Dân buôn đồ âm

Phần 98

Nhìn điệu bộ của chủ thuyền e là hắn sẽ phát điên mất. Lúc này là thời điểm mấu chốt, nếu hắn điên thật, sẽ vô cùng bất lợi cho chúng tôi.

Tôi liền vội vàng trấn an gã chủ thuyền, nói hắn không cần phải sợ, rằng vật tà âm tôi đã giải quyết, sau này không gặp nguy hiểm nữa.

Lúc này chủ thuyền mới thở dài một hơi, có điều vẫn còn sợ hãi, sắc mặt tái nhợt nói với chúng tôi, vừa rồi hắn suýt nữa đã mất mạng, thật kinh khủng.

Tôi bảo hắn, thử nhìn xem, những ngăn chứa đồ cổ này, có thiếu đi thứ gì, hoặc bị đánh tráo thứ gì không. Hắn gật đầu, đi từng ngăn chứa xem cẩn thận, cuối cùng chợt la lên: “A, nửa lượng của ta đâu? Nửa lượng vốn để ở đây, sao giờ lại biến thành cái thìa đồng? Ai ăn trộm của ta rồi?”

“Cái gì mà nửa lượng? Lý mặt rỗ khó hiểu: “Nửa lượng là cái gì?”

Tôi ngẫm nghĩ, nói: “Nửa lượng, có phải là đơn vị tiền tệ thông dụng thời Tần không?”

Chủ thuyền gật đầu lia lịa: “Đúng, là tiền thời nhà Tần, nửa lượng.”

Năm xưa Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, lập nên vương triều phong kiến thịnh nhất trong lịch sử, Tần triều. Để thuận tiện cho việc mua bán của người dân, Tần Thủy Hoàng cho chế tạo một loại tiền đồng, lưu hành cả nước.

Bởi những đồng tiền này, đều có trọng lượng khoảng nửa lượng, nên dân gian cũng dần gọi nó là nửa lượng.

“Ngươi có biết cái đồng hồ treo tường kia không?” Lúc này, tâm trí tôi linh động, chỉ thẳng vào cái đồng hồ.

Chủ thuyền nhìn thoáng qua, lập tức mắng: “Ai mang cái đồng hồ của Từ Hy Thái Hậu chuyển tới đây vậy? Đây là bảo vật cấp độ quốc gia, ta cất riêng nó trong két sắt cơ mà?”

“Ngươi đi mở cái đồng hồ ra, xem có nửa lượng trong đó không?” Tôi lờ mờ đoán được chuyện gì phát sinh ở nơi này, nên không còn hoang mang, sai gã chủ thuyền đi xem xét.

Chủ thuyền lập tứ đi tới, lật cái đồng hồ lên, mở ra. Lúc mở đồng hồ ra, liền nhìn thấy nửa lượng kia bị buộc vào quả lắc. Gã hỏi: “Đây là các ngươi sắp xếp?”

Tôi lắc đầu: “Hôm nay chúng ta nhất nhất ở cùng chỗ với ngươi, mà chúng ta cũng không có chìa khóa, ngươi nghĩ lại xem, ai có chìa khóa buồng nhỏ trên thuyền?”

Gã chủ thuyền liền suy tư, sau đó chợt nổi giận: “Chỉ có mụ vợ cũ của ta có. Mẹ nó, vậy vốn dĩ là mụ hại ta, lát nữa ra ngoài, ta phải tính sổ với mụ.”

Nếu đúng như lời gã chủ thuyền nói, những chuyện vừa qu đều giải thích được rồi. Vợ cũ của chủ thuyền, rất có thể nhìn ngó khối tài sản của gã, bởi vậy mới gài cho gã một vật tà âm, để gã ‘nói là làm’.

Giờ chiếc du thuyền này đã rơi vào tay bà ta, vì muốn tránh việc bị tra ra chân tướng, nên bà ta mới lén lút giấu nửa lượng vào trong đồng hồ, định gián tiếp hại chết chúng tôi.

Mẹ nó, quả thật lòng dạ đàn bà độc ác như rắn rết. Mà tôi nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên nghĩ ra một số điều. Có vẻ như chúng tôi ở lại trên thuyền này, đều là do bà ta sắp xếp. Lúc đó, bà ta kéo hướng dẫn viên du lịch ra, nháy mắt, nhưng cố ý tránh mặt, không để chúng tôi nhận ra bà ta. Thế là hướng dẫn viên liền đề nghị chúng tôi lên thuyền ngắm cảnh đêm trên sông Tần Hoài.

Mục đích của bà ta, có thể muốn hãm hại chúng tôi. Hoặc là bà ta đã tính toán trước, chủ thuyền sẽ chết, nhưng phải có giải thích hợp lý cho cái chết của gã. Vật tà âm giết người đời nào cảnh sát chịu tin?

Bởi vậy bà ta thừa cơ chúng tôi giúp chủ thuyền tìm vật tà âm, sắp xếp một cái bẫy. Sau đó bà ta sẽ cùng cảnh sát xông vào ‘hiện trường’, nhân chứng vật chứng đầy đủ, lúc ấy chúng tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được oan khuất.

Tôi nói suy đoán của mình cho mọi người, nghe xong tất cả đều tức giận, nhao nhao đòi đi tìm mụ ác phụ kia tính sổ.

Nhưng, khi chúng tôi đẩy cửa định ra ngoài, lại trợn tròn mắt. Cánh cửa duy nhất ra vào căn buồng đã bị khóa từ bên ngoài, có vẻ còn chèn vật nặng gì đó, dù chúng tôi dùng lực thế nào cánh cửa cũng không suy chuyển.

Nhìn qua khe cửa, phát hiện bên ngoài đã đổ đầy cát vàng. Vậy là muốn nhốt chết chúng tôi trong này rồi.

Chủ thuyền tức giận nổi gân xanh, điên cuồng móc điện thoại ra, định gọi điện cầu cứu, nhưng điện thoại không có tín hiệu.

Cứ tiếp tục thế này không ổn, nhất định phải tìm đường ra mới được. Tôi vội gọi chủ thuyền lại, hỏi hắn nơi này có ống thông gió không?

Chủ thuyền lắc đầu nguầy nguậy, nói rằng căn phòng này chỉ có cánh cửa duy nhất lên khoang thuyền, không có ống thông gió, bởi vì trên mặt nước độ ẩm rất lớn, hắn sợ hơi nước sẽ theo ống thông gió chảy vào, làm hư hỏng số đồ cổ kia.

Tôi nói, vậy ngươi đừng đi lại nữa, tiết kiệm oxi một chút, chứ phòng kín như vậy, không đủ oxi cho mấy người.

Gã chủ thuyền buồn bực ngồi xuống, lôi từ một ngăn chưa ra cái bình bằng đồng. Tôi hỏi hắn định làm gì? Hắn nói, tự trấn an cảm xúc một chút, gã này đúng là xem đồ cổ như mạng sống.

Tôi chợt nhớ tới người theo dõi chúng tôi trên mấy bức ảnh, liền bảo tiểu Nguyệt mở điện thoại ra, để gã chủ thuyền nhìn xem có quen hay không.

Quả nhiên không ngoài dự tính của tôi, nhìn thấy bóng lưng người kia, gã chủ thuyền thất kinh hô lên: “Đây chính là mụ vợ của ta. Con tiện nhân này theo dõi các ngươi làm gì?”

Đã đến nước này, gã vẫn còn chưa hiểu ra chân tướng sự việc, tôi cũng chịu hắn. Tôi liền đem phân tích của mình nói một lượt từ đâu cho gã. Nghe xong, gã thật sự tuyệt vọng: “Ta hiểu rồi, làm sao mà các ngươi trùng hợp lại ở trên thuyền của ta như vậy. Giờ ta mới nhớ, chuyên gia trước đó nói các ngươi có thể giải quyết vật này, cũng chính là bằng hữu của mụ vợ ta. Trời ạ, hóa ra tất cả mọi chuyện đều do mụ lên kế hoạch từ lâu.”

Tôi chợt liếc qua tiểu Nguyệt, hình như có gì đó không đúng, một cô gái lanh lẹ như nàng, lúc này lại thu mình trong góc, không nói một lời, sắc mặt tái nhợt, thân thể bất động.

Mấy lần trước đối mặt nguy hiểm, cũng chưa từng thấy nàng sợ hãi đến mức như thế. Tôi vội đi tới hỏi nàng làm sao?

Tiểu Nguyệt nói chuyện cũng bắt đầu không ăn khớp: “Tôi… hô hấp khó khăn, cảm giác… không thở được nữa rồi.”

Không thể như vậy được, mặc dù phong chứa đồ rất kín, nhưng trong một lát, dưỡng khí vẫn rất nhiều, không thể làm người ta thiếu oxy được.

Có điều, tôi rất nhanh đã hiểu ra, rất có thể nàng bị mắc chứng sợ không gian hẹp. Tôi vội trấn an nàng, nói không sao đây, cánh cửa kia cũng không phải hoàn toàn kín mít, vẫn có không khí đi qua khe cửa được.

Tiểu Nguyệt vẫn còn sợ hãi, tôi đành dìu nàng tới cầu thang ngồi, nói rằng oxi nhẹ hơn Co2, đều ở trên cao, ở đây sẽ dễ thở hơn một chút.

Tâm lý ám thị của tôi quả nhiên hữu dụng, tiểu Nguyệt chớp mắt đã khá hơn nhiều.

Chủ thuyền hỏi tôi, vật âm tà có phải đã giải quyết rồi hay không? Hắn có tiếp tục tự sát nữa không?

Tôi thở dài, vấn đề đau đầu nhất lúc này là vật tà âm kia. Nó chắc chắn không buông tha cho chủ thuyền, sẽ còn tiếp tục tra tấn hắn sống không bằng chết.

Mà một khi gã chủ thuyền chết ở đây, sợ rằng dù còn sống trở ra, chúng tôi cũng bị quy vào tội giết người.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chẳng còn cách nào khác, tôi đành nói thật với chủ thuyền, bảo hắn nếu không muốn chết, thì lại tiếp tục trói mình vào ghế.

Gã chủ thuyền bất đắc dĩ, biết rằng chúng tôi cũng thất thủ vô sách, đành gật đầu.

Đúng lúc chúng tôi chuẩn bị ghế và xích, định trói chủ thuyền lại, thì bóng đèn trong phòng vụt tắt.

Hỏng bét. Chắc chắn là mụ vợ cũ cắt dây điện, bà ta chắc hẳn đã nghe lén chúng tôi nói chuyện.

Nháy mắt gã chủ thuyền giận sôi lên, chửi mắng ầm ĩ. Nhưng mụ vợ lão thì ngược lại, rất kiên nhẫn, chẳng thèm để ý, chỉ im lặng lắng nghe.

Chủ thuyền đang chửi hăng máu thì đột nhiên ngưng lại. Đây không phải là kiểu ngưng miệng bình thường, mà giống như bị ai bịt miệng lại vậy.

Tôi lập tức xoay người nhìn về phía hắn, nhưng trong phòng tối như mực, chẳng nhìn thấy gì cả.

Sự yên lặng đáng sợ khiến chúng tôi hoang mang, luôn cảm thấy có điều gì đó xảy ra.

Lý mặt rỗ là người đầu tiên không chịu được, liền hỏi lớn: “Đại ca, sao ngươi không mắng nữa?”

Nhưng không có tiếng trả lời, bên trong căn phòng vẫn yên lặng đến chết người.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Thông tin truyện
Tên truyện Dân buôn đồ âm
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện sex Ma Quỷ
Ngày cập nhật 09/11/2020 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 14
Phần 98 Cao Tấn Chu châm ngòi, sau đó tới Hồ Tăng Chu nã pháo. Trong ấn tượng của mọi người, Phó chủ tịch tỉnh Cao và Bí thư Hồ hình như chưa bao giờ phối hợp với nhau chặt chẽ đến như vậy. Không ít người ánh mắt chớp động, nghĩ thầm: Bí thư và Trưởng ban Tổ chức cán bộ, Chủ tịch tỉnh và Phó Bí thư tỉnh ủy, hai bên thế lực ngang nhau cùng đọ sức. Lần đầu tiên chính thức trình diễn tại hội nghị thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Yến. Mọi người càng chờ mong hơn chính là, phương án nhân sự mà Cao Tấn Chu và Hồ Tăng Chu cùng đưa ra. Cuối...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Nếu có kiếp sau, nhất định anh vẫn sẽ yêu em!
5h AM. Nó ngồi giải toán thì giật mình bởi 1 bàn tay gầy gò chạm nhẹ vào vai nó. Bà Nội: Sao không ngủ mà lại ngồi đây hả? Nó: Dạ con mới ngủ dậy mà! Nó quay đầu lại. Bà: Nói dối! 3 giờ sáng bà dậy đã thấy mày bật đèn rồi! Nó: Đâu có con mới dậy mà! Nó biết bà nói vậy là để thử nó thôi chứ nếu là thật lúc 3h bà đã lên cho nó 1 trận rồi haha. Bà: Ừ, mà mày học nó ít thôi... Dốt 1 tý thì về quê ở luôn với bà cũng được. Nó: Bà nuôi con nổi sao! Nó ngoác...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện teen
Vĩnh Hằng – Quyển 8
Phần 98 Sợ cái gì, không phải là Thiên Công sao, Bạch Hạo, ngươi là đại tổng quản thành Cự Quỷ, lại là con rễ của lão phu, người này đã dám đến trêu chọc, đánh thì đánh, Trần Hảo Tùng dám lấy lớn hiếp nhỏ, lão phu cũng có thể! Bạch Tiểu Thuần đã lâu không cảm động, giờ phút này nghe Cự Quỷ Vương truyền âm, hắn cảm giác không khác gì âm thanh của thiên nhiên, tâm tình kích động, cảm thấy trong lòng Vương gia vẫn có mình, vì vậy thở sâu, áp lực biến mất, hắn ngẩng đầu nhìn ba người thanh niên áo trắng, càng nhìn càng không vừa mắt. Hừ, ta...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng