Trưởng thôn lau mồ hôi trán mà nói. Cho dù trưởng thôn không muốn đi nhưng cũng chỉ có thể dẫn tôi tới đó, đi tiếp về phía trước trong chốc lát, tới một sườn núi nhỏ, trưởng thôn nói mảnh ruộng kia ở trên sườn núi. Tôi bảo trưởng thôn và Lý mặt rỗ chờ rồi một mình đi lên triền núi. Rất nhanh tôi đã thấy mảnh ruộng đó quả thực như trong lời đồn, trụi lủi xơ xác, không có nổi một ngọn cỏ.
Giữa ruộng có rất nhiều cái hố không lớn không nhỏ, có lẽ là do bọn Thang Hiển Tổ đào ra, gió thổi qua làm bụi đất bay lả tả, nhìn qua vô cùng hoang vắng. “Khụ khụ…” Lúc này dưới chân bỗng nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo thấu xương, tôi dùng sức dậm chân một cái cho thân thể nóng lên, nhảy đến bên cái hố lớn nhất. Nhưng bên trong hố mơ hồ có một cỗ hắc khí lan ra bên ngoài. Tựa hồ cảm nhận được tồn tại của tôi, hắc khí còn cố ý xoay quanh tôi mấy vòng.
“Đây là khiêu khích hay là biểu thị ý tốt đây?”
Tôi thầm than một câu, sau đó lấy nước mắt bò xoa lên mí mắt, phóng mắt nhìn quanh. Vừa nhìn tôi đã cả kinh thiếu chút nữa ngồi bệt dưới đất, cả mảnh ruộng đang không ngừng tỏa ra oán khí, có thể mọc được cây cối mới là lạ! Nơi tôi đứng là trung tâm mảnh đất, hắc khí nồng đậm nhất, tôi không khỏi hít một hơi, nghĩ thầm rốt cuộc là thứ gì mà có oán khí mạnh như vậy?
Kỳ thật oán khí lớn như vậy hoàn toàn có thể giết sạch người trong thôn trang gần đó, bởi vì oán khí này có thể thay đổi phong thuỷ cách cục nơi này. Nhưng âm khí lại chỉ thủ ở miếng đất này, chưa từng ra ngoài hại người, tôi nghĩ chủ nhân âm vật khi còn sống khẳng định nhân phẩm không xấu, chẳng qua là hàm oan mà chết, rất không cam lòng, ý niệm dung nhập vào binh khí mới thành âm vật. Điều này cũng cho thấy Thang Hiển Tổ không nói dối, hắn thật sự đã bị kỵ sĩ không đầu đó đâm bị thương, hơn nữa kỵ sĩ còn cố ý thủ hạ lưu tình.
Không biết vì sao, nghĩ đến đây tôi cảm giác chuyện này tuy rằng ly kỳ nhưng hẳn là không khó giải quyết. Thử nghĩ xem một âm vật có oán khí lớn như vậy, khi người khác mạo phạm mình còn không đành lòng hạ sát thủ, sao có thể là một ác quỷ đây? Cho nên tôi không đi tiếp mà đi xuống triền núi bảo trưởng thôn đưa tôi đi công đức bài phường. Lý mặt rỗ tò mò hỏi tôi phát hiện ra cái gì, tôi liền kể lại ý nghĩ của mình cho bọn họ, Lý mặt rỗ nghe xong chỉ gật đầu, nhưng vành mắt của trưởng thôn lại đỏ lên.
Tôi thấy trưởng thôn phản ứng như vậy liền hỏi lão có phải biết cái gì không? Lão đầu tiên là lắc đầu, sau đó dưới ánh mắt nhìn chăm chú của của tôi và Lý mặt rỗ lại gật đầu.
“Đây chỉ là một truyền thuyết lưu truyền trong Thang Gia Thôn, ta cũng không biết là thật hay giả…”
Trưởng thôn rươm rướm nước mắt, thì ra Thang Gia Thôn vốn không có tên như vậy, mà ban đầu có tên là Chủng Tử Địa Thôn.
Nơi này ở thời Tùy Đường là nơi binh gia giao tranh, sau khi Tùy triều diệt vong, Hoa Hạ nơi nơi đều có người tự lập xưng vương, được gọi là: Thập bát lộ phản vương. Trong số này, Lý Uyên có thực lực mạnh nhất. Lúc ấy Lý Uyên đã lập con cả Lý Kiến Thành làm thái tử, nhưng một người con khác của Lý Uyên là Lý Thế Dân lại đang cầm binh đánh giặc, các phương diện quân sự, nội chính đều mạnh hơn Lý Kiến Thành.
Dần dần, Lý Kiến Thành bắt đầu đố kỵ vị đệ đệ này! Hắn sợ hãi đệ đệ của mình sẽ đoạt mất ngôi vị thái tử, cho nên đã tìm mọi cách diệt trừ những đại tướng đi theo Lý Thế Dân. Trong trận chiến ở Chủng Tử Địa, Lý Kiến Thành biết rõ địch nhân đã thập diện mai phục vẫn bức bách thủ hạ đại tướng của Lý Thế Dân là La Thành tiến quân! Đáng thương cho một đời danh tướng La Thành, cuối cùng sa vào vũng bùn, bị địch nhân vạn tiễn xuyên tâm, đầu còn bị quân địch cắt bỏ để lĩnh thưởng.
Nghe nói sau khi đốt cháy thi thể La Thành, đã tìm thấy số mũi tên nặng tới vài cân, có thể thấy La Thành chết thảm thế nào. La Thành diện mạo anh tuấn, thương pháp vô địch, được người đời xưng là: Lãnh diện hàn thương tiếu La Thành. Đáng tiếc La Thành trung thành và tận tâm với Đại Đường như thế, lại bị tiểu nhân Lý Kiến Thành hại chết, trước khi chết trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ không cam lòng, âm linh đã dung nhập vào trong ngân thương.
Chiến mã Tiểu bạch long sau khi hắn tử trận cũng đã nhảy vào vũng bùn tự sát, thể hiện lòng trung với chủ nhân. Địch nhân cũng cảm động La Thành anh dũng và lòng trung của Tiểu bạch long, cuối cùng đã hợp táng thi cốt của La Thành và chiến mã ở Chủng Tử Địa. Sau đó Chủng Tử Địa trở thành nơi mà người trong thiên hạ tới để bái vọng (cúng bái và tưởng nhớ) La Thành, lập miếu thờ cho hắn, đáng tiếc sau khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được thành lập thì miếu thờ cũ đã bị dỡ bỏ, Chủng Tử Địa cũng bị sửa tên thành Thang Gia Thôn.
Nghe xong tôi không khỏi cảm khái, thời đại Tùy Đường muôn vàn anh hùng, dường như La Thành đã gặp kết cục thảm nhất. Đại Đường sắp đánh hạ toàn bộ giang sơn, hắn lại bị người ta hãm hại, bị vạn tiễn xuyên tâm, nghĩ vậy lòng tôi thực sự hụt hẫng. Lý mặt rỗ cũng phát hiện có điều không đúng, liền hỏi trưởng thôn vì sao lại đau xót như vậy, kết quả trưởng thôn nói lão xem như là hậu nhân của La Thành!
Tôi nghe xong mà chấn động, vội hỏi lão nói có phải là thật không? Tuy rằng tôi đồng tình với La Thành, nhưng vẫn luôn coi La Thành là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết, trong chính sử vốn không ghi lại về một người như vậy. Ai ngờ trưởng thôn nghe xong đột nhiên bạo nộ, đỏ mắt nói:
“Hừ! Quạ đen trong thiên hạ đều giống nhau, Lý Thế Dân có được thiên hạ rồi thì quên đi vị tướng quân đã cùng chính mình tắm máu chiến trường, ngược lại chỉ chú ý tới thanh danh của Lý gia, cho nên đã sai sử quan bỏ đi chuyện Lý Kiến Thành hãm hại La Thành.”
“Chỉ tiếc thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, cho dù hắn là hoàng đế cũng đừng hòng bịt miệng toàn bộ người trong thiên hạ, từ đó trong dân gian đã lưu truyền truyền thuyết về Lãnh diện hàn thương tiếu La Thành…”
Trưởng thôn nói xong có chút khẩn trương hỏi tôi, bọn Thang Hiển Tổ có thể nào đã thật sự tìm được cây thương của La Thành không? Nếu thật sự La Thành đã trở lại, hy vọng tôi đừng làm hại tới vị anh hùng này.
“Có lẽ là vậy…”
Tuy rằng tôi chưa nhìn thấy cây thương, nhưng thông qua những gì Thang Hiển Tổ gặp phải, hơn nữa chính mình còn tận mắt nhìn thấy cỗ oán khí đó, cơ hồ đã có thể kết luận sự việc lần này chính là do âm linh La Thành gây ra! Nếu thật sự là La Thành, tôi muốn ngồi xuống nói chuyện với đối phương, giải quyết vấn đề trong hòa bình. Cho nên tôi cũng không vội đi xem mấy người trúng tà mà bảo trưởng thôn đưa tôi đi xem cây ngân thương.
