Dân buôn đồ âm

Phần 93

Một cái chăn bông, nhẹ nhàng bán được hai trăm vạn, cũng coi như đi chuyến này không uổng phí.

Đương nhiên, số tiền này chia đều cho ba người: Tôi, tiểu Nguyệt và Lý mặt rỗ. Chia xong thì dư ra mấy vạn số lẻ, tiểu Nguyệt nói, thôi thì số tiền này coi như chi phí du lịch, chúng ta ở lại Nam Kinh xả hơi một phen có được không? Dù sao Nam Kinh cũng là cố đô của lục triều, đi một vòng có khi còn gặp được vật tà âm khác.

Tôi cười gật đầu đồng ý, ngó qua Lý mặt rỗ thì đang tiếc đứt ruột, nước mắt lưng tròng.

Ở Nam Kinh đang là mùa đông, phong cảnh rất đẹp. Đi dọc bờ sông Tần Hoài, ngắm nhìn kiến trúc cổ kính, cảm thấy tâm tình vô cùng thanh thản.

Xung quanh bờ sông, nhà cửa đều đã được tu sửa thành khách sạn, nhà nghỉ. Bởi đây là danh lam thắng cảnh, nên sinh hoạt rất đắt đỏ, chúng tôi phải bỏ ra một số tiền không nhỏ mới có thể ở trên du thuyền một đêm, vãn cảnh sông Tần Hoài.

Lý mặt rỗ nửa đùa nửa thật, nói có rượu có thịt, chỉ thiếu nữ nhân, nếu giờ đang là thời nhà Minh, mỗi ngày hắn chắc chắn sẽ đến đây nghe hát, có thể được nhìn thấy Liễu Như Thị hồi còn trẻ, hắn chết sớm mấy năm cũng không luyến tiếc.

Tôi thật sự nghi ngờ Lý mặt rỗ này có lúc chết trên bụng nữ nhân…

Ngồi trên thuyền tới tối, một sự việc đặc biệt xảy ra. Chủ thuyền là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đang uống rượu với bạn bè ở đầu thuyền, tiếng nói chuyện ồn ào, làm người ta ngủ không yên.

Lý mặt rỗ bực mình, mấy lần ra kêu ca, nhưng gã chủ thuyền vẫn không chịu nói nhỏ đi.

Lý mặt rỗ bị trêu gan, tức giận vén tay áo lên định ăn thua đủ. Nhưng ở nơi lạ nước lạ cái, không nên gây sự là tốt nhất, nên tôi túm Lý mặt rỗ vào phòng, bảo hắn nhịn một chút, cùng lắm thì mai chúng ta đổi thuyền khác.

Lý mặt rỗ miễn cưỡng đồng ý, nhưng chẳng được bao lâu, lại bốc hỏa khí, muốn xông ra ngoài. Tôi lo hắn sẽ làm lớn chuyện, vẫn cố khuyên hắn.

Lý mặt rỗ cười nói: “Trương gia tiểu ca, ngươi cứ yên tâm đi. Ngươi nhìn xem, chẳng phải gã chủ thuyền đang đánh bài sao? Ta ra ngoài cùng hắn hơn thua một ván. Nếu ta thắng, chẳng cần ăn tiền, chỉ cần hắn im miệng lại là được.”

Lâu rồi lão Lý này mới đưa ra được ý kiến hay. Đối với trình độ cờ bạc của hắn, lòng tôi biết rõ, nên không nói gì, gật đầu để hắn đi.

Lý mặt rỗ ra ngoài, vừa được một lát đã trở lại, chỉ có điều tiếng la hét của lão chủ thuyền còn lớn hơn lúc nãy. Thấy Lý mặt rỗ sầm mặt lại, tôi vội hỏi hắn có phải đã thua gã chủ thuyền không?

Lý mặt rỗ phẫn nộ nắm chặt tay nói: “Thua cái đầu ngươi, lão tử thắng liền ba ván, nhưng gã không chịu giữ lời.”

Tôi vỗ vai lão Lý, bảo hắn thôi đừng nghĩ ngợi nhiều, coi như đêm nay thức trắng ngắm cảnh sông đi. Ấy vậy mà cũng chẳng thức nổi, hai mắt cứ díp lại, mặc cho tiếng ồn ào của gã chủ thuyền, chúng tôi vẫn lăn ra ngủ.

Nhưng đến nửa đêm, tôi lại bị đánh thức bởi tiếng cười điên cuồng của Lý mặt rỗ. Tôi phẫn nộ mắng hắn: “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi bị điên à?”

Lý mặt rỗ kích động kéo tôi dậy: “Mau ra mà nhìn, gã chủ thuyền đang trần như nhộng chạy ở đầu thuyền kìa. Mẹ kiếp, lúc chơi bài thì không giữ lời, giờ nửa đêm lại đi thực hiên.”

Tôi chạy ra ngoài nhìn, quả nhiên thấy một gã đàn ông lõa thể đang chạy quanh mũi thuyền. Trên người chẳng có mảnh vải, mắt mở lớn, chạy rất có thứ tự, không hề giống người đang mộng du.

Tôi vội quay qua hỏi lão Lý, đây là chuyện gì? Hắn nói, hắn và gã chủ thuyền chơi bài, quy tắc là, nếu như ai thắng, người thua sẽ phải im miệng, nếu không im miệng thì phải trần truồng chạy quanh thuyền. Gã chủ thuyền đồng ý quy tắc từ đâu, nhưng tới khi Lý mặt rỗ thắng, hắn lại quỵt, bởi vậy mới làm Lý mặt rỗ tức giận. Nhưng ai ngờ được, chủ thuyền lại giữ ‘uy tín’ kiểu này, tiễn bạn bè về hết, sau đó nửa đêm thực hiện giao kèo.

Lý mặt rỗ nói đây chính là kỷ niệm có một không hai, nên hắn liền rút điện thoại, chụp mấy tấm hình, đăng lên wechat của mình.

Tôi cũng chẳng còn gì để nói, thực sự không hiểu sao lại gặp tình huống khôi hài thế này.

Có điều, tôi lờ mờ cảm thấy, gã chủ thuyền trần truồng chạy, không phải vì tuân thủ giao kèo, mà rất có thể có nguyên nhân khác. Nhưng lúc đó tôi thật sự đã quá buồn ngủ, nên cũng chẳng nghĩ nhiều.

Đáng nhẽ sáng hôm sau, chúng tôi sẽ dọn ra ngoài cái thuyền hoa này. Nhưng từ khi trải qua chuyện chăn bông, chân của tôi vẫn chưa khỏe hẳn, chẳng có tâm trí đi tìm khách sạn, nên đành tiếp tục ở lại trên thuyền.

Đi ra ngoài tới chiều mới trở về, đã thấy hình như gã chủ thuyền đang cãi nhau với một phụ nữ, nghe ngóng qua mới biết, họ là vợ chồng cũ, đã ly hôn.

Trước kia gã chủ thuyền hứa, ly hôn xong sẽ cho cô ta chiếc thuyền này. Nhưng bây giờ gã lại đổi ý, mặt dày nói là hắn chưa từng hứa như vậy.

Trong lòng tôi bất đắc dĩ cười khổ, xem ra miệng gã chủ thuyền này chỉ là một hố phân, hứa hẹn rồi chẳng chịu trách nhiệm.

Người phụ nữ cuối cùng khóc lóc bỏ đi, gã chủ thuyền không ký tên, cô ta chẳng cách nào lấy được thuyền.

Trước khi đi, gã chủ thuyền còn mắng cô ta một trận, nói cô ta không có liêm sỉ, dù đánh chết hắn cũng không giao thuyền ra.

Sau khi vợ cũ rời đi, gã chủ thuyền bỗng trở nên là lạ, cứ ngồi ở mũi thuyền như vậy tới tối, ánh mắt đờ đẫn nhìn hoa đăng trên sông.

Ánh trăng lạnh lẽo hắt lên người gã, cái bóng kéo dài trên lòng thuyền. Sắc mặt gã xanh xám, quần áo phong phanh, một trận gió đêm thổi tới, hất tung quần áo trên người nhưng gã chẳng thấy lạnh, cứ ngồi ngây ngốc như vậy, thật kỳ quái.

Đêm hôm khuya khoắt, có người ngồi ở mũi thuyền, còn có biểu hiện này, thật khiến người ta liên tưởng tới nhiều chuyện đáng sợ. Tôi bất đắc dĩ cười cười, chắc rằng gã bị tổn thương cảm xúc, đang ngồi nghĩ ngợi. Tôi cũng chẳng coi là thật, tiếp tục đi ngủ.

Nhưng ngủ chẳng được bao lâu, lại bị đánh thức bởi tiếng gào khóc, tôi giật nảy mình. Chúng tôi liền đi ra xem xét, lập tức yên lặng.

Ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, ban ngày còn khăng khăng chối cãi, nhất định không để lại cái thuyền này cho vợ cũ, mà lúc này lại chủ động mời công chứng viên tới, đồng thời rối rít xin lỗi vợ cũ, nói mình là súc sinh, không làm tròn trách nhiệm của người chồng. Bây giờ hắn tình nguyện để lại chiếc thuyền này cho cô ấy vô điều kiện.

Có thể tưởng tượng, lúc ấy vợ cũ của hắn nghẹn họng tới mức nào, chỉ biết nhìn trân trối.

Quá trình bàn giao rất thuận lợi, chiếc thuyền nhanh chóng được sang tên cho người vợ cũ. Chẳng khó để nhìn ra, chiếc thuyền này đối với gã, chỉ như một cọng lông trâu. Thứ nhất nửa đêm hắn có thể làm phiền công chứng viên, chứng tỏ thế lực của hắn ở Nam Kinh này không nhỏ. Thứ hai, hắn ký tên nhượng quyền chiếc du thuyền này tay chẳng mảy may run rẩy, tựa như chút tiền lẻ này chẳng đáng quan tâm.

Mẹ nó, thế giới của kẻ lắm tiền, loại bần hàn như chúng tôi quả nhiên không hiểu được. Mặc dù tôi cũng có mấy trăm vạn trong tay, nhưng so với những người địa phương này, làm giàu bằng du lịch, chẳng đáng một góc của họ.

Xong xuôi mọi việc, gã chủ thuyền sắp xếp vài bộ quần áo, dời ra ngoài, chúng tôi cũng chẳng cần lo, về đi ngủ.

Nhưng sáng sớm hôm sau, tôi lại bị đánh thức bởi tiếng gào khóc của gã chủ thuyền. Gã này thật sự làm tôi giận điên lên, hai ngày liên tiếp ngủ chẳng yên thân, hắn có bị bệnh tâm thần không?

Lý mặt rỗ thì đã mặc quần áo chỉnh tề từ lúc nào, ngồi trên bàn, pha một bình trà, nhìn xem nào nhiệt: “Trương gia tiểu ca, ta thấy mua một căn phòng nhỏ ở sông Tần Hoài là đúng đắn. Mỗi ngày đều có kịch vui để xem, chẳng cần xem Tv.”

Tôi ngáp ngắn ngáp dài đi tới, hỏi có chuyện gì? Có phải gã chủ thuyền bị làm sao không?

Lý mặt rỗ cười nói: “Còn có thể làm sao? Đêm qua sang tên cái thuyền này, hắn đau lòng đó.”

Nghe chủ thuyền khóc lóc một hồi, tôi cũng gần như hiểu được vấn đề.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Thông tin truyện
Tên truyện Dân buôn đồ âm
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện sex Ma Quỷ
Ngày cập nhật 09/11/2020 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Mùi vị quê hương
Phần 65 Chuyện người tử tù Cuối Văn phòng làm việc của giám đốc CA Nhã. Anh Nhã ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sô pha, anh rất chăm chú lắng nghe những tâm sự của đồng chí bí thư, đồng chí đang ngồi trước mặt anh và chậm rãi nói: Thế này cậu Nhã ạ, cậu còn ba năm nữa thì về hưu nhỉ, còn mình thì cuối năm nay, mình sẽ bàn giao cho người khác, về với thú vui vườn tược và ao nhà, ông cười chua chát. Em lại cứ nghĩ anh phải sang năm chứ ạ, anh Nhã vui vẻ đón lời ông bí thư. Đúng ra là thế, nhưng cậu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tâm sự bạn đọc Truyện teen
Hạ Thiên – Quyển 1
Phần 93 Hạ Thiên nói ra những lời này thì bình thường đối với đội cảnh sát hình sự số sáu, vì đây không phải là lần đầu tiên hắn đùa giỡn người đẹp băng giá, nhưng khi nghe vào trong tai đám người Khâu Minh thì lại là chuyện khác. Khâu Minh nghe được như vậy thì lập tức châm chọc: Đội trưởng Lãnh, tôi còn nghĩ tại sao cô cứ giữ gìn tên phạm nhân này, thì ra không những là bạn của đội trưởng Hoàng, hơn nữa còn là bạn trai của đội trưởng Lãnh của chúng tao. Khâu Minh, chuyện riêng của tôi không đến lượt anh quan tâm. Lãnh Băng Băng trợn mắt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Hướng Nhật – Quyển 4
Phần 93 Tiểu Uyển, vậy nữ nhân điên kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sáng sớm hôm sau, Hướng Nhật thừa dịp nữ cảnh sát còn chưa đi làm, vội hỏi nàng một câu. Anh nói Thải Hồng hả, cô ấy là người tốt. Vẻ mặt Thiết Uyển cũng không có cái gì khác thường, hơn nữa trong ánh mắt có chút trách cứ ý tứ của nam nhân, rõ ràng là đang oán giận hắn gọi “nữ nhân điên” thật khó nghe. Anh hỏi em lúc anh đi Nhật Bản hai ngày có cái động tĩnh gì kỳ quái không? Hướng Nhật có chút hết chỗ nói, xem vẻ mặt nữ cảnh sát, tựa...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng