Sau đó lại nhẹ nhàng bôi tinh trùng lên kim trâm. “Dừng tay!” Nhất Sơ bỗng nhiên rút lợi kiếm ra khỏi vỏ, như một tia chớp màu trắng, cấp tốc phóng ra. Nhất Sơ rốt cục xuất thủ, mà tôi cũng đã sớm không nhịn được muốn lao ra. Trông thấy Nhất Sơ xuất hiện, Mộc Uyển vẫn chưa kinh hoảng, vẫn vô cùng bình tĩnh dùng kim trâm dính lấy tinh dịch. Nhất Sơ lạnh lùng nói “Yêu nữ, dám dùng loại tà thuật hạ lưu này hại người, ta hôm nay sẽ không bỏ qua.”
Mộc Uyển hừ một tiếng, âm điệu vũ mị đến cực điểm, nghe trong lòng người nhói lên một chút. “Sẹo mụn ca, bọn hắn muốn giết tôi, anh bảo vệ tôi có được không?” Giọng Mộc Uyển mềm mại vang lên. Lý Mặt Rỗ chất phác gật đầu, sau đó dùng ánh mắt phẫn nộ trừng mắt nhìn chúng tôi, xem ra bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên. Nhất Sơ lập tức nói với chúng tôi “Hai người đối phó Lý Mặt Rỗ, tôi giải quyết Mộc Uyển.” Nói xong, hắn liền rút kiếm đâm Mộc Uyển, tôi cũng lập tức đè lên Lý Mặt Rỗ, giận dữ hét “Thằng khốn mau tỉnh lại.”
Chỉ bằng vào tiếng gọi, làm sao có thể giúp Lý Mặt Rỗ tỉnh lại? Nhưng hắn vẫn nhắm mắt, mà lại sức lực của hắn vô cùng lớn, rất nhanh đã lật tôi lại, đấm tôi hai tiếng ba ba. Thằng khốn này, thật sự là bị quỷ ám. Tôi đau đến nhe răng nhếch miệng, thế nhưng tay chân không cách nào công kích, đành phải há miệng đi cắn. Nhưng cách này cũng không có hiệu quả, ngược lại bị Lý Mặt Rỗ thuận tay lại cho tôi một cái vả. Tôi quả thực giận muốn chết, nghĩ thầm chờ Lý Mặt Rỗ tỉnh lại, nhất định cho hắn biết thế nào là lễ độ.
Tôi nhìn Lão Thử tiền bối đang ở một bên vô cùng bình tĩnh lấy một nhánh vải rách, lập tức quay về phía lão cầu cứu, Lão Thử tiền bối cười hắc hắc nói “Anh bạn trẻ, kiên trì một lúc nữa, lão bên này sắp xong rồi.” Tôi bị Lão Thử tiền bối làm cho tức muốn khóc, con mẹ nó đây đều là loại người gì. Không có cách nào khác, chỉ có thể tự cứu mình, thấy bàn tay Lý Mặt Rỗ lại muốn hạ xuống, tôi cắn chặt răng, sử ra toàn bộ sức mạnh cắn nát đầu lưỡi. Thừa dịp hắn còn chưa đánh xuống, một ngụm máu phun lên mặt Lý Mặt Rỗ.
Ngụm máu đầu lưỡi tựa hồ ẩn chứa năng lượng cường đại, làm Lý Mặt Rỗ liên tiếp rút lui, tôi thừa cơ đứng lên, một cước đạp hắn ra ngoài, vừa vặn liền văng ra nện lên người Lão Thử tiền bối. Lão Thử tiền bối bất thình lình bị Lý Mặt Rỗ đụng trúng, tức khí chửi ầm lên, Lý Mặt Rỗ cũng tát Lão Thử tiền hai cái xém chút làm Lão Thử tiền bối ngất xỉu. “Còn đứng ngây ra đó làm gì, dùng vải liệm che miệng hắn đi” Lão Thử tiền bối thét to. Thì ra mảnh vải rách đó đúng là vải liệm. Tôi không để ý tới vải liệm đáng buồn nôn thế nào, lập tức nắm miếng vải liệm liền nhào tới Lý Mặt Rỗ nhét vào miệng hắn.
Lý Mặt Rỗ sợ hãi, hoảng sợ giằng co, tôi gắt gao ôm chặt hắn lại, mặc cho hắn giãy giụa thế nào cũng không buông ra. Lý Mặt Rỗ khí lực ngày càng nhỏ, tôi cũng vẫn giữ chặt hắn. Nhưng vào lúc này, tôi chợt cảm giác được, có cái gì đó ở ngay sau lưng tôi thổi hơi lạnh tới. Tôi giật nảy mình, theo bản năng định quay đầu về sau nhìn lại. Lão Thử tiền bối lập tức nhắc nhở “Tiểu tử, đừng quay đầu, nếu không sẽ trúng chiêu.” Tôi không dám quay lại, nhưng kia luồng gió mát cứ thổi sưu sưu, cảm giác không chỉ có một người đang thổi.
Tôi cố nhịn nỗi sợi, tập trung chú ý trên người Lý Mặt Rỗ. Lý Mặt Rỗ dần dần ngừng giãy giụa, tôi cũng có thể chú ý tới Nhất Sơ. Hai người bọn họ cũng không đánh nhau túi bụi giống với tưởng tượng của tôi. Nhất Sơ vẫn luôn ngồi khoanh chân trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm, mà Mộc Uyển lại là hoảng sợ nhìn Nhất Sơ, khuôn mặt tái nhợt vô cùng, muốn cướp đường chạy trốn. Nhưng quanh người cô ta là một vòng lít nha lít nhít toàn bạch xà, cô ta căn bản không dám chạy trốn ra ngoài, chỉ có thể mưu đồ khống chế Lý Mặt Rỗ trợ giúp mình.
Lý Mặt Rỗ đã bị tôi và Lão Thử tiền bối chế phục, sao có thể đi cứu Mộc Uyển? Mộc Uyển quắc mắt nghiêm nghị nói “Đi!” Vừa hô xong, tôi cảm giác được sau lưng có mấy đạo bóng đen đột nhiên nhào về phía Mộc Uyển, mà Lý Mặt Rỗ trong thân thể, cũng nhảy ra một cái bóng, những bóng đen này tụ thành một đoàn, cùng tiến vào trong thân thể Mộc Uyển sau đó biến mất. Mộc Uyển toàn thân thoát lực, co quắp ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, tranh thủ thời gian chạy về phía Nhất Sơ. Nhất Sơ yết hầu nóng lên, phun ra một ngụm máu đen ngòm, sắc mặt rất khó coi! Tôi thận trọng đỡ Nhất Sơ lên, hỏi “Anh không bị thương chứ? Có cần đi bệnh viện không?” – “Không… Không cần.” Nhất Sơ nhìn rất suy yếu, nhưng vẫn khẽ lắc đầu, nói với tôi “Việc cấp bách là thiêu hủy bạch xà đi đã, sau đó… Rời khỏi tòa quỷ trạch này.” Nói xong anh ta hôn mê bất tỉnh. Tôi lập tức theo ý của Nhất Sơ, tìm kiếm trong căn nhà kiến trúc hoang phế này mấy cây gỗ khô ráo, rồi đốt bỏ những xác rắn trên mặt đất.
Vừa rồi mấy con rắn còn ngẩng đầu lè lưỡi, nhưng sau khi Nhất Sơ phun ra một ngụm máu, tôi phát hiện mấy con rắn lại uể oải suy sụp, giống như buồn ngủ. Sau khi bị ném vào đống lửa, bọn chúng mới khôi phục dáng vẻ, nhảy nhót tưng bừng tứ tán bỏ chạy. Tôi kinh hãi, lập tức muốn đuổi theo nhưng Lão Thử tiền bối ngăn tôi lại, nói Nhất Sơ muốn cho bọn chúng một tia sinh cơ, để bọn chúng chạy đi chứ không phải thật sự muốn thiêu chết bọn chúng.
Tôi lập tức cõng Nhất Sơ, để Lão Thử tiền bối khiêng Mộc Uyển và Lý Mặt Rỗ, vội vàng rời khỏi nơi này. Tôi cũng không đưa bọn họ đi bệnh viện, mà tạm thời đưa bọn họ tới phụ cận một quán rượu, tránh gặp phải công an. Nhất Sơ, Lý Mặt Rỗ và Mộc Uyển đều hôn mê, tôi có chút chân tay luống cuống, liền hỏi Lão Thử tiền bối phải làm sao bây giờ? Lão Thử tiền bối nói chờ xem, bọn họ sẽ tỉnh lại, nói xong bèn rời đi.
Tôi vội vàng níu lão lại, muốn lão lưu lại. Hiện giờ ba người sống chết không rõ, tôi lại không có nhiều kinh nghiệm, nhất định phải có một cao nhân tọa trấn. Lão Thử tiền bối lại lạnh lùng hừ một tiếng, nói lão ta không thể ở nơi cao cấp như thế, nếu không sẽ bị kẻ thù phát hiện. Nói xong cũng không để ý đến tôi trực tiếp rời đi.
Nhìn ba người hôn mê, tôi im lặng, không biết nên làm thế nào cho phải. Bỗng nhiên, Mộc Uyển bỗng nhúc nhích, sau đó cô ta từ trên giường ngồi xuống, vô cùng đáng thương nhìn tôi “Đại ca, mau cứu tôi, mau cứu tôi có được không, tôi rất khó chịu, thật sự rất khó chịu…” Nhìn cô nàng lê hoa đái vũ nước mắt như mưa, trong lòng tôi tự nhiên không đành lòng. Nhưng tôi lại rất rõ, Mộc Uyển không phải người tốt đẹp gì, tuyệt đối không thể cứu!
Cho nên tôi lập tức móc Thiên Lang Tiên ra, lạnh lùng nói “Không thành thật thì đừng trách tôi không khách khí!” Mộc Uyển vậy mà cũng không phản kháng, thân thể lần nữa mềm nhũn, lại hôn mê bất tỉnh. Cô ta hẳn là vừa lấy hết sức lực, mới nói ra được câu này?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 09/11/2020 11:36 (GMT+7) |