“Như Tuyết mấy ngày nay đã đi công tác. Nàng mỗi ngày đều gọi điện cho Lý mặt rỗ nhưng mỗi lần gọi Lý mặt rỗ đều không nói gì, liên tiếp ba bốn ngày như vậy. Như Tuyết lo lắng cho Lý mặt rỗ, liền bảo ta tới xem thế nào. Nhưng ta vừa rồi đến nhà Lý mặt rỗ thấy cửa khóa chặt, ta còn tưởng rằng hắn đến đây, nên mới tới tìm ca ca, ai biết đến đây lại trông thấy ca ca như thế này.” – “Không xong rồi, Lý mặt rỗ gặp nguy hiểm!” Tôi lập tức ý thức được có chuyện không ổn.
Lý mặt rỗ có khi nào giống tôi không, mấy ngày nay cũng bị chìm vào ảo giác, chỉ chuyên chú làm một việc nào đó mà không ra khỏi cửa. Tiểu Nguyệt tới tìm tôi, tôi mới thanh tỉnh lại, nếu như không ai đến đánh thức Lý mặt rỗ, hắn chẳng phải là sẽ chết chìm trong ảo giác ư? Tôi hít sâu một hơi, không nghĩ nhiều nữa, vội vàng cùng Tiểu Nguyệt đến nhà Lý mặt rỗ. Cửa đã khóa chặt, đứng ở cửa gọi vài tiếng cũng không ai đáp lời. Sau đó tôi trực tiếp leo tường mà vào, nhìn qua cửa sổ đã thấy Lý mặt rỗ.
Hắn đang cùng con trai ngồi ngay ngắn trên bậc thang, trong tay còn cầm điện thoại di động, hai con mắt trừng lớn như chuông đồng, chằm chằm nhìn điện thoại. Nhưng điện thoại kia đã sớm hết pin, màn hình tối om, nhưng Lý mặt rỗ và Lý Tiểu Manh giống như đang xem phim gì đó rất thú vị, còn cười lớn, nhìn bộ dáng rất cổ quái. Hai người quả nhiên bị ảo giác.
Tôi giật lấy điện thoại, Lý mặt rỗ lúc này mới giật mình, thình lình ngẩng đầu nhìn tôi “Trương gia tiểu ca, ngươi… Sao ngươi lại tới đây?” Tôi giận dữ nói “Ta không đến thì hai ngươi đã chết.” Nói xong, tôi nhìn thoáng qua Lý Tiểu Manh. Tiểu Lý ánh mắt mê ly, nửa người run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng bệch không còn tinh thần. Lý mặt rỗ so với Tiểu Lý cũng không tốt hơn bao nhiêu. Tôi lập tức kéo Tiểu Lý dậy, khẩn trương hỏi nhóc không sao chứ? Thằng nhóc đảo mắt một vòng, nói một câu “Trương thúc” rồi liền ngã xụi lơ trên mặt đất. “Mau đến bệnh viện.” Tôi dìu Tiểu Lý chạy ra cửa. Lý mặt rỗ còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hữu khí vô lực hô “Con ta làm sao vậy?” Lý mặt rỗ đi hai bước, thân thể hư nhược lập tức ngã co quắp trên mặt đất, Tiểu Nguyệt vội vàng dìu hắn lên xe.
Họ được bác sĩ kiểm tra xong, tôi mới yên tâm. Hai người họ chỉ là bị thiếu nước, thân thể hư thoát, chỉ cần bổ sung nước muối sinh lý và đường gluco sẽ từ từ bình phục. Lý mặt rỗ ảo não không thôi “Móa nó, điện thoại thật là hại chết người mà, sau này không dám chơi điện thoại nữa.” Tôi lạnh lùng nói “Không phải do điện thoại, ngươi nghĩ kỹ đi, ngươi đã ngồi trên bậc thang như thế này bao lâu rồi?” Lý mặt rỗ nhìn bình minh ngoài cửa sổ nói “Chắc không phải một đêm chứ, nhưng cho dù ngồi một đêm, cũng không thể hư thoát thế này a.”
Tôi ném trả điện thoại di động cho hắn, sau đó chỉ lịch điện tử trên tường bệnh viện “Ngươi nhìn thật kỹ thời gian xem.” Lý mặt rỗ ngẩng đầu nhìn một chút, lập tức hét thảm má ơi một tiếng “Chắc là lịch sai rồi, ta ở nhà ba ngày ba đêm? Sao có thể?” – “Không có gì không thể.” Tôi cười lạnh kể lại chuyện của mình cho Lý mặt rỗ nghe. Hắn nghe xong liền nói “Cái này… Mẹ kiếp, chúng ta bị người khác ám toán? Nữ nhân mở ô kia rốt cuộc là ai? Ta không chơi chết cô ta không xong.” Tôi thở dài “Ta không rõ, chỉ sợ cô ta sớm đã chạy trốn. Ngươi cứ an dưỡng cho tốt, ta trở về điều tra một chút xem có thể tìm được đầu mối gì không.” Lý mặt rỗ sao lại chịu ở lại bệnh viện lâu như vậy, hắn từ trên giường đứng lên, nhổ cây kim truyền dịch xuống, muốn cùng tôi trở về. Hết cách, tôi biết tôi nói gì cũng không được, đành phải đưa hắn về.
Cũng may tiệm đồ cổ của tôi có camera, tôi quyết định mở camera ra xem một chút. Tôi tìm đến đoạn băng ghi hình ba ngày trước, đó cũng chính là lúc tôi vừa mới tìm thấy Ngũ tiên lục. Trong camera, sáng sớm tôi thức dậy rồi chạy đến nhà kho lục tung lên tìm kiếm, không bao lâu sau, tôi liền tìm thấy một cuốn sách thật dày, nhìn qua màn hình còn có thể nhìn thấy rõ bốn chữ Tân Hoa từ điển rất lớn. Tôi để từ điển lên bàn, cẩn thận nghiên cứu, hai mắt sáng ngời có thần, không hề nhúc nhích giống như ngủ thiếp đi.
Thời gian trôi qua, tôi ngồi đó ròng rã suốt ba giờ, ngoại trừ ngẫu nhiên gãi đầu thì không có động tác gì khác. Nhưng vào lúc này, cửa kho bỗng nhiên mở ra, sau đó một nữ tử đi tới, trong tay còn cầm một cái ô, trên cổ còn buộc một sợi dây đỏ, nhìn qua rất cổ quái. Lúc nhìn thấy nàng, nội tâm tôi bị một nỗi sợ hãi to lớn chiếm lấy. Cô ta rốt cuộc đi vào từ lúc nào? Vì sao lúc đó tôi lại không phát hiện được? Cô ta là quỷ? Nhưng dù là quỷ, tôi hẳn cũng có thể phát giác được chứ.
Tôi cảm thấy, rất có thể từ khi tôi tiến vào trong kho đã bị đối phương mê hoặc, cho nên mới nghĩ Tân Hoa từ điển là Ngũ tiên lục. Nữ nhân kia ngồi đối diện tôi, tôi vẫn không phát giác ra, cứ chăm chú đọc sách. Nữ nhân bỗng nhiên lấy ra một cái khóa dùng xích sắt làm thành, ở trước mặt tôi lúc ẩn lúc hiện. Tôi hai mắt mê man mở ra, nhìn về phía nữ nhân, cũng không hề kinh ngạc, biểu cảm bình tĩnh…
“Thôi miên, ngươi bị thôi miên!” Lý mặt rỗ hét lên một tiếng “Ta biết, cái này đích xác là thôi miên!” Tôi hít sâu một hơi, nói “Chắc hẳn không đơn giản như vậy, thôi miên cũng không thể thôi miên nhiều ngày như vậy a? Tiếp tục xem đi.”
Miệng của nữ nhân hơi há ra, tựa hồ đang nói chuyện với tôi, nhưng camera nhà tôi chỉ ghi hình chứ không ghi âm nên không biết cô ta nói gì. Tôi cảm giác cô ta hẳn là đang hỏi tôi một vài vấn đề. Chỉ là càng về sau, nữ nhân áo đỏ rất tức giận, vỗ bàn đứng dậy quay người rời đi. Về sau tôi lại tiếp tục đọc sách, cứ như vậy cho đến khi bị Tiểu Nguyệt phát hiện, trong lúc đọc sách không hề nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm quyển sách.
Tôi hít sâu một hơi, vì sao tôi đối với nàng một chút ký ức cũng không có? Thôi miên mà triệt để như vậy, xem ra nữ nhân này là cao thủ. Trong lòng tôi không nhịn được thấp thỏm lo âu. Ba ba ba! Lúc chúng tôi đang nghiên cứu băng ghi hình, ngoài cổng chợt vang lên tiếng đập cửa. Tôi đã có chút thảo mộc giai binh, tiếng đập cửa làm cho tôi không tự chủ được khẩn trương lên.
(Thảo mộc giai binh: Cây cỏ đều là binh. Ý chỉ quá sợ hãi mà nhìn thấy cây cỏ cũng như thấy kẻ địch. VN có thành ngữ ý nghĩa gần giống là “thần hồn nát thần tính” – dịch giả)
“Ai vậy.” Tôi hỏi. “A di đà phật, tiểu hữu, ngươi vẫn khỏe chứ?” Là giọng của Bạch Mi thiền sư. Bạch Mi thiền sư không sớm không muộn đúng lúc này lại đến, tôi biết lần này thiền sư đến nhất định có liên quan tới nữ nhân kia, lập tức mừng rỡ trong lòng, vội vàng đi mở cửa. Bạch Mi thiền sư mỉm cười hiền lành, râu trắng xóa, một thân cà sa, tay cầm một chuỗi phật châu, nhìn qua thấy được Phật quang vạn trượng.
“Bạch Mi thiền sư, là ngài, mời vào, mời vào!” Tôi lập tức nhiệt tình chào hỏi Bạch Mi thiền sư. Bạch Mi thiền sư cười, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Được một chút, lông mày của thiền sư liền nhíu lại. Tôi lập tức khẩn trương nói “Bạch Mi thiền sư, ngài… Nhìn ra điều gì rồi?” Bạch Mi thiền sư gật gật đầu “Ừm, tiểu hữu mấy ngày vừa qua có tao ngộ không tầm thường?” Tôi lập tức gật đầu “Đại sư, nhanh mời vào bên trong, ta và ngài cẩn thận bàn bạc một chút.” Bạch Mi thiền sư vui vẻ cười nói “Bần tăng chính là vì chuyện này mà tới.”
Tôi rót cho thiền sư rót một chén trà Long Tỉnh, Bạch Mi thiền sư vừa thưởng trà vừa nghe tôi kể lại quái sự.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 09/11/2020 11:36 (GMT+7) |