Dân buôn đồ âm

Phần 92

Đây là một phòng tang lễ! Ánh nến mờ nhạt, hai bên câu đối phúng điếu đau thương.

Còn Liễu Như Thị, giờ này đang nằm yên trong quan tài gỗ đỏ chót. Trước đó còn là một kỹ nữ phong hoa tuyết nguyệt, giờ này đã biến thành một thi thể lạnh băng.

Khuôn mặt nàng đầy nếp nhăn, làn da nhợt nhạt vô sắc, hai quầng mắt thâm xì do đau bệnh, trông già đi tới hai ba chục tuổi. Cặp mắt kia còn như xung huyết, đỏ ọc nhìn tôi chằm chằm, làm tôi không khỏi sợ hãi.

Dù nỗi sợ đã dâng lên tới cực điểm, nhưng tôi vẫn phải cố gắng kìm nén, tự nhủ mình phải thật bình tĩnh, nếu không sẽ mãi mãi bỏ mạng tại nơi này.

“Chàng… đang sợ hãi sao?” Liễu Như Thị rốt cuộc cũng nói chuyện. Đôi môi nhợt nhạt của nàng bất động, đôi mắt không nháy, âm thanh khàn khàn từ sâu trong yết hầu phát ra, khiến tôi rùng mình.

“Không sợ.” Tôi nén hơi nói: “Răng long đầu bạc, đó chẳng phải lời hứa năm xưa ta nói với nàng sao? Giờ thực hiện được, ta rất an lòng. Nàng mang ta đi cùng đi, trên hoàng tuyền lộ có ta chăm sóc cho nàng.”

Thân thể của Liễu Như Thị run lên bần bật, khóe mắt dâng trào nước mắt: “Chàng… chàng thực sự không rời bỏ thiếp?”

“Nhất định không.” Tôi cười, lấy tay lau nước mắt cho nàng: “Nếu có kiếp sau, ta vẫn muốn bên nàng.”

Liễu Như Thị thở dài, nước mắt càng trào ra. Mà bề ngoài của nàng, cùng theo đó mà dần trở về bình thường, vẫn xinh đẹp như vậy, khiến người ta si mê. Quang cảnh xung quanh cũng từ tang tóc biến thành căn phòng lầu xanh.

“Chàng đi đi.” Nàng nói: “Thiếp không đáng để chàng vương vấn. Chỉ cần biết chàng có tấm chân tình này, thiếp đã mãn nguyện rồi.”

Nói xong, Liễu Như Thị ngồi dậy, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, ánh mắt ẩn chứa đau thương.

“Thực ra nàng rất tốt.” Tôi nói: “Mau cùng ta đi, rời khỏi chốn lầu xanh vô tình này, đến nơi thuộc về nàng.”

“Thiếp… có thể? Chúng ta tới nơi nào?” Nàng rưng rưng.

Tôi cười nói: “Đưa tay cho ta, con đường từ nay tới cuối đời, ta dắt nàng theo.”

Nàng kích động nhìn tôi, cuối cùng ánh mắt đầy hy vọng, khẽ gật đầu. Tôi nắm lấy tay nàng, nghe theo lời Nhất Sơ dặn, nhắm hướng Đông mà đi.

Nàng thì theo sát tôi, nắm chặt bàn tay, anh mắt không dám rời tôi một giây, chỉ sợ tôi sẽ biến mất trước mặt nàng.

Không biết cứ thế đi được bao lâu, tôi chợt nghe giọng của Nhất Sơ. Bừng tỉnh, tôi mở mắt ra phát hiện mình vẫn đang nằm trong tấm chăn bông lạnh giá, toàn thân rét run, hai chân tê cóng tới mất đi cảm giác.

“Xong rồi.” Nhất Sơ đứng bên cạnh nói.

Nghe giọng Nhất Sơ, lão già lập tức lôi tôi từ trong chăn ra, móc một bình sứ nhỏ màu trắng, dùng nhánh cây dấp nước bên trong, vẩy lên chân tôi. Hai chân tôi vì vậy mới lấy lại cảm giác, khó nhọc đứng lên.

Sau đó lão già lại vẩy chút nước lên cái chăn, rồi thận trọng gấp chăn lại. Tôi vội hỏi Nhất Sơ, oán khí trong chăn phải chăng đã được tiêu trừ?

Hắn gật đầu: “Đúng vậy, có điều nếu ngươi phải tìm chủ cho nó càng sớm càng tốt. Tới sông Tần Hoài, tìm một nữ tử phong trần mà bán nó đi. Bán xong mới không phải lo lắng.”

Tôi gật đầu, cúi xuống ôm chăn bông vào lòng. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng trước đó chăn toàn mùi hôi thối, giờ trong tay tôi lại phảng phất mùi thơm cơ thể phụ nữ, rất giống với mùi hương trong giấc mộng vừa nãy.

Liễu Như Thị thật sự vừa ghé qua? Vấn đề này có lẽ chỉ trong lòng nàng mới rõ.

Nhất Sơ nói, hắn còn có chuyện phải giải quyết, liền rời đi. Trước khi đi, hắn dặn đi dặn lại lão già, phải chiếu cố chúng tôi thật tốt. Lão già gật đầu lia lịa.

Chờ Nhất Sơ đi khỏi, tôi liền hỏi lão già, làm cách nào tới sông Tần Hoài? Nếu đi cao tốc Nam Kinh tôi không dám, ngộ nhỡ bị người của Long tuyền sơn trang phát hiện, sẽ nguy hiểm.

Lão già ném bình sứ nhỏ trong tay cho tôi, bĩu môi: “Một đám nhát gan như thỏ đế, sao Nhất Sơ lại kết giao với các ngươi chứ? Nhớ cho kỹ, trước khi lên đường, mở cái bình uống mỗi người một ngụm, sau đó cứ cách hai giờ lại uống một ngụm nhỏ.”

“Đây là thứ quái quỷ gì?” Lý mặt rỗ hiếu kỳ, cầm bình sứ nhỏ trong tay lắc lắc.

“Nước tiểu Địa Long.” Lão già nói: “Có uống không? Không uống thì trả đây, thứ quý báu như vậy, ta chẳng nỡ cho ngươi.”

“Địa long là con mẹ gì?” Lý mặt rỗ tò mò.

“Là thứ ngươi đang nắm.” Lão già tức giận.

Lý mặt rỗ tay xách con chuột lên, không nhịn được bật cười: “Không phải ngươi nói địa long là con chuột này đấy chứ? Bảo chúng ta uống nước đái chuột, cái này ngươi cũng nghĩ ra được.”

Mắt thấy lão già lao tới muốn giật lại bình sứ, tôi vội bảo Lý mặt rỗ ngậm miệng, thứ này chắc chắn giá trị liên thành. Nếu không, lão già có gia sản đủ mua mười huyện thành này sẽ chẳng tiếc rẻ như thế.

Chúng tôi cáo biệt lão già, sau đó liền mang chăn bông tơ vàng rời đi.

Không biết có phải do hiệu quả của nước tiểu địa long hay không, trên đường đi tôi rất tỉnh táo, chạy xe mấy giờ liền cũng không có vấn đề, càng chẳng cảm thấy có ai lén lút theo dõi.

Cảnh sát Nam Kinh quản lý rất nghiêm ngặt, cho nên vừa tới nội thành, chúng tôi chỉ có thể đi xe bus tới sông Tần Hoài.

Sự việc chăn kim hoa, chẳng mấy chốc mà truyền đi rất nhanh trong giới thương nhân âm phủ. Mỗi ngày, người tới xem chăn bông rất nhiều, hầu hết là thương gia đồ cổ, nhưng chỉ là hiếu kỳ, không có ý thực sự muốn mua, bởi vì họ là đàn ông, chăn kim hoa đối với họ chỉ có hại mà không có lợi.

Cuối cùng, cái chăn được bán cho một cô gái với giá hai trăm vạn. Cô gái này dáng vẻ thướt tha yêu kiều, ăn mặc hở hang, chạy một chiếc mercedes, không nói cũng biết, đang được đại gia nào đó bao nuôi.

Do chăn kim hoa có thể giúp nữ nhân tăng sự hấp dẫn, cho nên đối với cô gái trẻ này là đồ khó tìm.

Có điều mua bán thành công, tôi lại chẳng vui mừng nổi, cũng chẳng biết bán chăn kim hoa cho cô ta là giúp cô ta hay là hại cô ta.

Phụ nữ ơi là phụ nữ, có đôi khi rất phức tạp, nhưng đôi khi lại đơn giản vô cùng. Các nàng trăm tính ngàn toán cũng chỉ để giữ chân đàn ông. Nhưng thế gian toàn là đàn ông bạc tình bạc nghĩa, những cô gái này, rốt cuộc cũng là đem thanh xuân của mình ra đánh bạc.

Tôi chợt nhớ tới lời một ca khúc:

‘Có biết bao người từng yêu sắc đẹp của em thời thanh xuân, họ yêu thương em thật lòng hay là giả dối?

Chỉ một người vẫn luôn yêu em chân thành bằng cả trái tim, và yêu luôn những nếp nhăn trên khuôn mặt em.’

(Lời bài hát ‘Khi em già đi’ của Triệu Chiếu. Các thím search nghe thử nhé, hay lắm).

So với Liễu Như Thị, người được nhắc tới trong bài hát thực là hạnh phúc.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Thông tin truyện
Tên truyện Dân buôn đồ âm
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện sex Ma Quỷ
Ngày cập nhật 09/11/2020 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 25
Phần 92 Thanh Oản Tôn Giả âm thầm quét mắt từng người: Tử Vong Thâm Uyên này chắc cũng sắp mở ra. Mắt đẹp ngừng lại mấy giây trong trận thế Phi Linh môn rồi giương mắt nhìn chằm chằm vực sâu khói trắng bao la. Thiên Dương Tôn Giả Vân Phi Hồng lên tiếng: Chắc vậy rồi. Thanh Oản Tôn Giả liếc Vân Phi Hồng, cười khẽ: Thiên Dương Tôn Giả ở bên trong Vân Dương tông có kinh nghiệm, khi đó nhớ giúp đỡ các đại sơn môn chúng ta một chút. Thiên Dương Tôn Giả Vân Phi Hồng rất hưởng thụ nụ cười này. Thiên Dương Tôn Giả Vân Phi Hồng bảo đảm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Hạ Thiên – Quyển 4
Phần 92 Khi thấy tiêu đề thì Lãnh Băng Băng đã cảm thấy không đúng, khi nàng xem tấm hình bên dưới thì vẻ mặt chợt biến đổi, người trong ảnh rất quen, đó chính là nàng. Lãnh Băng Băng dùng thời gian nhanh nhất để xem nội dung bản tin, vẻ mặt nàng càng trở nên khó coi. Lúc này nàng cuối cùng cũng đã hiểu, vì sao đám cảnh sát trong phân cục lại nhìn nàng bằng ánh mắt không bình thường. Người được đưa tin là con hoang của quan tham chình là Lãnh Băng Băng, mà quan tham tất nhiên là phó chủ tịch thường vụ tỉnh trước đó, là Hạ Vân Sơn. Trước đây dù...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Lục Thiếu Du – Quyển 10
Phần 92 Lời của Lư Khâu Mỹ Vi vừa dứt, sắc mặt mọi người đều biến hóa, không ai dám nói thêm lời gì, mọi người đều hiểu được ba người cuối cùng đều có thực lực cao nhất, tuy rằng chỉ là tỷ thí cầm, kỳ, thi, nhưng trên thực lực mỗi cửa đều quan hệ tới thực lực. Gia Cát Tây Phong cười thầm, cửa thứ tư chính là Lưu Vân Phi Tụ của Lư Khâu Mỹ Vi, đây chính là khảo nghiệm thực lực tuyệt đối, hiện tại trong ba người Gia Cát Tử Vân thực lực cực mạnh, là người có cơ hội nhiều nhất. Sắc mặt Lục Thiếu Du không chút thay đổi, âm thầm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng