Tôi gật đầu nói: “Không sai, chính là Chu Du. Mà ngươi nghĩ lại xem, vũ khí của Chu Du là cái gì?”
Lý mặt rỗ lắc đầu: “Cái này thì ta không biết.”
“Vũ khí của Chu Du, là do Tôn Kiên ban thưởng, một con dao, con dao này tương truyền là dùng vàng đúc thành. Rất có thể Chu Du trước khi chết, thổ huyết lại vô tình phun vào cây dao này. Về sau có thể do cơ duyên trùng hợp, dao này được người có tâm luyện thành trang sức, lưu truyền nhân gian, cho tới hôm nay, chính là sợi dây chuyền này.” Tôi cẩn thận phấn tích cho mọi người nghe.
Vương Tiểu Thông vội hỏi tôi, làm cách nào mới có thể để Thanh Thanh ném sợi dây chuyền đi bây giờ?
Tôi vỗ vai hắn: “Thương thế của ngươi không có gì đáng ngại đúng không? Tối nay ta cần ngươi hỗ trợ.”
“Không thành vấn đề.” Vương Tiểu Thông nói: “Muốn ta làm gì?”
“Đến tối, ta ngăn cản Thanh Thanh, ngươi cạo mặt của nàng ra. Đương nhiên không phải là cạo rách mặt ra, chỉ cần xước chút máu ra là được rồi.” Tôi nói.
Vương Tiểu Thông vẫn còn sợ, nói ngộ nhỡ bán gái hắn lại nổi điên thì làm sao? Tình yêu là tình yêu, nhưng tính mạng dù sao cũng quan trọng như vậy.
Tôi nói, vậy hay ngươi cản tay nàng để ta cạo mặt bạn gái của ngươi? Vương Tiểu Thông liền khoát tay nói khỏi cần, để ta làm.
Sau đó, tôi bảo Lý mặt rỗ đi thu thập máu ở đầu ngón tay của một trăm tên ác nhân. Lý mặt rỗ một mặt xám xịt nhìn qua tôi, nói: “Đi đâu tìm cho ra một trăm kẻ ác? Hơn nữa lại còn muốn lấy máu tay của chúng? Ngươi muốn ta bị đánh chết thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo như thế đâu.”
Tôi hung hăng lườm hắn một cái, nói ngươi không chịu động não đi, đến trại giam mà tìm, kẻ nào càng ác càng tốt, nhất là tội phạm giết người.
Lý mặt rỗ cười ha hả nhìn về phía Vương Tiểu Thông nói để Vương tổng nghĩ cách đi. Ta chỉ là dân đen, làm gì có quan hệ với bên trại giam.
Vương Tiểu Thông liền gọi mấy cuộc điện thoại, rất nhanh liền có cơ hội. Hắn được biết, một trại giam chuẩn bị cho kiểm tra sức khỏe phạm nhân, đến lúc đó, có thể kiếm đủ số máu cần thiết.
Hai giờ sau, Lý mặt rỗ đã hí hửng mang được máu về, chứa đầy một chai coca 500ml.
Tôi kinh ngạc, hỏi Lý mặt rỗ, không phải bảo ngươi lấy 100 giọt máu là đủ rồi sao? Ngươi lấy nhiều như vậy làm gì? Lý mặt rỗ nói hắn sợ không đủ dùng, nên rút mỗi người một xi lanh, bán máu cũng có thể kiếm được mấy ngàn.
Tôi mắng đúng là cái loại mù chữ, đám máu hỗn tạp này ai dám mua của ngươi?
Vương Tiểu Thông làm thủ tục xuất viện tự nguyện, uống thuốc giảm đau, băng bó ngực đi tìm Thanh Thanh.
Kẻ có tiền đúng là kẻ có tiền, xe hỏng hắn không thèm mang đi sửa, ném về trụ sở công ty, đổi một chiếc audi r8 ra. Chúng tôi cũng theo sau Vương Tiểu Thông đi đến cư xá Thanh Thanh ở.
Không ngờ mới tới cổng, Vương Tiểu Thông đã chạm mặt Thanh Thanh. Chúng tôi lo lắng bị phát hiện, liền chuyển hướng xe, đến một nơi vắng vẻ, thận trọng quan sát.
Lúc đầu Thanh Thanh vẫn rất tức giận, mắng Vương Tiểu Thông một trận. Có điều bản lĩnh cua gái của hắn đúng là rõ như ban ngày, nói hai ba câu đơn giản, liền làm Thanh Thanh vui vẻ, theo nàng lên xe, đi về phòng của nàng.
Lý mặt rỗ thở dài nói, chờ xong chuyện này, nhất định hắn phải bái Vương Tiểu Thông làm sư phụ, học hỏi hắn cách cua gái.
Doãn Tiểu Nguyệt nói, ta nói thật ngươi đừng tự ái, có học cũng không ăn thua đâu. Lý mặt rỗ lập tức hỏi tại sao. Tiểu Nguyệt chỉ nói một câu: Bởi vì ngươi vừa nghèo vừa xấu, làm Lý mặt rỗ buồn bã cúi đầu.
Tôi lái xe đến bãi đậu xe phía sau nhà Thanh Thanh, nơi này có thể vừa vặn thấy được nhà của nàng, tôi đã căn dặn Tiểu Thông nhớ mở rèm cửa.
Cả một buổi sáng hai người không bước chân ra khỏi nhà, chỉ nằm xem phim, bữa tối cũng không đi ăn, mà kêu khách sạn đưa tới.
Vương Tiểu Thông coi như cũng có tâm, gọi cho chúng tôi một phần. Ăn xong, Lý mặt rỗ liền xoa xoa hai bàn tay, một mặt mong đợi nhìn lên trên phòng, nói rằng màn hay sắp bắt đầu ?
Tiểu Nguyệt mắng hắn một câu đồ tâm thần, sau đó cúi xuống xem điện thoại. Khoảng hơn mười một giờ, Vương Tiểu Thông và Thanh Thanh bắt đầu mơn trớn nhau, ghé vào cửa sổ mà hôn hít.
Tôi mắng một câu, không có sĩ diện, Vương Tiểu Thông rõ ràng muốn khoe khoang với chúng ta mà. Nắm tóc Lý mặt rỗ giật một phát, nói đừng có nghểnh cổ lên, coi chừng bị phát hiện.
Lý mặt rỗ đang hứng thú, lại bị tôi kéo về, mặt mũi bí xị không vui, lẩm bẩm chửi thầm.
Khó khăn chờ đợi hai người xong việc, tôi mới ngó lên quan sát tiếp. Một lát sau khi Thanh Thanh đã ngủ say, Vương Tiểu Thông đi tới cửa sổ, giơ tay ra dấu ok. Tôi liền vỗ Lý mặt rỗ một cái, nói hành động.
Vương Tiểu Thông ra mở cửa, ba chúng tôi trốn vào toilet, ra hiệu Vương Tiểu Thông bắt đầu được rồi.
Vương Tiểu Thông cầm dao cạo râu, tay run bần bật, xem ra hắn vẫn rất sợ hãi. Tôi thầm mắng một câu hèn nhát, có chúng ta đang ở đây, ngươi sợ cái gì…
Có điều cuối cùng hắn vẫn đánh bạo cạo một chút trên mặt Thanh Thanh. Yêu cầu của tôi là không tổn thương đến Thanh Thanh, chỉ cạo chút da bên ngoài.
Lý mặt rỗ thắc mắc hỏi tôi đang làm gì? Cạo lông?
Tôi giải thích cho hắn: “Ngươi có biết Chu Du là một mỹ nam tử không? Hắn được mệnh danh là Mỹ Chu lang.”
Lý mặt rỗ lắc đầu, nói cái này ta không rõ, chỉ biết là Chu Du phúc đức cao, lấy được Tiểu Kiều xinh đẹp.
“Chu du là mỹ nam tử, đối với dung mạo của mình, hắn rất quý trọng. Một tên tự luyến khuôn mặt như vậy, bị tổn thương da mặt, ngươi nghĩ hắn có chịu ngồi yên không?” Tôi cười nói.
Vừa nói xong, Thanh Thanh rít lên một tiếng, vịn giường ngồi dậy. Vương Tiểu Thông sợ tới tái nhợt, chạy vào toilet. Tôi lập tức đưa tay bịt miệng hắn, bảo hắn đừng nói chuyện, cẩn trọng quan sát Thanh Thanh.
Thanh Thanh ngồi trên giường, miệng há to, tiếng thét chói tai kéo dài, tròng mắt như muốn lồi ra, cả khuôn mặt vặn vẹo.
Tiếng rít này kéo dài một lúc lâu, tới khi Thanh Thanh không còn sức, trong cổ họng chỉ còn phát ra tiếng kin kít, kin kít giống như âm thanh máy móc, nghe vô cùng thê lương, chúng tôi bốn người đều nổi da gà.
Sau đó, Thanh Thanh từ trên giường cắm đầu xuống đất, bất động.
Vương Tiểu Thông căng thẳng, liền muốn chạy ra đỡ nàng lên. Nhưng tôi cản hắn lại, nói hắn đừng manh động, chờ quan sát kỹ đã.
Thanh Thanh cứ nằm rạp trên đất như vậy, không động đậy gì. Tôi lúc này mới thở phào, đứng dậy, cầm chai coca, đi xem xét tấm gương trong phòng ngủ. Nếu tôi đoán không nhầm, trong gương lúc này sẽ có gì đó xuất hiện.
Nhưng khi tôi đi tới, trong gương lại hoàn toàn bình thường, cũng không phát sinh cái gì quỷ dị.
Tôi nhíu mày, tình cảnh này không giống tôi dự liệu. Theo lý thuyết, bức vong linh từ dây chuyền vàng ra ngoài, vong linh sẽ tìm một vật để nhập vào, khả năng lớn nhất là sẽ dùng oán niệm của mình, thể hiện trong gương. Bởi mấy lần trước nó đều thông qua gương để thể hiện oán niệm.
Nhưng lần này, tấm gương lại không có gì bất thường, làm cho tôi không khỏi bất an. Trừ khi… nơi này còn có tấm gương khác.
Đúng rồi, ngàn tính vạn toán, cuối cùng vẫn bỏ sót điều này. Tôi mắng một câu xúi quẩy, vội chạy vào toilet, muốn hỏi Vương Tiểu Thông xem phòng này có còn tấm gương nào khác không.
Nhưng vừa nhìn thấy toilet, tôi liền trợn tròn mắt, toàn thân nổi da gà, chai máu ác nhân trong tay suýt thì rơi xuống đất!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 09/11/2020 11:36 (GMT+7) |