May mà tôi phản ứng kịp thời, nếu không một dao này có thể chém chết tôi. Không đợi dao hạ xuống, tôi lăn đi tránh né, tiếp đó dùng Thiên Lang Tiên vụt lên cổ tay của hắn. “Bang” một tiếng vang lên, hắn đau đớn buông lỏng con dao. Lúc này tôi mới thấy rõ diện mạo của hắn, hắn mặc trang phục của dân tộc Thái, làn da ngăm đen có chút giống người Ấn Độ, đặc điểm lớn nhất là khóe miệng có một nốt ruồi đen rất lớn.
Người thạo nghề vừa ra tay liền biết, hắn ăn một roi thì trở nên cẩn thận, tôi thở hổn hển, lạnh lùng hỏi:
“Vì sao muốn hại Lục lão bản?”
“Đó là hắn tự tìm tới!”
Hắn hung tợn nói, xem như thừa nhận chính mình đã bán Tử Sa Hồ cho Lục Minh. Tôi rất tò mò, vì sao Tử Sa Hồ mà Lục Vũ từng dùng lại ở trong tay hắn? Lại càng tò mò giữa Lục Vũ và những nữ nhân trong mấy căn nhà sàn rốt cuộc có quan hệ gì. Ai ngờ hắn vừa nghe tôi hỏi như vậy, lập tức bạo nộ, liều mạng chém về phía tôi.
Tôi bị động phòng ngự, nhưng qua mấy chiêu, tốc độ của hắn đã chậm hơn rất nhiều. Tôi cảm thấy hắn hẳn là không có võ công, lập tức lớn mật phản công, chỉ vài chiêu đã bức lui hắn.
“Ngươi có bản lĩnh thì đuổi theo!”
Hắn thấy mình không phải là đối thủ của tôi thì cười lạnh một tiếng rồi nhanh chóng chạy vào địa đạo. Qua 2 lần trước, không khó để nhận ra, tên mặt nốt ruồi này am hiểu Mê Hồn Trận, giống như người Miêu giỏi dùng cổ vậy. Tôi hiểu rõ đuổi theo sẽ có nguy hiểm, nhưng nóng máu lên không quản nhiều như vậy mà trực tiếp đuổi tới.
Sâu trong địa đạo như mê cung, nơi nơi đều là các nhánh rẽ, tôi chỉ có thể thông qua tiếng bước chân mà phán đoán vị trí của hắn. Hắn đã lớn tuổi, tốc độ chậm hơn tôi nhiều, khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng ngắn. Khi tôi sắp đuổi kịp hắn thì thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất trong một ngã rẽ! Hơn nữa bên trong lại là đường cụt. Rốt cuộc thì đây vẫn là địa bàn của hắn, tôi thầm kêu một tiếng không hay, quay đầu lại theo đường cũ trở về, lại phát hiện con đường phía sau cũng đã thay đổi.
Nhìn qua trước mắt như một mê cung, lòng tôi thấp thỏm, định mò ra nhưng đi cả nửa ngày vẫn không thấy đường ra, thậm chí còn phát hiện mình đã quay về chỗ cũ. Lúc này tôi nghe thấy bốn phương tám hướng truyền đến tiếng cười điên cuồng của tên mặt nốt ruồi:
“Tiểu tử, đây là Mê Hồn Trận của dân tộc Thái chúng ta, bất luận thế nào ngươi cũng không thoát được, chỉ có thể một mình ở đây chờ chết! Ha ha ha…”
Tiếng cười biến thái của hắn không ngừng quanh quẩn bên tai tôi, lúc thì tôi cảm thấy hắn đang trước mặt, lúc thì lại cảm thấy hắn cách tôi rất xa, căn bản không phân biệt được vị trí của hắn. Dần dần giọng nói của hắn đã biến mất, tôi biết hắn đã rời đi, tôi không cam lòng tiếp tục đi lên, kết quả lại trở về điểm ban đầu. Tôi thậm chí dùng cả phương pháp đối phó với quỷ đả tường để thử ra ngoài, đáng tiếc lại hoàn toàn không có hiệu quả.
Khi tôi đang không biết phải làm sao thì trước mắt đột nhiên thoáng hiện một đạo ngân quang, sau đó vong linh lão nhân xuất hiện. Dù lão vẫn đang nổi giận đùng đùng nhưng tôi lại cảm thấy lão rất hiền từ. Quả nhiên, lão hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái rồi xoay người đi tới một ngã rẽ, tôi mau chóng theo sát phía sau. Cứ như vậy đi khoảng 10 phút, rốt cuộc tôi đã ra khỏi Mê Hồn Trận, ngay sau đó vong linh lão nhân nhìn vào 3 cuốn Trà Kinh trên bàn, trên mặt lộ ra một tia thống khổ rồi chợt biến mất vô tung vô ảnh.
Qua vẻ mặt vừa rồi của lão, tôi kết luận Lục Vũ và những nữ nhân trong mấy căn nhà sàn đó chắc chắn là có liên quan. Lão khẳng định sẽ không nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, cho nên phải đột phá từ đại hán có nốt ruồi đen! Sau khi bò ra khỏi địa đạo thì trời đã sáng, âm khí tràn ngập trong trại đã tán đi, nhưng không khí vẫn vô cùng rét lạnh. Tôi không đi lung tung tìm kiếm tên có nốt ruồi nữa mà vội vàng chạy về khách sạn.
Khi vào nhà Lục Minh đang 2 tay chống cằm, nhìn trần nhà đến phát ngốc. Hắn thấy tôi trở về thì trên mặt lộ ra một tia kinh hỉ, sau đó bật dậy từ trên giường hỏi tôi sao đã về rồi.
“Xem ra ngươi không hy vọng ta trở về a.”
Tôi nhìn ra được hắn thật sự lo lắng cho tôi, chỉ là trong lời của hắn có ý gì đó nên tôi cố ý nói như vậy. Hắn mau chóng lắc đầu nói không phải, tiếp đó cúi đầu nói:
“Trương đại sư, thực xin lỗi.”
“Ai, thôi bỏ đi, nói cho ta biết hết thảy rốt cuộc là thế nào đi!”
Nếu hắn chịu nói thật thì tôi cũng không tức giận, liền thở dài bảo hắn nói ra.
“Kỳ thật ta biết thân phận của vong linh lão nhân kia, chính là tổ tiên của Lục gia chúng ta – Trà Thánh Lục Vũ.”
Lục Minh nói. Tôi đã đoán được nên cũng không giật mình, chỉ gật đầu, hỏi hắn sao không nói thật với tôi.
“Loại chuyện này đâu thể nói cho người ngoài? Nói ra thì ta chẳng phải là loại bất hiếu sao.”
Lục Minh nói tới đây liếm môi:
“Sơn trại đó là chấp niệm của tổ tiên lúc sinh thời, ta chính là có được Tử Sa Hồ ở đó, nếu ta không thể giữ được Tử Sa Hồ, vậy thì đem nó trở về, ai biết Tử Sa Hồ lại muốn hại ta…”
Xem ra hắn cũng không hiểu rõ về quan hệ giữa Lục Vũ và sơn trại, tôi suy nghĩ rồi hỏi hắn người bán cho hắn có phải khóe miệng có một nốt ruồi đen lớn không? Lục Minh nghe xong kinh ngạc hỏi tôi sao lại biết, tôi liền đem chuyện tối hôm qua nói cho hắn nghe. Kết quả hắn nghe xong thì sắc mặt xanh mét, cả người kịch liệt run rẩy, mồ hôi trên trán chảy ra to như hạt đậu, hai con mắt cũng lồi hẳn ra ngoài. Tôi mau chóng tiến lên bóp vào người hắn, ý thức được Lục Minh có lẽ đang nghĩ tới chuyện gì đáng sợ.
Hắn dần dần tỉnh táo lại, lúc này mới hoảng sợ nói:
“Xem ra… Xem ra truyền thuyết tam thập lục nữ tuẫn tình là sự thật!”
Nói xong hắn kích động tóm lấy tay tôi, hỏi tôi những căn nhà sàn đó có phải là có 36 căn hay không.
“Ta không biết số lượng cụ thể, nhưng chắc hẳn là từng đó.”
Tôi nhớ lại rồi hỏi Lục Minh, tam thập lục nữ tuẫn tình là cái gì? Lục Minh hai mắt đỏ bừng, rơi lệ rồi bắt đầu kể lại một truyền thuyết ghi trong tộc phả.
Thì ra Lục Vũ sống ở thời Đường, hắn trời sinh đã cảm thấy hứng thú với trà, bởi vì hắn có tạo nghệ rất cao trong văn hóa trà đạo mà kết bạn với rất nhiều đại quan quý nhân, một đời hiển hách. Vì để nghiên cứu sâu thêm về trà và viết Trà Kinh, Lục Vũ đã dắt ngựa đi xa xôi vạn dặm tới nước Nam Chiếu là nơi trồng rất nhiều trà. Lúc ấy Nam Chiếu là phiên bang của nhà Đường, cho nên Lục Vũ đã được nhân dân Nam Chiếu nhiệt liệt hoan nghênh!
Hơn nữa hắn học thức uyên bác, tiên phong đạo cốt, rất nhanh đã khiến cho rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi mê đắm. Trong đó có 36 cô nương yêu Lục Vũ nhất, tự nguyện đến nơi Lục Vũ sống để giúp hắn viết Trà Kinh. Lục Vũ cảm thấy đám cô nương đó rất chân thành, nên đã xây cho bọn họ mỗi người một căn nhà sàn. Hắn và các cô nương đó mỗi ngày đều cùng nhau trồng trà, thưởng trà, tuy rằng không thân thiết với một ai, nhưng trên thực tế đám nữ nhân đó đều coi Lục Vũ là phu quân của mình.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, không được mấy năm thì chiến loạn nổ ra, Nam Chiếu nhân cơ hội mà phản lại Đại Đường, quan hệ hai nước lập tức trở nên căng thẳng, Lục Vũ bị bắt về nước. Trước khi đi hắn đã bảo những nữ nhân đó tiếp tục phơi trà, nếu 3 năm sau hắn không trở về tức là hắn đã chết, vậy bọn họ hãy giải tán mà bắt đầu cuộc sống mới. Ai ngờ Lục Vũ ra đi 3 năm sau vẫn không có tin tức, 36 cô nương cương cường nhớ lại kỷ niệm khi ở cạnh Lục Vũ đã kích động mà tự sát trong nhà sàn, thể hiện sự trung trinh với tình lang!
Nhưng Lục Vũ vẫn chưa chết, hắn vì viết thơ châm chọc vua nhà Đường mà bị giam vào thiên lao, vài năm sau được bằng hữu trong triều cứu giúp mới có thể ra tù. Sau khi ra tù, hắn vừa rơi lệ vừa vung roi quất tuấn mã, tranh thủ từng giây để đến Nam Chiếu, lại phát hiện 36 hồng nhan tri kỷ đã tự sát, vì tri kỷ mà tuẫn tình. Từ đây Lục Vũ tâm như tro tàn, đem toàn bộ tinh lực nghiên cứu trà, cuối cùng viết ra tác phẩm đẳng cấp thế giới – Trà Kinh. Lục Vũ cuối cùng cũng không thể sống quãng đời còn lại ở Nam Chiếu, trước khi rời đi hắn dùng máu của mình trộn với đồng, chế tạo ra 36 cái Tử Sa Hồ chôn bên cạnh đám nữ nhân đó!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |