Quả nhiên, không bao lâu sau Lý mặt rỗ đã đến, mà đi cùng còn có Như Tuyết. Như Tuyết cầm trong tay một cuốn sổ nhỏ và bút viết, tựa hồ tại nhớ nghĩ đến cái gì, xém chút đụng đầu vào khung cửa. Tôi và Tiểu Nguyệt cười một tiếng, hai người này quả nhiên đang có gì đó với nhau. Lý mặt rỗ tức giận hổn hển nói “Tiểu Nguyệt, ngươi có thể kéo nàng đi không, ngươi cho là ta không có việc gì làm à? Cả ngày như cái đuôi đi theo ta, đi nhà vệ sinh cũng không yên, con mẹ nó đây là chuyện gì!” Tiểu Nguyệt cười cười, chỉ nhìn Như Tuyết nói “Như Tuyết, ngươi kịch bản viết thế nào rồi?” – “Ai, còn thiếu chút cảm hứng. Này mặt rỗ, ngươi trồng đào cho Sở Sở nhiều như vậy, Sở Sở sẽ biết sao?” – “Ta đâu biết nàng có biết hay không? Ngươi cả ngày đi theo ta hỏi cái này hỏi cái kia, hay lắm sao? Ta không phải bách khoa toàn thư, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ bị ngươi làm phiền mà chết. Tiểu Nguyệt, nhanh, mau đem nàng đuổi đi cho ta!” Lý mặt rỗ vẻ mặt cầu xin nói.
Bây giờ tôi mới hiểu, thì ra Như Tuyết nghe nói về chuyện tình của Lý mặt rỗ thì rất khâm phục tình yêu của hai người họ, đúng lúc Như Tuyết đang viết kịch bản ‘Người và ma, tình chưa dứt’, cho nên mỗi ngày đều quấn lấy lão Lý tìm cảm hứng, chọc hắn tức gần chết, lại bất luận như thế nào cũng không thoát được. Thấy lão Lý nổi trận lôi đình, cùng với Như Tuyết chững chạc đàng hoàng, tôi đột nhiên cảm giác được hai người họ đang hút lẫn nhau, đây không phải điển hình cho một cặp oan gia sao? Đang lúc chúng tôi cảm nhận loại ‘vui vẻ hòa thuận’ này, cửa tiệm bỗng nhiên bị đẩy ra, một người gầy trơ xương, mặt ủ mày chau đi đến.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về hắn cũng không phải là dáng dấp gầy gò, mà là toàn thân trên dưới mang theo một mùi khói thuốc nồng đậm. Hốc mắt hắn lõm sâu, răng vàng khè, tôi quan sát đầu ngón tay của hắn, trong màu vàng có điểm thêm màu xám, xem ra hẳn là người nghiện thuốc nặng. Chúng tôi yên tĩnh trở lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn “Có chuyện gì sao?” – “Ai là lão bản?” Thanh âm của hắn có chút chột dạ hỏi. “Là ta.” Tôi nói. “À!” Hắn ngẩng đầu nhìn tôi một chút, cười cười xấu hổ “Không có… Không có việc gì, ta tìm nhầm chỗ.” Nói xong, liền kinh hoảng chạy ra. Tôi có chút khó hiểu nhìn bóng lưng hắn. Tên này bị dở hơi à? Tiệm của tôi nằm ở chỗ hẻo lánh nhất trên đường này, sao lại tìm nhầm chỗ. Chúng tôi cũng không để ý tới hắn, liền đi mua đồ ăn, cùng nhau ăn cơm, sau đó từng người rời đi.
Tôi đang chuẩn bị dọn dẹp bát đũa, cửa tiệm lại mở ra, tôi nhìn qua, phát hiện không ngờ là người nghiện thuốc kia! “Lão bản, xin chào.” Hắn đầu trộm đuôi cướp quan sát bốn phía, thấy không ai mới nhỏ giọng chào hỏi. Tôi nhướng mày “Ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?” – “Ta muốn hỏi một chút, ngươi có mua đồ cổ không?” Người đó nói. Đồ cổ bình thường tôi tự nhiên là không mua. Tôi mua đều là âm vật, đồ cổ bình thường tôi không am hiểu, mà tiền kiếm được cũng không cách nào so với âm vật. “Vậy phải xem đồ cổ gì.” Tôi nói. Hắn thận trọng nói “Cái này là bảo bối!” – “Thật sao?” Tôi hứng thú “Lấy ra xem thử?” – “Cái này… Hay là thôi, để ta suy nghĩ một chút đã.” Hắn thở dài, sau đó xoay người lại đi ra cửa tiệm. Nhìn qua hắn rời đi, tôi yên lặng, con mẹ nó hắn bị thần kinh à? Không quyết định được thì tới tìm tôi làm gì?
Tôi cũng mặc kệ hắn, tiếp tục mở cửa làm ăn. Ai ngờ hôm sau hắn lại tới, lần này hắn còn mang một bao vải rách cũ kỹ, bên trong hẳn là chứa bảo bối mà hắn nói. “Lại tới?” Tôi tức giận nhìn hắn “Hôm nay tìm ta có chuyện gì?” – “Ngươi chuyên thu loại đồ vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ta biết, ngươi không cần giấu diếm.” Hắn nói. Tôi có chút im lặng, tôi quang minh chính đại mở cửa làm ăn, cho dù là mua bán âm vật cũng chưa từng giấu diếm ai. Làm sao đến miệng hắn lại thành không thể lộ ra ngoài ánh sáng rồi? “Có việc thì nói ra, không có việc gì thì đi đi.” Tôi có chút tức giận phất phất tay. “Ta muốn hỏi một chút, một món đồ loại này trị giá bao nhiêu tiền?” – “Vậy phải xem thứ gì.” Tôi nói “Vàng và sắt vụn có thể giống nhau sao?” – “Vậy ngài xem vật này đáng bao nhiêu tiền?” Hắn bỗng nhiên mang theo bọc quần áo tiến vào buồng trong không hề e ngại. Tôi lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ nếu như hắn đưa cho tôi một kiện phế phẩm, tôi nhất định sẽ đánh hắn một trận.
Hắn lén lén lút lút nhìn về phía phòng tôi “Nơi này không có ai khác chứ?” Nhìn hắn cẩn thận như vậy, tôi cũng tò mò, trong đó rốt cuộc có cái gì. Tôi liền nói không có ai. Hắn gật đầu, lúc này mới để cái bao lên bàn, nhẹ nhàng xốc lên. Hắn nhẹ nhàng thận trọng như đại cô nương cởi quần áo vậy, tay của hắn cũng khẩn trương run rẩy. Đồ vật bên trong cũng không biết quý giá bao nhiêu mà bọc ba tầng trong ba tầng ngoài. Đó là một cái tẩu hút thuốc kiểu cũ! Ấn tượng đầu tiên là cái tẩu thuốc này rất lớn, lớn đến lạ kỳ. To gấp hai ba lần cái tẩu bình thường, lại rất dài, mặt trên còn có một cái túi nhỏ dùng để chứa lá thuốc.
Tẩu thuốc bên ngoài có chút phản quang, vàng óng ánh, cũng không biết có mạ vàng không. Phía trên điêu khắc hoa văn tinh tế, quan sát kỹ sẽ phát hiện hoa văn sinh động như thật, hẳn là một món đồ cổ tương đối trân quý. Tôi theo bản năng vươn tay muốn sờ một chút, hắn lại lập tức gạt tay tôi ra, sau đó nhanh chóng ôm lấy tẩu thuốc, tôi cảm giác hắn đối với tẩu thuốc này còn thân hơn cha hắn. Tôi tức khí nhìn hắn chằm chằm “Ngươi rốt cuộc bán hay không?” – “Bán cũng không cần sờ, sờ hỏng thì làm sao bây giờ?” Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, cái gì mà sờ hỏng? Thuốc lá này cũng không phải vợ ngươi, sờ một chút thì đã sao? “Ngươi ra giá đi, rốt cuộc là được bao nhiêu tiền?” Hắn nói.
“Không biết.” Tôi nói “Ta cũng còn chưa thấy rõ ràng, làm sao ra giá?” Nhìn hắn quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, hơn nữa còn dùng loại tẩu này hút thuốc, hẳn là rất nghèo đi, tôi ra giá mấy ngàn tệ, hắn hẳn là vui mừng đến chết rồi. Tôi liếc mắt đã nhìn ra tẩu thuốc này là đồ cổ, mà hoa văn điêu khắc tinh mỹ như vậy, hẳn là đồ vật của hoàng thất, có thể bán được khoảng mười vạn tệ. Nhưng đây cũng chỉ là giá của đồ cổ thông thường, nếu như cái tẩu này đúng như hắn nói là âm vật, giá cả tự nhiên sẽ khác.
“Thôi bỏ đi, ta nghĩ lại đã.” Hắn nói xong liền vội vàng rời đi. Tôi rất tức giận, nhưng không có cách nào, chỉ đành niệm Đạo Đức Kinh, ép mình tỉnh táo lại. Lại như thường ngày, ngồi trên ghế chờ khách tới cửa. Đáng tiếc hôm nay cũng không có mối làm ăn nào, tôi cũng không thấy kinh ngạc, trên thế giới nào có nhiều âm vật như vậy?
Lại qua vài ngày nữa, khi tôi đã quên hết những chuyện về tên nghiện thuốc kia thì hắn lại tìm tới cửa. Lần này trông thấy hắn, tôi không khỏi tức khí khoát tay nói “Ngươi lại tới làm gì? Vật kia ta không thu, có rẻ ta cũng không thu.” Hắn vội vàng nói “Lão bản đừng nóng giận, lần này ta không phải bán tẩu thuốc.” Tôi lúc này mới phát hiện hắn quả nhiên không mang tẩu thuốc tới. “Vậy ngươi tới làm gì?” Tôi buồn bực hỏi. “Ta đến hỏi ngươi một việc.” Hắn nói “Ngươi nói quỷ có thể hút thuốc không? Làm thế nào mới có thể để cho quỷ hút thuốc?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 09/11/2020 11:36 (GMT+7) |