Dân buôn đồ âm

Phần 149

Nhất Sơ hít sâu một hơi, nhìn về phía Bạch Mi thiền sư. Bạch Mi thiền sư ha ha cười nói “Dạ Long Đạm quả nhiên là đồ tốt, là vật chính nghĩa vậy mà bị mang đến chợ quỷ. Xem ra đêm qua cũng không phải là Dạ Long Đạm bị trộm, mà là Dạ Long Đạm bảo vệ thôn dân, trục xuất toàn bộ ma quỷ tham gia chợ quỷ! A di đà phật, công đức vô lượng a.” Lý béo hưng phấn kéo áo Bạch Mi thiền sư hỏi “Nói như vậy, Dạ Long Đạm vẫn còn trong thôn trang?” Bạch Mi thiền sư gật đầu “Hẳn là còn. Nếu chúng ta vận khí tốt có thể mượn Dạ Long Đạm dùng một lát, vậy đã là tốt lắm rồi…” Nhất Sơ trên mặt cũng toát ra vui vẻ như trút được gánh nặng. Mặc dù cười rất miễn cưỡng, nhưng có thể trông thấy hắn cười cũng đã là kỳ tích. “Đi thôi, đi xem Dạ Long Đạm một chút.” Nhất Sơ nói.

Giờ phút này, chúng tôi đều giống nhau, không hề nghĩ tới nguồn gốc sự việc trong vòng một đêm chuyển biến nhanh như vậy. Chúng tôi theo Nhất Sơ chui ra khỏi bụi rơm, theo hướng gian nhà ngói hôm qua mà đi tới. Vì hôm qua khi hai thôn dân nói chuyện, có nói tới việc Dạ long đạm đang ở nhà Chung thúc. Khi chúng tôi tới nhà Chung thúc, thì thấy một ông già ước chừng năm chục tuổi đang bổ củi, một cái radio nát đang phát Triệu Bản Sơn, tôi có chút hâm mộ cuộc sống của lão nông này. Nhìn thấy chúng tôi lão đầu buông xuống rìu hỏi “Các ngươi tìm ai?” – “Lão tiên sinh, chúng ta tới nơi này du lịch, phát hiện phong thủy gian nhà của ngươi đặc biệt tốt, cho nên tiến đến xem.” Tôi tùy tiện viện lý do.

“Lừa đảo, mau đi đi!” Lão già không chút khách khí liền đuổi chúng tôi ra ngoài. Tôi lập tức khoát tay “Đừng đừng đừng, lão tiên sinh, đây là cho ngài.” Nói xong móc túi ra mấy trăm tệ, nhét vào ngực lão “Chúng tôi không có yêu cầu khác, muốn ngài cho vào thăm quan một chút, xem qua phong thuỷ nơi đây.” Lão đầu nhìn thấy tiền, thái độ lập tức chuyển biến, lão vừa cười vừa nói “Vậy thì cứ thoải mái xem đi! Không ngờ gian nhà nát này lại có phong thủy tốt. Bảo sao ta lớn tuổi vậy rồi vẫn có thể chẻ củi gánh nước, lũ thanh niên cũng không thể sánh bằng.”

Tôi lễ phép cười cười, sau đi dạo vòng quanh khuôn viên. Dạo qua một vòng, tôi hỏi dò “Lão tiên sinh, có phải ngươi đang giữ một thứ gọi là long giác?” – “Cái gì long giác? Không có.” Lão đầu đáp. “Mấy ngày trước đào từ dưới đất lên đó.” Tôi nhắc nhở. Lão đầu mờ mịt “Nói gì vậy, mấy ngày nay ta chưa xuống ruộng làm việc…” Tôi càng kinh ngạc “Thật ư?” Lão đầu thề nói “Ta lừa ngươi trời đánh chết.” Tôi còn muốn tiếp tục hỏi tiếp nhưng Nhất Sơ lại ra dấu nhìn tôi nói “Đi thôi.” Đi? Còn chưa thấy được Dạ Long Đạm đã đi? Nhất Sơ trong đầu đang suy tính gì đây. Trước thái độ cứng rắn của Nhất Sơ, chúng tôi liền rời đi.

Đi đến đầu thôn, hắn mới dừng bước lại nói “kỳ quái…” Tôi vội vàng hỏi Nhất Sơ có gì kỳ quái? Nhất Sơ giải thích “Lúc nãy khi các ngươi nói chuyện, ta vẫn đang ngó chừng lão già kia, lão từ đầu tới cuối không hề nói dối, cho nên ngươi có hỏi tiếp cũng vô dụng. Mà lại ta có cảm giác khí tức Dạ Long Đạm đã biến mất, thôn trang này thật sự là quá kỳ quái.” Tôi cũng không tin, trong tiềm thức tôi cảm thấy, lão già kia không muốn chúng tôi thấy Dạ Long Đạm.

Đúng lúc này từ cổng thôn có thôn dân đi qua, người này tôi nhìn thoáng qua liền nhận ra, không phải là người hôm qua nói Chung thúc đào ra long giác sao? Hắn chắc chắn biết. Tôi lập tức chạy lên mời thôn dân kia điếu thuốc, vừa cười vừa nói “Huynh đệ, chúng ta là người của Cục bảo hộ văn vật, nghe nói chỗ các ngươi đào ra một cái long giác, cho nên đến đây giám định một chút.” Hắn sửng sốt, nhìn tôi không hiểu chuyện gì. “Yên tâm, chúng ta chỉ tới quay chụp ảnh, giám định một chút, quyết không đem đồ vật đi.” Đối phương càng hồ đồ “Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu. Cái gì long giác, ngươi nghe ai nói? Tìm lộn chỗ rồi.”

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Mi thiền sư cùng Nhất Sơ, sắc mặt hai người cũng không dễ nhìn. Tôi gấp gáp nói “Huynh đệ cẩn thận suy nghĩ lại một chút, gần đây Chung thúc không phải đào từ trong lòng đất ra một vật gọi là long giác sao? Chúng tôi muốn nhìn một chút xem có đúng là long giác hay không, dù sao rồng cũng là loài vật trong truyền thuyết? Mọi người rất hiếu kỳ.” – “Có bị bệnh gì không?” Thôn dân kia dở khóc dở cười nói “Long giác gì chứ? Nếu là đào được long giác, chúng ta đã sớm đi làm Long vương gia, làm gì còn thời gian đứng đây tán phét với ngươi”

Tôi nhìn hắn tựa hồ không hề giống nói láo, trong lòng càng lo sợ đến bất an, rốt cuộc chuyện gì xảy ra khiến các thôn dân trong một đêm tất cả mất trí nhớ? “Ngươi còn nhớ ngày hôm qua sương mù dày đặc không?” Tôi hỏi dò. “Sương mù, sương mù gì? Không có việc gì ta về đây, ta còn phải đi gặt.” Nói xong, thôn dân liền muốn rời đi. “Chờ một chút, ngươi thật không có cảm giác gì sao? Gia súc thôn các ngươi sao đều không thấy đâu?” – “Ừm?” Nghe tôi nói như vậy, thôn dân lúc này ngây người, không hiểu nhìn tôi “Gia súc không thấy đâu, gia súc không thấy đâu?” Hắn như đang nói mê, cả người đều choáng váng, một mực lẩm bẩm câu nói này, sau đó đi ra. Tôi có chút lo lắng nhìn hắn, tại sao hắn lại trở nên dở người thế này.

Tôi trở lại bên Bạch Mi thiền sư, hỏi hắn rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Thôn dân làm sao lại mất trí tập thể. Bạch Mi thiền sư thở dài nói “Xem ra chúng ta muốn lấy được Dạ Long Đạm rất khó khăn. Đối phương vậy mà có thể khống chế đầu óc tư tưởng toàn thôn, bị bọn hắn tẩy não, loại năng lực này, sợ là chúng ta không chống lại được.” Lý mặt rỗ kêu lên “Ta cũng không tin lại có thứ tà môn như vậy, ta phải điều tra đến cùng là ai trộm Dạ Long Đạm.” Tôi nhìn Nhất Sơ, Nhất Sơ cũng là một vẻ mặt lạnh lùng. “Đi thôi.” Bạch Mi thiền sư phất tay nói “Tìm một chỗ nào đó, mọi người lại thương lượng một chút.” Chúng tôi bất đắc dĩ đi theo Bạch Mi thiền sư, tâm trạng chìm xuồng.

Chuyện này biến đổi bất ngờ, độ phức tạp vượt xa tất cả những phi vụ âm vật tôi gặp trước đây. Nhưng mặc kệ có thể lấy được Dạ Long Đạm hay không, chúng tôi đều phải thử một phen. Chúng tôi vừa đi mười phút đồng hồ, liền chợt nghe trong thôn trang truyền đến một trận thanh âm cầu cứu “Người đâu tới đây mau, tới đây mau, Thiết Ngưu treo cổ.” Bạch Mi thiền sư sắc mặt trong chốc lát biến thành màu xám “Không được rồi, mau quay lại, vật kia động thủ với thôn dân!” Nói dứt, Bạch Mi thiền sư liền tăng nhanh tốc độ, chúng tôi cũng theo sát phía sau. Chúng tôi phát hiện, rất nhiều thôn dân tụ tập tại một ngôi nhà chỉ trỏ, mà tại cửa ngôi nhà kia đang treo một người. Ánh mắt của hắn trợn trừng lên, tràn ngập sợ hãi, đầu lưỡi đẩy ra ngoài, khóe miệng lại có chút giương lên, trước khi chết tựa như là làm mặt quỷ, bộ dáng rất kỳ quái.

Hơn nữa, đó lại chính là kẻ tôi vừa dò hỏi ở cổng thôn về Dạ Long Đạm. “A di đà phật!” Bạch Mi thiền sư xoay người khom lưng chào, liền mang theo chúng tôi vội vàng rời đi. “Ngươi hại chết hắn…” Đi được một đoạn, Bạch Mi thiền sư bỗng nhiên ánh mắt sáng rực nhìn tôi nói. “Ý ngươi là gì?” Tôi lập tức sửng sốt một chút “Chính hắn treo cổ tự sát, đâu liên quan tới ta.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Thông tin truyện
Tên truyện Dân buôn đồ âm
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện sex Ma Quỷ
Ngày cập nhật 09/11/2020 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lăng Tiếu – Quyển 20
0 Môn Chủ, ta oan uổng a! Ta cũng không có cưỡng chiếm núi riêng của Lăng Thần Sư, càng không hề ra tay đả thương người a! Công Tôn Dương xác thật cảm giác chính mình rất oan a! Lão chứng thật là không muốn chiếm ngọn núi của Lăng Tiếu, đều là bị Hạ Công xúi giục. Lão cũng càng không hề hành động ra tay đánh người, chỉ là nói vài câu quá mức như thế mà liền đã bị người ta tát cho hơn mười cái, hàm răng đã bị rụng vài chiếc. Ta cho ngươi một cơ hội giải thích, ngươi oan uổng ở chỗ nào? Lăng Thần nhìn lão mà thản...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Miêu Nghị – Quyển 39
Phần 98 Năm xưa xảy ra chút chuyện, đồ vật trong người bị cướp mất, nên không cách nào liên hệ được. Miêu Nghị cười ha ha nói: Vậy các ngươi cũng có thể chủ động liên hệ với trẫm... Liên hệ ta mà, mục tiêu lớn như vậy không đến nỗi tìm không được chứ, cứ nói là bằng hữu của ta, chắc người mặt dưới cũng sẽ bẩm báo xác minh. Lời này khiến hai phu phụ biết hồi đáp thế nào? Khoan nói quỷ mới biết người còn nhận chúng ta hay không, chỉ riêng việc chúng ta tự dựng chạy đến tìm Thiên đế leo bằng hữu, liệu có thích hợp không? Bệ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Phần 72 Còn chưa tới cửa Tiêu gia, đã nghe văng vẳng tiếng Tiêu Ngọc Sương vọng đến: Tỷ tỷ, tỷ tỷ... Đại tiểu thư vừa vén rèm đã thấy Tiêu Ngọc Sương vén váy, mặt mày hớn hở, vội vã chạy ào tới. Tiêu Ngọc Nhược vừa xuống kiệu, vội vàng vươn tay ra đón Ngọc Sương, Nhị tiểu thư nhào vào trong lòng nàng, vui đến phát khóc: Tỷ tỷ, tỷ đã về rồi, muội với mẫu thân lo muốn chết. Nhìn thấy muội muội cười vui vẻ, trong mắt ẩn chứa sự quan tâm vô bờ, đôi mắt Đại tiểu thư cũng hơi rơm rớm, ôn nhu bảo: Nha đầu ngốc, ta chỉ tiến...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng