Dân buôn đồ âm - Quyển 2


Truyện đã hoàn thành

Phần 112

Lý mặt rỗ lập tức phát hỏa, đột nhiên vỗ bàn một cái…

“Lời này của ngươi là có ý gì?”

Tử Tô đẩy kính mắt nói…

“Hiện giờ lừa đảo nhiều như vậy, không thể không đề phòng. Huống chi ta là một sinh viên nghèo, lên mạng viết bài xin giúp đỡ. Các ngươi là vì tiền mà đến, khả năng sẽ phải thất vọng…”

“Cái gì?”

Lý mặt rỗ cắn răng nghiến lợi mắng…

“Anh bạn nhỏ, ngươi là khỉ làm xiếc à, không có tiền mà ngươi cầu trợ giúp cái gì? Ngươi nghĩ rằng hai chúng ta nhàn rỗi không có chuyện gì lại đi làm Lôi Phong ư.”

Thanh âm của hắn lớn lạ thường, làm mọi người trong quán cà phê đều nhìn tới. Tôi nhẹ nhàng kéo áo Lý mặt rỗ…

“Chú ý một chút.”

Lý mặt rỗ mở miệng rống lớn…

“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy soái ca bao giờ à?”

Nói xong hắn buông cốc cà phê xuống…

“Trương gia tiểu ca, còn đứng ngây đó làm gì? Tính tiền đi, nhanh, đừng ở đây mà làm chậm trễ thời gian.”

Ánh mắt Tử Tô lóe lên một tia thất vọng, hắn buồn bã nhìn tôi, không dám nói gì. Tôi thì nhìn Lý mặt rỗ mỉm cười…

“Lý mặt rỗ, chuyện này là do ngươi liên hệ đúng không?”

Lý mặt rỗ gật đầu…

“Đúng.”

“Nơi đó là do ngươi chọn đúng không?”

Tôi tiếp tục hỏi. Lý mặt rỗ ừ một tiếng…

“Thế nhưng là…”

“Vậy đừng nói nhảm, bắt đầu đi.”

Tôi khoát tay nói.

“Trương gia tiểu ca.”

Lý mặt rỗ lại gần, nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được…

“Từ khi nào chúng ta làm việc mà không lấy tiền? Việc này nếu lan truyền trong giới thì chúng ta sẽ không thể lăn lộn được nữa.”

Tôi nhỏ giọng nói…

“Ngươi không nói ta không nói, ai biết? Lại nói chuyện này đã khơi gợi lên hứng thú của ta, nếu không… Chúng ta tiếp tục trở về cùng Lão Thử tiền bối đánh mạt chược?”

“Bắt đầu làm việc thôi.”

Lý mặt rỗ sắc mặt trắng nhợt nói. Xem ra bồi tiếp Lão Thử tiền bối chơi mạt chược đã tạo cho Lý mặt rỗ một bóng ma tâm lý to lớn. Lý mặt rỗ hậm hực ngồi trên ghế, không khách khí nói…

“Anh bạn nhỏ, hôm nay coi như số ngươi gặp may, đúng ngày chúng ta thiện tâm giúp đỡ người nghèo, lần này không thu tiền ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng làm chậm trễ thời gian của chúng ta, có chuyện mau nói có rắm mau đánh.”

Lý mặt rỗ gương mặt dữ tợn dọa cho Tử Tô run rẩy.

Tôi buồn cười nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi…

“Ngươi viết bài trên mạng đã lâu rồi đúng không?”

Tử Tô nhẹ gật đầu, xem như thừa nhận.

“Có người trả lời không?”

Tử Tô lắc đầu. Tôi cười cười…

“Vậy không phải được rồi sao? Căn bản không ai để ý đến bài viết của ngươi, chỉ có hai chúng ta tới đây. Ngươi đừng quản chúng ta vì sao lại tới, cứ nói với chúng ta, nói không chừng chúng ta có thể giúp một tay?”

Tử Tô cân nhắc trong chốc lát, lúc này mới đáp lời…

“Được, ta là sinh viên năm hai đại học Vũ Hán, tên thật không tiện nói, các ngươi gọi ta là Tử Tô được rồi. Nữ sinh Lý Hiểu Linh đã tự sát là bạn học của ta, con người này tương đối hướng nội, không quá am hiểu việc kết giao, rất nhiều người sau khi cô ấy tự sát mới biết đến cô ấy.”

“Bởi vì lúc trước chúng ta từng học chung một nhóm, cho nên cũng coi như có chút giao tình…”

Lý mặt rỗ không kiên nhẫn dùng ngón tay gõ lên bàn…

“Nói vào trọng điểm!”

Tử Tô đỏ mặt, có chút lúng túng…

“Đương nhiên, chúng ta chỉ là quan hệ bạn học bình thường, sự quan tâm của ta đối với cô ấy cũng chỉ giới hạn ở điểm này. Cô ấy tự sát vào mùng bảy tháng trước, dùng tất làm thành…”

“Chờ một chút.”

Tôi ngắt lời…

“Lúc Lý Hiểu Linh chết không phải là ban đêm sao? Lúc đó trong phòng sao lại không có ai? Sao không có ai ngăn cô ấy tự sát.”

“A, chắc ngươi không chú ý, mùng bảy tháng trước là thứ bảy.”

Tử Tô nhã nhặn cười cười…

“Hôm đó vừa vặn là sinh nhật của một người trong phòng, nên mọi người cùng nhau ra ngoài ăn cơm ca hát, đương nhiên không mời Lý Hiểu Linh. Bởi vì Lý Hiểu Linh quan hệ xã hội rất kém, ở trường cũng thích độc lai độc vãng. Đến trưa ngày hôm sau trở về, Lý Hiểu Linh đã…”

Tử Tô nói đến đây, có chút tiếc hận cúi đầu.

“Trong mỗi phòng bình thường có bao nhiêu người ở?”

Tôi hỏi. Tử Tô không chút nghĩ ngợi…

“Sáu người.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi lại hỏi…

“Vậy trong căn phòng đó về sau có người bị khâu miệng không?”

“Đương nhiên.”

Tử Tô nói…

“Sau khi Lý Hiểu Linh chết, trong phòng còn lại năm người, trong đó bốn người đã bị khâu miệng. Mà người bị khâu miệng đầu tiên lại là một người trong phòng đó tên là Đường Song Song, người này…”

Lý mặt rỗ trong nháy mắt không kiên nhẫn được nữa…

“Ta nói đại lão gia ngươi làm sao cứ lải nhải như vậy. Nói vào trọng điểm!”

Tử Tô ngượng ngùng giải thích…

“Bây giờ ta nói vào trọng điểm đây.”

Lý mặt rỗ chán ghét liếc mắt nhìn hắn, nói với tôi…

“Quán cà phê bật điều hòa lạnh quá, ta hơi khó chịu, ra ngoài hít thở.”

Tôi nín cười nhẹ gật đầu.

Lý mặt rỗ đứng lên, bước nhanh ra khỏi quán. Đưa tiễn ôn thần xong, lá gan Tử Tô rõ ràng đã lớn hơn một chút…

“Ta nói đến đâu rồi?”

“Đường Song Song.”

“A, đúng.”

Tử Tô vỗ trán một cái…

“Đường Song Song này a, là một kẻ buôn chuyện, đặc biệt thích đặt điều nói xấu! Có bạn học rõ ràng chỉ là hôn nhau trong phòng học, lại bị cô ta đặt điều biến thành có ảnh nóng. Ban đầu mọi người còn cảm thấy cô ta rất thú vị, rất thích nói chuyện với cô ta, dù sao cũng là người trẻ tuổi, ai cũng có lòng hiếu kỳ. Nhưng về sau mọi người phát hiện ra, Đường Song Song không đứng đắn, cô ta dường như vô cùng hưởng thụ cảm giác mọi người vây quanh nghe cô ta kể chuyện. Vì có được loại cảm giác này, cô ta bắt đầu từ bịa chuyện nói bậy, không biết bao nhiêu người tại gặp tai vạ dưới miệng của cô ta, về sau mọi người đối cô ta đều là kính nhi viễn chi (đứng từ xa mà nhìn).”

Nói đến đây, Tử Tô bỗng nhiên xích lại gần…

“Sau khi xảy ra chuyện, rất nhiều bạn học đều nói… Dạng người như Đường Song Song bị khâu miệng là đúng, nói không chừng là có người bị cô ta hãm hại trả thù. Chẳng những coi là chuyện đáng đời, ngược lại còn có cảm giác đại khoái nhân tâm, sau khi xảy ra vụ thứ hai, thứ ba, mọi người mới bắt đầu sợ hãi.”

Tôi có chút tò mò nhìn Tử Tô…

“Vậy vì sao ngươi lại liên hệ chuyện khâu miệng với việc Lý Hiểu Linh tự sát?”

Nghe tôi hỏi thế, sắc mặt Tử Tô kịch biến, có chút khẩn trương đảo mắt nhìn bốn phía, thấy không có người ngoài mới nhỏ giọng nói…

“Bởi vì trước khi chết Lý Hiểu Linh mặc một cái váy đỏ! Trên mạng không phải đã nói rồi ư? Người mặc đồ đỏ mà tự sát, sau khi chết sẽ biến thành lệ quỷ.”

“Cô ta mặc váy đỏ? Sao ngươi biết.”

Tôi nhướng mày, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc. Tử Tô nói không sai, người chết không thể mặc đồ đỏ, nếu là ôm hận tự sát, lại mặc đồ đỏ, oán khí sẽ bị phóng đại lên vô số lần, có khả năng rất lớn sẽ trở thành lệ quỷ. Vậy thì khó giải quyết rồi.

“Mọi người trong trường đều biết.”

Tử Tô cũng không cảm thấy đây là bí mật gì ghê gớm…

“Trước khi chết Lý Hiểu Linh cố ý mặc như vậy, mua váy đỏ, còn đeo đồ trang sức. Cô ấy có lẽ là một lòng muốn chết, chỉ sợ treo ngược không chết được, còn cắt mạch máu… Khi bạn cùng phòng phát hiện thi thể thì máu đã chảy đầy đất, thi thể tựa như chuông gió lung lay trên quạt trần, nghe nói hai nữ sinh nhát gan ngất tại chỗ.”

“Tại sao cô ta muốn tự sát?”

Tôi có chút không hiểu hỏi…

“Cho dù trong tính cách có vấn đề nhưng cũng không phải là lý do. Không đến mức vừa thắt cổ lại vừa cắt mạch máu a?”

Tử Tô có chút khó nói…

“Cái này ta cũng không rõ, giả thuyết gì cũng có. Cái đó… Kỳ thật trước khi Lý Hiểu Linh tự sát, cô ấy tựa như không khí vậy, không hề có cảm giác cô ấy tồn tại. Nếu không phải cô ấy đã tự sát, rất nhiều người cũng không biết trong trường chúng ta lại có một người như vậy. Sau khi cô ấy chết, có người nói là trầm cảm nghĩ quẩn, có người nói là bị bạn trai vứt bỏ, có người nói là mâu thuẫn với người nhà… Đủ kiểu, so với tình tiết trong phim truyền hình còn cẩu huyết hơn.”

“Đã huyên náo xôn xao trong trường học, vì sao hiện giờ không lộ ra chút tin tức nào?”

Tôi hỏi. Tử Tô bĩu môi, có chút hận đời nói…

“Còn không phải do trường chúng ta ư? Sau khi xảy ra chuyện, lãnh đạo trường sợ chuyện này truyền đi sẽ tạo thành khủng hoảng trong xã hội, ảnh hưởng tới việc tuyển sinh, cho nên đặc biệt thông qua quan hệ, đến đài truyền hình và các toà báo lo lót với cấp trên, ký giả phía dưới tự nhiên là không làm được gì. Ta gửi thư mời trên mạng đã sáu bảy cái, nhưng đều bị thủ tiêu.”

“Vậy sinh viên bị khâu miệng được xử lý như thế nào?”

Tôi hỏi.

“Đều được đưa đến phòng y tế nghỉ ngơi, ai có thương thế tương đối nghiêm trọng như Đường Song Song thì vào bệnh viện. Để trấn an những sinh viên bị hại, lãnh đạo trường đã đáp ứng sẽ xin học bổng cho bọn họ.”

Tử Tô mang trên mặt nét hận đời của người trẻ tuổi, hắn uống ừng ực mấy ngụm nước chanh, dò xét cẩn thận tôi một chút…

“Vậy… Chuyện này ngươi thấy thế nào?”

Tôi mỉm cười…

“Quả thực rất quỷ dị.”

Không có được đáp án mình muốn, Tử Tô rõ ràng có chút bất mãn…

“Ngươi cảm thấy chuyện khâu miệng có liên quan đến việc Lý Hiểu Linh tự sát hay không?”

“Không chắc chắn.”

Nét hoài nghi trong ánh mắt Tử Tô càng tăng lên…

“Ngươi rốt cuộc có phải là cao nhân hay không a? Ngươi không phải là phóng viên đài truyền hình đấy chứ?”

Nói xong, hắn có chút khẩn trương nhìn quanh mặt bàn…

“Camera giấu ở đâu?”

Bọn trẻ con bây giờ có phải bị chứng hoang tưởng không? Tôi nhẹ nhàng đá hắn một cước, nói…

“Đàng hoàng một chút, đừng nói nhảm, nói cho ta biết bạn cùng phòng của Lý Hiểu Linh có còn ở trường không?”

“Hình như có một người, là Trang Ninh.”

Tử Tô nghiêm túc suy nghĩ…

“Cô ấy là người duy nhất trong phòng không bị khâu miệng, tất cả mọi người đều nói cô ấy có ánh sáng của nhân vật chính, khẳng định sẽ được bảo vệ.”

“Có thể dẫn ta đi gặp cô ấy không?”

Tôi hỏi.

“Không thể!”

Tử Tô không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt…

“Đầu tiên, ta không có cách nào xác định thân phận của ngươi, cho nên không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi. Tiếp theo, ta bình thường trừ lúc lên lớp, đa số thời gian đều ở trong phòng xem phim chơi đùa, không giao thiệp với ai, căn bản không quen Trang Ninh.”

Tử Tô kỳ thật cũng là một Lý Hiểu Linh khác. Không phải là vì như thế hắn mới đặc biệt chú ý tới việc Lý Hiểu Linh tự sát đấy chứ? Tôi suy nghĩ rồi đưa ra một phương án…

“Nếu không ngươi nghĩ cách đưa ta vào đại học Vũ Hán, chuyện còn lại ta tự mình điều tra.”

Tử Tô vẫn có chút không yên lòng.

Tôi đành phải xuất đòn sát thủ…

“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao Lý Hiểu Linh tự sát ư? Không muốn biết chuyện khâu miệng có liên quan đến cái chết của cô ấy chết không ư?”

Con người vốn đều hiếu kỳ, tôi không tin hắn gọi tôi đến đây mà lại không muốn biết những điều này. Quả nhiên, Tử Tô nghe tôi nói vậy hai mắt sáng lên…

“Được, ta đưa ngươi vào trường. Nhưng nếu xảy ra chuyện gì, ngươi ngàn vạn lần không thể khai ta ra!”

Tôi gật đầu. Đối mặt với loại sinh viên nghèo như Tử Tô, chi phí cho nhiệm vụ gian khổ này tự nhiên sẽ rơi vào người tôi. Trả tiền xong, tôi đưa mắt nhìn Lý mặt rỗ đang ở bên ngoài hút thuốc. Tên con cháu nhà rùa này không phải là vì trốn trả tiền nên mới bôi dầu lên lòng bàn chân chạy trốn ra ngoài hút thuốc đấy chứ? Tôi có chút tiểu nhân thầm nghĩ.

Ra khỏi quán cà phê, tôi vốn định cùng Lý mặt rỗ hành động, kết quả Tử Tô đã cự tuyệt…

“Hắn không được! Từ khi trong trường xảy ra quái sự, khắp nơi đều có nhân viên bảo vệ tuần tra. Trước kia có thể tùy tiện ra vào trường học, hiện giờ nhất định phải có thẻ sinh viên mới được, ngươi thì còn trẻ, về phần hắn…”

Tử Tô có chút ghét bỏ nhìn Lý mặt rỗ…

“Hắn nhìn thế nào cũng giống như phụ huynh của sinh viên vậy.”

Lý mặt rỗ nổi giông bão…

“Ý của ngươi là ta nhìn qua có vẻ rất già?”

“Không phải nhìn qua.”

Tử Tô dường như không hiểu thâm ý trong lời nói của Lý mặt rỗ…

“Ngươi chính là rất già.”

Lý mặt rỗ suýt nữa tức hộc máu…

“Trương gia tiểu ca, ta ở đây chờ ngươi! Nếu không cứ ở cùng tiểu tử này, nhất định sẽ chết người, không phải hắn chết thì là ta vong.”

Tôi rất ít khi nhìn thấy Lý mặt rỗ bị người khác chế trụ, không khỏi nảy ý đồ xấu nói…

“Ta lại cảm thấy Tử Tô là người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, rất hợp với ngươi.”

Lý mặt rỗ ném cho tôi cái nhìn ‘Mẹ kiếp, con mẹ nó ngươi cũng điên rồi’, rồi đi ra xa buồn bực nhả khói thuốc. Còn tôi thì theo Tử Tô đi về phía cổng trường đại học Vũ Hán.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Thông tin truyện
Tên truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện sex Ma Quỷ
Ngày cập nhật 18/12/2021 11:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đêm hè nóng bỏng
Tối hôm đó họ dẫn nhau ra phố ăn uống. Trong cái quần Jeans chật cứng bộ mông của Trâm thật bắt mắt dù bà lớn tuổi gấp đôi vợ chồng Jim. Chương và Jim đi sau nhìn hai bà vợ đú đởn trước mặt, Jim nhìn bạn nói: “Fuck it! Nhìn cái mông đít vợ mày thấy ham” Chương nhìn qua bạn cười trả lời: “Bả hơn tuổi má mày đó” Jim quay lại Chương nói: “Thì má mày cũng cỡ đó thôi” “Bộ mày đụ bả chưa đã sao?” Chương hỏi. Jim cười hì hì: “Đã là sao? Với cái cơ thể sexy đó!” “Bộ vợ mày không sexy sao?” “Dĩ nhiên, bộ mày không nhìn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Đụ mẹ vợ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex nặng Truyện sex phá trinh
Dục vọng (Update Phần 13) - Tác giả Henry Nguyễn
Bình minh ló dạng sau tán cây, từng ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ cùng tiếng chim hót ríu rít phía ngoài vườn. Tại căn biệt thự nơi quận hai có một người phụ nữ trung niên đang nằm ngái ngủ rúc đầu vào nách chàng trai trẻ. Không ai khác ngoài Nga và Dũng, hôm nay ông Lâm có việc về quê nên chỉ có hai người tận hưởng buổi sáng êm đềm cùng nhau như đôi tình nhân mới cưới. Từ dạo đụ nhau với Thành thì Mai cũng dâm hơn hẳn, Thành về lại Đà Nẵng bỏ lại Dũng với hai con cái dâm đãng làm Dũng đôi khi phải vất vả lắm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ tập thể Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm lồn Truyện sex ngoại tình
Hai chị em
Phần 79 Lúc bấy giờ, Trang chắc là đã tự nhận thấy kế hoạch mà nó vạch ra bấy lâu nay đã hoàn toàn thất bại với nỗi niềm nhục nhã, ê chề vì nó chẳng ngờ rằng chị Nam lại có võ nghệ tài ba lỗi lạc đến thế, nó ngồi gục mặt trên vệ cỏ vừa khóc thút thít vừa nói: Chị... Nam! Em... xin lỗi... chị! Chị... đừng... báo... công an... bắt em. Em... sợ ở tù lắm! Em cần bao nhiêu tiền chị sẽ cho em. Cớ gì... em lại muốn lấy mạng chị? Vả lại... Đấy là chị còn toan nhắc đến chuyện nó hành vi hiếp dâm chị khi nãy nhưng thấy...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ chị gái Thuốc kích dục Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex phá trinh Truyện sex tống tình

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng