Dân buôn đồ âm

Phần 103

Thôn Bạch sa nằm ở trong núi, bên ngoài ngoại thành. Đại khái khoảng nửa tháng trước, dân thôn đào được một món đồ cổ, từ đó tới nay, người dân toàn thôn đều bị trúng tà.

Mọi người ý thức được món đồ kia có thể là vật tà âm, nên liên hệ với tôi, nhờ tôi hỗ trợ xử lý. Có điều lúc đó tôi chẳng có tâm tư đi làm, nên bảo Lý mặt rỗ về xem xét. Cũng chính từ đó, Lý mặt rỗ mới gặp chuyện.

Tình huống Lý mặt rỗ đang gặp lúc này, tôi cảm thấy có hai khả năng.

Thứ nhất, đó là quả phụ kia có vấn đề, ả tinh thông cổ thuật Miêu Cương, bàng môn tả đạo, hạ cổ Lý mặt rỗ.

Khả năng thứ hai, đó là Lý mặt rỗ xử lý không triệt để vật tà âm kia, cho nên nó mới điên cuồng trả thù, hắn là bị vật tà âm quấy phá.

Tôi cẩn thận phân tích, cảm thấy khả năng thứ hai lớn hơn một chút. Dù sao, quả phụ trẻ kia có lợi hại thế nào đi nữa, cũng không thể liên tiếp từng ấy ngày khiến Lý mặt rỗ gặp ác mộng, chưa nói tới việc tạo ra dấu chân màu đen trên đầu gối của hắn.

Tới Bạch Sa thôn đã là bốn năm giờ sáng. Vốn nghĩ giờ này thôn dẫn vẫn còn đang nghỉ ngơi, không ngờ trong thôn đèn đuốc sáng trưng, gà chó sủa loạn, thậm chí còn nghe tiếng người kêu rên.

Mẹ nó, quả nhiên có vật tà âm tác quái.

Lúc này, Lý mặt rỗ đã tỉnh táo, thấy tôi đang lái xe vào thôn, càng rên rỉ: “Trương gia tiểu ca, đầu gối của ta ngày càng đau, ta cảm thấy mình sắp không chịu được nữa rồi.”

Tôi vội trấn an hắn, nói đừng lo lắng, đầu gối của hắn có phản ứng với sơn thôn, điều này chứng minh sơn thôn này chắc chắn có quỷ, tìm được nguồn gốc bệnh, sẽ có cách đối phó.

Lý mặt rỗ gật đầu, bảo tôi ghé qua một nhà ở đầu thôn, nơi đó là nhà của quả phụ trẻ kia, hôm nay ở tạm đó, tìm hiểu tình hình cái đã. Tôi đồng ý, xe liền dừng trước cửa nhà quả phụ. Tôi có chút do dự gõ cửa, trời còn chưa sáng, gõ cửa nhà quả phụ liệu có tiện?

Có điều, lúc tôi còn đang do dự, cửa lại mở ra, một thiếu phụ nông thôn đứng tại cửa ra vào: “Các ngươi tìm ai?”

“Là ta, Lý mặt rỗ.” Lão Lý nhô đầu từ trong xe ra: “Ta tìm ngươi, muốn hỏi chút việc.”

Phát hiện là Lý mặt rỗ, quả phụ liền lên cơn giận dữ: “Lừa đảo, ngươi còn dám đến đây?”

Vừa nói vừa hùng hổ sấn đến, định lôi Lý mặt rỗ ra ngoài. Tôi giật mình, hiện giờ Lý mặt rỗ bệnh nặng, chỉ sợ quả phụ sẽ bóp hắn tắt thở. Tôi vội chạy lại ngăn cản, hỏi cô ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Quả phụ khóc sướt mướt nói: “Các ngươi hại chúng ta thê thảm, có biết không? Hiện giờ nam nữ, già trẻ trong thôn đều bị vật kia giày vò sống dở chết dở, gọi điện cho các ngươi cũng không nghe máy. Ngươi phải đền tính mạng cho cả thôn ta.”

Tôi càng hoang mang, không hiểu trong đó rốt cuộc xảy ra cái gì, chỉ là ý thức được, chuyện này chắc chắn sẽ rất nan giải.

Tính cách người dân ở đây tôi chưa biết rõ, có điều từ xử sự của quả phụ kia, tôi có thể đoán được, thôn dân ở đây chắc chắn không thân thiện. Chúng tôi lỗ mãng xông vào, chỉ sợ còn bị thôn dân đánh chết. Bởi vậy, tôi liền lên xe, chuẩn bị rời đi.

Nhưng không còn kịp nữa rồi, tiếng hét chói tai của quả phụ đã đánh thức rất nhiều người, không ít từ nhà đi ra, trước sau vây chặt lấy xe của tôi.

Nhìn bọn họ tay lăm lăm dao phay, cuốc xẻng, thậm chí còn có súng săn, tôi liền sợ hãi vội khóa chặt cửa xe, chỉ hé chút kính, hỏi mọi người tình hình thế nào, đừng vội động thủ.

Tôi phát hiện một điểm lạ, đó là đám người đi ra, hầu hết là phụ nữ, chỉ có vài nam thanh niên, nhưng cũng đứng co cụm, hình như đi lại khó khăn. Tôi chợt chột dạ, thầm nghĩ bọn hắn chẳng lẽ cũng mắc bệnh giống Lý mặt rỗ?

Nghe mọi người hùng hùng hổ hổ, nhao lên, tôi cũng lờ mờ hiểu được đầu đuôi vấn đề. Vốn dĩ lần trước Lý mặt rỗ tới giúp thôn dân giải quyết vật tà âm, mặc dù hiện tượng quỷ dị mới chỉ lắng xuống, Lý mặt rỗ đã nhận tiền rồi vội rời đi.

Sau khi hắn đi, tình hình mới trở nên nghiêm trọng.

Trước kia các thôn dân gọi là trúng tà, cũng chỉ bị hù dọa một chút mà thôi. Nhưng từ khu Lý mặt rỗ rời đi, tà tính của vật tà âm đột ngột tăng vọt. Không những xảy ra liên tiếp những sự việc quái gở, mà bản thân không ít thôn dân cũng bị tra tấn khổ sở.

Điều đầu tiên mọi người nghĩ tới, đó chính là chúng tôi.

Nhưng cũng không hiểu sao, điện thoại họ gọi cho tôi lại không được. Mà họ cũng không biết chỗ ở của tôi, cho nên trong đầu liền nghĩ rằng chúng tôi lừa đảo, ôm tiền bỏ trốn.

Hiểu rõ sự tình, tôi vội giải thích cùng các thôn dân, bảo họ tuyệt đối đừng lo lắng, lần này chúng tôi tới là để xử lý chuyện xảy ra, nếu hại chúng tôi, tất cả thôn sẽ không có kết cục tốt.

Bị tôi cảnh cáo, các thôn dân mới hòa nhã lại. Tôi xuống xe, bảo họ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.

Không ngờ họ lại nhốt chúng tôi vào cái miếu trước cửa nhà quả phụ, thậm chí đề phòng chúng tôi báo cảnh sát, họ còn tích thu cả điện thoại.

Việc này làm tôi tức chết. Đây chẳng phải là giam lỏng sao. Ỷ vào nơi này xa xôi, không ai quản lý nên làm càn?

Nhưng có điều, bây giờ căng thẳng sẽ chẳng giải quyết được gì, nếu giờ nói lý với bọn hắn, sẽ chỉ làm mẫu thuẫn tăng lên. Tôi đành đưa Lý mặt rỗ xuống xe, vào ở lại trong miếu.

Đám thôn dân còn cử người tới canh gác, nói với chúng tôi, sáng rõ sẽ bàn chuyện này, bây giờ bọn hắn không tiện nói.

Tôi gật đầu, chỉ mong trời mau sáng để gặp người đại diện dân thôn. Việc này tính chất rất nghiêm trọng, nhất định phải giải quyết càng nhanh càng tốt.

Đầu gối Lý mặt rỗ có vẻ càng lúc càng trầm trọng, đau tới mức rên rỉ không ngừng. Mà qua khe cửa của miếu, cũng nghe tiếng rên rỉ của thôn dân.

Sau đó, tôi chợt hình dung một điều tồi tệ, không lẽ đàn ông trong thôn đều bị biến thành bộ dạng như lão Lý, đầu gối thối rữa?

Hôm nay, nhóm người vây xe tôi, toàn là phụ nữ, mấy nam nhân chỉ đứng xa xa, còn có vẻ đứng không vững. Cộng thêm tiếng rên rỉ, tất cả những điều này cho thấy, khả năng cao người trong thôn đều mắc quái bệnh này.

Haiz, thật là đau đầu. Tôi cũng chẳng phải là bác sĩ, cho dù giải quyết được cái vật tà âm này, bệnh của mọi người vẫn sẽ khó trị, cùng lắm là không nặng lên thôi.

Đến lúc đó, liệu thôn dân có tha cho tôi?

Tôi vốn còn định hỏi Lý mặt rỗ, vật tà âm thôn Bạch Sa này, rốt cuộc tác quái thế nào, hắn đã có những xử lý ra sao?

Nhưng quay lại thì hắn đã ngủ. Ngẫm lại, hắn mấy ngày nay bị giày vò cả đêm, hiện tại khó khăn ngủ thiếp đi, tôi cũng không đành lòng đánh thức hắn, nằm xuống bên cạnh, đắp áo lên ngủ.

Trời gần sáng, tôi bị đánh thức bởi một mùi hôi thối lợm giọng. Lúc đầu, tôi cho rằng miếu này vắng vẻ, nên thú hoang tới đại tiện, nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng, mùi hôi này giống như mùi thịt thối.

Vừa nghĩ tới thịt thối, tôi liền nhớ tới vết thương của Lý mặt rỗ, vội vàng kéo ống quần hắn lên, định nhìn qua xem đầu gối hắn có chuyển biến xấu hay không.

Vừa kéo ống quần lên, lập tức một mùi thối như trứng ung xộc vào mũi tôi, chưa kịp nhìn, tôi vội chạy vào óc miếu mà nôn mửa.

Vất vả nôn một hồi, quay ra nhìn Lý mặt rỗ, tôi lại muốn nôn tiếp. Vết thương của hắn, đã không chỉ giới hạn ở đầu gối, mà giờ lan tới gót chân. Từng cái bóng nước, giống như bị bỏng, lít nhít mọc lên, bên trong còn có giòi xám ngọ nguậy.

Chứng kiến cảnh này, tôi sợ tới toàn thân ớn lạnh. Tôi vội chạy tới sờ lên trán lão Lý, phát hiện hắn đang sốt rất cao. Không ổn. Đây không phải là hắn đang ngủ, mà là sốt cao dẫn tới hôn mê.

Tôi hoảng loạn, vội gõ cửa rầm rầm, bảo thôn dân mau tìm bác sĩ, Lý mặt rỗ sắp không chịu được nữa rồi…

Một đại thẩm canh gác ở ngoài, ngó cửa vào quan sát, sau đó hời hợt nói: “Không có gì đâu, đừng hoảng hốt.” Rồi chậm rãi rời đi.

Chờ một lúc lâu, đại thẩm kia mới dẫn bác sĩ tới. Người mà bà ta dẫn tới, là một bà lão mặt mũi nhăn nheo, trên mặt còn vẽ đầy hình thù kỳ quái, tóc bạc, mặc áo choàng đen, trông giống như thầy mo.

Mở cửa ra, bà lão liếc nhìn vết thương của Lý mặt rỗ, sau đó ngồi xuống, lôi từ trong túi ra một cây ngân châm, bảo Lý mặt rỗ đừng cử động, rồi bật lửa hơ nóng ngân châm, tiếp đó đâm thủng những bóng nước trên chân hắn.

Tôi liền hỏi đại thẩm đứng cạnh, bà lão này đang làm gì? Sao ăn mặc kỳ quái như vậy?

Đại thẩm lườm tôi một cái, nói đây là thần hộ mệnh của thôn, nếu không có bà ra, rất nhiều người trong thôn đã chết. Tôi giật mình, chẳng lẽ đây là thần y sao?

Có điều, bà ta cũng chẳng phải thần y gì ghê gớm, chỉ là một thầy mo mà thôi. Biết được điều này, tôi yên lặng một hồi, giờ đã là thời đại nào rồi, sao còn có thầy mo? Không sợ làm chết người sao?

Nhưng không thể không nói, thầy mo này cũng có chút bản lĩnh, bà ta điều trị xong, Lý mặt rỗ dần hạ sốt, bóng nước cũng bị phá hết, biến thành một lớp da trong suốt trên chân.

Mặc dù nhìn vẫn rất kinh dị, nhưng đã đỡ hơn trước, nhìn qua vẫn có thể nhận ra đây là chân người.

Lý mặt rỗ dần tỉnh lại, có điều tình hình không mấy khả quan, cả người ngơ ngơ ngác ngác. Tôi thở dài, vội hỏi thầy mo, đây rốt cuộc là loại bệnh gì?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Thông tin truyện
Tên truyện Dân buôn đồ âm
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện sex Ma Quỷ
Ngày cập nhật 09/11/2020 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lưu Phong – Quyển 6
2 Lưu Phong mỉm cười: “Ta biết.” Có thể sống trong cuộc tranh đấu giữa huynh đệ, Chu Cao Phi trong khoảng thời gian này có lẽ cũng không có một ngày nhàn nhã. “Đông Đông có khỏe không?” Lúc trước Chu Cao Phi đối với Vương Đông Đông cũng có vài phần chân tình. Lần này gặp được Lưu Phong, không khỏi xuất hiện ý niệm quan tâm trong đầu. Lưu Phong sắc mặt phát lạnh, tên heo này không phải là có chủ ý với Đông Đông chứ. Chu Cao Phi thấy Lưu Phong mặt biến sắc, nhất thời hiểu được tâm tư hắn. Vội vàng nói: “Hầu gia, ta nghĩ ngươi chắc là hiểu lầm rồi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Hai vợ chồng Tú – Khánh - Tác giả The Kid
Truyện kể về các sự kiện tình dục của hai vợ chồng Tú và Khánh. Trong công ty ai cũng biết anh chàng Tú và cô nàng Khánh đang thích nhau, nhưng họ nhút nhát không dám tỏ tình với nhau. Tú chỉ là một anh chàng bình thường, không có gì đáng kể. Còn Khánh, một cô gái dễ thương, duyên dáng, nói giọng Bắc, nhí nhảnh, hết mình trong công việc. Các đồng nghiệp rất muốn Tú và Khánh đến với nhau. Hôm đó trong công ty có chuyện vui nên các nhân viên rủ nhau đi nhậu để ăn mừng. Những người đồng nghiệp đã ép Tú và Khánh uống thật say. Khi cả hai đã say...
Phân loại: Truyện nonSEX
Giang Nam – Quyển 14
Phần 98 Đúng rồi, trong này như thế nào không có ngục thủ? Hắn buồn bực nói: Năm nghìn vạn năm qua, trong này đã chết chẳng biết bao nhiêu vạn Thần Tôn, chỉ sợ ước chừng có trăm vạn? Mấy Thần Tôn này sau khi chết, tất nhiên sẽ hóa thành ngục thủ, mấy ngục thủ này cùng ngục chủ chạy đi đâu hết rồi? Giang Nam buồn bực, bọn họ đi vào Thiên Ngục đệ ngũ trọng đã có một đoạn thời gian, nếu là những trọng thiên ngục khác, ngục thủ đã sớm nhảy ra, đem bọn họ bắt. Mà hiện tại lại ngay cả một nhân ảnh cũng không có thấy. Không cần...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng