Ở trong tiệm không đến 3 ngày tôi đã chịu không nổi nữa, gọi điện thoại cho Lão Thử tiền bối hỏi lão ở đâu để tôi đến gặp.
“Tìm ta làm gì? Lão tử đang bận buôn bán kiếm tiền, không rảnh chơi với ngươi.”
Lão Thử tiền bối thập phần thô bỉ nói. Trước khi rời khỏi nhà tôi lão đã nói, trong khoảng thời gian trốn chạy lão đã nhận rất nhiều vụ làm ăn, sắp tới phải giúp khách hàng giải quyết phiền toái, xem ra lão thật sự là bận túi bụi.
Tôi suy nghĩ rồi nói:
“Nếu ngươi có quá nhiều việc không làm hết có thể phân cho ta một hai mối, vừa lúc ta cũng không có việc gì, có thể giúp ngươi.”
“Thật sao?”
Lão Thử tiền bối nghe xong tức thì vui mừng khôn xiết, như sợ tôi đổi ý liền vội nói:
“Ở Phúc Kiến có một thương nhân buôn trà tên là Lục Minh, mấy ngày trước đã tìm ta! Ta sẽ cho ngươi số điện thoại của hắn, cảm ơn ngươi, đại chất tử…”
Nói xong lão đã vô sỉ mà cúp điện thoại, rồi nhắn cho tôi một tin.
Tôi thấy địa chỉ gửi tới là Tuyền Châu, Phúc Kiến thì cảm giác mình đã bị lừa, lão già này tuyệt đối là vứt cho tôi mối ở xa nhất. Nhưng tôi quả thực đã chán đến sắp hỏng rồi, cũng không kén cá chọn canh, lập tức liền gọi cho Lục Minh, hỏi hắn hiện giờ còn có cần tôi đến giúp nữa không? Vốn dĩ thái độ Lục Minh rất lãnh đạm, nhưng sau khi nghe tôi nói rõ thân phận thì lập tức chuyển biến 360 độ, vâng vâng dạ dạ mà nói hắn là người yêu cầu giúp đỡ, hỏi tôi khi nào tới để hắn tự mình tới đón.
Thái độ của hắn đối với tôi quả thực còn thân hơn cha ruột, tôi biết vị thương nhân này có lẽ đã gặp phải đại phiền toái! Tôi liền bảo hắn chờ tôi một ngày, sau đó tôi ngay lập tức mua vé máy bay đi Tuyền Châu. Sáng hôm sau tôi đã đến sân bay Tuyền Châu, đây là lần đầu tiên tôi tới Tuyền Châu, cho nên không gọi ngay cho Lục Minh mà đi dạo quanh khắp nơi.
Có lẽ là có liên quan đến nghề nghiệp nên tôi rất tôn sùng văn hóa truyền thống Trung Quốc, mà văn hóa truyền thống của Tuyền Châu rất phong phú, cả một ngày tôi tham quan Chân Võ Miếu, Hải Ấn Tự và nhiều nơi có kiến trúc cổ, đắm mình trong các kiến trúc cổ kính đó thật sự có thể cảm nhận được lịch sử lâu đời của thành phố này. Đáng tiếc tôi còn có nhiệm vụ, đến buổi tối tôi gọi điện cho Lục Minh. Hắn biết tôi đã tới Tuyền Châu thì kích động không thôi, rất nhanh đã lái xe tới đón tôi.
Trước đó, tôi còn suy đoán thử bộ dáng của Lục Minh, cảm thấy hắn hẳn là một phú ông bụng phệ, đến khi hắn tới rồi mới biết mình đã sai hoàn toàn. Lục Minh có vẻ ngoài giống như ngôi sao điện ảnh Trần Đạo Minh, hắn khoảng 30 – 40 tuổi, dáng người vừa vặn, trong mắt lấp lóe tinh quang, một thân âu phục và giày da bóng loáng, nhìn qua vô cùng sang trọng. Chỉ là vành mắt hắn đã hơi có màu đen, tôi nghĩ hẳn là hắn mấy thứ không sạch sẽ quấy phá.
Trên đường về nhà hắn tôi dò hỏi, Lục Minh sửng sốt rồi nói:
“Ngươi vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì ư?”
Tôi nghẹn họng, trong lòng thầm mắng Lão Thử tiền bối lừa đảo rồi xấu hổ nói:
“Khi Lão Thử tiền bối giới thiệu ta tới cũng không có nói gì nhiều.”
“Ách, ta hiểu.”
Lục Minh nhăn mày, hiển nhiên có chút hoài nghi bản lĩnh của tôi, nhưng hắn vẫn rất lịch sự gật đầu, điều này làm cho tôi cảm thấy rất thoải mái.
Thì ra nhà Lục Minh đã mấy đời buôn bán lá trà, nhưng các bậc tiền bối đều chỉ là làm ăn nhỏ không có thành tựu gì lớn, tới đời Lục Minh, hắn dựa vào thủ đoạn marketing trên internet siêu phàm, đã khiến gia nghiệp nổi tiếng khắp cả nước, thậm chí còn vượt khỏi biên giới vươn tới Nhật Bản và Đông Nam Á, trở thành ông trùm trong ngành trà. Hơn 30 tuổi đã có được thành tựu này, Lục Minh đã trở thành một ngôi sao mới nổi trong giới buôn trà! Ngay cả chính hắn cũng có lúc cảm thấy cuộc đời mình quá hoàn mỹ, chỉ là không ngờ từ mùa xuân năm ngoái, trong nhà bắt đầu xảy ra một số chuyện quỷ dị.
Ban đầu là loại trà tốt nhất đặt trong cánh tủ đột nhiên biến mất, mới đầu hắn tưởng là khách tới chơi thuận tay mang về nên cũng không để ý. Không ngờ từ hôm đó, cơ hồ cứ cách mấy ngày nhà hắn đều bị mất một ít trà loại thượng hảo hạng, hắn quyết tâm tra xét xem là do ai trộm đi nên đã lặng lẽ lắp camera trong nhà. Nói tới đây Lục Minh nuốt nước miếng, vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt cũng có chút chột dạ, nhìn qua có vẻ là nghĩ tới chuyện gì đáng sợ không dám nói.
“Đừng lo lắng, ta đã tới thì nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết phiền toái!”
Xem ra hắn quả thực đã bị dọa tới ngây ngốc rồi, tôi đành phải cho hắn một viên thuốc an thần. Lúc này sắc mặt Lục Minh mới tốt hơn một chút, nói tiếp:
“Sau khi lắp camera, ngày hôm sau quả nhiên lại có 3 bao lá trà trị giá mười mấy vạn tệ bị mất, ta xem video giám sát, phát hiện nửa đêm chính ta đã mở tủ, sau đó lá trà bên trong chậm rãi bay ra, như bị một người vô hình cầm đi vậy.”
Tôi nghe đến đó nhắm mắt lại tưởng tượng, trước mắt xuất hiện hình ảnh như lời hắn nói, da đầu không khỏi có chút tê dại. Tôi mở to mắt hỏi:
“Trước khi tìm Lão Thử tiền bối, ngươi đã mời vị sư phụ nào khác chưa?”
Đây khẳng định là có thứ dơ bẩn quấy phá, chỉ là Phúc Kiến có rất nhiều hòa thượng đạo sĩ nổi tiếng, mà Lục Minh lại thuộc giới thượng lưu, nếu hắn muốn mời một vị sư phụ cũng không khó, vì sao lại mời Lão Thử tiền bối ở rất xa tới giúp?
Thấy tôi hỏi như vậy, sắc mặt Lục Minh trở nên rất thống khổ, hắn nói khi nhìn thấy đoạn video đó đã biết trong nhà có lẽ là có thứ gì đó dơ bẩn! Hắn đã tìm mấy vị danh sư phong thủy ở Phúc Kiến tới xem, nhưng bọn họ vừa vào nhà không tới vài phút đã quay đầu bỏ đi, nhất quyết nói không dám nhận việc này. Chỉ có một người thử dán ở nhà hắn mấy lá phù màu vàng, nhưng không thu tiền, còn nói chỉ có thể làm như vậy, nếu không có tác dụng thì xin hãy mời người cao minh khác.
Vị tiên sinh đó rời đi thì Lục Minh liền lo lắng, sợ rằng phù chú không có tác dụng, hắn thậm chí cũng không dám ở nhà vì sợ trà sẽ lại biến mất, đến ngày hôm sau về nhà thì thấy mấy là phù đó đã cháy thành tro tàn. Lục Minh thấy thế trong lòng lạnh ngắt, vội vàng mở tủ ra, lá trà bên trong vẫn biến mất! Hắn lập tức đi tìm vị tiên sinh đó, muốn mời đối phương giúp mình, nhưng người đó sống chết cũng không chịu nhúng tay.
Cuối cùng Lục Minh thông qua bạn bè biết được Lão Thử tiền bối liền muốn dùng số tiền lớn mời Lão Thử tiền bối tới giúp. Nhưng lúc đó Lão Thử tiền bối đang chạy trốn kẻ địch, chỉ chốc lát đã quên đi vụ làm ăn này… Tôi nghĩ sau đó khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó đáng sợ, nếu chỉ là mất chút trà, Lục Minh quả quyết sẽ không sợ hãi như vậy!
“Nếu không ai chịu giúp, ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, thầm nghĩ mất mấy bao trà cũng không có gì, không ngờ từ khi lá phù bị thiêu cháy, mỗi đêm ta đều mơ thấy một lão nhân râu bạc! Lão mặc áo liệm màu đen, bộ mặt dữ tợn cầm quải trượng gõ lên đầu ta, đến khi ta tỉnh lại mới thôi.”
“Ta cảm thấy có thể là lá phù đã chọc giận cô hồn dã quỷ, liền đốt rất nhiều tiền giấy, còn dọn ra ngoài. Nhưng bất luận ta ngủ ở đâu cũng đều mơ thấy lão nhân đó, mỗi lần lão đều dọa ta sợ chết khiếp sau đó dùng quải trượng gõ vào đầu làm ta tỉnh dậy, sau đó ta lại thử ngủ vào ban ngày, tình huống mới chuyển biến tốt đẹp…”
Lục Minh nói xong cả người đều hoảng hốt, tôi đã hiểu vì sao vành mắt hắn lại đen như vậy, hóa ra đã mấy tháng qua hắn luôn ngủ ngày làm đêm, thần tiên cũng không giúp được a!
Từ những gì Lục Minh miêu tả thì lão nhân đó hẳn là không quá hung ác, bằng không dù hắn ngủ ngày cũng sẽ mơ thấy lão nhân đó, huống chi lão ta cũng không có ý định hại mạng Lục Minh, chỉ dùng quải trượng gõ lên đầu Lục Minh, tựa hồ là đang giáo huấn hắn. Tôi cảm thấy có lẽ Lục Minh đã làm chuyện gì trái lương tâm, liền đi thẳng vào vấn đề:
“Lục lão bản, có phải ngươi đã đắc tội ai không? Hoặc là làm chuyện gì thương thiên hại lý?”
“Cái này…”
Lục Minh nghe xong thì trầm tư thật lâu, cuối cùng lắc đầu, nói hắn vẫn luôn bận chuyện buôn bán, đâu có làm chuyện gì thương thiên hại lý?
Mặc dù trong kinh doanh có không ít đối thủ, nhưng đó cũng là cạnh tranh bình thường, người ta sẽ không đến mức mời quỷ tới đối phó hắn. Lục Minh nói rất có lý, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy lão nhân kia sẽ không vô duyên vô cớ mà lấy quải trượng gõ hắn, liền thử hỏi:
“Lục lão bản, ngươi cẩn thận nghĩ lại xem, khi lão nhân kia xuất hiện trong mộng chưa từng nói gì sao?”
“Có nói, mỗi lần lão đều dữ tợn rống to, nhưng ta lại không nghe thấy gì!”
Lục Minh ủy khuất sắp khóc đến nơi.
“Như vậy ư, ta biết nên làm như thế nào rồi…”
Tôi nghe xong trong lòng đã kiên định hơn nhiều, nếu lão nhân đó chịu mở miệng thì chứng tỏ còn có thể nói chuyện được. Lục Minh không nghe được, có thể là do âm khí của lão nhân đó quá nhẹ không đủ để người sống nghe được, tôi bố trí một phen thì Lục Minh tự nhiên có thể nghe được lời lão nhân nói, vậy là có thể giải quyết vấn đề rồi.
Rất nhanh, Lục Minh đã dừng xe trước cửa một biệt thự, khi mở cửa ra tôi thấy trên cửa chăng đầy mạng nhện, Lục Minh xấu hổ nói từ khi trong nhà có quỷ thì nơi này không có ai ở. Tôi cười nhẹ, tiếp đó cùng hắn đi vào nhà, sau đó tôi nghiêm túc quan sát, phát hiện bố cục trong nhà đều rất hợp lý, liền hỏi hắn có phải lúc mua nhà đã mời phong thủy tiên sinh không?
“Không sai, chính vì như vậy ta mới buồn bực! Phong thuỷ nhà ta tốt như vậy, sao lại có quỷ?”
Lục Minh vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trong lòng tôi cũng có một dấu hỏi lớn, bởi vì trước nhà có một dòng suối nhỏ, mặt sau là một mảnh đồi núi xanh um tươi tốt, tạo thành cách cục tàng phong tụ khí rất tốt. Bàn ghế, giường đệm trong nhà đều tuân theo phong thuỷ tuần hoàn, hoàn toàn không có lý do để đưa tới âm linh, cho lão nhân đó rất có thể là bám vào một kiện âm vật trong nhà Lục Minh. Nhưng tôi tìm khắp nơi trong biệt thự, mỗi một góc cũng không bỏ mà nhưng không hề phát hiện ra một tia âm khí nào!
Trong nhà tất cả đều bình thường, như vậy thì xem ra khả năng âm vật quấy phá là rất nhỏ. Lúc này Lục Minh đột nhiên hét lên một tiếng, tôi vội vàng nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện hắn đang run rẩy ngồi trước một cánh tủ, lúc này cánh tủ đã mở ra, bên trong từng bao lá trà bị lật tung khắp nơi, rất lộn xộn.
“Lại mất ư?”
Tôi hỏi. Nhìn dáng vẻ của hắn, tôi biết có lẽ trà lại bị lão nhân trong mơ lấy mất. Lục Minh ngây ngốc gật đầu, tiếp đó cười khổ nói:
“Ta đã ra ngoài 3 tháng, ở đây thiếu mất 12 bao, xem ra nó không hề dừng lại! Ta xem như bội phục rồi, trên thế giới này lại có một con quỷ thích uống trà như vậy.”
Tôi đã tiếp nhận mấy chục vụ mua bán âm vật lớn nhỏ, những âm linh đó cái gì cũng làm, nhưng lại không trộm trà, lão nhân này cũng thật kỳ lạ. Khi Lục Minh bình tĩnh lại, tôi hỏi nhà hắn có từng mua đồ cổ gì không? Ai ngờ hắn không hề nghĩ ngợi đã lắc đầu, nói hắn không có sở thích về đồ cổ. Việc này thật đúng là kỳ quái! Tôi không bắt được manh mối, cũng may mỗi đêm khi Lục Minh ngủ lão nhân đó đều sẽ xuất hiện, không sợ lão không hiện thân!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |