Mới đầu không sao, nhưng theo thời gian trôi qua, càng ngày càng phát sinh nhiều tình huống quỷ dị. Đầu tiên là người đó phát hiện mình có chút không rõ ràng bản thân với hình ảnh trong gương, sau đó thường xuyên mất khống chế tâm tình, điên cuồng khóc lớn, điên cuồng cười to, cảm giác hình ảnh trong gương mới là chính mình, mà bản thân chỉ muốn làm theo hình ảnh trong gương. Sau một tháng, người đó phát hiện mình đã không thể xa rời cái gương. Vừa rời tấm gương đi, liền cảm giác toàn thế giới đều trống rỗng, cảm giác thấy mình không tồn tại, cả ngày đều muốn ngồi ở trước gương, nhìn chính mình trong gương. Ăn không ngon, ngủ không yên, không đánh răng rửa mặt, đói gầy trơ xương, vành mắt biến thành màu đen, tóc rối tung, chính là bộ dáng quỷ vừa chết. Về sau, người đó xuất hiện triệu chứng tâm thần phân liệt, cảm thấy bản thân là giả, hình ảnh trong gương mới là thật, mỗi ngày tự chất vấn trong thống khổ, cuối cùng không chịu nổi áp lực tinh thần mà tự sát…
Một tấm gương thông thường còn có thể đem người ta đang sống giày vò thành bộ dáng này, huống chi là một tấm gương cổ thời Đường không rõ lai lịch? Quả thực là con mẹ nó cô Tống nữ sĩ này muốn chết mà.
Tôi hỏi cô ta, một ngày soi gương bao lâu? Cô ta do dự một chút, nói mới đầu cũng soi vài chục lần, lúc nhiều nhất thì cả ngày đều ngồi trước gương. Tôi bị cô ta làm cho giật nảy mình, yêu bản thân cũng không cần đến mức này chứ. Tôi vội vàng hỏi cô ta tại sao soi gương nhiều lần như vậy? Cô ta nói cái này có cái gì kỳ quái, làm gương mặt đại diện mỹ phẩm, mỗi ngày đều phải ở nhà xử lý đủ thứ việc, suốt ngày trong nhà, lúc nhàm chán thì trang điểm một chút, thì đã sao?
Tôi nói soi gương nhiều, phương diện tinh thần có thể sẽ xuất hiện một vài vấn đề. Cô ta mắng một câu “Có cái rắm, anh có phải chuyên nghiệp không thế? Những người tập múa cả ngày đều ở trước gương tập luyện, nói như anh thì diễn viên múa đều bị tâm thần phân liệt hết à?” Tôi nói hai bên tính chất không giống nhau, người luyện tập vũ đạo, chủ yếu tập trung ở động tác tứ chi, về cơ bản sẽ không nhìn mặt, nhưng cô lại khác, cô chủ yếu chú ý trên gương mặt, nhìn lâu, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện. Cô ta vẫn chưa tin, bảo tôi nói hươu nói vượn. Tôi biết nói với cô ta không thông, cũng chẳng thèm để ý đến cô ta.
Cô ta đưa tôi trở lại biệt thự ở ngoại ô, tôi đi một vòng cũng không phát hiện ra cái gì âm dương không cân bằng, cảm giác hết thảy đều bình thường, liền bảo cô ta đưa tôi đi xem nơi cất gương đồng. Cô ta liền lái xe dẫn tôi tới đến căn hộ trước kia. Căn hộ này ở trên thủy hoa viên, tại Nam Tam Hoàn, diện tích trên trăm mét vuông, chí ít cũng phải 500 vạn. Bà cô này thật đúng là có tiền, nếu là tôi thì chịu không bỏ đi được.
Lúc đi vào thủy hoa viên, phát hiện Lý Mặt Rỗ đã ở cửa tiểu khu chờ chúng tôi. Nhìn thấy chúng tôi khoan thai đi tới, Lý Mặt Rỗ rất tức giận, hỏi chúng tôi sao lại tới chậm như vậy. Tôi nói trên đường kẹt xe, Tống nữ sĩ lần nữa liếc nhìn Lý Mặt Rỗ, nói hắn ta tốt nhất có thái độ tốt một chút, nếu không sẽ trừ tiền. Lý Mặt Rỗ tức điên lên, thế nhưng lại không thể phát tác, chỉ có thể cố nén phẫn nộ, ở phía sau đi theo tới cửa tiểu khu.
Sau khi vào thang máy, cô ta bỗng nhiên che mắt ngồi sụp xuống, nhìn bộ dáng vô cùng sợ hãi. Tôi bị cô ta làm cho giật nảy mình, liền vội hỏi cô ta có chuyện gì? Cô ta thấp thỏm lo âu nói không dám nhìn vào vách thang máy, hình ảnh ở trong đó không phải là cô ta. Tôi nhìn thoáng qua trong vách thang máy, đều là kim loại sáng loáng như gương, có thể soi ra bóng người. Tôi nhịn không được cười, cái này gọi là một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Tôi không ngờ cô ta lại ở tầng 10, thật là lớn gan mà. Bình thường nữ giới độc thân đều sẽ ở tầng 5 trở xuống, bởi vì tầng phía trên âm thịnh dương suy, đối với thân thể nữ giới không tốt. Mà lỡ gặp phải lưu manh, bị ném xuống lầu thì chỉ có tan xác.
Tôi hỏi cô ta tại sao muốn mua nhà ở tầng cao như vậy, cô ta nói “Tôi thích thế, anh quản được à?” Tôi nhịn không được cười lớn, nói “Tôi đương nhiên không xen vào, nhưng cô nhất định phải cẩn thận, ở tầng cao như vậy đối với cô không tốt đâu.” Cô ta liền vội hỏi tôi tại sao nói như vậy, tôi nói “Tôi thích thế, cô quản được à?”
Từ đầu tới giờ tôi cùng Lý Mặt Rỗ đều bị cô ta đè nén, điều này khiến tôi rất không thoải mái, cho nên hạ uy phong cô ta một phen. Cô ta quả nhiên sợ hãi, liên tục nói xin lỗi mong tôi nói với cô ta đạo lý bên trong. Tôi nói xong cô ta lập tức hối hận không thôi, nói không nên tin vào mấy tay môi giới nhà đất nói bừa.
Tiến vào phòng của cô ta, tôi liền cảm giác được sự băng lãnh không tầm thường! Cỗ khí tức băng lãnh này không phải lạnh thông thường, mà giống một loại lạnh sâu tận xương tủy, lạnh từ trong ra ngoài.
Tôi hít thở sâu một hơi, hỏi cô ta chiếc gương đồng ở đâu? Cô ta dẫn tôi đi vào phòng ngủ, mở két an toàn, từ bên trong lấy ra chiếc gương đồng. Gương đồng chế tác rất tinh xảo, bất kể là mạ vàng hay giá đỡ gỗ đàn mộc, đều phi thường trân quý. Tôi áng chừng một chút cân nặng, cảm giác hẳn là hàng thật. Vật như vậy, cho dù ở bảo tàng quốc gia, cũng nhất định là hàng thượng đẳng, tại sao lại bị tiểu phú bà không lớn không nhỏ này cất giữ? Nói thật, mặc dù cô ta có một ngàn vạn, nhưng ở Bắc Kinh cũng không coi là phú hào, căn bản không xứng với tấm gương đồng này.
Tôi suy đoán, kẻ bán cho cô ta tấm gương đồng, nhất định không phải người tốt lành gì, mà là có mục đích nào đó… Tôi liền hỏi cô ta, mua tấm gương tốn bao nhiêu tiền? Cô ta nói không nhiều, chừng 50 vạn.
Cô ta vốn là muốn khoe khoang, chứng minh mình tài đại khí thô (lắm tiền nhiều của), chi hơn 50 vạn mua tấm gương. Nhưng tôi trong lòng lại hung hăng khinh bỉ cô ta một chặp. Bà cô này bị bại não à? Chỉ riêng cái đai xung quanh được nạm vàng thủ công từ thời Đường cũng đã tốn biết bao nhiêu tiền, chỉ bỏ ra 50 vạn đã có thể mua được tấm gương đồng này, không có chuyện cổ quái mới là lạ.
Nhưng tôi cũng không nói gì, chỉ nói là buổi tối hôm nay ở chỗ này một đêm đi, tôi muốn nhìn tấm gương này rốt cuộc có gì cổ quái. Tống nữ sĩ lo lắng nhìn tôi, hỏi cô ta cũng phải ở lại sao? Tôi kinh ngạc lườm cô ta một chút, nói cô không ở lại thì ai ở lại? Tấm gương này phải là cô ở đây mới có tác dụng, với chúng tôi chưa hẳn có tác dụng.
Cô ta đành phải gật đầu đáp ứng. Tôi đem gương đồng lăn qua lộn lại kiểm tra một lần, không có phát hiện cái gì quái dị, liền dứt khoát đem gương đồng trở lại bàn trang điểm, nhìn chằm chằm tấm gương. Tấm gương đồng này thật xịn, cùng gương pha lê hiện đại không khác nhau nhiều. Mặc dù hơi mờ nhưng tại thời điểm làm ra cũng đã là vô cùng thượng thừa, đoán chừng cũng chỉ có người của hoàng thất mới có thể sử dụng nổi?
Lý Mặt Rỗ đi tới nhẹ nhàng gõ gõ gương đồng, hỏi tôi “Cái đồ chơi này giá trị 50 vạn sao? Đúng là coi tiền như rác mà.” Tống nữ sĩ rất tức giận, nói sao lại không đáng 50 vạn, còn cùng Lý Mặt Rỗ tranh cãi, kiên quyết không thừa nhận mình mua tấm gương là lỗ vốn…
Mà tôi lại bị tiếng đánh vừa rồi của Lý Mặt Rỗ hấp dẫn, lúc hắn gõ vào gương đồng, gương đồng phát ra thanh âm rất quái lạ. Theo lý thuyết, bình thường gương đồng gõ lên tiếng phát ra hẳn là thanh thúy mới đúng, nhưng Lý Mặt Rỗ gõ ra tiếng lại rất khàn khàn, tựa như là tiếng của mấy bà phù thủy thế kỷ 18 ở Âu Mỹ, mà lại kéo dài trong thời gian rất lâu!
Tôi không tin, lại gõ một cái, quả nhiên, nó cũng không phát ra thanh âm nên có, mà là phát ra một loại quái thanh ngột ngạt khàn khàn. Không đợi tôi tìm tòi hư thực, bỗng nhiên có thứ gì đột nhiên đâm vào cửa sổ, đập bể cửa kính. Gian phòng lập tức yên tĩnh trở lại, chúng tôi đồng loạt nhìn về hướng ban công. Một con quạ đen đầy đầu là máu, nằm chết trong mảnh vụn thủy tinh. Tôi hít sâu một hơi, con quạ đen này xảy ra chuyện gì? Chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đâm vào, nhất định có nguyên nhân đặc thù.
“Hừ, thủy tinh này chất lượng sao lại kém như vậy.” Tống nữ sĩ giận tím mặt “Tôi muốn xem cái gì đến phá phách!” Tôi vội vàng ngăn lại, bảo cô ta đừng nói chuyện, nghe một chút xem bên ngoài là thanh âm gì.
Cô ta sửng sốt, có chút sợ hãi nhìn tôi, hỏi tôi rốt cục là sao? Tôi còn chưa mở miệng nói chuyện, trên bệ cửa sổ lại bay tới một đoàn quạ đen nhánh, đứng thành một hàng, đôi mắt vô thần, gắt gao nhìn chằm chằm cô ta. Cô ta lập tức tiến lên dọa bọn chúng, đám quạ đen kêu lên một trận “Oa oa” rồi bay mất.
“Thật là điềm xấu.” Tống nữ sĩ tức giận nói. “Đúng vậy.” Lý Mặt Rỗ cũng thở dài “Mọi người đều nói, quạ đen gọi, tử kỳ đến…” – “Anh là đồ mồm quạ đen không nói được điều hay, cái gì mà quạ đen gọi tử kỳ đến, có tin tôi báo cảnh sát bắt anh không?”
Nhìn hai người lại muốn cãi lộn, tôi vội vàng khuyên nhủ hai người bọn họ không nên tức giận, tôi cảm thấy, đám quạ đen kia đi vào, nhất định có liên quan với việc chúng tôi gõ mặt gương đồng. Tôi liền hỏi cô ta, trước kia có gặp tình huống quạ đen bay thành đoàn đến trên ban công không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 09/11/2020 11:36 (GMT+7) |