Không bao lâu sau nữ cảnh sát cũng tới, chun mũi đi vào nhà Trần Trường Sinh, nói khu nhà này chính phủ từ lâu đã sớm muốn phá hủy, sao lại có người ở đây? Trần Trường Sinh lo lắng nói mặc dù tòa nhà này tuy đã cũ, nhưng còn rất chắc chắn, người ở hoàn toàn không có vấn đề gì. Nữ cảnh sát liếc Trần Trường Sinh, nói “Ngươi lo cái gì? Ta cũng không phải là người của đội phá dỡ, chẳng lẽ sẽ đuổi ngươi ra khỏi đây à.” Nói xong, nữ cảnh sát nhìn tôi, hỏi tôi lúc nào mới nhìn thấy quỷ.
Tôi nói “Ta nhất định phải hiểu rõ, con quỷ kia rốt cuộc sợ hãi ngươi ở điểm nào? Trên người ngươi đeo món đồ cổ nào đó niên đại xa xưa, hoặc là tổ tiên là đại nhân vật có danh tiếng trong lịch sử.” Nữ cảnh sát suy tư một lát, cuối cùng tháo trên cổ xuống một viên ngọc bội đưa cho tôi, nói “Khối ngọc bội này là do tổ tiên ta truyền thừa xuống đã mấy chục đời, xem thử ngươi có biết hàng hay không?” Tôi thận trọng nâng ngọc bội trong tay lật qua lật lại quan sát. Ngọc bội này dùng ngọc hòa điền tốt nhất điêu khắc mà thành, công nghệ tinh tế, phía trên khắc mấy con đại xà quấn quanh, nhẹ nhàng nhảy múa trên mây giống như còn sống vậy. Qua độ bóng của bề mặt, cùng với khí tức ẩn chứa, khối ngọc bội này hẳn là đã nhiều năm rồi. Trong ngọc bội thậm chí còn có một điểm màu đỏ như ẩn như hiện, từ góc độ nào đó nhìn giống như giọt máu.
“A!!” Lúc này Trần Trường Sinh bỗng nhiên sợ hãi than “Hoa văn này sao ta càng xem càng thấy quen thuộc?” Tôi giải thích “Loại hoa văn đại xà ở thời Thanh triều là biểu tượng của thân phận địa vị! Hoàng đế và thái tử có biểu tượng là chân long, cho nên bọn họ áo bào có màu vàng và hết thảy đồ ngự dụng đều có hình rồng. Mà quan đại thần thì có thể sử dụng rắn không chân làm biểu tượng. Ta cảm thấy khối ngọc bội này hẳn là của vị đại thần Thanh triều nào đó.”
“Trần Trường Sinh, ngươi nói hoa văn này hết sức quen thuộc, có phải là tẩu thuốc nhà ngươi cũng có hoa văn này không?” Tôi hỏi. Trần Trường Sinh lập tức gật đầu “Đúng đúng đúng! Ta nhớ ra rồi, tẩu thuốc nhà ta cũng có hoa văn này!” Tẩu thuốc dùng chất liệu gỗ và đồng thau, so với ngọc hòa điền thì mềm mại hơn rất nhiều, cho nên hoa văn trên đó trải qua hơn trăm năm đã mơ hồ không rõ. Cho nên tôi lúc đầu nhìn vào cũng không thể xác định hoa văn mơ hồ không rõ đó chính là rắn không chân. (Thời Thanh họa tiết rắn có chân cũng là phạm tội khi quân)
Nhưng Trần Trường Sinh bỗng nhiên nói hoa văn rắn không chân này rất quen thuộc, lại thêm hoa văn đó chỉ có đại thần Thanh triều mới có thể sử dụng, tôi lập tức đoán ra bảy tám phần ngọc bội và tẩu thuốc hẳn là thuộc về cùng một thời đại. Mà chủ nhân của bọn chúng, nhất định là tử địch cho nên âm linh mới sợ ngọc bội. Nữ cảnh sát bỗng nhiên chậc chậc cảm thán “Không ngờ ngươi có ánh mắt tinh tường như vậy. Không sai, tổ thượng của ta quả thật là Thanh cung đại thần.”
“Là vị nào?” Tôi vội vàng hỏi. Nữ cảnh sát có chút không muốn nói ra, chỉ ấp úng nói “Ngươi chỉ cần biết đó là đại thần số một số hai Thanh triều là được rồi! Chuyện xưa của tổ tiên ta đã được đưa lên rất nhiều phim truyền hình, không dưới một trăm bộ, trong lịch sử cũng có ảnh hưởng hết sức quan trọng.” Thấy nàng không chịu nói, tôi biết trong đó nhất định có cái gì đó mờ ám, liền liên tục truy hỏi. Cuối cùng nữ cảnh sát quá phiền não, đành nói “Là Hòa Thân.”
“Hòa Thân?” Tôi lập tức yên lặng, vị tham quan này, quả thật là nghe nhiều mà thuộc, cũng là đại thần nổi tiếng. Nữ cảnh sát trước đó không chịu nói hẳn là cảm thấy lão tổ tông làm cho nàng mất mặt? “Ta biết rồi.” Như Tuyết bỗng nhiên nói “Ta có lẽ đã biết chủ nhân tẩu thuốc này là ai.” – “Kỷ Hiểu Lam!” Tôi và Như Tuyết cơ hồ đồng thanh. Không sai, chủ nhân tẩu thuốc chắc chắn là Kỷ Hiểu Lam.
Mọi người đều biết Kỷ Hiểu Lam có ngoại hiệu là “Kỷ đại yên đại” (Túi thuốc lớn họ Kỷ), là danh nhân văn hóa Thanh triều, biên soạn Tứ khố toàn thư, đối với hậu thế có ảnh hưởng to lớn, trong lịch sử cũng là một thanh quan. Hắn khi còn sống thích hút thuốc, mà lại hút rất nhiều, tẩu thuốc của hắn đều là Hoàng đế ban cho. Tục truyền có một lần Kỷ Hiểu Lam vào triều, lên cơn thèm hút thuốc liền hút thuốc trong Càn Thanh Điện. Đang hút say mê thì hoàng đế vào triều, vì để tránh cho hoàng đế phát hiện, hắn liền đem tẩu thuốc nhét vào trong tay áo. Không ngờ tàn lửa trong tẩu thuốc đốt cháy quần áo Kỷ Hiểu Lam, làm cánh tay hắn bị bỏng một mảnh lớn, ròng rã hai tháng trời không thể vào triều.
Mà Kỷ Hiểu Lam có một đối thủ một mất một còn, đó chính là Hòa Thân, một đại tham quan, hai người qua qua lại lại, minh tranh ám đấu mấy chục năm. Nhưng khi đó Hòa Thân là đại quan nhất phẩm, mà Kỷ Hiểu Lam chỉ là quan văn tam phẩm, hai người vốn không cùng cấp bậc. Kỷ Hiểu Lam mặc dù không thông đồng với Hòa Thân làm bậy, nhưng đối phó với Hòa Thân chính là việc làm của người bất trí! Kỷ Hiểu Lam không sợ Hòa Thân mới là lạ.
Hiểu rõ chân tướng xong, trong đầu tôi liền nảy ra một kế hoạch. Tôi nhìn nữ cảnh sát cười nói “Xem ra hôm nay ta phải mượn ngọc bội của ngươi dùng một lát.” Nữ cảnh sát cũng rất hào sảng “Chỉ cần không làm hỏng thì ngươi dùng thế nào cũng được. Còn nếu như đêm nay ta không nhìn thấy quỷ thì ngươi chết chắc!” Tôi mỉm cười “Yên tâm đi! Cam đoan cho ngươi nhìn thấy quỷ, nhưng ngươi phải làm theo lời ta, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.” Nữ cảnh sát gật đầu “Được, nghe lời ngươi.”
Thương lượng xong tôi bảo nữ cảnh sát và Lý mặt rỗ, Như Tuyết đến phòng khách chờ, mà tôi và Trần Trường Sinh thì lưu tại trong phòng ngủ. Trần Trường Sinh nơm nớp lo sợ hỏi tôi, hôm nay không chuẩn bị trừ linh đại trận sao? Hắn có gặp nguy hiểm không? Tôi cười nói hắn cứ việc yên tâm, hôm nay vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông. Đêm nay nhất định có thể giải quyết tất cả vấn đề!
Chúng tôi chờ trong phòng ngủ, chờ đến khi người trên đường dần dần thưa thớt, ánh đèn ảm đạm xuống, tôi liền bảo Trần Trường Sinh nằm trên ghế, châm lửa tẩu thuốc, rồi ra lệnh cho hắn hút thuốc thật nhiệt tình. Trần Trường Sinh rất lo lắng, nói hắn không dám dùng tẩu thuốc hút, nhất định sẽ trêu chọc đến tà linh. Tôi không nhịn được nói “Không dẫn dụ tà linh ra thì giải quyết như thế nào? Tóm lại nếu ngươi muốn thuận lợi giải quyết chuyện này, tốt nhất làm theo lời ta.”
Rơi vào đường cùng, Trần Trường Sinh đành phải run rẩy ôm lấy tẩu thuốc. Tẩu thuốc quả nhiên có thể khiến người ta nghiện ngập, mới đầu Trần Trường Sinh còn nơm nớp lo sợ, không dám hút mạnh, sợ làm tà linh xuất hiện. Nhưng cơn nghiện thuốc dần dần tăng lên, Trần Trường Sinh cũng không đoái hoài gì nữa, hút hết hơi này tới hơi khác, hút rất là nhiệt. Nhìn hắn ngáp không ngớt, bộ dáng phiêu phiêu, quả giống như một tên nghiện thuốc lâu năm.
Đang lúc hút nhiệt, Trần Trường Sinh bỗng nhiên toàn thân co quắp, tay chân run rẩy kịch liệt. Tôi lập tức lay người hắn “Trần Trường Sinh, tỉnh, tỉnh!” Hắn cũng không tỉnh, ngược lại ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng không những toàn thân run rẩy, thậm chí cơ bắp cũng bắt đầu cứng ngắc. Hai chân thẳng đơ, mí mắt trợn ngược, trong cổ họng cũng không ngừng phát ra tiếng khanh khách kỳ quái.
Tôi không lay gọi hắn nữa, tôi biết tà linh đã nhập vào thân thể hắn. Tôi lặng yên không tiếng động xoa ngưu nhãn lệ lên mắt, nhìn thoáng qua bốn phía, không biết vì nguyên nhân gì mà phụ thân Trần Trường Sinh hôm nay không tới. Trong lòng tôi lo lắng, không phải là hồn phách hắn bị hút mất rồi chứ? Đang lúc nghĩ ngợi, Trần Trường Sinh bỗng nhiên ngừng run rẩy, động tác nhanh chóng dùng tẩu thuốc châm một ít lá thuốc, châm lửa rồi thoải mái hút một hơi. Mà một hơi này thực lợi hại, không ngờ rít rất lâu! Trần Trường Sinh vì chỉ hít vào mà nghẹn xanh cả mặt, mắt thấy chuẩn bị ngạt thở mà chết đến nơi mới thở hổn hển thật lâu.
Tới đi! Tôi hít sâu một hơi, lui lại hai bước, nhìn chòng chọc vào Trần Trường Sinh, nhìn xem hắn rốt cuộc muốn làm gì? Trần Trường Sinh liên tiếp rít vài hơi khói, tất cả đều nuốt vào bụng chứ không có nhả ra. Mỗi một hơi cơ hồ cũng có thể làm cho hắn ngạt thở mà chết, mà mỗi lần đến lúc sắp không chịu được nữa, mới chậm lại thở ra. Bị âm linh giày vò, con ngươi Trần Trường Sinh dần dần to ra, tôi tựa hồ nhìn thấy một tia sương mù đen xuất hiện trên trán của hắn. Nhìn hắn như vậy hẳn sắp chết đến nơi. Xem ra âm linh muốn lấy mạng Trần Trường Sinh, dù sao Trần Trường Sinh đã chọc giận hắn, đây là không chết không thôi.
Tôi lập tức nhìn phòng khách hô to một tiếng “Ngươi qua đây!” Nữ cảnh sát lập tức vội vã xông ra, khi nàng nhìn thấy bộ dáng Trần Trường Sinh này lúc, cho dù tâm lý mạnh mẽ thế nào, lúc này cũng nhịn không được hét lên một tiếng “Chuyện gì xảy ra? Tiểu tử này bị sao vậy?” Khi Trần Trường Sinh trông thấy nữ cảnh sát, ánh mắt lập tức toát ra chút sợ hãi, tay cầm tẩu thuốc nhịn không được run run. Nhân lúc âm linh đang sợ hãi, Trần Trường Sinh hơi khôi phục được một chút lý trí “Trương đại ca, cứu ta!” Tôi lập tức gật đầu, ra hiệu hắn không cần phải sợ.
Mà Trần Trường Sinh cũng chỉ khôi phục lại trong chốc lát, lần nữa đã bị tà linh khống chế thần trí, từng ngụm từng ngụm tiếp tục hút thuốc. Tôi cầm Thiên Lang Tiên ở một bên bảo vệ, bảo nữ cảnh sát đem ngọc bội nhét vào miệng Trần Trường Sinh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 09/11/2020 11:36 (GMT+7) |