Nhắc tới cũng lạ, chúng tôi muốn tìm đường ra khỏi Dã Cẩu lĩnh, đi thế nào cũng không ra, nhưng chúng tôi muốn về thôn, lập tức đã nhìn thấy đường. Tôi rất lo lắng hỏi Bạch Mi thiền sư, những thôn dân tự nhiên bốc hơi, có thể bị nguy hiểm hay không? Liệu có kết cục giống như thôn dân chúng tôi đụng phải khi nãy, bộ dạng bị biến thành cổ quái? Bạch Mi thiền sư lắc đầu, tỏ ý cũng không rõ, nhưng nói nhất định phải cẩn thận.
Tinh lực của con chó hoang này không thể coi thường, nếu không chú ý cả đội có thể bị tiêu diệt! Sau khi xuống núi, sương mù đã dày đặc bao kín thôn mà thôn dân trong thôn lại chẳng mảy may 1 chút nghi ngờ. May mắn bọn họ không ý thức được nguy hiểm, nếu không chắc chắn sẽ bị Dã Cẩu tinh giết chết, điều này cũng cho chúng tôi thời gian tranh thủ nghĩ cách cứu viện. Nhất Sơ nói cho chúng tôi biết, muốn đánh bại Dã Cẩu tinh, chỉ có một loại phương pháp, đó chính là lợi dụng tín niệm của mọi người! Nếu như người cả thôn tín niệm đồng nhất, tập thể căm hận Dã Cẩu tinh, thì cái bẫy của nó sẽ sụp đổ.
Tôi suy tư và gật đầu, nói phải làm thế nào? Nhất Sơ nói xem ra chúng tôi phải diễn cho thôn dân xem 1 vở kịch. Tôi không hiểu ý Nhất Sơ, hỏi diễn cho thôn dân xem cái gì? Tôn Ngộ Không ba lần đánh bạch cốt tinh, hay là Gia Cát Lượng bảy lần bắt Mạnh Hoạch? Nhất Sơ cười cười, nhỏ giọng đem kế hoạch của hắn nói cho chúng tôi nghe. Tôi sau khi nghe xong, cảm giác có chút không đáng tin, yếu ớt hỏi Nhất Sơ kế hoạch này liệu có thành công không. Nhất Sơ nói yên tâm đi, nếu là bình thường, chúng tôi biểu diễn tuyệt đối sẽ không lấy được tín nhiệm của bọn hắn. Nhưng tại nơi quê mùa này, con người hồ đồ, hẳn là sẽ tin tưởng.
Mặc dù vẫn nhiều nghi ngờ, tôi vẫn làm theo lời Nhất Sơ. Tôi lên núi, làm cho mình trông thảm 1 chút, chật vật một chút, sau đó lảo đảo nghiêng ngả từ Dã Cẩu lĩnh chạy xuống. Đi vào làng, cố ý ngã gần chỗ các thôn dân “Cứu mạng, nhanh cứu mạng!” Thôn dân lập tức chú ý tới tôi, vây xung quanh hỏi tôi là người thế nào, tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Xem ra bọn hắn lại bị Dã Cẩu tinh tẩy não, mà quên đi tôi, tôi nói “Trên núi… Trên núi có một con chó hoang thành tinh, ta cửu tử nhất sinh mới trốn thoát.”
Các thôn dân đều thất kinh “Dã Cẩu tinh? Chúng ta ở đây sao lại có Dã Cẩu tinh.” Tôi nói “Là thật, không lừa các ngươi, ta… ta thiếu chút nữa bị Dã Cẩu tinh ăn thịt. Ta còn chứng kiến rất nhiều nam nữ già trẻ bị Dã Cẩu tinh ăn, không biết có phải cư dân nơi này không?” Các thôn dân lập tức khẩn trương bắt đầu kiểm kê nhân số, không mất nhiều công, liền có người hét lên một tiếng “Lão Hồ đâu? Làm sao không thấy.” – “Nhị Cẩu tử đâu? Mẹ Nhị Cẩu, có gặp Nhị Cẩu tử không?” – “Không gặp, ta cùng bà bà cùng công công cũng không ở nhà, ta còn tưởng rằng hắn đi tản bộ. Trong lúc nhất thời, bầu không khí bị tôi làm cho trở nên gấp gáp, thôn dân đã ý thức được rằng có người biến mất.
Đúng lúc này, Lý mặt rỗ cũng lảo đảo ngả nghiêng từ Dã Cẩu lĩnh chạy xuống “Các hương thân cứu mạng, các hương thân cứu mạng a.” Thế là thôn dân lập tức đỡ Lý mặt rỗ lên, hỏi Lý mặt rỗ chuyện gì xảy ra? “Ta… Ta vừa từ đường cái xuống, đã nhìn thấy một con chó hoang đang ăn thịt người. Ta vội vàng đi lên đuổi chó hoang, nhưng con chó hoang đó lại còn muốn ăn cả ta! May mắn ta chạy đến nơi này, nếu không… Nếu không Dã Cẩu tinh khẳng định đã ăn cả ta.”
Hiện giờ các thôn dân mười phần đã tin tưởng tôi tám chín phần, giờ lại thêm lời lẽ của Lý béo, các hương thân càng tin tưởng, bởi vì cái gọi là ba người thành hổ, chính là đạo lý này. Mọi người vừa nghe nói chó hoang thành tinh, đều sợ hãi, từng người thất kinh, thương lượng nên làm cái gì. Tôi vội vàng an ủi các hương thân không cần gấp gáp, vừa rồi trong lúc tôi bị chó hoang truy đuổi, trông thấy có hai cao nhân đang cùng Dã Cẩu tinh chiến đấu, nói không chừng cao nhân kia là tới cứu chúng tôi.
Lý mặt rỗ cũng phụ họa theo đuôi, nói kỳ thật hắn cũng là được hai cao nhân cứu giúp, nếu không phải có hai cao nhân, chỉ sợ lúc này hắn thật sự đã thành đồ ăn cho chó hoang. Đúng lúc này, một đạo phật hiệu từ đằng xa vang lên, sau đó Nhất Sơ cùng Bạch Mi thiền sư liền đi xuống dưới núi. Nhất Sơ cùng Bạch Mi thiền sư bản thân đều là người tu đạo, trên người nghi ngút khí chất tu hành, cho nên hai người vừa xuất hiện, các thôn dân trong nháy mắt liền bị hai người mang cao thâm khí chất làm cho kinh sợ. Tôi cùng Lý mặt rỗ gần như đồng thời nhào tới, hô hào đại sư, cứu lấy chúng ta a!
Khi thôn dân biết được hai người này vừa mới chiến đấu với Dã Cẩu tinh, đều kích động đem Nhất Sơ cùng Bạch Mi thiền sư vây lại, đau khổ cầu khẩn hai người nhất định phải mau cứu mọi người. Hiện tại các thôn dân đã tin vào chuyện Dã Cẩu tinh, không có nửa điểm hoài nghi, tôi cũng nhẹ nhàng thở ra. Bạch Mi thiền sư ra vẻ khổ sở nói “Dã Cẩu tinh lai lịch không nhỏ, lão nạp đi ngang qua nơi đây, gặp ngọn núi này yêu khí trùng thiên, liền đến xem, không ngờ quả thật là có yêu tinh tác quái! Chỉ tiếc Dã Cẩu tinh nắm giữ một bảo bối, hai bọn ta liên thủ, vẫn không phải là đối thủ, haizz, để Dã Cẩu tinh chạy mất.”
Các hương thân đều tức giận, đau khổ cầu khẩn Bạch Mi thiền sư nhất định nghĩ biện pháp diệt trừ Dã Cẩu tinh. Bạch Mi thiền sư bất đắc dĩ nói “Được, người xuất gia lòng dạ từ bi, cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng tháp.” Ngay sau đó Bạch Mi thiền sư liền bấm ngón tay tính một cái, nói “Dã Cẩu tinh ra gây chuyện là có nguyên nhân, các ngươi tất nhiên là chiếm bảo bối của nó, cho nên nó mới xuống núi đại náo. Các ngươi suy nghĩ kỹ một chút, mấy ngày này có hay không đào ra cái gì vật kỳ quái?”
Nhất Sơ nói cho tôi, mặc dù các thôn dân bị Dã Cẩu tinh tẩy não, nhưng cố ý nhắc nhở, kỳ thật họ vẫn sẽ nhớ ra. Chúng tôi làm như thế, cũng là muốn làm rõ lai lịch Hải Trãi giác. Nhất Sơ hoài nghi Dã Cẩu tinh đã mọc sừng. Ở Trung Quốc cổ đại, chó mọc sừng là một điều không thể xảy ra, nhưng nếu như chó thật sự mọc sừng, đó chính là điềm đại hung trăm năm khó gặp! Thời Hán Văn Đế có một con chó mọc sừng thành chó tinh, kết quả trong một tháng toàn thành phát sinh hơn năm mươi vụ mất tích, cuối cùng quan viên nơi đó điều động quân đội, mời tới mấy trăm tên pháp sư, lúc này mới đem Dã Cẩu tinh trấn áp, chuyện trong Hán Thư có ghi chép kỹ càng. Chó hoang mọc sừng thì gọi là Hải Trãi giác.
Tuy nói Hải Trãi giác so ra kém hơn Dạ Long Đạm, nhưng Hải Trãi giác cùng Dạ Long Đạm cùng thuộc một nhóm, đối với bệnh tình của Sở Sở ít nhiều cũng có tác dụng. Có thể có được Hải Trãi Sừng, với Lý béo mà nói cũng là 1 chuyện tốt lớn. Các thôn dân bàn luận ầm ĩ, nhìn lẫn nhau, cuối cùng nói không đào ra cái gì kỳ quái, thậm chí mấy ngày nay cũng không ra đồng. Bạch Mi thiền sư ra dáng bấm ngón tay tính một cái, sau đó đi đến trước mặt Chung thúc nói “Ngươi có phải là Chung thúc? Mấy ngày trước ngươi đào được đồ vật có hình dáng cái sừng?”
Bạch Mi thiền sư trực tiếp gọi ra danh tính Chung thúc, cho nên địa vị trong lòng người dân lên như thuyền gặp nước. Chung thúc vội vàng lắp bắp, một gương mặt đầy kinh sợ “Ta đào được một cái sừng?” – “Đúng, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, nhất định có thể nhớ ra.” Các thôn dân đều tin tưởng Bạch Mi thiền sư, hùng hổ đi tới nói “Chung thúc, ngươi rốt cuộc có đào ra sừng thú không? Điều này liên quan tới tính mạng cả thôn.” Do các thôn dân bức bách và Bạch Mi thiền sư ám chỉ, Chung thúc thống khổ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, vắt hết óc. Nghĩ đi nghĩ lại, Chung thúc vậy mà nổi điên, răng cắn đến khanh khách rung động, trên mặt nổi gân xanh. Bạch Mi thiền sư nhanh chóng nắm lấy cằm của hắn, không cho hắn cắn lưỡi tự sát! Xem ra Chung thúc đã nhớ lại, nên Dã Cẩu tinh muốn diện khẩu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 09/11/2020 11:36 (GMT+7) |