“Đồ chó má, ta và ngươi không thù không oán! Ngươi lại hại chết nữ nhân của ta, giờ còn muốn đánh tan hồn phách của ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn.”
Nghe ngữ khí của hắn khẳng định là đã bị kẻ thần bí mê hoặc.
“Mẹ nó, liều mạng.”
Từ đáy lòng tôi nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó đột nhiên chụp linh phù vào trán hắn. Không ngờ linh phù đối với Trương Học Thành căn bản là vô dụng, trực tiếp xuyên qua thân thể của hắn!
“Ngươi thua rồi, ha ha ha ha.”
Trương Học Thành cười lạnh bóp chặt cổ tôi, nhưng hắn cũng không bóp nát yết hầu ngay, mà tăng dần lực đạo trên tay, tôi chỉ cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, từng luồng hàn khí theo tay hắn lan tràn đến toàn thân tôi, lạnh đến mức tôi muốn kết thành băng.
Tôi biết mình không thể thoát được, chỉ hy vọng sau khi tôi chết Trương Học Thành sẽ buông tha cho Lý mặt rỗ và Lý Tiểu Manh. Nhớ đến Tiểu Nguyệt, hy vọng cô ấy có thể sớm vượt qua, sau đó gả cho một người tốt… Đang lúc trong đầu tôi nhớ về khoảng thời gian hạnh phúc cùng Tiểu Nguyệt, một đạo bóng trắng nhào về hướng cửa thôn, trường kiếm trong tay hóa thành một đạo tia chớp màu lam, đâm vào ngực Trương Học Thành, người tới không phải là Nhất Sơ thì là ai?
Bởi vì Trương Học Thành chỉ chú ý đến tôi, căn bản không đề phòng, bị Nhất Sơ một kiếm đâm thủng ngực, lập tức ngực hắn toát ra một cỗ khói đen, sau đó cả người run rẩy.
“A!”
Trương Học Thành phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, cùng lúc đó có một tiếng hộc máu truyền đến. Tôi nhìn về phía thanh âm phát ra, đó là trạm biến thế gần cửa thôn, cửa phòng bị khóa chặt. Khó trách Nhất Sơ có thể nhất kiếm đắc thủ, thì ra là tránh được tầm nhìn của kẻ thần bí! Nếu kẻ đó đã hộc máu, có thể tưởng tượng ra hiện giờ hắn đã bị thương nặng, để tránh cho tên gia hỏa này lại chạy, tôi vội vàng hỏi Nhất Sơ nên làm sao bây giờ.
“Một kiếm vừa rồi là ta thỉnh kiếm tiên Lữ Động Tân, hồn phách Trương Học Thành đã bị ngăn chặn, giờ cứ mặc kệ hắn, cùng ta đuổi theo hung phạm phía sau!”
Nhất Sơ nói rồi xông tới trạm biến thế, tôi theo sát phía sau. Hắn tung một kiếm chém cửa phòng thành hai nửa, mau chóng tiến vào trong phòng. Tôi luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nhưng muốn nhắc nhở Nhất Sơ chú ý an toàn đã không kịp rồi, đành phải cùng hắn đi vào.
Tôi cầm điện thoại bật đèn flash, phát hiện trên mặt đất có một bức thần tượng mặt mũi hung tợn, còn có nến, lư hương linh tinh, dường như là một pháp đàn. Mà dưới chân thần tượng có hai tờ giấy.
“Đây là cái gì?”
Tôi cầm lấy lập tức chấn động, trên đó ghi lại thông tin cuộc đời Trương Học Thành, còn có quan hệ thân tộc của hắn trong từ đường Trương gia. Lúc trước vị thương nhân Đài Loan đã gửi tài liệu qua bưu điện cho tôi, tôi từng xem qua vài lần cho nên liếc mắt một cái đã nhận ra những gì ghi trên hai tờ giấy này là thật, nhưng rõ ràng chúng không phải là gia phả thật, mà chỉ là thứ sao chép.
“Đồ sao chép cũng có thể trở thành âm vật?”
Tôi không chắc chắn hỏi. Nhất Sơ gật đầu nói tình huống này tuy rằng hiếm thấy nhưng quả thật có tồn tại. Đó không phải là âm vật tự nhiên hình thành, mà là có người tế luyện ra, dùng để chi phối âm linh Trương Học Thành. Nói xong hắn đốt cháy hai tờ giấy, sau đó đi tìm tòi gì đó, tôi phát hiện ra ở phía sau phòng có một cái cửa nhỏ đang mở. Nhưng Nhất Sơ nhìn thấy cái cửa thì sắc mặt xanh mét nói:
“Trúng kế rồi!”
“Sao vậy?”
Tôi nghi hoặc thò người qua cửa liếc mắt một cái, thình lình phát hiện ra ngoài cửa là một đường nhỏ lầy lội, hai bên có rất nhiều nến trắng, mà ở vị trí đối diện với cánh cửa có một con hung thú bằng giấy.
Hung thú bộ dáng xấu xí vô cùng, trong miệng ngậm một thanh bảo kiếm làm bằng giấy, hung tàn nhìn chằm chằm vào cửa.
“Đây là Nhai Tí! Hắn đã bố trí Nhai Tí Cửu Tử Trận, ta đã xem nhẹ hắn rồi.”
Nhất Sơ quay đầu lại phát hiện lối chúng tôi đi tới cũng đã bày ra một con đường giống y như thế.
“Hắn đã hộc máu còn dám bố trí loại trận pháp không cần mạng này, không muốn sống nữa sao?”
Tôi không dám tin tưởng nói. Tôi đã từng nghe ông nội nói về loại trận pháp này, đây là loại phong thuỷ tử cục vào hàng thiên hạ nhất đẳng, một khi trúng chiêu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trong truyền thuyết Nhai Tí là con thứ hai của Long Vương, bởi vì sinh ra xấu xí vô cùng, rồng không giống rồng, yêu không giống yêu, cho nên bị Long Vương vứt bỏ. Từ đây Nhai Tí bắt đầu trả thù thế gian, phàm là kẻ chọc vào nó dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng sẽ bị đuổi giết, thành ngữ “có thù tất báo” chính là như vậy mà có. Nhưng loại phong thuỷ tử cục này yêu cầu kẻ thi triển phải có đại lượng tinh khí thần chống đỡ, người bình thường không dám dùng.
“Hắn muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận! Ta thì không thể chết được, nhưng ngươi lại không.”
Nhất Sơ đột nhiên sâu kín thở dài:
“Xem ra chỉ có một biện pháp…”
“Biện pháp gì?”
Tôi kinh ngạc hỏi. Tôi vừa hỏi xong, đã phát hiện trong cái bóng của mình có một tiểu đạo đồng đáng yêu tóc buộc sừng dê, tiểu đạo đồng mỉm cười ngọt ngào nói:
“Nhất Sơ sư huynh, nơi này giao cho ta đi!”
Nhìn thấy tiểu đạo đồng, tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra đạo hắc ảnh đi theo tôi từ khi vào thôn căn bản không phải là cái bóng của tôi, mà là tiểu đạo đồng. Khó trách Nhất Sơ có thể tìm được tôi mà tới cứu!
“Thực xin lỗi.”
Nhất Sơ tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng môi giật giật không nói hết. Tiếp theo hắn lấy trong túi ra một tờ giấy trắng, gấp thành con hạc, sau đó viết một sinh thần bát tự lên. Tiểu đạo đồng không chút do dự liền chui vào hạc giấy. Nhất Sơ cắn ngón tay viết một hàng chữ tiểu triện, sau đó hạc giấy như sống lại bay về phía Nhai Tí ở cửa ra.
“Ngươi viết bát tự của nó ư?”
Tôi đột nhiên hiểu ra ý của Nhất Sơ, kẻ thần bí chỉ còn một hơi thở thoi thóp, Nhai Tí Cửu Tử Trận cùng lắm chỉ có thể phát động một lần, hắn muốn cho quỷ hồn của tiểu đạo đồng chết thay chúng tôi.
Hắn điên rồi sao? Như vậy tiểu đạo đồng sẽ hồn phi phách tán, vĩnh bất siêu sinh! Tôi điên cuồng muốn bắt lấy hạc giấy, Nhất Sơ lại túm chặt tôi nói:
“Trương Cửu Lân, ngươi cần phải sống, không nên uổng phí ý tốt của nó.”
Hắn vừa dứt lời, Nhai Tí đã truyền đến một tiếng vang lớn, cùng với hạc giấy hừng hực bốc cháy. Trong một khắc cuối cùng trước khi tiểu đạo đồng hôi phi yên diệt, tôi như nghe thấy bên tai truyền đến một âm thanh kỳ ảo:
“Sư huynh, tạm biệt.”
Theo ngọn lửa nhảy lên, toàn bộ Nhai Tí Cửu Tử Trận đã bị phá. Trong một khắc đó, tôi kinh ngạc phát hiện Nhất Sơ đã rơi hai giọt nước mắt, tuyệt thế cao thủ không biết nước mắt là gì rốt cuộc đã rơi nước mắt trong kiếp này. Tôi biết, đó là nước mắt dành cho tiểu đạo đồng.
“Kẻ đó chạy không xa đâu, đuổi theo!”
Nhất Sơ lạnh như băng nói. Tôi cắn răng chạy theo sau, xa xa đã phát hiện trên mặt đất có một nam nhân trung niên đang vất vả bò ra ngoài thôn, trên mặt đất phía sau hắn lưu lại một vết máu ghê người. Không cần phải nói, hung thủ chính là thằng cháu này!
“Lão tử giết ngươi!”
Tôi đoạt lấy kiếm trong tay Nhất Sơ, chém lên đầu kẻ đó. Tôi phải dùng cái đầu chó của hắn tế tiểu đạo đồng, dù sao nơi này hoang sơn dã lĩnh, giết người thì thần không biết quỷ không hay. Lúc này Nhất Sơ lại phá lệ không ngăn cản tôi.
“Đừng giết ta, đừng giết ta, ngươi muốn biết gì ta đều nói cho ngươi! Ta là Hạng Nguyên Trấn, là cung phụng trưởng lão của Long Tuyền Sơn Trang, ngươi không thể giết ta…”
Không chờ hắn nói xong, tôi đã chém xuống! Đầu của hắn bay lên, máu ở cổ phun ra thành vòi, bắn cao tới 2 3 mét, khắp nơi là chấm máu, hai tay tôi vẫn duy trì tư thế chém xuống, nửa bên mặt đã bị nhuốm máu tươi. Đây là lần đầu tiên tôi giết người, tôi cảm nhận được sự thống khoái xưa nay chưa từng có. Tiểu đạo đồng, Trương Cửu Lân ta báo thù cho ngươi! Long Tuyền Sơn Trang, từ nay về sau ta và các ngươi thế bất lưỡng lập!
Tôi và Nhất Sơ vùi lấp thi thể qua loa, sau đó tìm khắp Tam Thủy Thôn, cuối cùng cứu được Lý mặt rỗ và Lý Tiểu Manh, bọn họ bị nhốt trong một căn phòng cũ, đã đói đến thoi thóp, cũng may không nguy hiểm đến tính mạng. Âm linh Trương Học Thành đã không còn bị khống chế đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, tôi dùng lá thư của Bạch Hy Nhã đả động hắn, cuối cùng hắn cam tâm tình nguyện để cho chúng tôi siêu độ.
Vụ làm ăn này tuy biến đổi bất ngờ, cũng coi như đã hoàn toàn kết thúc. Ngoại trừ tiểu đạo đồng hy sinh ngoài ý muốn, những thứ khác đều xem như là hữu kinh vô hiểm, đối với kết cục của Trương Học Thành tôi không khỏi thổn thức. Hắn có được gia đình hiển hách, tiền tài tiêu cả đời không hết, quyền lực cao cao tại thượng lại không biết thỏa mãn, càng muốn nhiều hơn nữa, cuối cùng làm Hán gian cho người Nhật. Đó không phải là hình ảnh thu nhỏ của mấy tên phú nhị đại (con nhà giàu), con cháu quan lại bất lương trong xã hội hiện nay sao?
Danh lợi, sống không thể có được, chết chẳng thể mang theo, cứ cố chấp theo đuổi, chỉ có thể mất đi tất cả. Đừng để cuối cùng giống như Trương Học Thành, không những để lại tiếng xấu muôn đời, mà nữ nhân mình yêu nhất cũng đánh mất.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |