Tiếp đó là chờ đợi không có mục đích. Bác sĩ nói cho chúng tôi biết, tế bào của Sở Sở đang nhanh chóng già yếu, nguyên nhân cụ thể bọn hắn còn đang kiểm tra. Nói tới nói lui là muốn nói cho Lý mặt rỗ biết Sở Sở đã không còn nhiều thời gian… Lý mặt rỗ mặc dù mặt ngoài trấn định, nhưng trên lòng đã như tro tàn. Bác sĩ vừa đi khỏi hắn liền tìm cái nơi không người, cuồng loạn khóc một trận. Lý mặt rỗ ở bên ngoài khóc, Sở Sở ở bên trong cũng khóc, làm tôi cũng không biết nên an ủi hai người họ ra sao. Lý mặt rỗ khóc xong liền kéo tôi đi tìm một quán cơm, gọi một bình rượu và mấy món nhắm.
Tôi vừa động đũa vừa an ủi Lý mặt rỗ, nói hay là chúng tôi cầu xin Nhất Sơ? Nhất định Nhất Sơ có thể giúp chúng tôi. Lý mặt rỗ bất đắc dĩ nói, hắn đã nhìn nhận rõ thực tế. Giờ hắn cũng không có ý gì khác, chỉ muốn Sở Sở sau khi chết, nàng có thể yên nghỉ, từ đó mỗi ngày đều bình yên. Tôi liền an ủi Lý mặt rỗ nói Sở Sở tâm địa thiện lương, đã làm nhiều việc tốt nhất định sẽ được lên thiên đường. Lý mặt rỗ uống một chén rượu, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi tôi “Ngươi nghe nói đến Vĩnh Lạc quan tài chưa?” – “Vĩnh Lạc quan tài?” Tôi hồ nghi một chút, không hiểu nhìn Lý mặt rỗ “Ngươi hỏi thứ này làm gì?”
Tôi biết rất rõ Vĩnh Lạc quan tài. Lần trước tại Dã Cẩu lĩnh, Lý mặt rỗ đã từng nghe Nhất Sơ nói qua. Vĩnh Lạc quan tài là một loại âm vật phi thường kỳ diệu. Tục truyền rằng vô luận người chết oan như thế nào, một khi táng nhập Vĩnh Lạc quan tài, khóe miệng đều sẽ hiện ra mỉm cười, nét mặt thỏa mãn. Vô luận oán khí lớn bao nhiêu đều sẽ bị Vĩnh Lạc quan tài làm hao mòn, chết đi vô cùng an tường, xuống âm phủ cũng sẽ là loại quỷ nhất đẳng. Nhưng Nhất Sơ từng nói vật này giống như Dạ Long Đạm, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, bình thường quan tài loại này chỉ có đại nhân vật (người quyền quý) mới có thể sử dụng nổi như loại hoàng thân quốc thích, muốn tìm quả thực khó như lên trời.
Lý mặt rỗ chắc không phải muốn tìm thứ này chứ? Tôi bị cái ý nghĩ to gan này làm cho giật nảy mình, ánh mắt sáng rực nhìn Lý mặt rỗ. Lý mặt rỗ nói với tôi “Ta có chút manh mối về Vĩnh Lạc quan tài, là Lão Thử tiền bối nói cho ta biết. Hắn đồng ý đi cùng chúng ta, có hắn đi cùng ta cảm thấy chúng ta nhất định có thể tìm thấy Vĩnh Lạc quan tài.” Tôi tức giận mắng một câu “Lão già chết tiệt kia tốt bụng vậy ư, ta xem là hắn muốn có Vĩnh Lạc quan tài thì có! Đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, hắn muốn lừa gạt chúng ta.” – “Không phải.” Lý mặt rỗ chém đinh chặt sắt nói “Ta đã thương lượng với lão. Sau khi Sở Sở chết, để nàng dùng trước. Chờ Sở Sở hạ táng rồi, Vĩnh Lạc quan tài cũng là vô ích, đến lúc đó lại cho lão. Nhất cử lưỡng tiện, ai cũng có thể được lợi.”
Tôi ngơ ngác một chút “Lão già chết tiệt kia thật hảo tâm như vậy?” Lý mặt rỗ nhìn thoáng qua đồng hồ, nói “Lão cũng sắp đến rồi!” Lúc này tôi mới biết, thì ra Lý mặt rỗ còn hẹn Lão Thử tiền bối. Ban đầu Lý mặt rỗ là muốn ngồi trong khách sạn thương thảo cụ thể công việc, nhưng Lão Thử tiền bối lo lắng sẽ bị bại lộ cho nên để Lý mặt rỗ chọn quán cơm này. Rất nhanh, Lão Thử tiền bối liền khoan thai bước đến. Lão vẫn là bộ dáng tặc mi thử nhãn (mặt chuột tai dơi), người không biết nhất định sẽ nói lão là một tên trộm. Nhìn thấy chúng tôi, Lão Thử tiền bối nhiệt tình đi tới, cười hỏi chúng tôi đã thương lượng xong chưa? Việc này không nên chậm trễ, tốt nhất là tranh thủ thời gian. Lý mặt rỗ nói đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể xuất phát. Lại hỏi Lão Thử tiền bối, tin tình báo chuẩn bị thế nào?
Lão Thử tiền bối cười nói chúng tôi yên tâm, chỉ cần làm theo lời lão, nhất định không có vấn đề gì. Lý mặt rỗ còn muốn hỏi thêm tình huống cụ thể, Lão Thử tiền bối lại nói nơi này nhiều người phức tạp, mọi người lên xe hẵng nói. Tôi yên lặng, chúng tôi cái gì cũng không chuẩn bị đã lên đường rồi? Lão Thử tiền bối hèn mọn cười nói “Tiểu tử, sự tình Vĩnh Lạc quan tài nhất định phải giành giật từng giây, chậm chân sẽ bị người khác lấy mất…”
Lão Thử tiền bối và Lý mặt rỗ đều bị Vĩnh Lạc quan tài làm cho mê hoặc, căn bản sẽ không cân nhắc quá nhiều, Lý mặt rỗ thậm chí còn không chào tạm biệt Sở Sở, chỉ gửi một tin nhắn đã trực tiếp lái xe đi. Trên xe, Lão Thử tiền bối mới nói cho chúng tôi biết sự tình liên quan tới Vĩnh Lạc quan tài. Lão Thử tiền bối lúc tuổi còn trẻ vào Nam ra Bắc, quen biết rộng rãi khắp cả nước. Tin tức lần này là do một vị bằng hữu nói với lão. Vị lão hữu kia là người Miêu Cương. Mọi người đều biết, phong tục an táng của người Miêu Cương rất kỳ lạ, đem quan tài treo trên vách núi, chính là “Huyền quan” nổi danh.
Có khi nguyên một vách núi đá, chi chít đều là quan tài, người đi đường đêm khuya mà không biết nội tình nhất định sẽ bị dọa đến ngất đi. Mà thời gian trước, vị lão hữu này lên núi hái thuốc, không cẩn thận bị ngã, rơi lên trên một huyền quan trên sườn núi. Lúc ấy lão ta rất thảm, một bên chân đã gãy. Ở nơi ít ai lui tới này bị trọng thương như thế, kết cục chỉ có một con đường chết. Lão ta hoảng sợ, nằm trên quan tài hô to cứu mạng nửa ngày cũng không ai trả lời. Lão ta tuyệt vọng, chỉ có thể ngồi trên huyền quan cố hết sức lực, hy vọng có thể may mắn lết đi.
Nằm một lúc không hiểu sao lão ta lại ngủ thiếp đi. Lúc mở mắt ra phát hiện chung quanh tối om, đưa tay không thấy ngón, lão lập tức sờ xung quanh mới phát hiện mình bị nhốt vào trong quan tài. Mà nằm bên dưới lão có thứ gì đó mềm mềm ấm ấm, hình như là một thi thể. Điều này làm lão kinh hãi, hẳn là người kia vừa mới chết không lâu? Nhưng nhìn bề ngoài quan tài, ít nhất cũng đã trải qua mấy trăm năm? Lão không để ý nhiều, đạp rơi nắp quan tài rồi nhảy ra ngoài. Nhờ ánh trăng, lão mới phát hiện thi thể trong quan tài không hề bị hư thối, thậm chí còn là một thi thể ẩm ướt được bảo tồn hoàn hảo.
Nhưng điều khó hiểu là trên người thi thể vậy mà lại mặc áo mãng bào Minh triều, bên người còn đặt một chuôi thanh đồng cổ kiếm, khuôn mặt uy nghiêm xem chừng là đại quan triều đình. Khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười, giống như ngủ thiếp đi. Nhưng y phục của người đó đa số đã hư thối, cùng với quan tài thủng trăm ngàn lỗ bề ngoài rất phù hợp. Vị lão hữu này ý thức được người này đã chết hơn mấy trăm năm, sở dĩ không bị phân hủy chỉ có một nguyên nhân, đó chính là do bộ quan tài này là Vĩnh Lạc quan tài.
Chỉ có Vĩnh Lạc quan tài mới có thể bảo trì thi thể trăm năm không hư hỏng, mà lại khiến người chết nét mặt mỉm cười! Càng làm cho lão ta tin tưởng đây là Vĩnh Lạc quan tài là, vết thương trên đùi lão trong vòng một đêm bình phục hơn phân nửa, chỉ còn lại trên da một chút sưng đỏ. Điều này không làm khó được lão, một người hái thuốc có kinh nghiệm phong phú, cuối cùng lão leo ra được ngoài sườn núi, sau khi trở về lập tức gọi điện thoại cho Lão Thử tiền bối, bởi vì Lão Thử tiền bối trước đó đã ủy thác vị lão hữu này nghe ngóng tin tức về Vĩnh Lạc quan tài.
Vĩnh Lạc quan tài là âm vật, mà lại có hiệu quả cường đại, là việc phi thường khó giải quyết. Mặc dù Lão Thử tiền bối vào Nam ra Bắc, toàn thân trên dưới đều là công phu, nhưng dù sao cũng đã tuổi già sức yếu, rất nhiều việc hao tốn sức lực không làm được, liền nghĩ đến chúng tôi. Đối với Vĩnh Lạc quan tài, tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn, bởi vì tôi trong tiềm thức cảm thấy âm vật không có cái gì tốt cả. Cho người chết dùng vật này là nghịch thiên. Cho dù có thể tạm thời để người chết được thoải mái, nhưng về sau thì sao? Thi thể trường tồn thật sự là chuyện tốt sao? Khóe miệng thi thể cười sẽ nói lên điều gì ư?
Thế nhưng tôi biết rõ nói gì cũng không tốt, Lý mặt rỗ và Lão Thử tiền bối không thể nhận thức được điều đó. Rất nhanh, chúng tôi đã tiến vào cảnh nội Hồ Nam. Mặc dù quê Tiểu Nguyệt cũng ở Miêu Cương, nhưng bên kia ở vào biên giới Vân Nam, cách xa nơi này mười vạn tám ngàn dặm. Đi qua tỉnh lộ Hồ Nam, tôi cũng không biết đã qua Hồ Nam chưa, cuối cùng chúng tôi đứng ở thung lũng một ngọn núi nhỏ. Nơi này hoang tàn vắng vẻ, càng đi về phía trước là một con đường núi vừa hẹp vừa quanh co.
Tôi có chút buồn bực, liền hỏi Lão Thử tiền bối phải đi bộ qua con đường này hay sao? Lão Thử tiền bối cười gật đầu, nói để lão gọi điện thoại cho vị lão hữu kia, bảo lão ta tới đón. Nếu không có người dẫn đường, chúng tôi rất dễ dàng bị lạc trên mấy ngọn núi này. Nhưng Lão Thử tiền bối gọi ba bốn lần đều không được. Tôi nhìn sắc trời đã tối, liền nói hay là đi ra ngoài trước? Sáng sớm ngày mai lại đến, như vậy mới an toàn. Lão Thử tiền bối kiên quyết không đồng ý, nói nơi này phong cảnh không tệ, rất thích hợp để cắm trại dã ngoại. Lý mặt rỗ cũng liên tục gật đầu.
Trong lòng hai người họ nghĩ gì, tôi sao lại không biết? Rõ ràng là lo lắng Vĩnh Lạc quan tài bị người khác nhanh chân đến trước, cho nên muốn ở chỗ này gác đêm. Không có cách nào khác, chỉ có thể ở lại. Nơi này sản vật phong phú, chúng tôi theo lời Lão Thử tiền bối, đào hai cái bẫy, không bao lâu sau bắt được hai con hươu. Nghĩ tới thịt hươu thơm ngon, lo lắng trong lòng tôi cũng tan thành mây khói. Lần trước cùng Tiểu Nguyệt ăn thịt hươu, bây giờ nhớ tới một chút đã chảy nước miếng.
Ăn xong chúng tôi liền khóa trái cửa xe, ngủ trong xe một đêm. Nơi này phong cảnh cũng không tệ lắm, ráng chiều nung đỏ nửa bầu trời, gió đêm trong rừng thổi tới, bất tri bất giác tôi ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm giác có người nằm đè lên người tôi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 09/11/2020 11:36 (GMT+7) |