Trưởng thôn gật đầu đáp ứng, nói từ khi xảy ra chuyện mọi người đều cảm thấy cây ngân thương có vấn đề, cảm thấy nên chôn nó về chỗ cũ. Nhưng không ai dám bước vào mảnh ruộng kia, cuối cùng đành phải tiếp tục để ngân thương ở nhà mấy người trẻ tuổi trúng tà, chờ tôi tới rồi tính tiếp. Thang Gia Thôn không lớn, trong thôn chỉ có một con đường nhỏ, kỳ quái là vào ban ngày ban mặt mà đi thật lâu cũng không thấy ai, ngay cả mấy căn nhà ven đường cũng đóng chặt cửa. Trong thôn rất yên tĩnh, thậm chí không có cả tiếng chó sủa, phải biết rằng nông thôn đa số đều nuôi chó, có người lạ vào thôn khẳng định sẽ sủa loạn không ngừng.
Bỗng một trận gió thổi tới, tôi ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, trong lòng đột nhiên có cảm giác bất tường, dường như đã có chuyện lớn xảy ra. Lại nhìn trưởng thôn, sắc mặt của lão đỏ lên, hai con mắt lộ ra vẻ không thể tin được, bởi vì quá độ sợ hãi mà hai chân run lên nhè nhẹ.
“Sao lại thế này?”
Lý mặt rỗ cẩn thận hỏi, ban đầu hắn đã cảm thấy trưởng thôn không phải người tốt, hiện giờ lại càng thêm cẩn thận.
Tôi cũng không khỏi cảnh giác, ai ngờ trưởng thôn lắc đầu, so với chúng tôi còn tỏ vẻ khó hiểu hơn:
“Sao có thể, buổi sáng khi ta đi tiếp các ngươi vẫn còn tốt, sao hiện giờ lại thành thế này?”
Nói xong lão gõ cửa nhà hai bên đường, kết quả là cửa đóng chặt, hoặc là trong nhà không có ai. Nhưng trong sân một số nhà mở cửa có đầy máu tươi, dường như không giống máu người mà là máu vật nuôi, khó trách trong thôn lại yên tĩnh như vậy.
Lý mặt rỗ bị cảnh tượng trước mắt làm cho lo lắng không yên, không còn nhẹ nhàng như lúc trước, sợ hãi hỏi tôi nên làm gì.
“Nhìn kỹ đã rồi nói!”
Tôi cau mày nói, đồng thời giục trưởng thôn mau chóng dẫn đường, khi đi đến nhà của người trẻ tuổi kia, phát hiện người nhà của hắn cũng đã biến mất. Trưởng thôn không lo nghĩ nhiều, lao vào nhà mở ra một ngăn tủ, nhưng bên trong trống rỗng không có gì cả.
“Tại sao lại như vậy, ngân thương vẫn luôn đặt ở đây, chẳng lẽ lại có người dám lấy nó đi, thật là không muốn sống nữa mà!”
Trưởng thôn sửng sốt, sau đó phẫn nộ mắng.
“Trưởng thôn, mau đưa ta đến công đức bài phường của thôn các ngươi!”
Thấy ngân thương quả thực đã biến mất, tôi vội vàng nói với trưởng thôn. Lão biết sự tình nghiêm trọng, mau chóng dẫn tôi chạy về phía công đức bài phường. Không ngờ một lão già mà chạy ngang ngửa tôi và Lý mặt rỗ, đặc biệt là sau khi leo lên núi thì còn chạy nhanh hơn chúng tôi nhiều, tôi và Lý mặt rỗ không khỏi có chút xấu hổ. Đã sớm nghe nói người miền núi rất khỏe mạnh cường tráng, lần này xem như được lĩnh giáo.
Trưởng thôn cho rằng ngân thương bị người khác trộm mất, nhưng tôi lại cảm thấy hẳn là nó đã tự mình chạy đi, bởi vì Thang Hiển Tổ cũng nói ngân thương rất nặng, chỉ một hai người căn bản không thể nâng được, cho nên cho dù thật sự có người muốn đánh cuộc tính mạng cũng không thể có năng lực trộm đi ngân thương! Nếu tự nó rời đi, mà trong thôn lại xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi không thể không suy xét nơi phát ra âm vật thêm một lần nữa. Hay là tôi và trưởng thôn đều đã nghĩ sai rồi, âm linh này căn bản không phải là La Thành?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |