“Ta cảnh cáo ngươi không nên xen vào việc của người khác!”
Bạch Hy Nhã nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng rõ ràng có chút không tự tin.
“Chuyện này ta phải quản, ngươi có ý kiến?”
Tổ tiên Tiểu Lệ lạnh lùng cười nói.
“Ngươi…”
Bạch Hy Nhã nhất thời không có lời nào để nói, chỉ có thể phẫn nộ dùng móng tay đỏ như máu chụp vào ngực tôi. Tôi nhất thời không kịp phản ứng, may mà móng tay cô ta cách ngực tôi mười mấy phân thì tổ tiên Tiểu Lệ bỗng nhiên ra tay, bắt lấy Bạch Hy Nhã, sau đó ném cô ta lên giường. Tiếp đó Bạch Hy Nhã nhiều lần muốn xông tới, nhưng đều bị đánh lui, cuối cùng cô ta bất đắc dĩ ngồi trên giường, im lặng nhìn tôi, trong ánh mắt không những không sợ hãi mà tràn đầy ý cười.
Tổ tiên Tiểu Lệ có lẽ biết tôi và Lão Lý không xử lý được nên không vội vã trở về mà canh giữ trong phòng.
“Đa tạ tiền bối!”
Tôi cảm kích nhìn bóng người nói, cô ta khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Bạch Hy Nhã. Tôi biết mình nên ra tay, hỏi cô ta cười cái gì.
“Các ngươi đều bị ta cầm chân ở đây, tướng quân hẳn là đã bình an…”
Lúc này Bạch Hy Nhã biến lại bộ dáng xinh đẹp, nói chuyện có chút yếu ớt. Tôi nhìn bộ dáng si ngốc của cô ta, cảm thấy chua xót, hỏi cô ta đã thực sự yêu Trương Học Thành ư?
“Ngươi nói đi?”
Cô ta đáp.
“Đó là ích kỷ hay là yêu?”
Tôi tiếp tục ép hỏi. Cô ta nhìn tôi, khó hiểu hỏi…
“Có gì khác nhau sao?”
“Đương nhiên là có, nếu ngươi yêu hắn thì nên buông tay, mau chóng đi đầu thai, như vậy Trương Học Thành cũng sẽ dần dần buông bỏ, mọi người đều tốt đẹp.”
“Không, ta không cần, ta không muốn rời xa hắn!”
Nghe tôi nói, Bạch Hy Nhã lắc mạnh đầu. Trong lòng tôi đau xót, nhưng chỉ có thể lạnh lùng nói:
“Vậy ngươi lựa chọn ích kỷ? Được, ta trước tiên đánh cho ngươi hồn phi phách tán, sau đó Trương Học Thành khẳng định sẽ báo thù cho ngươi, đến lúc đó ta lại đánh tan hồn phách của hắn! Cho các ngươi vĩnh bất siêu sinh!”
Nghe tôi nói xong, Bạch Hy Nhã vẻ mặt ủy khuất, ánh mắt cũng trở nên mê man. Một lát sau mới nhẹ nói:
“Chẳng lẽ ta một mực yêu hắn, lại là hại hắn?”
“Không sai, sự tình tới nước này ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là mau chóng đi đầu thai làm người, hoặc là đến cơ hội đầu thai cũng không có.”
Tôi nói xong đột nhiên xoay người, lén lau nước mắt. Tôi thừa nhận tôi đã khóc.
Mặc dù đã qua hơn nửa thế kỷ, dù đã thành quỷ hồn, nhưng khi bọn họ gặp nguy hiểm, điều đầu tiên bọn họ suy xét vẫn là đối phương. Nói không cảm động là giả! Đáng tiếc mọi việc đều có quy củ, không có quy củ vậy chẳng lẽ để vạn vật sinh sôi không ngừng ư? Cuối cùng Bạch Hy Nhã lựa chọn rời đi, cô ta chấp nhận để tôi siêu độ, để lại một phong thư cho Trương Học Thành. Tôi không biết nội dung thư, nhưng tôi biết trong đó nhất định chứa đầy lời chúc phúc và tình yêu của cô ta. Ngày hôm sau khi Viên Đại Đầu tỉnh lại, khí sắc hắn đã tốt hơn rất nhiều, cũng được Tiểu Lệ kể lại hết thảy, hắn liên tục tỏ vẻ cảm tạ chúng tôi.
Tôi nói…
“Ngươi cũng không cần cảm tạ bọn ta, sau này làm nhiều việc tốt, đừng làm xã hội đen nữa, ngươi thấy thế nào?”
“Phải, phải, về sau ta nhất định sẽ là một con người mới.”
Viên Đại Đầu thề thốt nói. Lý mặt rỗ lén hỏi tôi có tin Viên Đại Đầu hay không? Tôi cười nói đương nhiên là tin, vấn đề là hắn có thể làm được không, làm ở mức độ nào, vẫn là câu nói đó, việc người làm có trời nhìn! Sự tình cuối cùng đã được giải quyết, chỉ còn âm linh Trương Học Thành chưa được siêu độ, nhưng tôi đã có thư của Bạch Hy Nhã, tin là có thể hạ gục được Trương Học Thành!
Đêm hôm đó tôi bảo vợ chồng Viên Đại Đầu trốn vào WC, sau đó tôi và Lý mặt rỗ lên lầu hai, gỡ linh phù trên cửa sổ, cố tình tạo ra một sơ hở. Thật sự có thể nói là vạn sự đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông! Đến 12 giờ, bên cửa sổ chợt nổi lên một cỗ âm phong, quả nhiên hắn đã tới! Tôi mau chóng đi tới, cười ha hả chuẩn bị mở miệng. Tôi cho rằng âm linh tiến vào khẳng định sẽ tìm Bạch Hy Nhã, không thấy Bạch Hy Nhã đâu, khẳng định sẽ hỏi tôi đưa cô ta đi đâu, thậm chí giao đấu với tôi.
Tình huống như vậy tôi có thể xử lý được, chỉ cần có thể khuyên nhủ Trương Học Thành thì đại công cáo thành. Sau đó tôi lựa đúng lúc mà lấy ra lá thư kia, vừa dùng tình cảm vừa nói lý, tuyệt đối có thể bắt được hắn. Nhưng tôi vạn vạn không ngờ hắn vừa tiến vào đã nổi điên đánh úp tôi, đồng thời gào thét nói chúng tôi phải đền mạng cho Bạch Hy Nhã! Trong lòng tôi nổi sóng, sao hắn biết Bạch Hy Nhã đã rời đi?
Bởi vì Trương Học Thành lần này quyết ý giết người, sự tình đã phát triển ra ngoài dự kiến của tôi, cho nên tôi và Lý mặt rỗ đương trường không thể chống đỡ được. Thậm chí ngoại trừ mấy lá linh phù trên cửa sổ thì không có thứ gì phòng thân. Cũng may Lý mặt rỗ hiểu rõ tâm tư của tôi, khi tôi ôm lấy Trương Học Thành hắn vừa bò vừa chạy xuống dưới lầu, mời tổ tiên Tiểu Lệ đến cứu tôi một mạng. Điều này cũng khiến cho tôi chân chính nhận ra được sự lợi hại của tổ tiên Tiểu Lệ, bởi vì sau khi cô ta xuất hiện, không khí chung quanh chợt lạnh giá, ngay cả Trương Học Thành hung ác cũng bị kinh sợ đến sửng sốt.
Tiếp đó hắn lại không quan tâm mà nhào lên, điều này thực sự nằm ngoài dự kiến, rất ít quỷ hồn khi không biết rõ địch nhân lại dám lao về phía trước. May mắn là Trương Học Thành dây dưa một hồi cảm thấy chính mình không có phần thắng đã chật vật rời đi. Tôi trước sau ở bên cạnh quan chiến, chú ý tới một chi tiết: Nhiều lần hắn rõ ràng muốn bỏ chạy nhưng sau một thoáng lại trở nên thô bạo hơn, muốn cùng chúng tôi đồng quy vu tận. Hơn nữa hắn căn bản mặc kệ người khác, toàn tâm toàn ý đối phó tôi.
Mặc dù hắn đã rời đi, nhưng khi tôi nhớ lại ánh mắt như dã thú của hắn vẫn sợ hãi. Nếu không phải tổ tiên Tiểu Lệ giúp, tôi nghĩ hắn nhất định sẽ xé nát tôi.
“Con mẹ nó thật tà môn, Trương gia tiểu ca, ngươi nói con quỷ này sao cứ nhất định không bắt được ngươi thì không thôi?”
Lý mặt rỗ vỗ vai tôi, khó hiểu hỏi. Hắn vừa nói như vậy, tôi bỗng nhiên ý thức được âm linh Trương Học Thành rất có thể là đã bị người khác thao túng. Kẻ chân chính muốn lấy mạng tôi đang trốn trong bóng tối thao túng Trương Học Thành! Là ai đây? Tôi vắt óc cũng không thể nghĩ ra mình đã đắc tội ai, cuối cùng trong óc bỗng nhiên nhảy ra: Long Tuyền Sơn Trang!
Từ khi xuất đạo tới nay, cũng chỉ có Long Tuyền Sơn Trang là trăm phương ngàn kế đối phó tôi. Nghĩ vậy, tôi hận đến mức hàm răng ngứa ngáy, tính hỏi tổ tiên Tiểu Lệ có biết người đối phó tôi trốn ở đâu không. Muốn thao túng âm linh sẽ có hạn chế về khoảng cách, kẻ đó nhất định phải trốn ở gần đó. Bằng vào đạo hạnh của tổ tiên Tiểu Lệ nhất định có thể cảm nhận được vị trí của hắn, chỉ là khi tôi hỏi thì cô ta căn bản không hề trả lời, thân ảnh chợt lóe rồi biến mất. Tôi hơi sửng sốt, chợt nhận ra là mình đã quá phận.
Lúc trước người ta cứu tôi là do tôi liều mình bảo vệ hậu nhân của cô ta, hiện giờ coi như đã hòa, tôi lại muốn cầu người ta thì liền có chút được được đằng chân lân đằng đầu.
“Ai!”
Tôi thở dài một hơi, không biết nên làm thế nào. Lúc này Lý mặt rỗ đột nhiên chỉ vào mặt đất nói:
“Trương gia tiểu ca, ngươi xem đây là cái gì?”
Tôi nhìn theo, chỉ thấy trên mặt đất, tro liễu hiện ra hai chữ:
“Phế thải”
Đây không thể nghi ngờ là tổ tiên Tiểu Lệ đã mềm lòng, nhắc nhở tôi.
Tôi nhìn hai chữ này chằm chằm nửa ngày, bỗng nhiên nhớ tới gần đây có một trạm xử lý phế thải. Kẻ hại tôi tám phần đang ở đó!
“Mẹ nó, hôm nay lão tử cho ngươi ăn rác, ăn không hết thì gói đem đi.”
Tôi mắng to một câu, cầm Thiên Lang Tiên chạy tới trạm xử lý phế thải. Lý mặt rỗ đi theo tôi, hắn có chút khẩn trương hỏi tôi sao không chuẩn bị đồ đạc gì.
“Không cần, kẻ đối phó ta là người, không phải âm linh!”
Tôi thở hổn hển nói:
“Kẻ đó thao túng âm linh giao đấu với tổ tiên của Tiểu Lệ cả nửa ngày khẳng định sẽ bị phản phệ, hiện giờ chúng ta xông vào tuyệt đối có thể xuất kỳ bất ý giết hắn!”
“Vậy thì tốt, lão tử gần đây một bụng lửa giận không có chỗ tiết.”
Lý mặt rỗ vừa nghe không có nguy hiểm tức khắc hưng phấn, nắm tay nói. Lúc này đã là 1 – 2 giờ sáng, xung quanh tối đen, bởi vì đã vào thu nên thời tiết rất lạnh, gió thổi lạnh căm căm. Khi tới cửa trạm, tôi không còn xúc động nữa, trong lòng có chút thấp thỏm. Lý mặt rỗ thấy tôi như vậy, lập tức ngừng cười, cũng không khoác lác nữa, hỏi tôi có vào hay không.
“Ngươi nói xem?”
Tôi nhỏ giọng, nói xong thổi vào tay một hơi, dùng sức chà xát cho ấm rồi nhặt một ống thép dưới đất, khom lưng đi về phía một căn nhà gỗ nhỏ trong trạm xử lý phế thải. Người nọ bị thương, không đi được xa, khẳng định là trốn bên trong dưỡng thương! Lý mặt rỗ cũng nhặt một cây gậy gỗ, vừa đi vừa vung vẩy. Khi còn cách căn nhà gỗ nhỏ gần 100 mét, Lý mặt rỗ vung quá tay, gậy gỗ trên tay bay ra ngoài, rơi lên một đống vỏ chai bia. Rầm một tiếng, chai vỡ đầy đất, âm thanh xuyên qua bầu trời đêm yên tĩnh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |