Hôm đó Lôi Long vẫn như thường ngày tìm đồ ăn trong nhà, nhưng mấy ngày trước đó hắn đã ăn sạch những thứ có thể ăn được rồi. Đói đến phát điên, Lôi Long lục tung bếp, phòng khách, phòng ngủ. Sau khi ăn xong một chút đồ ăn còn sót lại hắn lại càng đói, đói đến mức bắt đầu đánh mất lý trí. Trong cơn đói đến chết người này, sự chú ý của hắn trong lúc vô tình lại hướng đến đứa con vừa đầy tháng của mình.
Lúc này đứa bé còn đang ngủ say, nhưng trong mắt hắn, đó đâu phải là một sinh mạng? Căn bản chính là một đống thịt tươi, lúc ấy hắn căn bản không khống chế nổi, không có chút mảy may lý trí, giơ dao lên hướng về đứa bé từng bước một đi tới. Nếu như không phải vợ hắn kịp thời làm hắn thức tỉnh, giải cứu đứa bé, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi bừng tỉnh, hắn ảo não không thôi. Mà vợ hắn cũng không dám ở trong nhà. Cho dù hắn đau khổ cầu khẩn, vợ hắn vẫn đưa con rời đi. Lôi Long về sau nghĩ thông suốt, cảm thấy rời đi cũng tốt, vạn nhất hắn làm điều gì đáng tiếc thì hắn không còn dũng khí tiếp tục sống nữa. Lôi Long ý thức được mình có lẽ bị thứ gì đó không sạch sẽ cho quấn lên ngươi, bèn đi tìm cao nhân ở khắp nơi.
Nhưng cao nhân cũng không phải như thức ăn ngoài chợ, có thể tìm được đơn giản như vậy. Sau khi bị vài tên cao nhân giả mạo lừa đảo, Lôi Long đối với cái gọi là cao nhân cũng đã tuyệt vọng. Nhưng hắn cũng không hề từ bỏ việc tìm kiếm, có lúc đi rất xa để tìm, thậm chí qua đêm ngay trên phố.
Lôi Long không trở về nhà, cũng không có nghĩa ý nghĩ kinh khủng kia không quấn lấy hắn. Hắn vẫn như cũ một ngày hai mươi bốn giờ đều đói, thậm chí trong đầu thường xuyên có ý nghĩ sẽ ăn thịt trẻ con. Lôi Long thường xuyên khống chế không nổi lý trí của mình, trông thấy trẻ con trên đường sẽ không kiềm chế được xông tới định ăn thịt. Nhưng cũng may mỗi lần đều không thành công, dù sao cũng có người lớn ngăn cản hắn.
Đúng thật là cơ duyên xảo hợp, có lẽ là trong cõi u minh đã có thiên ý, Lôi Long đi tìm kiếm cao nhân, trong lúc vô tình đi ngang qua tiệm đồ cổ của tôi. Khi đi qua cửa tiệm, hắn đang chật vật đấu tranh tư tưởng. Cơn đói kịch liệt nói với hắn, tranh thủ thời gian đi ăn thịt trẻ con đi, nếu không sẽ bị chết đói! Mà chút lương tri còn sót lại thì cảnh cáo hắn, ngàn vạn lần không thể làm thế, ngàn vạn lần không được!
Thời gian trôi qua, cơn đói kịch liệt từ từ chiến thắng lý trí, thấy mình sắp phát điên, lúc hắn thầm hạ quyết tâm đi bắt trộm một đứa bé về ăn thịt, thì cỗ dục niệm kia lại bị mạnh mẽ ép xuống. Hắn mừng rỡ trong lòng, còn tưởng rằng mình rốt cục đã chiến thắng dục niệm. Nhưng vừa rời khỏi tiệm của tôi, ý nghĩ kỳ quái đó liền mãnh liệt trở lại, từ từ ngăn chặn lý trí của hắn. Hắn bèn lùi lại đến tiệm đồ cổ, thì lý trí một lần nữa chiếm thế thượng phong.
Cứ như vậy kiểm tra mấy lần, Lôi Long kết luận chỉ có ở trước tiệm của tôi mới an toàn. Nhưng về sau hắn bị tôi đuổi đi, hết cách, hắn đành phải đi tìm nơi nào khác có thể tạm thời áp chế dục niệm. Không ngờ hắn đi một lúc lại tìm được, nơi đó là cửa nhà Tiểu Nguyệt. Nhưng là ai mà ngờ hai chúng tôi là một cặp, hắn quanh quẩn trước cửa nhà Tiểu Nguyệt lại lần nữa chọc phải tôi…
Sau khi bị đuổi đi, dục niệm điên cuồng trong nháy mắt như hồng thủy vỡ đê bột phát, hắn lại không tìm được nơi có thể ngăn chặn dục niệm, liền tấn công một đứa bé đang chơi đùa bên lề đường. Sau đó hắn bị bắt tới đồn cảnh sát. Lôi Long rất hận tôi, nếu như lúc ấy tôi có chút lòng tốt thì hắn cũng sẽ không bị bắt. Cho nên khi Phong Thân Na Na tra hỏi có đồng bọn không, hắn liền nói ra tôi.
Không ngờ Phong Thân Na Na lại quen biết tôi, Lôi Long trong lúc không ngờ biết được tôi có thể trảm yêu trừ ma, điều này khiến Lôi Long vui sướng, liền luôn miệng nói là tôi sai khiến hắn, hy vọng lừa gạt tôi đến đồn cảnh sát cứu hắn. Chuyện sau đó tôi đã biết, trong cõi u minh đã có thiên ý, tôi lại dính vào chuyện của Lôi Long…
Sau khi nghe xong, chúng tôi đều trầm mặc, Phong Thân Na Na hỏi “Trương lão bản, nếu ngươi không quản, tên này nhiều lắm là bị giam hai ngày, sau khi ra ngoài sẽ lại gây tai họa cho xã hội. Nói không chừng chứng bệnh kia còn lây cho ngươi nữa, ngươi giải quyết cho tốt đi!” Nhìn mặt Phong Thân Na Na, tôi biết nếu tôi mặc kệ, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.
Nữ nhân này đúng là thích quản việc của người khác, đứng đấy nói cứ như không, mỗi lần xử lý âm vật tôi không phải đều gặp nguy hiểm đến tính mạng ư? Cô ta cảm thấy tôi chỉ cần phất tay là có thể giải quyết ư?
Thấy tôi trầm mặc, Lôi Long lần nữa đau khổ cầu khẩn, cuối cùng tôi cũng bị ép buộc hết cách, chỉ đành thở dài nói “Mẹ nó, ta hoài nghi kiếp trước có phải ta nợ tiền ngươi không. Đưa ta đến nhà ngươi xem cái đã, sau đó mới quyết định.” Lôi Long lập tức cảm ơn, Phong Thân Na Na nói với hắn “Thấy ngươi có bệnh nên tha ngươi một mạng, nếu còn có lần sau thì sẽ xử bắn!”
Phong Thân Na Na mặc dù chỉ là một cảnh sát hình sự nho nhỏ, nhưng xử lý loại tranh chấp dân sự này vẫn dư sức, cho nên giáo huấn xong liền thả hắn ra. Lôi Long đã hết sạch tiền, cho nên tôi đành tự trả tiền đón xe dẫn hắn trở về. Hắn có chút ngượng ngùng, trên đường đi đều cam đoan, nếu như tôi có thể giúp hắn khỏi bệnh hắn nhất định sẽ hậu tạ.
Nhà hắn ở trong khu tập thể của cơ quan công tác, nơi này hẳn là đã nhiều năm rồi, kiến trúc vẫn là từng dãy nhà ngói. Nhưng trên vách tường có chữ “Hủy”, tôi biết đây là nơi chờ phá dỡ để giải phóng mặt bằng. Mặc dù bên ngoài cổ xưa, nhưng trong nhà khá sạch sẽ, khắp nơi tản mát ra khí tức của văn nhân, treo trên vách tường là thư họa của danh nhân, đồ dùng trong nhà là cổ điển và hiện đại kết hợp, đi vào khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ mà thưởng thức cảnh vật.
Chỉ là trong mơ hồ tôi ngửi thấy mùi mục nát, mùi đó làm người ta buồn nôn, tôi cau mày cẩn thận tìm kiếm, phát hiện tựa hồ là từ phòng bếp truyền ra. Tôi cau mày hỏi “Mùi kia là… Chuyện gì xảy ra vậy?” Lôi Long cũng đầy nghi hoặc đi tới phòng bếp, vừa nhìn liền kinh hãi hét rầm lên “Đây là chuyện gì xảy ra? Là ai làm?” – “Sao vậy?” Tôi thần kinh lập tức căng cứng, vội vội vàng vàng chạy tới.
Khi tôi nhìn vào trong bếp, không nhịn được mà tê cả da đầu. Trong bếp chất đống thi thể động vật, có mèo, có chuột, có chó, mà lại đa số là động vật còn non. Những động vật này đều đã chết nhiều ngày, chồng chất thành một khối, thi thể mốc meo, mọc ra một tầng nấm tơ trắng.
Càng kinh khủng hơn là những động vật này trên cổ đều có vết thương rất sâu, một con dao dính máu đang đâm trên cổ một con chó con. Từng đàn giòi bọ phủ kín con dao, quả thực rất buồn nôn. Tôi hít sâu một hơi, hỏi “Còn ai có chìa khóa nhà ngươi? Vừa rồi ta thấy khóa cửa không hề bị phá hỏng mà.”
Lôi Long ngẫm nghĩ, xoay người thử khóa lại cửa bếp, nói “Ta và lão bà mỗi người một cái, nhưng lão bà của ta hẳn là không có lý do làm ra chuyện như vậy…” Tôi nhìn hắn với ánh mắt sâu xa. Hắn kinh hãi tròng mắt muốn rơi ra ngoài “Ý của ngài là… Đây đều là ta làm?” Tôi gật đầu “Khả năng này rất lớn, nơi này có gì giám sát không?”
Lôi Long sợ hãi “Không có… Có ai lại giám sát phòng bếp đâu. Đại sư, ta không nhớ chút nào về chuyện đã giết nhiều động vậy như vậy trong nhà, hơn nữa ta giết nhiều thi thể động vật như vậy làm gì?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 09/11/2020 11:36 (GMT+7) |