tuy không thích ông ta dan díu với mẹ mình, nhưng Đạt vẫn thầm cảm ơn ông vì có ông mà nó sẽ có được con xe mơ ước. ” Bọn bạn chắc thằng nào cũng phải thèm chảy nước bọt khi thấy mình cưỡi em nó.. ” Đạt thích thú vừa đi vừa nghĩ đến cái ngày khoe xe mới với lũ bạn. Khi mở cửa nhà ra để bước vào thì Đạt đứng im giật thót cả mình vì có hai bóng người đang lù lù đứng ôm hôn nhau ngay cạnh cánh cửa. Đạt thừa hiểu là mẹ nó đang tiễn ông Bắc về và hai người quyến luyến không muốn xa nhau nên cứ đứng gần cánh cửa ôm hôn. Cho dù Thu đã kịp kéo chiếc quai áo lên nhưng Đạt vẫn thấy được cái bầu ngực căng phồng và cái núm vú to bằng đốt ngón tay út. Cả hai lần nữa lại bị Đạt bắt quả tang nên đâm ra xấu hổ và ngượng ngùng. Thu nhìn con trai chữa thẹn bằng việc lên tiếng trước:
– Con đi chơi về rồi đấy à?
Đạt chưa kịp trả lời thì ông Bắc cũng hỏi luôn:
– Đi chơi vui không cháu?
Đạt nhìn ông Bắc trả lời cộc lốc không mấy vui vẻ:
– Cũng được!
Ông Bắc không quan tâm đến vẻ giận dỗi của Đạt, ông ta mỉm cười cố thân thiện với cậu bé và đưa tay lên vỗ vai nó nói:
– Cháu bác càng lớn trông càng đẹp trai phong độ. Cố gắng học giỏi cháu nhé để mai này còn giúp bố mẹ cai quản cơ ngơi.
Đạt thấy ông Bắc giả tạo đến lố bịch, ra vẻ quan tâm như đúng rồi để che đậy sự ngoại tình bẩn thỉu của ông ta với mẹ nó. Vẫn thái độ như cũ, nó trả lời:
– Cháu không thích học. Bác không phải quan tâm đến cháu như vậy đâu. Thôi bác về đi kẻo bố cháu dậy bây giờ đấy.
Ông Bắc tím mặt tức lắm nhưng do đóng kịch quen rồi nên ông ta vẫn cố gượng cười. Rút chiếc ví ra và gọi nó lại:
– Đạt này, bác cho cháu vài đồng để tẩm bổ việc học hành. Cầm lấy đi cháu, thanh niên ra đường cũng phải có vài đồng thì mới tự tin được chứ.
Đạt bắt đầu ghét ông Bắc, định nhất quyết không thèm lấy mấy đồng tiền bẩn thỉu đó nhưng khi nhìn bốn tờ 500 mới cứng cựa trên tay ông ta thì nó lại nổi lòng tham…. chưa bao giờ nó biết chê tiền cả. Khuôn mặt gầm gừ lưỡng lự, nó đưa tay ra chộp luôn bốn tờ tiền đó rồi đút ngay vào túi quần.
– Chào bác, cháu đi ngủ đây. Đạt cầm tiền đi luôn về phòng mà không thèm cảm ơn một câu.
Thu mở cửa tiễn ông Bắc ra ngoài, cô nói vẻ không hài lòng:
– Sao anh cho nó nhiều tiền thế? Cứ chiều là nó đâm hư rồi lần sau quen mui lại vòi vĩnh.
Ông Bắc mỉm cười quay lại trả lời:
– Hai nghìn thì có nhiều gì đâu mà em phải lăn tăn vậy nhỉ?
Bàn tay ông Bắc mơn man từ dưới cổ xuống hai bầu ngực của Thu rồi ông ta nói tiếp thật nhẹ nhàng:
– Coi như là đêm nay anh được yêu với một phụ nữ quyến rũ nhất hành tinh này đi. Như vậy hai nghìn chẳng hóa ra là quá rẻ mạt rồi ư.
Thu hất tay ông Bắc ra, cô tức giận mắng:
– Anh nói cứ như thể em là đĩ không bằng.
– Anh trêu một chút thôi mà, anh không có ý đó. Ông Bắc cố chữa lỗi bằng việc kéo Thu lại ôm hôn.
– Lần sau mà nói vậy nữa thì biết tay em. Thu mắng vậy nhưng cô đã dịu dịu xuống khi được bàn tay ông Bắc ôm cứng lấy thân hình của mình.
– Chúc tình yêu của anh ngủ ngon. Ông Bắc hôn môi Thu lần cuối rồi buông cô ra để đi về.
– Em cũng vậy. Đi đường cẩn thận anh nhé.
– Ừ anh biết rồi, thôi em vào nhà đi.
– Bye anh!
Khu chợ Âu Cơ hôm nay có vẻ náo nhiệt hơn mọi khi, bà con không biết có bán đắt hàng hay không nhưng trông ai cũng vui vẻ cười đùa. Tất cả đều có lý do, bởi hôm nay có sự xuất hiện của bà Thủy- phu nhân ngài Đại sứ. Bà Thủy đi cùng Thu, chủ tịch hội phụ nữ, Nga (vợ Trần Kính- chủ tịch hội người Việt Nam) và hai sư thầy của chùa Thiếu Lâm Tự. Nhóm người đông đúc đi cùng nhau còn có một số người có tiếng trong chợ Âu Cơ, họ đi từng quầy kêu gọi bà con quyên góp ủng hộ đồng bào miền trung bị lũ lụt… một việc làm có đức, và có tâm. Việc bà Thủy tham gia cùng hội ban phụ nữ đi kêu gọi từ thiện là việc làm chưa từng có trong các đời Đại sứ tại đất nước này. Chính vì lẽ đó, bà con ai cũng hân hoan và tin tưởng tuyệt đối vào chương trình từ thiện mà chi hội phụ nữ lập ra.
Lá lành đùm lá rách, câu châm ngôn đó đã đi sâu vào lòng người, đặc biệt những kẻ xa quê thì việc giúp đỡ những người nghèo đói, những người gặp thiên tai ở nước nhà đối với họ là việc cần làm. Nhưng một hai năm trở lại đây, từ trong nước đến ngoài nước xuất hiện nhiều vụ ồn ào về việc ăn chặn tiền từ thiện của người nghèo khiến dân chúng rất chi là bức xúc. Do đó, việc bà Thủy cùng chủ tịch hội người phụ nữ là Thu đứng lên khiến bà con lần này an tâm rằng tiền ủng hộ của họ sẽ được đến đúng tay người gặp khó khăn đang cần giúp đỡ. Nhờ có cái tiếng “phu nhân ngài đại sứ” và hai “sư thầy” tâm đức trong chùa đứng lên kêu gọi mà đợt quyên góp của chi hội phụ nữ đã diễn ra thành công ngoài mong đợi. Các cá nhân và công ty ai cũng nhiệt liệt hưởng ứng, thậm chí những người giàu không tiếc tay (có thể muốn lấy lòng Đại sứ) ủng hộ nhân dân miền trung những khoản tiền tương đối lớn.
Bà Thủy lộng lẫy trong chiếc đầm quyến rũ bước xuống xe cùng ông Chung đi vào ngôi biệt thự sang trọng theo lời mời của chủ tịch hội người việt nam là Trần Kính. Bữa tối kín đáo của những người có tiếng tăm còn có sự xuất hiện của Vũ Bắc. Cứ đi một đoạn là đôi mắt bà Thủy lại long lanh bởi ngôi biệt thự của ông Kính được thiết kế không những đẹp mà các đồ nội thất bên trong cũng rất đắt tiền. Bà Thủy nói nhỏ vào tai ông Chung:
– Bọn này giàu thế ông nhỉ? Biết bao giờ mình mới có được căn biệt thự lộng lẫy như vậy.
Ông Chung không trả lời vì ông biết tính vợ chỉ thích tiền và thích những món đồ sang trọng. Sau khi mọi người dùng bữa xong, bà Nga vợ ông Kính dắt bà Thủy đi ra ngoài vừa gọi là chị em hàn huyên và cũng tiện thể dắt bà đi thăm quan toàn bộ vẻ đẹp sang trọng bên ngoài căn biệt thự. Khi cánh phụ nữ đã ra ngoài, chỉ còn lại ba người đàn ông quyền lực, họ bắt đầu nói chuyện về công việc.
Từ ngày nhậm chức, thời gian mới đi qua được gần hai tháng thôi nhưng ông Chung đã nghe ngóng loáng thoáng được rằng bà con đang hơi bức xúc khi phòng lãnh sự tăng giá một loạt các phí. Muốn tìm hiểu thông tin có đúng bà con bức xúc như vậy không nên ông Chung hỏi dò Trần Kính và Vũ Bắc:
– Hai ông có thấy bà con trong chợ nói gì về phòng lãnh sự không?
Cả Trần Kính và Vũ Bắc đều biết ông Chung đang nói đến vấn đề gì. Thực ra việc bà con phẫn nộ hai người đã biết từ lâu nhưng tuyệt nhiên cả hai chẳng dại gì mà tham gia vào vì đơn giản, đó là việc của ông Chung. Trần Kính lên tiếng trả lời:
– Cũng có, nhưng không nhiều lắm thưa anh.
– Không nhiều nhưng có nghĩa vẫn là có, thậm chí là có không ít đúng không? Ông Chung thở dài não nề. Mới làm được gần hai tháng mà đã bị dân kêu rồi nên ông ta cảm thấy hơi xấu hổ và bất lực.
Hiểu được những trăn trở của ông Đại sứ, Vũ Bắc động viên ông ta, nhưng không phải là khuyên dăn mà là xúi giục ông Chung cứ thế mà làm, không phải sợ gì hết:
– Anh Chung đừng lo lắng quá, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả đâu. Mới đầu họ chưa quen, nhưng sau đó sẽ quen hết thôi mà.
Thực ra ông Chung đã có lần lệnh cho phòng lãnh sự xem lại các mức phí thu chi của bà con rồi, nhưng ông ta đã bị vợ là bà Thủy ngăn chặn, thậm chí bà còn mắng cả ông chỉ vì cái tội bôn sê vích, cái tội không biết kiếm tiền khi có cơ hội. Nhưng ông Chung không thể nói nỗi lòng đó ra cho Trần Kính và Vũ Bắc hiểu, ông không muốn họ nghĩ rằng ông chỉ là thằng sợ vợ.
– Nhưng tôi sợ tiếng đồn ầm lên rồi lại rách việc. Ông Chung nhăn nhó.
Trần Kính thay lời Vũ Bắc, ông ta nói thẳng tưng cho ông Chung hiểu vấn đề:
– Bây giờ có mấy ai làm quan mà không bị dân kêu đâu. Chuyện thường ở huyện mà anh. Việc mình mình cứ làm, còn “dân ngu” là việc của họ. Chúng cứ kêu mình này nọ, nhưng thử cho bọn chúng lên thì tôi hỏi anh, bọn chúng có tham nhũng không? Gớm, chẳng tìm cách vơ vét hết ấy chứ.
Vũ Bắc cũng thêm vào để ông Chung không bị áy náy:
– Anh Kính nói đúng đấy, đừng bận tâm quá lại đau đầu. Bọn em đang có công việc cần nhờ đến cái tiếng của anh đây.
Ông Chung ngẩng mặt lên nhìn Vũ Bắc, ông biết sẽ có ngày hai nhân vật này sẽ nhờ vả đến mình nên có lẽ ông ta đã có sự chuẩn bị trước, nói đúng hơn là ông phải tập làm quen với công việc đi đêm với các doanh nghiệp làm ăn. Ông Chung hỏi:
– Có việc gì mà hai ông lại cần đến tôi vậy?
Vũ Bắc quay sang nhìn Trần Kính và như hiểu ý nhau, ông Kính trả lời:
– Sắp tới bên Âu Cơ và bên Thiên Long có sự mua bán ngầm, nói chính xác hơn là bên Âu Cơ sẽ mua các khách hàng của bên Thiên Long. Hai bên đang trong quá trình đàm phán để đi đến thống nhất các điều khoản.
– Việc đó sao lại nhờ tôi giúp? Ông Chung chưa hiểu.
– Bọn tôi cần anh đứng ra làm trung gian mua bán giữa hai bên. Vũ Bắc giải thích cho ông Chung biết việc của ông ta là gì.
– Các anh nói rõ ra xem nào thì tôi mới hiểu được chứ. Ông Chung thực sự ngu ngơ.
Vũ Bắc mỉm cười vì thấy ông Đại sứ này chậm hiểu quá, nhưng ông ta vẫn kiên nhẫn giải thích rõ ràng hơn:
– Thế này nhé, bọn tôi muốn anh, nhân danh là ngài Đại sứ đứng ra bảo lãnh và làm trung gian của việc mua bán. Chúng tôi đã nghĩ đến vài người, nhưng không có ai là có uy tín hơn anh. Chúng tôi cần anh đứng giữa hai bên, đầu tiên là bảo lãnh, thứ hai là đứng ra nhận tiền đặt cọc của bên Âu Cơ. Khi nào bên Thiên Long đã thực hiện đúng như giao kèo thì anh mới đưa nửa số tiền đặt cọc đó cho bọn chúng. Còn số tiền một nửa còn lại chúng tôi sẽ trả chậm theo từng tháng.
Nhận thấy đây là việc mua bán ngầm của các ông chủ chợ, ông Chung tỏ ra lưỡng lự không muốn nhận lời. Như biết ông Chung không muốn tham gia làm ảnh hưởng đến cái tên của ngài Đại sứ, Vũ Bắc mỉm cười đưa ra khoản lót tay lớn để làm ông dậy lòng tham:
– Anh Chung yên tâm, hai bên không để anh phải đứng ra giúp không công đâu. Anh có biết anh sẽ nhận được khoản hoa hồng là bao nhiêu không? Số tiền giao dịch là 6 triệu euro và anh sẽ nhận được 5% khoản tiền đó nếu như mọi việc thành công tốt đẹp.
Nhìn Vũ Bắc giơ năm ngón tay lên, ông Chung toát mồ hôi vì thấy số tiền nhận được lớn quá, ít nhất là đối với ông ta. Kẻ ngu cũng nhẩm được 5% là bao nhiêu, là ba trăm nghìn euro…. là ba trăm nghìn…. ông Chung lẩm bẩm con số đó trong đầu.
– Cho tôi.. vài.. hôm.. suy nghĩ.. được không? Ông Chung lắp bắp.
Biết đã đánh trúng tim đen, cả Trần Kính và Vũ Bắc đều mỉm cười gật đầu, hai người biết rằng coi như ông ta đã gần như đồng ý tham gia. Những chiếc ly rượu ngoại lại được đưa lên cụng và ông Chung thấy Trần Kính dúi vào tay mình một phong bì dầy cộp. Ông Chung cầm mà tay run run bởi ông biết bên trong không phải là những tờ giấy trắng.
– Gọi là có chút quà dành cho ông anh sang bên này công tác, anh đừng ngại, hãy nhận cho bọn tôi vui.
Bây giờ ông Chung mới nhận thấy được cái giá trị của hai chữ Đại sứ bên mảnh đất đông dân Việt Nam như bên này. Vừa được ăn, được uống, lại còn có phong bì chục ngàn oi rô đút túi cầm về. Nhưng tất nhiên có điều ông Chung cũng hiểu là từ nay ông sẽ phải bao che cho những hoạt động của hai nhân vật có tiếng này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cực phẩm dâm dục 3 |
Tác giả | Leysek |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Cho người khác đụ vợ mình, Đụ tập thể, Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sex mạnh, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 07/12/2017 22:38 (GMT+7) |