“Trong một cái giếng cạn ở hậu sơn, người già trong thôn đều nói rất lâu trước kia ở đó có một gia đình, về sau dần dần hoang phế, tường đổ phòng sập, không còn cái gì nữa, chỉ còn lại một cái giếng cạn bỏ hoang. Tiểu Tam Tử không chịu làm việc đàng hoàng, mỗi ngày đều muốn một bước lên trời, nói có lẽ ở đó sẽ đào được bảo bối, ta cản cũng không được, có một hôm nó mang dụng cụ đi. Kết quả đúng là nó đã đào được…”
Lưu lão đầu nói đến đây, ánh mắt nhìn đồng hồ trở nên vừa yêu vừa hận…
“Nếu như không phải vì nó, Tiểu Tam Tử nhà ta cũng không phải chết.”
Nói rồi lại khóc nức nở. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, luôn là một trong những nỗi thống khổ lớn nhất trên đời. Lưu lão đầu rất nhanh đã uống say, tôi và Lý mặt rỗ đưa lão lên giường, đắp chăn cho lão xong mới bọc đồng hồ lại, rời khỏi nơi này. Chúng tôi quyết định ngủ trong xe, ngày hôm sau sẽ đến giếng cạn tìm manh mối.
Sơn thôn ban đêm vô cùng yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng kêu của dế mèn ếch xanh cũng không có, bầu trời cũng âm trầm, mặt trăng bị giấu sau một mảng mây đen. Lý mặt rỗ quá buồn bực, cởi cúc áo…
“Trời cũng muốn loạn rồi, giống như sắp mưa.”
Trời đã tối đen chúng tôi mới trở về xe, phát hiện Lão Cảng vẫn đang ngủ. Lý mặt rỗ xì một tiếng khinh miệt, hận đến nghiến răng. Tôi liếc đồng hồ, quả nhiên không có tiếng tích tắc, đồng hồ lại ngừng chạy. Xem ra tôi nghĩ không sai, thời gian của Lão Cảng đã bị đồng hồ ngừng lại, cho nên hắn mới có thể duy trì trạng thái ngủ. Mặc dù là xe Jeep, nhưng trong xe cũng không dễ chịu lắm, tôi và Lý mặt rỗ thân thể co ro tựa lưng vào ghế hai mắt nhắm nghiền. Có lẽ là do quá mệt nên chúng tôi rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Sau đó tôi có một giấc mơ kỳ quái, ở trong mơ, tôi thấy rất nhiều chuyện đã xảy ra, chúng như phim chạy qua trước mắt tôi. Hình ảnh càng trôi càng nhanh, gấp rút đến mức làm cho tôi không thể thở nổi. Tôi toát mồ hôi lạnh, từ trong giấc mơ bừng tỉnh, trong xe đầy mùi hôi thối. Bùn nhão sền sệt đã tràn đến cổ, tôi giật nảy mình, không hề nghĩ ngợi mà mở cửa xe.
Cửa không mở được, tôi vội vàng kéo Lý mặt rỗ bên cạnh, lại phát hiện cả khuôn mặt hắn đã bị bùn nhão bao trùm. Không được, còn tiếp tục như thế, tất cả đều phải chết ở đây! Tôi đưa tay sờ loạn trong bùn nhão, lại cũng không thấy gì cả. Tôi ép mình nhất định phải tỉnh táo lại, bỗng nhiên… Tôi nghĩ đến cái đồng hồ. Nghĩ đến việc sau khi có được đồng hồ, hiện tượng thời gian bị đảo loạn. Sau đó tôi không hề nghĩ ngợi, chật vật tìm được cái đồng hồ, hung hăng đập về phía kính chắn gió. Một tiếng nổ vang, đầu tôi đau đớn kịch liệt, tôi cảm thấy phảng phất như mình chìm trong biển rộng, cả người nhỏ bé như không có ý nghĩa gì trước biển cả to lớn, thân thể của tôi chậm rãi chìm xuống, cuối cùng bị bùn nhão bao phủ.
Khi tôi có ý thức trở lại, tôi phát hiện mình đang ở trong một không gian hắc ám. Trong lỗ mũi đều là nước bùn thối hoắc, tôi theo bản năng há miệng hít vào hai cái, vốn cho rằng trong miệng sẽ đầy nước bùn, không ngờ kết quả lại là không khí mới mẻ. Tôi đã không còn ở trong xe. Tôi cảnh giác sờ soạng xung quanh. Bốn phía trống rỗng, tôi cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước mấy bước, rốt cục mò tới một bức tường ướt sũng. Bức tường hình vòng cung, giữa các viên gạch đầy rong rêu. Đây là một cái giếng cạn. Tôi đã xuống đáy giếng. Tôi tận lực để bản thân bình tĩnh lại một chút, sau đó bắt đầu lục lọi trên người có thứ gì có thể chiếu sáng không. Đáng tiếc, ngoại trừ đồng hồ, trên người tôi chẳng có gì. Thậm chí Thiên Lang Tiên, Âm Dương Tán, Đào Hồn Hoa cũng đều ở trên xe.
Tôi cảm thấy đêm nay có lẽ sẽ phải ở đây. Tôi thả đồng hồ trong ngực ra, cẩn thận cởi vải đỏ, ánh hào quang chói sáng phát ra. Đồng hồ phát ra một ánh sáng lóa mắt. Bên tai có tiếng tích tắc rất rõ ràng, càng ngày càng gần, phảng phất như ở bên tai. Theo tiếng tích tắc, tôi phát hiện kim đồng hồ không ngờ lại chạy ngược với tốc độ cực nhanh. Sau đó hình ảnh trước mắt tôi bỗng nhiên thay đổi! Một ngày mùa hè chói chang, một nam nhân mặc quần áo triều Thanh với bím tóc dài vội vội vàng vàng lấy chìa khóa cố gắng mở cửa một căn nhà nhỏ. Hắn tướng mạo cũng tạm được, chỉ là khuôn mặt tràn đầy vẻ ham mê nữ sắc, nhìn qua đã biết không phải là người tốt.
Rất nhanh có một tiếng răng rắc cửa mở ra, trong sân có một nữ tử xinh đẹp đang soi gương, nam nhân đi thẳng tới phía sau ôm lấy người đó…
“Bảo bối, đoán xem ta mang cho nàng quà sinh nhật gì nào?”
Hai mắt nữ tử lóe ra thần sắc hiếu kỳ…
“Là cái gì? Lấy ra cho ta xem một chút.”
Nam nhân giấu đi bọc vải đỏ, cố ý không cho nữ tử nhìn. Nữ tử không kiên nhẫn được nữa, đưa tay đoạt lấy, lộ ra bên trong là một cái đồng hồ có chuông mới tinh của Tây Dương.
“A, đồ vật của người phương Tây, đồ tốt hiếm có a, huynh làm thế nào mà có được?”
Nam nhân dương dương đắc ý cười nói…
“Ta phải hao tổn rất nhiều công phu, nhưng có thể khiến nàng cười một tiếng, ta chịu khổ cũng đáng a.”
Nói đến đây, hắn gian xảo luồn tay vào trong áo của nữ tử, nữ tử xấu hổ khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng…
“Huynh là người đã có vợ, vụng trộm để ta ở đây, không sợ bị lão bà phát hiện sao?”
“Bảo bối ngoan, chờ mấy tháng nữa, ta sẽ bỏ con cọp cái kia đi, đường đường chính chính cưới nàng vào nhà.”
Thấy nữ tử giận dỗi, nam nhân lại càng to gan hơn, cố sức cởi cúc áo của nữ tử.
Tôi dường như là một người tàng hình, không ai phát hiện ra tôi, thế là tôi đánh bạo tới gần một chút. Song khi tôi tới gần, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi như đèn kéo quân. Vẫn là ngày mùa hè chói chang, nhưng bầu trời lại âm trầm vô cùng khiến người ta không thở nổi, tựa như lúc nào cũng có thể mưa. Lúc này nữ tử kia đang ngồi trong sân, mái tóc đen thật dài theo gió bay múa, nàng tự nhủ…
“Đã ba tháng rồi, tiên sinh sao còn chưa tới, chẳng lẽ đã quên ta rồi sao?”
…
“Sẽ không đâu, sẽ không đâu, tiên sinh đã nói muốn cưới ta…”
Tôi cũng không biết nữ tử này đã bao lâu chưa tắm rửa, không để ý tới tóc của nàng đã rũ xuống chạm đất, trên người tỏa ra mùi hôi hám mốc meo. Nàng như bị bệnh tâm thần cứ ôm đồng hồ Tây Dương trong ngực mà nhẹ nhàng vuốt ve. Mỗi một động tác đều ôn nhu như vậy, như đáp lại tiếng tích tắc của đồng hồ. Bỗng nhiên, cửa gỗ ngoài sân bị đá bung ra!
Một bà mập quần áo chỉnh tề cùng một đám người hầu hung hãn chạy vào, khi thấy nữ tử, bà mập tức khí tròng mắt trợn lồi ra…
“Được lắm, Đổng Tiểu Uyển, là ngươi câu dẫn tướng công nhà ta? Cuối cùng đã bắt được ngươi.”
Nữ tử hốt hoảng đưa mắt tìm kiếm, rốt cục đã tìm được bóng người thương trong đám người hung hãn, nàng la lớn…
“Tiên sinh, tiên sinh cứu ta!”
Nhưng nam nhân kia lại run rẩy núp sau lưng bà mập, không dám lên tiếng.
“Ngươi nói là tiểu bạch kiểm này ư, hắn ăn cơm nhà chúng ta, ở nhà chúng ta, còn vụng trộm lấy tiền nhà chúng ta nuôi tiểu tình nhân là ngươi. Một tháng ta không cho hắn tiền tiêu xài, hắn đã thành thành thật thật quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, bán đứng ngươi rồi, ha ha, đây chính là tiên sinh mà ngươi yêu sao?”
Bà mập cười ha ha…
“Người đâu, tiểu tiện nhân này không phải là thích câu dẫn lão công (chồng) người ta sao? Hôm nay để cho tiện nhân này hầu hạ một đám lão công.”
Phía sau bà mập là mấy tên nô bộc nở nụ cười đểu cáng, như đàn sói không dằn nổi nhào về phía nữ tử.
“Lão bà, như vậy đối với Đổng cô nương cũng không tốt lắm a?”
Nam nhân không đành lòng nói.
“Hôm nay nếu ngươi dám ngăn cản, thì lập tức tịnh thân cho lão nương, sau đó đuổi ngươi ra khỏi nhà, một lượng bạc cũng không có phần của ngươi!”
Bà mập chống nạnh mắng. Nam nhân sợ hãi, nghiêng đầu đi làm như không thấy gì. Ban đầu nữ tử còn đang thống khổ cầu cứu, nhưng thấy nam nhân của mình lạnh lùng vô tình, nàng rốt cục đã tuyệt vọng, cuối cùng ngay cả tiếng cầu cứu cũng không kêu nữa, chỉ tùy ý mặc kệ một đám người hầu xé rách y phục của mình. Trong sân an tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ Tây Dương kêu tích tắc vang lên rõ ràng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |