Lý Mặt Rỗ đưa bọn tôi đi đến trước một cánh cửa sổ đại sảnh bên trong, nói cho chúng tôi biết, hắn ở nơi này nhìn thấy Mộc Uyển bị treo ngược. Chúng tôi theo cửa sổ nhảy vào không thấy bất kỳ vết tích nào của con người, đầy đất rác rưởi nhìn đều rất tự nhiên, cũng không có cái gì treo ngược trên cây Hồng Lăng, chớ nói chi là thi thể Mộc Uyển. Nhất Sơ nhíu mày, ngồi xếp bằng một hồi lâu mới mở mắt ra, lạnh như băng hỏi “Anh xác định là ở nơi này?”
Lý Mặt Rỗ lập tức gật đầu như giã tỏi “Khẳng định là chỗ này.” – “Không đúng.” Nhất Sơ nói “Một chút âm khí cũng không có.” Nói xong, Nhất Sơ đứng lên kiểm tra căn nhà này từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng lắc đầu “Không có động tĩnh, đi thôi.” Tôi cũng rất kinh ngạc, nếu như hôm qua nơi này đúng như Lý Mặt Rỗ nói, có người treo ngược, còn có sáu bảy bóng quỷ, không có khả năng không cảm giác được âm khí. Cái này nên giải thích như thế nào đây?
Nhất Sơ không có cách nào giải thích, chỉ sợ tôi càng không thể có cách, đành phải đi theo Nhất Sơ quay về. Lý Mặt Rỗ trên xe nói rằng mình rất may mắn, may mắn đã không mù quáng theo đuổi Mộc Uyển, nếu không quả thật cùng Mộc Uyển phát sinh loại quan hệ đó, không phải là hiến cái mạng nhỏ ư?
Sau khi trở lại bệnh viện tôi phát hiện Nhất Sơ có chút không bình thường, không ngừng dùng ánh mắt ra hiệu bảo tôi ra ngoài. Tôi không biết Nhất Sơ có ý gì. Vừa vặn lúc này Nhất Sơ đi ra ngoài, tôi cũng tìm cớ đi khỏi phòng bệnh. Chờ sau khi ra ngoài, Nhất Sơ bỗng nhiên nói với tôi “Cẩn thận Lý Mặt Rỗ.” – “Sao cơ?” Tôi giật mình. “Hắn có thể đã chết.” Nhất Sơ nói. “Cái gì?” Tôi bị sặc nước miếng, ho kịch liệt “Đại ca ơi, từ khi nào anh biết nói đùa vậy?” Nhất Sơ lắc đầu “Tôi nhìn thấy thi thể của hắn ở căn nhà số 81.” Tôi cười không ra tiếng “Mắt anh không sao chứ? Lý Mặt Rỗ rõ ràng sống sờ sờ có thân nhiệt, tim đập mạnh, anh sao lại thấy thi thể của hắn? Thấy ở đâu?” Nhất Sơ nói “Tóm lại cẩn thận một chút, tôi đoán buổi tối hôm nay Lý Mặt Rỗ nhất định sẽ xảy ra chuyện.” Tôi còn muốn hỏi lại nhưng Nhất Sơ đã rời đi, bảo tôi trông chừng Lý Mặt Rỗ, anh ta có chút việc muốn đi xử lý.
Tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý, sau khi quay lại lấy cớ kiểm tra nhịp tim và hô hấp của Lý Mặt Rỗ, hết thảy đều bình thường, không hề giống thi thể. Thật sự là không hiểu nổi Nhất Sơ vì sao lại nói đã nhìn thấy thi thể Lý Mặt Rỗ?
Chúng tôi ăn cơm xong Sở Sở cũng đã tỉnh, cùng Lý Mặt Rỗ hàn huyên hai câu, cô ấy nói muốn ăn đào mật, Lý Mặt Rỗ lập tức bảo tôi đi mua. Nhưng Sở Sở lại nói tôi tay chân vụng về, sợ chọn phải trái chua, bảo Lý Mặt Rỗ tự mình đi. Lý Mặt Rỗ cũng không hai lời, liền đi ngay. Tôi hỏi Sở Sở cảm thấy thế nào, Sở Sở bỗng nhiên thở dài hỏi tôi “Các anh đang làm cái gì?” Chuyện của Mộc Uyển đương nhiên không thể để lộ, miễn cho cô ấy suy nghĩ nhiều, tôi liền cười nói không có việc gì.
Sở Sở càng nặng nề “Trương ca, anh hẳn phải biết tìm được Dạ Long Đạm, cơ hồ là không phải chuyện trong sớm tối. Tôi không muốn vì tôi mà bất cứ ai xảy ra chuyện, như thế sẽ chỉ làm trong lòng tôi khó chịu, biết không?” Trong lòng tôi rất kinh ngạc, Sở Sở vì sao không nói trước mặt Lý Mặt Rỗ lại muốn nói riêng với tôi? Hơn nữa còn là trong lúc mấu chốt này?
Tôi biết Sở Sở nhất định là có nguyên nhân khác, liền nhìn Sở Sở an ủi nói không nên suy nghĩ nhiều, chúng tôi biết tự lượng sức. Quả nhiên, Sở Sở nói với tôi là có mục đích “Lý Mặt Rỗ sắp chết, các anh không biết sao? Vẫn cố ý giấu diếm tôi?” Tôi xém chút từ trên ghế té xuống. Nhất Sơ nói Lý Mặt Rỗ là người chết, Sở Sở lại nói Lý Mặt Rỗ sắp chết, chẳng lẽ Lý Mặt Rỗ thật sự gặp chuyện? Nhưng tôi vẫn nói với Sở Sở “Đừng suy nghĩ nhiều, Lý Mặt Rỗ không phải đang sống thật tốt sao? Nhảy nhót tưng bừng.” Sở Sở thê thảm cười một tiếng “Trên cổ của anh ý mọc ra thi ban, các anh mấy ngày nay rốt cuộc gặp phải cái gì?”
“Ừm?” Đầu óc của tôi oanh một tiếng nổ lớn. Lý Mặt Rỗ mọc thi ban? Tôi sao lại không chú ý tới việc này? Khó trách Nhất Sơ nói nhìn thấy thi thể Lý Mặt Rỗ, hẳn là chỉ thi ban. Tôi luống cuống tay chân đứng lên, qua cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Lý Mặt Rỗ đang đi chầm chậm đi tìm sạp trái cây, động tác bình thường, không giống người chết. Tôi lập tức hỏi Sở Sở, Lý Mặt Rỗ đang sống sờ sờ, làm sao lại mọc ra thi ban.
Thi ban không phải là người chết sau bốn mươi tám giờ mới có thể xuất hiện sao? Lý Mặt Rỗ xuất hiện thi ban, hẳn là hắn thật sự đã chết? Sở Sở khóe mắt vương lệ, nói Lý Mặt Rỗ vì cô ấy nỗ lực nhiều như vậy, nàng chết cũng nhắm mắt. Nếu như Lý Mặt Rỗ có thể vượt qua kiếp nạn này, bảo chúng tôi nhất định đừng đi tìm Dạ Long Đạm nữa, cũng đừng để Lý Mặt Rỗ làm thương nhân âm vật nữa, đây là nguyện vọng cuối cùng của cô ấy.
Nhìn Sở Sở đau khổ cầu khẩn, tôi cự tuyệt thế nào đây? Nhưng cứ như vậy trơ mắt nhìn Sở Sở chết ư? Tôi không làm được. Cô ấy là người mà huynh đệ của tôi yêu mến, tôi nên làm gì đây? Tôi cảm thấy rất đau đầu. Sở Sở thanh âm hư nhược nói “Trương ca, Lý Mặt Rỗ là người có chấp, anh ấy chỉ nghe lời anh, giúp tôi khuyên nhủ anh ấy được không?” Tôi bất đắc dĩ đồng ý.
Sở Sở cười, nói chuyện thi ban tuyệt đối đừng để Lý Mặt Rỗ biết. Hắn vẫn chưa phải là người chết, chỉ là trên thân người âm thịnh dương suy, cho nên mới mọc ra thi ban. Tôi lập tức bảo Sở Sở không nên suy nghĩ nhiều, Nhất Sơ nhất định có cách. Sở Sở nhẹ gật đầu.
Lý Mặt Rỗ mang theo một đào mật về thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa. Tôi đến sau lưng Lý Mặt Rỗ, quan sát kỹ cổ của hắn, quả nhiên, những chấm màu lục lít nha lít nhít mọc lấm tấm nhìn thấy mà giật mình. Tôi tâm tình nặng nề, ngồi trên ghế nghĩ đến chuyện này. Mộc Uyển đáng chết, thật đúng là không đơn giản, Lý Mặt Rỗ chi là theo dõi cô ta mà thôi, cô ta lại muốn lấy mạng Lý Mặt Rỗ…
Nhưng tôi cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy vẫn có chút không thích hợp. Nếu như Mộc Uyển thật sự muốn lấy mạng Lý Mặt Rỗ, hôm qua lúc Lý Mặt Rỗ hôn mê, cô ta có vô số cơ hội giết chết hắn, nhưng vì sao lại đưa hắn đến cửa bệnh viện, thậm chí gửi tin nhắn cho chúng tôi, để chúng tôi đi đón Lý Mặt Rỗ? Chẳng lẽ cô ta không muốn để cho Lý Mặt Rỗ chết?
Đang nghĩ ngợi Lão Thử tiền bối lại tới. Tôi lập tức ngạc nhiên đi lên, Lão Thử tiền bối nhìn tôi thở dài, ra hiệu cho tôi đừng để Lý Mặt Rỗ biết lão tới nơi này. Tôi ở ngoài phòng bệnh, Lý Mặt Rỗ thì ở trong phòng cùng Sở Sở nói chuyện phiếm. Lão Thử tiền bối không vui vẻ gì, bảo tôi len lén gọi Lý Mặt Rỗ đi ra. Tôi buồn bực hỏi lão muốn làm gì. Lão Thử tiền bối tức giận nói “Còn có thể làm gì? Đương nhiên là kéo dài tính mạng cho con ma chết sớm này…”
Trong lòng tôi mừng rỡ, không cần phải nói, nhất định là Nhất Sơ gọi Lão Thử tiền bối tới, trợ giúp Lý Mặt Rỗ. Tôi liền mở cửa phòng bệnh, gọi Lý Mặt Rỗ ra. Lý Mặt Rỗ vừa ra, Lão Thử tiền bối lập tức liền bóp lấy cổ hắn, sau đó hời hợt điểm hai lần sau ót hắn, Lý Mặt Rỗ liền thân thể mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh. Sở Sở nghe được động tĩnh, lập tức hỏi tôi có chuyện gì? Tôi nói không có việc gì, Lão Thử tiền bối tới cứu Lý Mặt Rỗ, Sở Sở lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lão Thử tiền bối để Lý Mặt Rỗ nằm dưới đất, quan sát kỹ thi ban, miệng hùng hùng hổ hổ nói lão tử nếu tới trễ một chút nữa, tên khốn này chỉ sợ thật sự không thể cứu được. Tôi lập tức cầu khẩn Lão Thử tiền bối, nhất định phải trị bệnh cho Lý Mặt Rỗ. Lão Thử tiền bối ủ rũ cúi đầu nói, có thể không chữa sao? Nhất Sơ đã hạ tử lệnh. Lão ta vẫn là trước sau như một sợ hãi Nhất Sơ. Lão Thử tiền bối dùng một thanh chủy thủ hình thù kỳ quái, cạo một chút thi ban trên cổ Lý Mặt Rỗ, tôi nhìn da Lý Mặt Rỗ bị cạo mất một tầng.
Sau đó lão cầm lấy kính lúp, quan sát kỹ cổ của Lý Mặt Rỗ rất lâu, cuối cùng phán một câu “Có người hạ độc hắn.” – “Hạ độc?” Tôi một trận yên lặng, liền vội hỏi lão làm sao nhìn ra được. Lão Thử tiền bối bảo tôi nhìn qua kính lúp, sẽ thấy được một cái lỗ nhỏ ngay bên cạnh xương sống. Quả nhiên, tôi phát hiện tại vị trí trung tâm của thi ban, có một khối sưng đỏ, nhìn giống như bị một cây châm vô cùng nhỏ và dài đâm. “Đây là độc gì?” Tôi lập tức hỏi Lão Thử tiền bối. Có thể hạ độc khiến người ta trúng phải thi ban, tôi mới là lần đầu gặp phải!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 09/11/2020 11:36 (GMT+7) |