Sau khi ăn cơm xong, tôi liền cùng bọn hắn vào thang máy, đi tới lầu ba. Sau nửa canh giờ là giờ Như Tuyết tan sở mỗi ngày, cũng chính là lúc ‘Hồng Y nữ quỷ’ rời khỏi gian phòng 304. Lâm Trung Thành trước đó đã cho chúng tôi chìa khóa của phòng 304, cho nên tôi mở cửa phòng 304, đi vào thấy mọi thứ hết thảy bình thường. Bật đèn lên, cẩn thận kiểm tra các góc phòng cũng không thấy gì dị thường. Chỉ là có một điều khiến tôi nghĩ mãi không ra. Trong phòng có mùi thối hoắc, rất giống là mùi phân, mùi thối tràn ngập cả phòng, tôi tìm một vòng cũng không thấy nơi phát ra mùi thối. Gian phòng ngay ngắn trật tự, bởi vì cửa sổ luôn mở ra nên trong phòng đóng dày một lớp bụi. Tôi dọn dẹp sạch sẽ bàn trà, mở bộ y phục cổ xưa ra đặt trên bàn, vì để cho ‘Tà Linh’ phát hiện được, tôi bôi lên trên đó một chút máu lươn.
Sau đó, là chờ đợi. Lúc ban ngày Tiểu Nguyệt và Như Tuyết vui vẻ ăn uống, hoàn toàn không để ý chuyện này, nhưng đêm đến, hai người lại không dám nói một câu, chỉ cuộn mình trên ghế, hai mắt nhìn chòng chọc vào phu nhân bộ y phục cổ xưa. Gian phòng cực kỳ yên tĩnh, tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được. Tiếng người đi trên đường phố cũng dần dần mờ đi đi, mây đen che kín mặt trong, hơi lạnh thổi tới… Hô! Một trận gió mang theo mùi phân thúi bỗng nhiên từ phòng bếp thổi tới, thổi rơi bộ y phục cổ xưa xuống đất. Tôi lập tức đứng lên, cẩn thận nhìn chằm chằm bộ y phục, Như Tuyết sợ hãi kêu thành tiếng, Tiểu Nguyệt lấy tay bịt miệng Như Tuyết.
Tôi móc Càn Khôn La Bàn ra, gắt gao nhìn chằm chằm kim la bàn. Càn Khôn La Bàn là cổ vật ông nội tôi lưu lại, ông nói dùng máu tươi làm vật dẫn kim trên la bàn có thể cảm ứng được vị trí của âm hồn. Tôi cắn đầu ngón tay nhỏ máu lên, Càn Khôn La Bàn như được tiếp năng lượng cường đại, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn. Khi kim la bàn dần dần chậm lại, mũi kim chỉ hướng bộ y phục. Vong linh quả nhiên bám vào bộ y phục cổ xưa! Nhưng khi chúng tôi đang chờ bộ y phục xuất hiện động tĩnh, kim la bàn lại bắt đầu dịch chuyển chậm rãi rời khỏi bộ y phục, cuối cùng lại chỉ vào Như Tuyết. Lòng tôi nhảy lên một cái, Như Tuyết càng rối nói không ra lời, nơm nớp lo sợ nhìn tôi “Tỷ phu, đây… Đây là sao?”
Tôi khoát tay áo, ra hiệu Như Tuyết đứng sang bên một chút. Như Tuyết đứng sang bên cạnh một chút, Càn Khôn La Bàn lại không thay đổi phương hướng. Tôi nhẹ nhàng thở ra, điều này cho thấy đối phương cũng không muốn làm hại Như Tuyết. Nhưng tôi rất buồn bực, Càn Khôn La Bàn chỉ như vậy là sao? Tôi theo hướng la bàn nhìn, phát hiện la bàn chỉ về hướng ghế sofa, sau ghế là tủ lạnh, sau tủ lạnh là bức tường. Hẳn là cái tủ lạnh có gì đó quái lạ? Tôi liếc Lý mặt rỗ đưa mắt ra hiệu, Lý mặt rỗ mở cửa tủ lạnh, trong tủ lạnh toàn đồ ăn, rau quả, thịt, đồ uống, cũng không có gì dị thường. Vậy Càn Khôn La Bàn muốn nói lên điều gì? Lúc tôi đang nghĩ ngợi, la bàn lần nữa nhanh chóng thay đổi, đột nhiên chỉ về bộ y phục cổ xưa.
Tôi lập tức nhìn qua, lập tức chảy mồ hôi lạnh. Bộ y phục lại ‘nửa ngồi’ lên, vốn trống rỗng bỗng nhiên trở nên căng đầy, giống như có một người vô hình mặc vào người. Một ống tay áo để ở trên ghế, một ống tay áo khác trên bàn trà, nhìn động tác giống như muốn đứng lên. Rốt cục, sau mấy lần, bộ y phục đứng lên, nhìn ống tay áo, ống quần căng phồng nhưng không có tay chân, tôi không khỏi tê cả da đầu! Mặc dù không nhìn thấy người mặc bộ y phục, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra người đó hẳn là một thiếu phụ trẻ tuổi. Dáng người rất đẹp, trước lồi sau vểnh, ngực căng đầy, eo thon mịn, hai chân thon dài, dáng vẻ ôn tồn lễ độ, ý vị sâu xa…
Lý mặt rỗ lén nắm chặt một bình sứ, sẵn sàng đập tới. Như Tuyết và Tiểu Nguyệt thì đã sẵn sàng chạy trốn. Bộ y phục đứng sững một lát, rồi bỗng nhiên lao ra cổng, cứ như vậy phất phơ bay tới, thậm chí còn duy trì hình dáng người. Cửa bị một trận cuồng phong thổi ra, bộ y phục cổ xưa cũng chạy ra ngoài, tôi không chút do dự thấp giọng hô “Đuổi!” Sau đó tôi lập tức đuổi theo. Cũng may lúc này lầu ba không có người, nếu không nhất định sẽ dọa họ sợ chết khiếp. Lúc bộ y phục đến trước cửa thang máy, cửa thang lập tức mở ra, bộ y phục lập tức đi vào.
Lý mặt rỗ liều mạng không nói hai lời liền đuổi theo định đi vào, lại bị tôi ngăn cản “Ngươi muốn trở thành người thứ ba mất tích sao?” Lý mặt rỗ tức giận “Bà cô này thật khinh người quá đáng! Không thể không giáo huấn một chút, con mẹ nó chứ thật tức giận!” Từ khi Sở Sở chết trong tay tà linh, Lý mặt rỗ đối với những vật này đều tràn đầy cừu hận. Tôi nói “Giờ không phải lúc nổi giận, đi theo ta.” Cửa thang máy đóng lại, tôi cùng bọn họ đi thang bộ xuống lầu một, vừa may thang máy cũng ở lầu một, bộ y phục cổ xưa vẫn còn trong đó. Tôi nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận quan sát.
Lúc bộ y phục đi ra, tôi phát hiện có bóng người chui vào trong thang máy, không cần phải nói, nhất định là âm hồn của cậu shipper. Một rời đi, một trở về. Tôi không có thời gian để ý âm hồn shipper, chỉ theo sát bộ y phục. Nó phiêu đãng “bay” trên đường, tôi cũng theo sát phía sau. Nó xuyên qua hẻm nhỏ, dần dần rời khỏi nội thành, chuyên chọn đường nhỏ u ám mà đi. Càn Khôn La Bàn từ đầu đến cuối chỉ vào bộ y phục, tôi biết đối phương nhất định ở trong bộ y phục đó, Càn Khôn La Bàn cũng không còn bao nhiêu tác dụng, tôi thu la bàn lại, theo sát bộ y phục cổ. Không ngờ cuối cùng nó lại đi tới một chỗ rất vắng vẻ, nơi này ở ngoại thành, có không ít người ngoại tỉnh, chen chúc bẩn thỉu kém, không ai quản lý. So với nội thành rất khác biệt.
Đối phương tới chỗ này làm gì? Phàm là âm vật quấy phá, đều là bởi vì lòng có chấp niệm, tôi muốn xem một chút chấp niệm của đối phương rốt cuộc là gì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 09/11/2020 11:36 (GMT+7) |